Chương 30: Hồng nhan (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Hồng nhan (30)

...

Hoa Sùng làm bộ không nhìn thấy Mạnh Tiểu Cầm thất thố, thoải mái nở nụ cười, "Đúng rồi, bình thường cô có yêu thích gì không?"

"Yêu thích?" Mạnh Tiểu Cầm có chút mờ mịt, dường như không nghĩ tới Hoa Sùng đột nhiên đổi đề tài.

"Phụ nữ ít nhiều đều có cái yêu thích nhỉ, đi dạo phố, mua sắm hay sưu tập những đồ vật nhỏ xinh đẹp gì đó."

Ánh mắt Mạnh Tiểu Cầm thoáng buồn, cười khổ, "Công việc bận rộn, về nhà chỉ muốn ngủ, không có tinh thần nghĩ đến những chuyện khác."

"Điểu này cũng đúng." Hoa Sùng tán thưởng nói: "Nhân lúc còn trẻ liều mạng phấn đấu, quản lý khách sạn 5 sao như cô lương chắc hẳn khá cao nhỉ, làm mấy năm là có thể mua nhà rồi. À, nói đến việc này tôi lại nhớ ra, cô tính khi nào thì chuyển ra khỏi đường Đạo Kiều?"

"Chuyện này..." Mạnh Tiểu Cầm có chút không thích, "Ngài Hoa, chuyện này không có quan hệ với vụ án chứ?"

"Đương nhiên không có. Tôi biết mà, vừa nãy là nói chuyện phiếm hai câu thôi. Xã hội bây giờ, mọi người quan tâm nhất chẳng phải là chuyện nhà – xe – tiền – phòng đấy sao." Hoa Sùng cười nói: "Việc tư không tiện trả lời cũng không liên quan."

Ngón tay Mạnh Tiểu Cầm nắm chặt, chuyển tầm mắt, "Chúng tôi tạm thời vẫn chưa có dự định mua nhà."

"Vậy à." Hoa Sùng đứng dậy, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi. Thời gian hình như không còn sớm, cô phải chuẩn bị vào làm việc buổi chiều nhỉ?"

Mạnh Tiểu Cầm cũng đứng lên, khóe môi giương lên, nhưng tia âm u giữa chân mày vẫn chưa tan biến hết, nở nụ cười xã giao: "Sau này có việc gì cần tôi hỗ trợ thì cứ liên hệ với tôi."

...

Trên đường trở về Cục thành phố, Hoa Sùng vừa lái xe vừa nghĩ lại phản ứng của Mạnh Tiểu Cầm, xe chạy rất chậm.

Chẳng bao lâu đã đến nơi, đúng lúc này điện thoại bỗng đổ chuông, ba chữ "Liễu Chí Tần" hiện lên trên màn hình.

Anh nhận, "Sao vậy?"

"Hoa đội, anh đang ở đâu? Khi nào trở về?"

"Lập tức tới ngay, đã xảy ra chuyện gì, ngữ khí vội vã như vậy."

Liễu Chí Tần nói: "Tôi đã phát hiện ra người gửi bưu thiếp núi Bắc Mang cho Đường Tô rồi."

"Đây chính là weibo của "Nhất Khỏa Cần Thái"?" Hoa Sùng cấp tốc chạy đến, bởi vì chạy quá nhanh nên cơ thể đổ một lớp mồ hôi, áo khoác đã cởi, ống tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay.

Hiện trên màn hình là một ảnh đại diện đen thui, tên ở trang chủ là "hqudyxkfmkaidhe", số lượng người theo dõi, người hâm mộ và bài đăng trên tường đều hiển thị là 0 và nền cũng là nền mặc định ban đầu, không hề thấy dữ liệu nào khác.

"Sao lại tìm được weibo này vậy?" Hoa Sùng hỏi.

"Đường Tô thường dùng máy tính trong phòng làm việc để vào xem trang này, có thể dễ dàng tra ra dấu vết." Liễu Chí Tần gõ bàn phím mấy cái, một chuỗi số liệu lóe lên màn hình, "Bình quân mỗi tuần một lần, chỉ xem qua một chút, không để lại lời nhắn cũng không gửi tin nhắn riêng, lần cuối cùng vào xem là ngày 31 tháng 12 năm ngoái. H —— chúng ta tạm thời gọi người này là H —— đăng ký tài khoản từ 7 năm trước, xóa toàn bộ dữ liệu weibo vào 4 năm trước."

