Chương 4: Hồng nhan (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Hồng nhan (04)

...

Từ Cường Thịnh đang ngồi trong phòng tra hỏi, mặc một bộ tây trang màu đen rập khuôn, khoảng chừng 50 tuổi, tóc hoa râm, trong mắt đầy những tơ máu đỏ, mười ngón tay siết chặt thành nắm đấm, gương mặt nổi đầy gân guốc, nhìn qua vô cùng tiều tụy.

Giọng nói của ông giống như củi khô mới vừa cháy trong đám lửa, vừa mở miệng thì bụm lấy mặt, âm thanh nghẹn ngào.

"Tại sao Ngọc Kiều lại gặp phải chuyện như vậy chứ?"

Hoa Sùng ngồi ngay ngắn ở bàn đối diện, không lên tiếng cũng không có động tác dư thừa, chỉ yên tĩnh nhìn doanh nhân trung niên tang con, cho đối phương thời gian điều chỉnh tâm tình.

Mười lăm phút sau, Từ Cường Thịnh nhìn trần nhà, dùng sức hít thở, hai mắt đỏ đến mức dọa người. Cả người phảng phất bao phủ một tầng thất bại xám xịt, vô cùng chán nản.

Ông ta nhìn về phía Hoa Sùng, hít mấy hơi thật sâu, dường như tạm thời đã đem nỗi bi phẫn nồng nặc ép xuống, chậm rãi nói: "Mẹ Ngọc Kiều không chịu nổi đau xót, ngất xỉu nằm trong viện nên chỉ có một mình tôi đến. Ngài cảnh sát, các cậu có biết rốt cuộc là ai hại Ngọc Kiều nhà chúng tôi không?"

"Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra." Hoa Sùng ra hiệu Khúc Trị mang đến một ly nước ấm, đặt trước mặt Từ Cường Thịnh.

Từ Cường Thịnh lăn lộn trên thương trường hơn nửa đời người, so với gia quyến thông thường của người bị hại khác thì khá trấn định, nói chuyện tỉnh táo, không điên cuồng đòi lý lẽ, thở dài một tiếng, giọng run run: "Ngài cảnh sát, xin các cậu phải bắt được hung thủ. Có yêu cầu gì cần tôi phối hợp, tôi, tôi và mẹ Ngọc Kiều nhất định nghe lời các cậu làm ngay."

Hoa Sùng trịnh trọng gật đầu, "Tôi biết hiện tại nhắc đến Từ Ngọc Kiều với ông là một loại tra tấn, mà thời gian vàng để phá án là sau 48 giờ phát sinh án, Từ Ngọc Kiều bị phát hiện hơi muộn, hiện tại đã không nằm trong khoảng thời gian vàng đó. Chúng tôi dự định bắt đầu điều tra từ bản thân cô ấy, điều này đòi hỏi phải biết về cô ấy càng nhiều càng tốt."

"Tôi hiểu được." Từ Cường Thịnh sắc mặt nghiêm trọng, "Cậu hỏi đi, chỉ cần là chuyện tôi biết thì tôi tuyệt đối sẽ không che giấu."

Hoa Sùng cho đối phương một chút thời gian, mới hỏi: "Bình thường Từ Ngọc Kiều và mấy người không ở cùng một chỗ?"

"Không có. Mấy năm trước tôi và mẹ nó mua cho nó một căn nhà, tại quận Lạc An. Chỗ đó là khu dân cư cao cấp, cách chỗ nó làm không xa, giao thông rất thuận tiện."

Hoa Sùng nghe, Khúc Trị bên cạnh ghi chép.

"Ngày hôm qua tôi nghe nói ở quận Phú An xảy ra án mạng, người chết là phụ nữ trẻ tuổi." Nói đoạn Từ Cường Thịnh bắt đầu nghẹn ngào, "Tôi còn kêu mẹ nó gọi điện cho nó, dặn nó buổi tối cẩn thận, đừng đi qua mấy nơi hỗn loạn, nào có nghĩ rằng người bị hại là Ngọc Kiều nhà chúng tôi đâu..."

"Thời gian Từ Ngọc Kiều bị sát hại là buổi tối thứ sáu, ngày 13 tháng 3. Nhưng buổi sáng ngày 16 mới phát hiện thi thể, cũng chính là thứ hai." Hoa Sùng hỏi: "Trong 3 ngày cô ấy mất tích, ông và vợ ông đều không phát hiện điều gì khác thường sao?"

