Chương 39: May mắn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: May mắn (1)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Không gian vô tận, lấy một loại hư không bổ khuyết một loại hư không khác.

---------------------------------------

Bàn giao hết thảy công việc cũng mất mấy ngày, xong xuôi, Hứa Ngôn Tịch đến bộ phận nhân sự xin nghỉ phép dài hạn, nói đúng hơn là không có thời hạn. Việc nghỉ đến khi nào sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào tâm tình của Lôi đại thiếu gia.

Dù sao thì Hứa Ngôn Tịch cũng không thiếu tiền, chút tiền tích góp đến bây giờ vẫn có thể đủ để nhàn rỗi ở nhà cả một năm.

Hứa Ngôn Tịch bước ra khỏi cửa xoay của tổng bộ Đông Đường, bị ánh đèn phía toà nhà đối diện làm cho loá mắt. Nếu như phải dùng một từ để miêu tả tâm trạng Hứa Ngôn Tịch vào giờ phút này, có lẽ chỉ có 'trống rỗng' là hợp nhất; trống rỗng từ trong ra ngoài, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng không còn cảm giác gì nữa.

Mấy ngày nay Hứa Ngôn Tịch không có gặp Lôi Khiếu, dù ở công ty hay ở Lôi trạch, một lần cũng không. Hứa Ngôn Tịch nghĩ tại sao mình lại phải tuân thủ nghiêm ngặt giờ giấc như đứa trẻ vậy chứ, một hai ngày không về thì đã sao.

Quyết định không bạc đãi chính mình, Hứa Ngôn Tịch bước vào một nhà hàng cao cấp gần đó, ngồi một mình bên cửa sổ, qua cửa kính trong suốt quan sát dòng người qua lại tấp nập.

Không biết đã gọi thêm bao nhiêu ly cà phê, không biết đã nghe bao nhiêu bản dương cầm, Hứa Ngôn Tịch mới cảm thấy những tích tụ trong lòng mình dần lắng xuống.

Cho đến khi ánh nắng bên ngoài dần tắt, đèn trong nhà hàng cũng chuyển sang một màu ấm cúng, Hứa Ngôn Tịch quyết định dùng bữa tối ở đây. Hứa Ngôn Tịch còn gọi một cành hồng kèm theo một khoản tiền boa kha khá, nhờ nhân viên phục vụ chuyển lại cho người trình diễn dương cầm. Nữ nhạc sư đang diễn tấu nhận được hoa, nhìn Hứa Ngôn Tịch mỉm cười e thẹn.

Tâm tình chỉ một thoáng đã dễ chịu hơn nhiều, Hứa Ngôn Tịch ngồi ngốc tới khi nhà hàng đóng cửa, mới rốt cục đứng dậy rời đi. Nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cũng chưa muộn lắm. Vị trí của Hứa Ngôn Tịch hiện nay vẫn thuộc phạm vi quản lý của Thập Nhị Nhai - Đông Đường, Hứa Ngôn Tịch chọn một cái PUB không quá quen thuộc, bước vào.

"Chào buổi tối, hoan nghênh quý khách."

Hứa Ngôn Tịch mỉm cười với người phục vụ vừa kéo cửa cho cậu, may mắn người nhân viên cấp thấp này không nhận ra Hứa Ngôn Tịch.

Ngồi xuống vị trí trước quầy bar, xung quanh là thứ âm nhạc điện tử sống động đến đinh tai nhức óc. Lúc này còn chưa tới thời gian 'High' nhất của PUB, cho nên trên sân khấu vẫn chưa có đám người quần ma loạn vũ (đám quỷ múa may quay cuồng).

Gọi một ly Margarita*, Hứa Ngôn Tịch chậm rãi uống. Tửu lượng của cậu dạo này tốt hơn nhiều so với trước, nhưng cocktail ngấm lâu, uống một ly mặt đã nóng bừng.

(*Margarita: Một loại cocktail gồm có tequila, rượu cam và nước chanh, khi uống sẽ bôi thêm muối xung quanh miệng cốc).

Uống tới ly thứ ba, bầu không khí tại PUB đã dị thường sôi động. Hứa Ngôn Tịch cảm thấy tiêu cự trong mắt bị dao động, nhìn đám người cuồng hoan cách đó không xa mà đầu óc quay cuồng.

Cảm thấy mình không uống tiếp được nữa, Hứa Ngôn Tịch rút ví ra muốn thanh toán, ghế trống bên cạnh bỗng nhiên bị kéo ra, một thân ảnh cao lớn ngồi xuống.

Hứa Ngôn Tịch cảm thấy có chút quen mắt, quay sang.

"Từ Hiển Đông?"

Từ Hiển Đông không nhìn Hứa Ngôn Tịch, hướng bartender gọi một ly Whisky.

