Chương 4 - Dấu ấn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lôi Khiếu không nuốt lời, bà Hứa được chuyển đến bệnh viện tốt nhất của thành phố B, nằm phòng bệnh VIP một người, bác sĩ phẫu thuật chính là chuyên gia ngoại khoa tim mạch nổi tiếng toàn quốc.

Lần phẫu thuật thứ nhất rất thành công, bà Hứa nhờ vào sự hỗ trợ của các loại thuốc nhập khẩu cùng với đủ thứ thuốc bổ cao cấp bồi bổ nên thân thể đỡ hơn rất nhiều, sau khi được bác sĩ xác nhận có thể đi máy bay đường dài, bà Hứa được đưa sang Mỹ.

Hứa Ngôn Tịch theo mẹ sang Mỹ, cũng cùng mẹ trải qua giải phẫu thuật ghép tim, vì thế, cậu tạm nghỉ học một năm.

Bà Hứa là một người hiểu biết lý lẽ, chưa hề hỏi con trai tiền chữa bệnh cho mình từ đâu mà có. Chỉ là, mỗi khi đêm khuya vắng người, nhìn con trai chăm sóc mình ngủ trên giường bên, cuối cùng không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt.

Tuy phẫu thuật đã thành công, nhưng thân thể bà Hứa dù sao vẫn có chút phản ứng bài xích với trái tim mới, theo đề nghị của bác sĩ, bà Hứa phải ở lại nước Mỹ để điều dưỡng lâu dài.

Còn Hứa Ngôn Tịch lại bị bà Hứa buộc quay về nước để hoàn thành việc học.

Hứa Ngôn Tịch biết rõ, gia đình hai người cô nhi quả phụ bọn họ luôn bị người xung quanh xem thường, nếu không phải do cậu thi đậu vào học viện pháp luật B, giọng điệu của người chủ nhà đồng hương cũng không ngọt ngào thế này đâu.

Việc Hứa Ngôn Tịch tốt nghiệp suông sẻ, thậm chí là lấy được học vị tiến sĩ tiến sĩ pháp luật học B, chính là việc bà Hứa nằm mơ cũng muốn trông thấy.

Hứa Ngôn Tịch cho dù không tính toán cho bản thân, cũng phải nghĩ cho mẹ, quay về nước.

Nhưng thật ra, trong lòng Hứa Ngôn Tịch cũng không phải không có đấu tranh.

Mấy ngày sống ở Mỹ hết sức thoải mái, Hứa Ngôn Tịch biết đều là nhờ ơn của Lôi Khiếu, nhưng dù thế nào đi nữa, nơi này cách xa đất nước như vậy, đương nhiên cũng cách xa chốn thị phi kia của Đông Đường.

Mai này về nước, điều cậu phải đối diện tuyệt đối không thể đơn giản như trước kia nữa.

Ra ngoài gây chuyện, thế nào cũng phải trả giá, nhưng may mà mẹ của Hứa Ngôn Tịch không ở bên cạnh cậu.

Nếu tương lai có ngày nào đó cậu phải đổ máu trong chốn giang hồ, vậy cậu chỉ hy vọng, ít nhất mẹ cậu cũng là người cuối cùng biết được sự thật.

Vì vậy, Hứa Ngôn Tịch trước ngày khai giảng học kỳ mùa thu liền trở về nước.

Lôi Khiếu bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn điều xe đến phi trường đón cậu. Không gặp được Lôi Khiếu, Hứa Ngôn Tịch nhiều ít cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác áp bách Lôi Khiếu đem đến cho cậu một năm trước vẫn còn rõ nét, đối với loại người chí khí cực cao này, Lôi Khiếu nhất định là loại người đáng sợ.

Hiểu rõ tâm lý con mồi hơn cả báo săn, chỉ trong khoảnh khắc đá lửa nháng lên, hoàn toàn đánh gục ngươi, hoặc là, có thể lựa chọn phương pháp khiến ngươi sống cũng như chết – đem cái gọi là "phản kháng" trên người ngươi, từ từ lột bỏ từng chút từng chút.

Tuy nói nỗi khổ mà Lôi Khiếu gây ra cho Hứa Ngôn Tịch không thể tính là nhiều, nhưng Hứa Ngôn Tịch là một người thông minh, học một biết mười, đương nhiên có thể suy đoán Lôi Khiếu hung ác, tàn nhẫn đến mức nào.

Cậu nhìn không ra cái gọi là tương lai. Hứa Ngôn Tịch hiểu rõ, cậu chỉ có thể dấn bước trên con đường do Lôi Khiếu chỉ định, vậy đoán chừng, cậu không có nơi đâu là bến bờ sao?

Hứa Ngôn Tịch cơ bản không cần phải quan tâm đến thủ tục nhập học lại, người của Đông Đường đều thu xếp giúm cậu rồi.

Gian phòng nhỏ lúc trước cậu và mẹ thuê ở chung, trước khi bọn họ đi Mỹ đã trả lại rồi, lần này về nước không có chỗ ở, Hứa Ngôn Tịch dĩ nhiên được an bài vào ở trong khu nhà cao cấp của Lôi Khiếu.

Biệt thự của Lôi Khiếu, mỗi một tầng có mười tám phòng, lần đầu tiên Hứa Ngôn Tịch đặt chân đến nơi này không khỏi hoài nghi, Lôi Khiếu có sử dụng hết diện tích căn nhà rộng thế này không?

Quản gia dẫn Hứa Ngôn Tịch vào phòng của cậu, sắp xếp xong xuôi liền dặn dò: "Cậu không phải lo lắng, Lôi thiếu gia có nói, cậu chỉ tạm thời ở đây thôi, sau này cậu tìm được nhà vừa ý, bất cứ lúc nào cũng có thể dọn đi."

Trong lòng Hứa Ngôn Tịch hiểu rõ, mặc dù quản gia nói vậy, nhưng nếu tâm tình của Lôi Khiếu hắn không tốt không thả người, cậu cũng không đi đâu được.

"Còn có," quản gia bổ sung: "Đêm nay Lôi thiếu gia có tiệc, không thể về dùng cơm tẩy trần với cậu, sau này sẽ bồi thường!"

Hứa Ngôn Tịch gật gật đầu không nói gì.

Đã quen với vẻ lành lạnh của Hứa Ngôn Tịch, quản gia cũng không để trong lòng.

"Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai là ngày đầu tiên khai giảng, còn phải dậy sớm đó."

Tiễn quản gia ra, Hứa Ngôn Tịch ngã người nằm trên chiếc giường to êm ái. Đầu óc hết sức tỉnh táo, chẳng có điểm nào buồn ngủ.

Chênh lệch múi giờ đâu thể dễ dàng quen lại được?

Suy nghĩ miên man một hồi, Hứa Ngôn Tịch quyết định ngồi dậy, chăm chú nhìn từng ngóc ngách trong phòng của mình.

Trên bàn học có một chiếc túi đeo chéo vai hàng hiệu, kiểu dáng cũng từa tựa với cái Hứa Ngôn Tịch đã dùng trước đây, chỉ có giá cả chênh lệch với nhau rất nhiều mà thôi.

Hứa Ngôn Tịch không khỏi cảm thán, sự nghiệp của Đông Đường có thể lớn đến mức này không phải là không có lý do, chỉ cần dựa vào mỗi điểm tiểu tiết đã qua một năm mà Lôi Khiếu vẫn nhớ rõ kiểu dáng túi đeo cậu quen dùng, cũng đủ thấy thủ đoạn thu phục lòng người của hắn cao minh thế nào rồi.

Cầm chiếc túi đeo lên, phát hiện bên trong không phải rỗng không.

Hứa Ngôn Tịch mở túi ra xem, trong túi chính là tài liệu học chỉ định của học kỳ này, hơn nữa ngay cả tập vở, bao viết, đồ dùng văn phòng phẩm tất cả đều có đủ.

Hứa Ngôn Tịch bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, buông túi đeo xuống, mở tủ sách bằng gỗ kế bên ra.

Lọt vào tầm mắt là chiếc tủ sách chất đầy sách văn bản pháp luật.

Hứa Ngôn Tịch không khỏi nhớ đến khoảng thời gian cậu còn ở Mỹ cùng với mẹ, để giết thời gian, nhín thời gian rỗi rãi đến làm thẻ ở thư viện lân cận, mượn về không ít sách văn bản.

Nên biết rằng, loại tư liệu người thật việc thật này rất khó tìm gặp trong nước, không chỉ đơn giản vì giá cả đắt đỏ không thôi.

Mà hiện nay số sách trong tủ, ngoại trừ những quyển cậu đã từng mượn đọc, vẫn còn rất nhiều đề mục cậu chưa kịp xem qua.

Hứa Ngôn Tịch thở dài, chọn một quyển trong đống sách đó, nằm lên giường lại, chậm rãi lật từng trang từng trang.