Từ Cường Thịnh không nén nổi đau xót, "Cuối tuần Ngọc Kiều rất ít khi liên lạc với chúng tôi. Nó có chuyện riêng của nó, tôi và mẹ nó từ lâu đã quen rồi."

Khúc Trị bỗng dừng bút, nghi hoặc nhìn sang Hoa Sùng một cái.

Hiển nhiên Hoa Sùng cũng nghe ra điểm kỳ lạ trong những lời này, "Từ Ngọc Kiều và người trong nhà quan hệ không thân thiết à?"

"Không, không, không, cậu hiểu lầm rồi, nó và chúng tôi quan hệ rất tốt, nhất là mẹ nó." Từ Cường Thịnh nói: "Thời gian làm việc thường ngày, nó sẽ trở về ăn tối cùng chúng tôi nhưng cuối tuần là thời gian riêng của nó, về chuyện này, tôi và mẹ nó đều rất tôn trọng."

"Vậy ông có biết từ tối thứ sáu đến tối chủ nhật Từ Ngọc Kiều trải qua như thế nào không?"

"Biết chứ, lúc về ăn cơm tối nó sẽ nói với chúng tôi." Từ Cường Thịnh bẻ ngón tay, "Lái xe đi du lịch gần, đi mua sắm với bạn bè hoặc ở trong nhà đọc sách."

"Tự lái xe du lịch? Xe của cô ấy..."

"Là một chiếc Land Rover tôi mua cho nó. Bình thường đi làm không lái, đều đi tàu điện ngầm. Chỉ có lúc tự ra ngoài du lịch mới sử dụng."

"Một mình đi du lịch hay là đi cùng bạn bè? Ông có biết người đồng nghiệp nào trong ngân hàng Tân Lộ có quan hệ tốt với cô ấy không?"

"Chuyện này..." Từ Cường Thịnh chần chừ một chút, dường như không muốn trả lời vấn đề này.

Hoa Sùng nhắc nhở: "Câu trả lời của ông đối với việc chúng tôi phá án và bắt hung thủ vô cùng quan trọng."

"Xin lỗi." Từ Cường Thịnh thở dài, "Ngọc Kiều cùng đồng nghiệp trong ngân hàng quan hệ cũng không tệ, chưa từng tranh chấp cùng ai. Thế nhưng để nói đồng nghiệp quan hệ rất tốt, thật ra, thật ra không có một ai. Nó học đại học ở nơi khác, bạn thân cùng lớp đều không ở bên. Sau khi đi làm, nó luôn nói với mẹ nó rằng, trong công ty không có người cùng chung chí hướng."

"Cùng chung chí hướng là chỉ?"

Từ Cường Thịnh mặt lộ vẻ khó xử, "Thoạt nhìn, nó cùng ai cũng có thể thân nhưng thật ra rất cô đơn, cái tôi lại lớn, còn thích chơi game."

Khúc Trị nhỏ giọng nói: "Hóa ra cũng thích chơi game giống tôi."

Hoa Sùng nói: "Cho nên cô ấy đều một mình lái xe đi du lịch?"

"Đúng thế."

"Vậy cô ấy có bạn trai không?"

Từ Cường Thịnh mặt thất sắc, mấy giây sau bình tĩnh lại, nặng nề lắc đầu: "Không có."

"Mấy người không ở chung một chỗ." Hoa Sùng nói: "Có khi cô ấy có nhưng mấy người lại không biết?"

"Không đâu. Ngọc Kiều chưa bao giờ gạt chúng tôi chuyện gì. Nếu có bạn trai, có thể nó không nói với tôi nhưng ít nhất cũng sẽ nói cho mẹ nó."

Phòng tra hỏi trầm xuống, Hoa Sùng đánh giá Từ Cường Thịnh, đột nhiên chuyển đề tài, "Chúng tôi vừa biết được một điều từ chỗ đồng nghiệp của Từ Ngọc Kiều —— cô ấy mỗi năm đi du lịch rất nhiều lần, riêng năm ngoái đã đi Nepal, Ấn Độ, Pakistan, Hy Lạp, mùa xuân năm nay cũng đã đến Nga. Nhưng ông nói, cuối tuần cô ấy thường tự lái xe đi du lịch. Từ Ngọc Kiều rất yêu thích du lịch? Đây có phải là một trong những sở thích của cô ấy khi rảnh rỗi không?"

Từ Cường Thịnh không được tự nhiên trong chốc lát, "Phải, phải, nó từ nhỏ đã thích du lịch rồi."