"Nghe nói chức vụ của em tại Đông Đường bị tạm dừng?". Hứa Ngôn Tịch nhìn khuôn mặt của Từ Hiển Đông như đang xoay tròn dưới ánh đèn, không thấy rõ được thần sắc trên mặt hắn.

"Sao anh lại biết? Đông Đường cũng chỉ thông báo ra bên ngoài là tôi nghỉ phép dài hạn mà thôi". Hứa Ngôn Tịch đối diện với nam nhân lòng dạ thâm trầm trước mắt này, không có cách nào buông xuống cảnh giác được.

"Chỉ cần là chuyện của em, tôi đều sẽ quan tâm, không từ thủ đoạn". Từ Hiển Đông nhìn Hứa Ngôn Tịch, ánh mắt hắn không hề che giấu khát vọng thâm sâu.

"Anh hẳn là biết chúng ta không có khả năng chứ". Hứa Ngôn Tịch quay đi, muốn tránh ánh mắt nóng rực đang ghim thẳng vào mình.

"Hiện tại ở cái xã hội này, kết hôn rồi còn có thể ly hôn được. Huống chi, em cùng Lôi Khiếu cũng chỉ là lên giường mấy lần."

Không một ai lại thích chuyện riêng của mình bị nói ra trực tiếp như vậy, Hứa Ngôn Tịch lập tức trầm mặt, rút tiền trong ví, để lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

"Đừng vội, tôi không muốn ép em". Từ Hiển Đông giữ cánh tay Hứa Ngôn Tịch, kéo cậu lại thật mạnh.

"Lần này là tôi liên luỵ tới em, làm phiền em, tôi rất xin lỗi". Từ Hiển Đông gọi thêm một ly Margarita: "Tôi cũng không biết phải cám ơn em như thế nào, mời em thêm một ly được không."

Hứa Ngôn Tịch nhìn vào mắt Từ Hiển Đông, cầm ly lên nhấp một ngụm nhỏ sau đó đặt xuống.

"Tôi không phải đang giúp anh, tôi là giúp lão phu nhân..."

Hứa Ngôn Tịch chưa nói hết câu, thân thể bỗng nhiên mất hết sực lực, suýt chút nữa ngã rạp xuống đất.

Bị Từ Hiển Đông ôm vào lòng, Hứa Ngôn Tịch cắn răng: "Đáng chết, anh vừa cho tôi uống gì..."

Đáng tiếc âm thanh trong PUB quá ồn ào, nếu như không dán bên tai hét thật lớn, căn bản không thể nghe rõ đối phương đang nói gì.

Bộ dạng Hứa Ngôn Tịch ngã vào trong ngực Từ Hiển Đông vô cùng mập mờ, khiến người không hiểu chuyện nghĩ bọn họ là quan hệ người yêu, không thì cũng là kiểu tình một đêm.

Tại nơi xa hoa truỵ lạc như thế này, ai cũng chỉ quan tâm đến mỗi bản thân mình.

Cơ thể Hứa Ngôn Tịch treo trên cánh tay Từ Hiển Đông, ý thức của cậu nhanh chóng bị rút cạn.

Hứa Ngôn Tịch cắn nát môi mình, muốn mượn đau đớn để duy trì tỉnh táo. Từ Hiển Đông sao lại không biết ý định này của Hứa Ngôn Tịch, dùng ngón tay cạy mở hàm răng của Hứa Ngôn Tịch, sau đó hung hăng hôn xuống.

Cảm giác được thân thể trong lòng không còn bất kỳ động tĩnh gì nữa, Từ Hiển Đông mới buông tha đôi môi của Hứa Ngôn Tịch, trong miệng hắn còn lưu lại hương vị nhàn nhạt tanh tanh của máu tươi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn Hứa Ngôn Tịch hai mắt nhắm chặt, Từ Hiển Đông cũng không hiểu sao bản thân không kiềm chế được cảm xúc, lại nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn lên trán Hứa Ngôn Tịch.

Từ Hiển Đông ôm Hứa Ngôn Tịch rời khỏi nơi huyên náo. Trên đường, bề ngoài cao lớn tuấn lãng của Từ Hiển Đông cùng bộ dáng thanh tú của người trong lòng hắn, kéo tới vô số tiếng huýt sáo, hét hò.

Tâm tình Từ Hiển Đông không hiểu sao lại rất tốt, tự mình mang Hứa Ngôn Tịch ra ngoài nhét vào ghế sau.

"Đi thôi."

Hương xì gà tràn ngập trong xe, giống với hương vị quen thuộc của Lôi Khiếu, lông mày đang khoá chặt của Hứa Ngôn Tịch cũng vì thế mà giãn ra một chút.

Từ Hiển Đông nhìn người nằm lặng yên trong ngực mình, cầm điện thoại lên ấn một dãy số: "Đã bắt được người...Ừm. Triển khai bước tiếp theo."

Tắt máy, Từ Hiển Đông cười: "Hứa Ngôn Tịch, thật muốn nhìn xem lúc em tỉnh lại, rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net