"4 năm trước? Thời điểm cụ thể là khi nào?" Hoa Sùng bỗng cảnh giác, ""Nhất Khỏa Cần Thái" gửi bưu thiếp núi Bắc Mang cho Đường Tô chính là vào 4 năm trước, nhưng weibo hiện tại của Đường Tô thì tháng 12 năm đó mới đăng ký."

"Xóa bỏ toàn bộ là ngày 23 tháng 9. Tuy nhiên trước đó cũng đã xóa không ít lượng theo dõi và bài đăng. Nhưng dù thế thì vết tích lên mạng cũng không cách nào xóa bỏ hoàn toàn. Hiện tại tôi tạm thời chưa thể khôi phục trên diện rộng, có điều trong số tin nhắn riêng bị xóa, tôi tìm được một địa chỉ mà tài khoản này liên lạc. Anh xem, là nó."

"Tòa số 9, Tê Sơn Cư, Lạc Thành, đây không phải chính là địa chỉ nhà Đường Tô sao?"

"Đúng vậy, kết hợp với các cuộc trò chuyện khác trong tin nhắn riêng, tôi có thể khẳng định, người dùng tên "Hải Triều Sậu Thệ" chính là người chúng ta luôn tìm kiếm, là tài khoản weibo trước đây của Đường Tô." Liễu Chí Tần nói: "Tin nhắn chứa địa chỉ gửi vào ngày 19 tháng 5 của 4 năm trước, nhưng dấu bưu kiện trên bưu thiếp là ngày 23 tháng 5, cho nên có thể chắc chắn rằng, thời điểm Đường Tô gửi tin nhắn cho H chính là khi cô ta đăng bài tặng bưu thiếp cho ai muốn trên weibo."

Hoa Sùng trầm tư giây lát, "Cho tôi xem trang chủ của "Hải Triều Sậu Thệ" một chút."

"Ở đây." Liễu Chí Tần gõ lên bàn phím, "Tôi đã xem qua, cô ta đăng không ít bài, bài đăng cuối cùng là ngày 2 tháng 12 của 4 năm trước, 9 ngày sau thì cô ta đăng ký tài khoản mới."

"Tại sao phải đổi tài khoản?" Hoa Sùng đi được hai bước, "Tháng 9, H xóa toàn bộ weibo, tháng 12 Đường Tô đăng ký tài khoản mới, trong này có liên quan gì sao?"

"Có lẽ là quên mật khẩu. Cô ta đã từng nói trong một bình luận, bản thân trước đây có một tài khoản khác, là tự động đăng nhập, sau đó đổi thiết bị, thì không thể đăng nhập nữa. 4 năm trước vẫn chưa có quy định sử dụng tên thật, nếu như thật sự là quên mật khẩu, thậm chí quên cả địa chỉ email đăng ký thì quả thực rất khó để lấy lại."

Hoa Sùng trở về bên cạnh bàn, một tay chống mép bàn, "Không có quy định tên thật thì có phải là cũng không cách nào xác định được thân phận thật của H."

"Phải, có điều tôi đã khóa được IP "gã" đăng ký năm đó."

Hoa Sùng sáng mắt lên, "Ở nơi nào?"

"Ngay tại Lạc Thành." Liễu Chí Tần cười cười, "Cụ thể hơn là ở đường Đạo Kiều, quận Phú Khang."

...

"Hoa đội, tìm được tiệm chế tác tấm bưu thiếp này rồi!" Lý Huấn vội vã chạy từ phòng pháp chứng tới, lúc vào cửa suýt chút nữa đập đầu với Trương Mậu.

"Chậm đã nào anh Huấn." Trương Mậu đỡ hắn, "Có gì mà vui thế, trúng số à?"

"Cút cút cút! Hoa đội đâu?" Lý Huấn vội không chịu được.

"Đang thảo luận vụ án với anh Tiểu Liễu trong phòng họp..."

Lý Huấn co cẳng bỏ chạy, đập "ầm ầm ầm" vào cửa phòng họp, cực kỳ hưng phấn, "Hoa đội! Hoa đội! Hoa..."

Cửa mở ra từ bên trong, Hoa Sùng đứng cạnh cửa, cũng rất kích động, phát hiện vừa nãy của Liễu Chí Tần hệt như liều thuốc an thần dành cho anh —— điều tra trên mạng, đường này thật sự không đi nhầm!

