Chương 38: Tương lai mà anh nói (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Tương lai mà anh nói (4)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Hứa Ngôn Tịch rời đi không lâu, thư phòng Từ Hiển Đông lập tức có tiếng gõ cửa.

"Vào đi". Giọng nói của Từ Hiển Đông vô cùng tỉnh táo, không hề giống với người vừa mới tỉnh ngủ, còn vô cùng đáng sợ.

Tâm phúc Đổng Tri của Từ Hiển Đông bước tới, mỉm cười hỏi: "Đông ca, vừa rồi có ngon giấc không?"

Từ Hiển Đông liếm liếm khóe môi, tà mị cười: "Cảm giác so với trong tưởng tượng còn tốt hơn nhiều."

Từ Hiển Đông đứng lên, áo khoác trên người rớt xuống đất. Hắn đi tới bàn làm việc, cầm lên tờ giấy Hứa Ngôn Tịch lưu lại, nhìn một chút.

"Cũng không khác lắm, dựa theo kế hoạch để lộ tin tức kia ra. Còn nữa, nghe nói Lôi Uy bị Lôi Khiếu đá ra nước ngoài, đi điều tra xem chuyện gì xảy ra, rồi nghĩ cách lôi hắn trở lại. Càng nhiều người làm loạn, sẽ càng đặc sắc". Từ Hiển Đông dặn dò: "Làm càng tự nhiên càng tốt, đừng để người khác nắm được sơ hở."

"Vâng." Đổng Tri cúi người: "Nhưng mà, Đông ca, nếu vậy không phải là hoàn toàn chặt đứt tin tức của lão phu nhân sao?"

Từ Hiển Đông cười lạnh: "Biết cái gì gọi là phóng trường tuyến điếu đại ngư* không? Lôi Khiếu chẳng lẽ còn làm khó cả mẹ hắn hay sao?"

(*phóng trường tuyến điếu đại ngư: thả dây dài để câu được cá lớn).

"Chỉ cần Đông Đường sụp đổ, hai người kia sớm muộn cũng sẽ là của tôi."

"Thế nhưng mà, vạn nhất..."

"Không có vạn nhất!". Từ Hiển Đông âm trầm: "Tôi cùng Lôi Khiếu, từ lúc ra đời đã định chỉ có một kết cục."

"Không phải hắn chết, thì là tôi vong (chết)."

Đổng Tri ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng rối rắm. Hắn không có cách nào khuyên nhủ Từ Hiển Đông, đã vậy, đối với chỉ thị của cấp trên, tốt nhất nên chu toàn.

---

Hứa Ngôn Tịch ngồi trong phòng làm việc xử lý văn kiện, mí mắt lại giật giật không ngừng, cuối cùng chịu không nổi nữa mới dứt khoát buông bút, tháo kính xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ.

Nghe nói, hôm nay Lôi Khiếu đã trở lại. Bình thường dù có bận việc đến mấy, Lôi Khiếu ít nhất cũng sẽ gọi điện báo một tiếng, lần này thì không.

Không bình thường tức là có chuyện phát sinh. Tin tức liên quan đến Lôi lão phu nhân trước nay đều là cơ mật của Đông Đường, Hứa Ngôn Tịch dù có muốn đi thăm dò thì cũng không thu được gì. Điều cậu có thể làm lúc này chỉ là binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, chuẩn bị tinh thần mà thôi.

Quả nhiên, đến gần giờ nghỉ trưa, Hứa Ngôn Tịch bị gọi lên văn phòng Lôi Khiếu.

Gõ cửa bước vào, thần sắc Lôi Khiếu vẫn khó dò như trước.

"Ngôn Tịch, biết vì sao tôi gọi em tới không?"

Hứa Ngôn Tịch nắm tay thành nắm đấm: "Là liên quan tới lão phu nhân?"

Lôi Khiếu gật đầu: "Không sai. Đã tra ra được người tập kích tại H tỉnh, kết quả vô cùng bất ngờ."

Tim Hứa Ngôn Tịch bị hẫng một nhịp, im lặng chờ Lôi Khiếu nói tiếp.

"Những người đó là kẻ thù của Từ Hiển Đông."

"Rất thú vị". Lôi Khiếu ung dung nói ra câu kia, nhưng toàn bộ văn phòng lại ngập tràn không khí ngột ngạt nặng nề.

"Đám người tìm Từ Hiển Đông trả thù, tôi không quan tâm. Nhưng đã dính dáng đến mẹ tôi thì lại khác. Em có gì muốn nói với tôi không?"