Nói đoạn còn đặc biệt nhấn mạnh rằng: "Nhưng mỗi lần đi nó đều xin ngân hàng nghỉ phép, tiền cũng là nhà tôi cho riêng, tuyệt đối không phải lấy tiền công quỹ đi du lịch."

Hoa Sùng gật đầu, lại hỏi: "Ông có manh mối gì về những người có thể làm hại cô ấy không?"

Từ Cường Thịnh ánh mắt nhất thời ảm đạm đi, tay phải vỗ mạnh lên trán, "Là tôi không tốt, là tôi không tốt! Tôi và mẹ nó đem nó nâng trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, nó muốn cái gì, chúng tôi đều chiều cho, chỉ có quên mất dạy nó bảo vệ mình thật tốt. Khi vừa mới lên đại học, nó một mình đi Tây Tạng, đi bộ đến Mặc Thoát (1), sau đó gan càng lúc càng lớn, nói dọc đường đều có người tốt giúp đỡ, kêu chúng tôi đừng lo lắng. Tôi rất hối hận, nếu như năm đó tôi cẩn thận dạy dỗ để nó hiểu được sự xấu xa của xã hội này thì có lẽ hiện tại, nó sẽ không bị kẻ xấu làm hại. Năm nay nó mới 28 tuổi, tôi và mẹ nó chỉ có duy nhất đứa con gái này..."

Rời khỏi phòng tra hỏi, Hoa Sùng dựa vào lan can trên sân thượng hút thuốc.

Anh vừa mới cởi cảnh phục, một thân áo sơ mi màu xám khói và quần âu, thuốc lá trên ngón tay toát ra từng làn khói mỏng, vai buông thõng, vạt áo sơ mi chạy dọc theo đường eo giấu ở trong quần, miêu tả rõ thân hình, thoạt nhìn có chút lười biếng.

"Gia đình này rất kỳ lạ." Khúc Trị lấy thuốc từ chỗ Hoa Sùng, lại giắt sau tai không hút, "Nói là bọn họ thân thiết, con gái mất ba ngày mà ba mẹ không biết. Sống trong cùng một thành phố, con cái nhà khác cuối tuần đều trở về nhà với ba mẹ một chuyến, còn Từ Ngọc Kiều này, vừa đến cuối tuần liền mất tích. Nói bọn họ không thân thiết, cảm xúc của Từ Cường Thịnh lại không giống giả bộ. Hơn nữa, lương của Giám đốc khách hàng tính theo thành tích, Từ Ngọc kiều ba ngày hai lần xin nghỉ, thì có cái thành tích gì, nhìn thì rực rỡ nhưng thu nhập không cao, chi tiêu thường ngày đều do vợ chồng Từ Cường Thịnh cung cấp."

Hoa Sùng không phản bác hắn, "Từ Ngọc Kiều yêu thích du lịch, cậu nói xem cô ta thiên về lịch sử nhân văn hay là phong cảnh tự nhiên."

Khúc Trị sững sờ, "Điều này có quan hệ với vụ án à?"

"Tôi đoán là lịch sử nhân văn." Hoa Sùng dụi dụi đầu thuốc, "Đi, thông báo bộ phận pháp chứng, đi đến nhà cô ta xem."

Nhà của Từ Ngọc Kiều ở khu dân cư cao cấp là một căn hộ nhỏ, trên dưới tổng cộng hai tầng, bên ngoài còn có một mảnh vườn không lớn. Nhân viên pháp chứng kiểm tra căn hộ từ trong ra ngoài một lượt, không phát hiện dị thường gì, trong nhà vô cùng sạch sẽ, ngay cả một dấu chân xa lạ cũng không có. Hoa Sùng không vào phòng mà cùng Khúc Trị đi tới phòng quản lý xem băng ghi hình.

Việc giám sát của khu dân cư cũng được coi là toàn diện, 7 camera cho thấy Từ Ngọc Kiều vào 7 giờ 52 phút buổi sáng ngày 13 ra khỏi tiểu khu, sau đó không quay lại, căn hộ cũng không có người lạ ra vào.

Trong video, Từ Ngọc Kiều mặc chính là bộ quần áo khi bị ngộ hại, trên vai đeo một cái túi Coach, mà cái túi này không hề xuất hiện ở bên cạnh thi thể.

Hung thủ lấy đi túi, tiền mặt, điện thoại di động, lại bỏ lại thẻ ngân hàng và chứng minh thư của Từ Ngọc Kiều ở hiện trường.

Đây là lý do mà phân cục có thể sớm xác định thân phận của Từ Ngọc Kiều.