"Hoa đội, anh xem!" Lý Huấn nhét báo cáo vào ngực Hoa Sùng, "Xưởng chế tác bưu thiếp tìm được rồi! Chính là nhà này! "Nhất Khỏa Cần Thái" không tìm người chế tác riêng trên mạng mà đặt làm tại một tiệm nhỏ ở địa phương."

Hoa Sùng lật xem báo cáo, xem cực kỳ tỉ mỉ. Pháp chứng là một ngành khô khan mà thú vị, càng không thể thiếu trình độ kỹ thuật. Thanh tra pháp chứng chuyên nghiệp có thể từ những chi tiết nhỏ như: giấy, mực in, cách cắt dán của một tấm bưu thiếp mà tìm tới xưởng chế tác đặc thù, rồi từ ghi chép bán hàng tìm xuống, cuối cùng khóa chặt tiệm in xác định.

Lật tới trang báo cáo cuối cùng, Hoa Sùng dừng tay lại, con ngươi co rụt, "Bức ảnh này là..."

"Là ảnh của tiệm in bưu thiếp cung cấp! Người trong hình là cô gái chúng ta gặp ở ngõ phía Đông đúng không?"

Nghe vậy, Liễu Chí Tần cũng chạy tới.

Bức ảnh được in bằng fax, không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ nhận ra đó là Mạnh Tiểu Cầm.

Hoa Sùng vừa vui mừng vừa khó hiểu, "Tại sao cô ta lại chụp hình này?"

Trong hình Mạnh Tiểu Cầm nhìn ngây ngô hơn so với bây giờ, một thân ngoại trang, tóc cắt ngắn, không trang điểm, mím môi mỉm cười với ống kính, niềm vui trong mắt khó có thể che giấu. Trên tay cô ta cầm khoảng 10 tấm bưu thiếp xếp thành hình quạt, đứng bên cạnh là ba người trẻ tuổi vui cười thoải mái.

"Bọn họ là chủ tiệm in, sinh viên vừa tốt nghiệp, cũng là người yêu thích lịch sử." Lý Huấn nói: "4 năm trước, bọn họ nhìn trúng tiềm lực du lịch ở núi Bắc Mang, cho nên hợp tác mở một cửa hàng tương tự bưu điện ở trấn Đầu Sơn dưới chân núi Bắc Mang, bán đồ lưu niệm handmade, đồ uống, cũng nhận làm riêng cho khách. Người này nói..."

Lý Huấn chỉ người thanh niên đầu tiên bên trái bức ảnh, "Cậu ta nói, cô ta là một trong những khách hàng đầu tiên ghé thăm tiệm của họ, cho nên ngày nhận hàng mọi người cùng chụp ảnh với những tấm bưu thiếp."

"Nhưng tại sao cô ta không gửi bưu thiếp từ tiệm này luôn?" Liễu Chí Tần hỏi: "Nếu gửi đi từ tiệm này thì trên bưu thiếp phải có địa chỉ của cửa hàng."

"Việc này tôi không rõ lắm." Lý Huấn nói.

"Dễ hiểu thôi. Cô ta nóng lòng muốn gửi những tấm bưu thiếp này đi, trấn Đầu Sơn hẻo lánh, từ cửa hàng này gửi đi không biết mất bao nhiêu thời gian." Hoa Sùng nói: "Làm xong bưu thiếp, vừa hay kỳ nghỉ của cô ta cũng kết thúc, phải trở về làm việc, cho nên tự mình mang theo bưu thiếp, bắt xe buýt đến Trịnh Thành, giữa đường dừng lại gửi bưu thiếp, cuối cùng đi máy bay hoặc tàu hỏa về Lạc Thành."

"Có điều tôi vẫn còn nhiều chuyện không nghĩ ra." Lý Huấn một mực tập trung vào kỹ thuật kiểm nghiệm, đối với vụ án lại không hiểu sâu, "Tấm bưu thiếp này cùng cái chết của Đường Tô và Từ Ngọc Kiều có quan hệ gì sao? Cô gái trong hình tại sao lại gửi bưu thiếp cho Đường Tô? Cho dù có gửi bưu thiếp, thì cũng chẳng chứng tỏ được điều gì mà?"