Hứa Ngôn Tịch cười: "Chứng cứ hay chân tướng cũng đều tra ra hết rồi, anh hiện tại hỏi em như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa đâu? Muốn cho em một cơ hội nói thật để tha thứ sao?"

"Ngôn Tịch, từ trước tới nay em đều thông minh hơn người khác, chỉ có điều, đôi khi vẫn bị tình cảm tri phối."

Hứa Ngôn Tịch thu lại nụ cười miễn cưỡng trên mặt: "Khiếu ca, anh vẫn luôn hiểu điều đó mà."

"Đúng". Lôi Khiếu không phản đối: "Đây là nhược điểm của em, nhưng cũng là ưu điểm khiến tôi nhìn trúng em."

"Chuyện lần này, một là cơ mật nội bộ, không có ai biết, hai là mẹ tôi ra sức bảo vệ em, mọi chuyện cũng đã ổn thoả. Nhưng, điều khiến tôi thất vọng nhất là..."

Lôi Khiếu dừng một chút, nhìn ánh mắt phức tạp của Hứa Ngôn Tịch: "Quan hệ của tôi và em, còn không bằng em và Từ Hiển Đông? Chuyện này, rõ ràng em có thể sớm nói với tôi."

Nghe được lời trách móc ẩn trong câu vừa rồi, tâm trạng Hứa Ngôn Tịch giống như bị búa tạ nện xuống.

"Chuyện của công ty đầu tư, trước hết em cứ dừng lại. Tôi đã gọi Quyền thúc về, em tranh thủ liên lạc với Quyền thúc."

Hứa Ngôn Tịch cắn răng: "Anh biết, em sẽ không phản bội anh, tại sao..."

"Với tôi mà nói, giấu diếm cũng là phản bội". Lôi Khiếu trong mắt mang theo tức giận: "Lần này may mắn lão thái thái không có việc gì, nếu như có chuyện bất trắc, em cảm thấy hiện tại em còn có thể đứng trước mặt tôi hay sao?!"

Nghe Lôi Khiếu phũ một câu như vậy, Hứa Ngôn Tịch chỉ im lặng, ngực như bị nện một quyền kịch liệt, không thở nổi.

Hít sâu vài hơi, Hứa Ngôn Tịch cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

"Anh cho rằng, tại thời điểm mấu chốt như bây giờ, giữa anh và em xuất hiện rạn nứt là chuyện tốt hay sao?"

Lôi Khiếu cười lạnh: "Đúng là không phải chuyện gì tốt, nhưng ít nhất cũng ngăn cho mọi chuyện tệ hơn."

Hứa Ngôn Tịch nghe xong cũng không còn biết phải nói gì với Lôi Khiếu nữa, liền gật đầu: "Như vậy Lôi thiếu, tôi đã hiểu. Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi xin phép."

Lôi Khiếu quay lưng đi, không trả lời Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch đứng nguyên giữa văn phòng yên ắng không tiếng động, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Mẹ nó, ngay cả cái đèn trần cũng thật chướng mắt!

Hứa Ngôn Tịch xoay người, ra khỏi cửa.

Hứa Ngôn Tịch không biết mình đi về văn phòng như thế nào, trên đường có lẽ có người hỏi chuyện, cũng có lẽ có cấp dưới muốn tới xin chỉ thị, nhưng cậu không có tâm trạng nào để ý. Vẫn duy trì vẻ mặt bình thường trở lại văn phòng, xoay người đóng cửa lại, lưng dựa lên cửa, Hứa Ngôn Tịch nhắm mắt ngẩng đầu.

Hứa Ngôn Tịch đáng lẽ phải sớm hiểu rằng, người như cậu không nên tin tưởng vào cái gọi là tương lai mà Lôi Khiếu từng thề non hẹn biển.

Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Ngôn Tịch trở về bàn làm việc, nhấn điện thoại.

"Quyền thúc? Vâng, tôi là Ngôn Tịch...Phải, Lôi thiếu nói với tôi...Tôi không sao, chờ tới khi bàn giao xong mọi thứ, cũng có thể nghỉ ngơi một chút...Cám ơn Quyền thúc...Được, cứ như vậy, tôi cúp trước đây."

Hứa Ngôn Tịch mở máy tính, chỉnh lý toàn bộ văn kiện gửi đến Quyền thúc.

Hứa Ngôn Tịch lúc này, chỉ muốn hoàn thành tốt việc của mình, như vậy là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC