Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Diệc Thảo

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com và wattpad nhathytuuyen

_____Tớ là giải phân cách siêu đáng yêu ~^^~_____

Dung Đường đương nhiên biết Giang Bảo Nhi gặp dịp thì chơi, nhưng y không ngờ tới, cẩu hoàng đế thế nhưng cũng có thể nhận ra. Y mấy ngày nay bồi hồi giữ ranh giới sinh tử, đại đa số thời điểm thần chí không rõ, nhưng y có thể cảm giác được, cẩu hoàng đế tựa hồ không quá giống trước kia. Tuy rằng như cũ khiến người khác chán ghét, nhưng cách khiến người khác chán ghét thay đổi.

"Hoàng Thượng biết rất nhiều."

"Không những vậy." Triệu Tê vẻ mặt cao thâm khó đoán, "Trẫm còn biết, cái gì tán của ngươi ấy, là ai cho ngươi."

Kinh hỉ không, bất ngờ không? Chạy nhanh tới trừng mắt cẩu ngốc một cái diễn cho trẫm nhìn xem nào.

Dung Đường biểu tình cũng không biến hóa, y ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta nói rồi, việc này là do một mình ta làm."

"Không phải vậy," Triệu Tê phe phẩy ngón tay, "Thời điểm ngươi tiến cung không mang theo thứ gì, thái giám cung nữ trong hoàng cung khẳng định không có can đảm đưa độc cho ngươi. Vậy thuốc đó ngươi rốt cuộc là lấy từ đâu ra?"

Dung Đường: "Hoàng Thượng thỉnh tiếp tục."

"Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, người có thể cho ngươi độc, hơn nữa có động cơ cho ngươi độc chỉ có một người," Triệu Tê cố tình tạm dừng, ý đồ xây dựng bầu không khí đầy thần bí "Đệ đệ của Trẫm —— Hoài Vương Triệu Đồng."

Dung Đường ánh mắt hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn Triệu Tê càng thêm tìm tòi nghiên cứu.

Hoài Vương Triệu Đồng, nhân vật chính tuyệt đối của 《 Đại Tĩnh vô cương 》, đệ đệ cùng cha khác mẹ của cẩu hoàng đế. Triệu Đồng từ nhỏ sống dưới bóng ma của cẩu hoàng đế và Ôn Thái Hậu, vì bảo toàn tính mệnh mà giả ngu giả ngơ, không thể hiện bất cứ điều gì ra ngoài, thậm chí còn nói dối bản thân không thể hoan ái hay sinh con giống như cẩu hoàng đế, Ôn Thái Hậu niệm tình cũ với tiên đế miễn cưỡng để lại hắn một cái mạng, ban cho hắn địa phương cằn cỗi nhất phía bắc Đại Tĩnh làm đất phong. Triệu Đồng ở bắc cảnh giấu tài, lung lạc nhân tâm. Đến khi thời cơ chín mùôi, hắn dấy binh khởi nghĩa, xông thẳng đến phía nam, thế như chẻ tre, đánh vào hoàng cung trong kinh thành, thay cẩu hoàng đế lên ngôi.

Triệu Đồng thân là vai chính, không có lúc nào là không phát ra mị lực đáng chết của hắn. Trong 《 Đại Tĩnh vô cương 》 phàm là nam tử lớn lên đẹp, lại có tài hoa đều bị hắn thu phục trở thành tay sai, Dung Đường chính là một trong số đó.

Triệu Đồng cùng Dung Đường từ nhỏ giao hảo, tình như thủ túc. Cho đến khi Dung Đường bị cẩu hoàng đế đoạt vào cung, Triệu Đồng còn chưa đi đến đất phong nơi bắc cảnh. Hắn ở bên ngoài Ung Hoa Cung quỳ không dậy nổi, khẩn cầu cẩu hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Cẩu hoàng đế là thật sự cẩu mà, chẳng những không để ý đến hắn, còn thưởng cho hắn 30 đình trượng, để hắn lanh lẹ cút đi.

Triệu Đồng bị thương ly kinh, trước khi đi mạo sinh nguy hiểm tính mạng để thấy Dung Đường lần cuối, chính là ngay lúc này, hắn đưa cái lọ thuốc độc tên là cái gì tán cho Dung Đường.

Triệu Đồng nói: "Dung huynh, ta biết, để ngươi lấy sắc thờ người, còn thống khổ hơn giết ngươi. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể chờ, chờ ta trở lại. Nhưng, nếu ngươi thật sự không thể nhịn được nữa...... Thuốc này, ngươi cứ giữ lại."

Dung Đường thực cảm động, nói: "Ta chờ ngươi."

Triệu Tê – người đã đọc qua cảnh này lúc đó:???

Chuyện tình ái mấy người cổ nhân các người ta hiểu gì chết liền.

Triệu Tê tin tưởng mười phần, "Xem phản ứng của ngươi, xem ra trẫm đoán đúng rồi."

"Sai rồi."

"A?" Triệu Tê trừng mắt cẩu ngốc "Không có khả năng!" Trong sách rõ ràng viết như vậy!

Dung Đường nhàn nhạt nói: "Hoàng Thượng nếu đã xác định, cần gì phải hỏi ta."

Triệu Tê lúc này mới ý thức được mình suýt nữa bị Dung Đường lạc chủ đề, chế nhạo: "Cảm tình của ngươi và Hoài Vương thật tốt a, nếu trẫm thả ngươi ra cung, ngươi khẳng định nhà mình ở đâu cũng không trở về, trực tiếp thu thập hành lý đi bắc cảnh tìm hắn nhỉ?"

Dung Đường nhìn hắn, "Nhưng Hoàng Thượng sẽ không để ta đi."

Nói hay lắm, Triệu Tê đúng là không thể thả Dung Đường về bên Triệu Đồng, trừ phi hắn muốn chết nhanh một chút. Kỳ thật, muốn củng cố ngôi vị hoàng đế, biện pháp tốt nhất là giết Dung Đường, cũng thừa dịp Triệu Đồng còn chưa trưởng thành, kinh tế lạc hậu, phái thích khách giết chết hắn.

Nhưng Triệu Tê chỉ là xuyên thành bạo quân, không thật sự thành bạo quân. Bất kể là Dung Đường, hay Triệu Đồng, đều là nhân vật chính phái tâm hệ thiên hạ (quan tâm dân chúng), hùng tài đại lược, Triệu Tê thật sự ra tay không nổi.

"Đúng vậy, trẫm sẽ không thả ngươi đi." Triệu Tê nói.

Dung Đường nhắm mắt, "Vì sao?"

Triệu Tê mở to mắt nói dối; "Bởi vì trẫm thích ngươi a."

Có lẽ là bởi vì nói quá lâu, thể lực Dung Đường có lẽ cũng chịu hết nổi. Sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, sắc môi bợt bạt "Thiên hạ mỹ nhân đâu chỉ ngàn vạn, Hoàng Thượng vì sao chỉ chấp nhất với ta?"

"Bởi vì ngươi đẹp."

Dung Đường cười một cái, "Đẹp...... Mỗi người đều nói, Tiêu thừa tướng là đệ nhất mỹ nam tử của Đại Tĩnh, Hoàng Thượng tại không thích hắn ta?"

Bởi vì cốt truyện yêu cầu, giả thiết tác giả chính là như vậy.

"Đương nhiên, trẫm cũng không chỉ thích mỗi gương mặt của nhà ngươi." Triệu Tê bịa chuyện, "Văn chương của ngươi viết rất khá, trẫm đặc biệt thích."

Dung Đường rũ mắt "À."

Triệu Tê nghẹn một bụng tức, "Suốt ngày chỉ biết ' à ', trẫm không cho ngươi nói ' a ' nữa!"

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com và wattpad nhathytuuyen

Dung Đường lại ho không dứt, Triệu Tê sợ y ho tới nổ phổi, liền sai người đưa y trở về nghỉ ngơi. Lúc sau, Triệu Tê đến nơi của Giang Bảo Nhi – Minh Túy Cung.

Giang Bảo Nhi đang nằm ở trên giường uống thuốc, nhìn thấy Triệu Tê tới, còn ho ghê gớm hơn cả Dung Đường hồi lúc nãy "Hoàng, Hoàng Thượng...... Khụ khụ khụ......"

Giang Bảo Nhi biết ăn nói lại thích diễn, đường nét mặt mày còn hơi giống Dung Đường, bởi vậy mới mới được lòng nguyên chủ. Giờ phút này, hai mắt y rưng rưng, nhu nhược đáng thương nhìn Triệu Tê: "Hoàng Thượng, mới vừa rồi là Bảo Nhi tự mình không cẩn thận ngã xuống nước, không liên quan đến Dung công tử, thỉnh Hoàng Thượng không nên trách tội Dung công tử."

"Ừ, ngươi yên tâm đi," Triệu Tê thập phần phối hợp biểu diễn với y "Trẫm không chỉ không trách y, còn an ủi y lâu lắm, vui vẻ không?"