Và cũng là điểm đáng ngờ mà Hoa Sùng đã thảo luận với Từ Kham.

"Cướp tiền cướp sắc." Khúc Trị nói, "Tên hung thủ này ý thức chống điều tra rất mạnh, đến bây giờ cũng không đem túi xách sang trọng đó đi bán tại các cửa hàng để phi tang."

Hoa Sùng trở lại cửa căn hộ, đeo bọc giày và găng tay cao su, ánh mắt nghi ngờ nhìn phòng khách sạch sẽ, "Hung thủ lấy túi, lại không lập tức phi tang, quả thật là có ý thức chống điều tra, biết rằng một khi bán túi xách sang trọng này đi sẽ bị chúng ta tóm chặt." Hoa Sùng đi qua đi lại, "Một khi đã như vậy, tại sao còn lưu lại chứng minh thư của Từ Ngọc Kiều."

"Muốn cho chúng ta phát hiện thân phận của thi thể?" Khúc Trị hỏi: "Với công nghệ hiện nay, việc tìm ra thân phận thi thể không hề khó khăn nhưng cần thời gian để so sánh DNA. Bình thường hung thủ cần có thời gian để trì hoãn, nhưng tại sao gã phải giúp chúng ta?"

"Vụ án này điều tra đến bây giờ, nhìn thì như không có manh mối nào nhưng thật ra manh mối lại nhiều vô cùng." Hoa Sùng cau mày, "Mà những manh mối này như một mớ bòng bong, mâu thuẫn lẫn nhau, nhiều cái trái với lẽ thường, khó thể phân loại. Ví dụ như cậu vừa nói, gã có ý thức chống điều tra nhưng việc để chứng minh thư nạn nhân ở lại hiện trường. Điều này nói rõ rằng, gã căn bản không sợ chúng ta điều tra từ những người bên cạnh nạn nhân."

Khúc Trị theo kịp suy nghĩ của Hoa Sùng, "Vậy hung thủ và Từ Ngọc Kiều không quen biết? Chẳng quan tâm chúng ta điều tra Từ Ngọc Kiều thế nào, dù sao cũng không tra đến người gã?"

"Nhưng nói thế cũng không đúng." Hoa Sùng nói: "Nếu như Từ Ngọc Kiều cùng người thân không nhận ra hung thủ, thì chỉ còn lại hai trường hợp. Một, thời điểm Từ Ngọc Kiều xuất hiện tại đường Đạo Kiều trùng hợp hung thủ cũng ở đó. Từ Ngọc Kiều cả người hàng hiệu, khuôn mặt xinh đẹp, không chừng hung thủ nhất thời nổi lòng xấu. Nhưng hung thủ mang theo búa gia dụng, dao nhọn, bao cao su cùng với "nhất thời xúc động giết người" lại không phù hợp. Mặt khác nếu không có thâm cừu đại hận gì thì sao phải hành hạ thi thể? Hai, hung thủ biết Từ Ngọc Kiều nhưng Từ Ngọc Kiều không quen gã, nói đơn giản, gã là kẻ cuồng theo dõi. Mà nếu như hung thủ thường theo dõi Từ Ngọc Kiều, vậy đương nhiên sẽ để lộ tung tích trên đường đi làm, nhà và phụ cận công ty cô ta. Đường Đạo Kiều giám sát không tốt, nhưng camera xung quanh ngân hàng Tân Lạc đều có độ phân giải cao. Điều tra kỹ thuật đang được tiến hành, trước mắt vẫn chưa phát hiện kẻ tình nghi."

"Quái thật." Khúc Trị thở dài, "Tôi bỗng có dự cảm xấu."

"Hả?"

"Vụ án này khó phá."

Hoa Sùng cười cười, "Dễ phá còn cần tổ trọng án chúng ta?"

Khúc Trị ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, ngón tay quét một vệt trên bàn trà, "Cô gái Từ Ngọc Kiều này còn thích sạch sẽ. Quản lý tiểu khu nói cô ta chưa bao giờ thuê người quét dọn, tất cả đều tự mình làm. Trong nhà không có khách, chẳng trách nhân viên pháp chứng nói không có dấu chân người ngoài. Việc này hơi bất thường, anh nói người ta một bạch phú mỹ, tại sao lại không thuê người làm... Ấy Hoa đội, anh đi lên tầng làm gì?"

"Đi chứng thực một suy đoán." Hoa Sùng nói.


---------------

Chú thích:

(1). 墨脱: Mặc Thoát (Mêdog) là một huyện của địa khu Nyingchi (Lâm Tri), khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net