"Quan hệ sâu lắm." Hoa Sùng khẽ cười một tiếng, vỗ vai Lý Huấn, "Thức đêm đúng không? Mắt nhìn như khóc thế này, mau đi nghỉ ngơi đi, lần này pháp chứng các cậu góp công lớn rồi."

Lý Huấn thở một hơi dài nhẹ nhõm, tinh thần hăng hái, nào còn quan tâm thức đêm hay không, cho dù có khóc thật thì mắt hãy còn sáng lắm, "Nghỉ ngơi gì chứ, vụ án còn chưa phá được. Tôi trở về đợi lệnh, bất cứ lúc nào có việc thì gọi tôi."

Lý Huấn vừa đi, Hoa Sùng lập tức tập trung đội viên tổ trọng án vẫn còn ở Cục thành phố vào phòng họp, cũng để Khúc Trị đi khách sạn B. X. F mời Mạnh Tiểu Cầm.

Khúc Trị thật sự không nghĩ tới Mạnh Tiểu Cầm cùng vụ án có liên quan, nhưng bưu thiếp Hoa Sùng tìm được, địa chỉ IP Liễu Chí Tần khóa chặt, thông tin in ấn mà bộ phận pháp chứng tra ra, tất cả đã chứng minh Mạnh Tiểu Cầm có quan hệ với Đường Tô.

"Buổi trưa tôi đã nói chuyện qua với Mạnh Tiểu Cầm, thế nhưng khi đó tôi không có bằng chứng chứng minh cô ta quen biết Đường Tô hay Từ Ngọc Kiều." Hoa Sùng cầm một cây bút, vừa nói vừa vẽ vẽ gạch gạch vào sổ ghi chép, "Một số phản ứng của cô ta không quá bình thường."

Liễu Chí Tần tức khắc hiểu rõ: "Cô ta rất bình tĩnh, nhìn qua hoàn toàn không hề lo lắng?"

"Đúng vậy. Cô ta quá bình tĩnh." Hoa Sùng nói: "Tôi tốt xấu gì cũng là cảnh sát trọng án hình sự, đến nơi cô ta làm việc hỏi thăm tình huống, tuy rằng mặc thường phục, nhưng chẳng lẽ ngay cả một chút áp lực cô ta cũng không cảm giác được sao? Người bình thường đối mặt với cảnh sát hình sự thì tâm lý ít nhiều cũng thay đổi, nhưng cô ta không hề, thái độ giống như giải quyết việc chung, điều này chính là không bình thường."

"Tôi nghe nói lần trước các anh đến nhà cô ta lấy vật chứng, cô ta còn nói các anh mau bắt được hung thủ?" Liễu Chí Tần hỏi.

Đuôi mắt Hoa Sùng giương lên, biết đối phương và mình có cùng suy nghĩ, "Cộng thêm hôm nay, cô ta đã 2 lần nhấn mạnh "công việc của cô ta rất bận, thường xuyên về nhà muộn, lo lắng bị hung thủ làm hại". Nói rất thật, rất có chủ ý, khiến người nghe có loại cảm giác hăng hái đối với "người đang bị hại". Hơn nữa cô ta nói mình rất sợ hãi, điểm này tôi không nhìn ra. Giống như một người nói mình rất nỗ lực, nhưng cái "nỗ lực" ấy mới chỉ dừng ở đầu lưỡi thôi."

"Các anh đều nhìn ra sao?" Trương Mậu kinh ngạc, "Lúc đi lấy vật chứng em cũng có mặt, tại sao em không chú ý được nhiều như thế."

"Lúc đó manh mối rời rạc, không ai sẽ đi hoài nghi Mạnh Tiểu Cầm." Hoa Sùng nói: "Là sau đó sắp xếp lại manh mối, tôi mới dần dần phát hiện phản ứng của cô ta không hợp với lẽ thường."

"Tôi cũng vậy." Liễu Chí Tần nhẹ giọng nói.

"Lại nói thêm, tôi có nhắc đến việc hung thủ để một vật chứng nào đó giấu trong khe gạch nhà cô ta, cũng nói cho cô ta biết hai loại khả năng —— hung thủ tùy cơ hoặc hung thủ có chủ ý." Hoa Sùng tiếp tục nói: "Cô ta vậy mà có thể lý trí cùng tôi phân tích, cho ra kết luận "hung thủ là tùy cơ lựa chọn giấu vật chứng"."

"Bản thân cô ta có lẽ không chú ý rằng, chỗ này không hề hợp logic." Liễu Chí Tần nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net