Hai mắt Giang Bảo Nhi hiện lên hai dấu hỏi chấm to đùng "Hả?"

Triệu Tê nghẹn cười, ngồi xuống bên giường hỏi: "Bảo bảo, trẫm gần đây tương đối vội, không có thời gian tới thăm ngươi, ngươi có phải rất buồn chán phải không?"

Giang Bảo Nhi lắc đầu, "Không buồn chán, nhưng thần nhớ đến Hoàng Thượng trong lòng khó chịu. Hiện giờ nhìn thấy Hoàng Thượng, Bảo Nhi......"

Giang Bảo Nhi đem đầu dựa vào bả vai Triệu Tê, Triệu Tê không dấu vết né tránh, nói: "Một ngày mười hai canh giờ, ngươi cũng không thể thời thời khắc khắc đều nhớ đến trẫm, nếu như ngươi cảm thấy buồn chán thì hãy kiếm việc gì đó mà làm đi. Ví dụ như, đếm xem ở Minh Túy Cung xem rốt cuộc có bao nhiêu viên gạch, viên nào bị nứt."

Giang Bảo Nhi sợ tới mức hoa dung thất sắc, "Hoàng Thượng nói như vậy, là không cần Bảo Nhi sao?"

Giang Bảo Nhi vốn là thanh quan nơi nam phong quán kinh thành, bị cẩu hoàng đế nhìn trúng trong một lần cải trang , vào cung làm nam sủng, tuy rằng vẫn chưa thị tẩm, nhưng cũng không ít bồi cẩu hoàng đế tìm hoan mua vui. Hiện tại Triệu Tê không hề yêu cầu nam sủng nữ sủng gì hết, vậy nam nữ trong hậu cung này nên xử lý như thế nào đây? Như Giang Bảo Nhi, không thân không thích, nhu nhược không thể tự gánh vác, nếu đuổi y ra cung, có lẽ chỉ có thể trở lại nghiệp cũ, mỗi ngày lo lắng kiếm sống. Nếu cho bọn họ ở lại trong cung, đó lại là một khoản chi phí cực lớn.

Triệu Tê cảm thấy thực không đáng giá, tại sao mình còn chưa được nắm tay tiểu mỹ nhân, còn phải bỏ tiền ra nuôi bọn họ!

Triệu Tê iếc mắt nhìn đôi bàn tay ngọc "mảnh khảnh" của Giang Bảo Nhi rồi lại nhìn tay mình —— trẫm với y cùng nhau dắt tay, trẫm mới là người bị chiếm tiện nghi kia kìa!

Thấy Triệu Tê chậm chạp không trả lời, Giang Bảo Nhi gấp đến độ suýt khóc: "Hoàng Thượng, Bảo Nhi có điều gì chưa tốt mong ngài nói cho Bảo Nhi, Bảo Nhi lập tức sửa! Ngài ngàn vạn đừng đuổi Bảo Nhi đi a ——"

Triệu Tê bị y lảm nhảm đau đầu, quyết định diễn vai một tên tra nam, "Trẫm nói thật cho ngươi biết, trẫm có mới nới cũ, đã chán ngươi rồi. Trẫm muốn kết thúc quan hệ bao dưỡng với ngươi."

Đôi mắt Giang Bảo Nhi trừng lớn, "Quan hệ bao dưỡng?"

"Nghĩa là ngươi về sau không phải nam sủng của trẫm nữa."

Giang Bảo Nhi biết chân tướng rơi lệ "Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng là bởi vì Dung công tử mới không cần Bảo Nhi sao?"

Triệu Tê hỏi ngược lại: "Ngươi muốn ở trong cung sao?"

Giang Bảo Nhi gật đầu như giã tỏi "Muốn, Bảo Nhi muốn ở lại trong cung cả đời, ở bên Hoàng Thượng!"

"Nhưng hoàng cung cũng không nuôi người rảnh rỗi."

"Bảo Nhi nguyện ý làm nô làm tì, hầu hạ Hoàng Thượng!"

Triệu Tê từ trên xuống dưới Giang Bảo Nhi đoan trang nói: "Trừ bỏ hầu hạ người, ngươi cũng có thể làm việc khác. Ví dụ như, ngươi thích diễn như vậy, hoàn toàn có thể đi diễn kịch a."

Giang Bảo Nhi nghi hoặc nói: "Ý Hoàng Thượng là nói hát diễn sao?"

"Cũng gần giống thế."

"Bảo Nhi sẽ xướng Côn khúc......"

Triệu Tê liên tục xua tay, "Trẫm nghe không hiểu những thứ đó...... Khoan hẵng nói, cái này về sau nói sau. Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, trẫm đi đây."

Giang Bảo Nhi đáng thương hề hề nói: "Vậy Hoàng Thượng còn đến nữa không?"

"Không biết." Triệu Tê nói, "Nếu như ngươi rảnh rỗi quá thì tự mình kiếm việc làm đi. Ngoài đếm gạch đá còn có thể học bơi, bơi ếch bơi tự do cũng được, đỡ cho lần sau rơi xuống nước thì khỏi cần người khác nhảy xuống cứu ngươi."

Giang Bảo Nhi:???

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com và wattpad nhathytuuyen

Triệu Tê mới vừa trở lại Ung Hoa Cung, cung nữ Từ An Cung tới thỉnh, nói Ôn Thái Hậu muốn cùng hắn dùng bữa tối. Triệu Tê thay quần áo chạy đến, kết quả Ôn Thái Hậu còn đang thảo luận quốc gia đại sự cùng đại thần.

Đại cung nữ bên người Ôn Thái Hậu – Vân Tụ nói: "Hoàng Thượng muốn vào ngay, hay chờ ở bên ngoài?"

Triệu Tê liếc mắt nhìn "Mẫu hậu đang nghị sự với ai?"

Vân Tụ chưa kịp trả lời, một giọng nam trầm thấp ở phía trước vang lên: "Ta."

Vân Tụ vội vàng xoay người, khom người hành lễ với người phía sau: "Tiêu đại nhân."

Triệu Tê nhanh chóng xoát thông tin trong đầu mình —— Thừa tướng đại nhân quyền khuynh triều dã, đệ nhất mỹ nam tử Đại Tĩnh, trọng thần tâm phúc của Ôn Thái Hậu, Tiêu Thế Khanh.

Chính xác được đóng dấu đệ nhất soái quả nhiên giá trị nhan sắc nghịch thiên. Khác với vẻ đẹp mát lạnh như gió của Dung Đường, Tiêu Thế Khanh mày kiếm như mực, hai mắt lộng lẫy, một thân quý khí hồn nhiên thiên thành. Nói thật, vị Thừa tướng đại nhân này nhìn còn trông giống hoàng đế hơn hắn nhiều.

Tiêu Thế Khanh khom người hành lễ Triệu Tê theo đúng tiêu chuẩn: "Hoàng Thượng."

Triệu Tê bị khí thế của hắn ép tới có chút ngực buồn, "Miễn, miễn lễ."

Tiêu Thế Khanh cười như không cười nhìn Triệu Tê, "Thần vừa mới từ chỗ Thái Hậu nghe được một chuyện vui."

"Cái gì?"

Tiêu Thế Khanh như có như không lia xuống thân dưới của Triệu Tê "Long mạch Hoàng Thượng......"

Triệu Tê quả thực muốn điên rồi, ửng đỏ mặt nói: "Đừng nói nữa, nơi này nhiều người như vậy!"

Tiêu Thế Khanh nhướn mày, tựa hồ có chút kinh ngạc với phản ứng của Triệu Tê "Hoàng Thượng có phải đang thẹn thùng không? Sao thần không thấy giống Hoàng Thượng lúc bình thường vậy nhỉ. Hay là long mạch thay đổi, tính tình Hoàng Thượng cũng thay đổi theo?"

Triệu Tê: "......"

Giang Đức Hải hảo tâm nhắc nhở Tiêu Thế Khanh: "Thừa tướng đại nhân, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, người khác không được nhắc lại kia hai chữ đó. Nếu không, lập tức cắt đầu lưỡi!"

"Thật vậy chăng." Tiêu Thế Khanh cười cười, "Vậy Hoàng Thượng có muốn cắt đầu lưỡi thần không?"

Triệu Tê trừng hắn một cái "Không cắt, đầu lưỡi của ngươi trẫm tạm thời không cắt, còn có tác dụng."

"Hả?" Tiêu Thế Khanh không chút để ý nói, "Có tác dụng gì?"

Triệu Tê:???

Hình như có gì sai sai?

Tác giả có lời muốn nói: Thừa tướng đại nhân: Đầu lưỡi đúng là có rất nhều tác dụng.

Hết chương 3

Editor: Được 5 like tui sẽ up chương tiếp nhé!!!! (9`・ω・)9
cám ơn mọi người đã đến và tham quan nhà tui \(★^∀^★)/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net