Trong lúc không để ý, cuối cùng cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, sách liền rơi xuống bên gối, người cũng từ từ thiếp đi.

*****

Tiếng đồng hồ báo thức tảng sáng vang lên.

Hứa Ngôn Tịch sáng sớm có bệnh huyết áp thấp, mỗi lần thức dậy đều hết sức khó khăn.

Ký ức nguyên bản vẫn dừng lại tại gian phòng nhỏ chỉ có mười bốn mét vuông, cùng mẹ nương tựa lẫn nhau.

Hứa Ngôn Tịch chỉ cần khẽ đưa tay lên đầu giường, là có thể chụp trúng chiếc đồng hồ báo thức đang kêu ầm ĩ không ngớt, cứ như vậy, chí ít còn có thể nướng thêm được mười phút.

Thế nhưng, bất kể cậu đập thế nào, chiếc đồng hồ báo thức đó vẫn không dừng.

Hứa Ngôn Tịch bực bội, một mắt nhắm một mắt mở, cánh tay không kiên nhẫn vung vẫy hướng đến nơi phát ra âm thanh.

"Beng" một tiếng, không biết vật gì đã bị Hứa Ngôn Tịch đùa rớt xuống đất.

Hứa Ngôn Tịch liền hoảng hốt, vội vàng nhướn mi mắt lên một cách khó khăn, phát hiện cây đèn bàn tinh tế đặt trên chiếc tủ đầu giường không những đã bị cậu quăng xuống đất, mà toàn bộ chân đèn chạm đá cũng vì thế mà vỡ vụn.

Xong đời rồi.

Cơn buồn ngủ của Hứa Ngôn Tịch tỉnh hơn phân nửa.

Hứa Ngôn Tịch xốc chăn xuống giường, ngồi xỗm xuống đất, nhặt những mảnh vụn của chân đèn, đang nghĩ cách gắn chúng lại, nhưng lại bị thanh âm vang lên từ phía sau làm hoảng sợ.

"Ta nói, cái giá để cậu thức dậy đúng là lớn, thoáng cái đã đem cây đèn Fionssit số lượng giới hạn của Pháp làm cho tan tành."

"Lôi..."

Hứa Ngôn Tịch nhanh chóng xoay người lại, không biết Lôi Khiếu đã vào phòng từ khi nào, hiện nay đang ngồi trên chiếc ghế sô pha dựa sát tường, vẻ mặt cười nhạo nhìn màn hoảng loạn ban nãy.

"Lôi thiếu gia."

Sau khi nhất thời hoảng loạn, Hứa Ngôn Tịch lập tức khôi phục vẻ bình thường. Cậu đứng dậy, sửa sang lại quần áo, cúi đầu chào Lôi Khiếu.

Lôi Khiếu đứng lên, cánh tay dài khẽ duỗi, kéo Hứa Ngôn Tịch lại gần.

"Ta nói, cậu còn chưa trưởng thành sao? Bộ dáng dễ thương như ban nãy có gì không tốt đâu? Không nên ra vẻ cụ non chứ?"

Trong khi nói chuyện, Hứa Ngôn Tịch ngửi thấy trên người Lôi Khiếu tỏa ra nước hoa nhàn nhạt lẫn với mùi xì gà.

"Nói đến lời của Lôi thiếu gia, đến ngày sáu tháng bảy năm nay là tôi tròn mười tám tuổi rồi."

"Thế nào, cậu đang nhắc ngày sinh nhật của cậu cho ta à? Ta sẽ nhớ kỹ."

Hứa Ngôn Tịch bất đắc dĩ nói: "Lôi thiếu gia, tôi không có ý đó."

Lôi Khiếu liếc nhìn đồng hồ, nói: "Tối hôm qua không thể phân thân, đáng lẽ phải đi đón cậu rồi. Hôm nay để bồi thường, sẽ đưa cậu đi học nha."

Hứa Ngôn Tịch nghe nói, không khỏi nhíu chặt đôi mày.

"Lôi thiếu gia..."

Lôi Khiếu đang định đi ra cửa bèn ngừng lại, xoay người cười nhạt.

"Thiếu gia đối với huynh đệ của mình, đều tốt thế này sao?"

Nghe xong, Lôi Khiếu làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, rồi trả lời: "Tốt thì đương nhiên tốt, có điều đối với cậu đặc biệt hơn chút."

Hứa Ngôn Tịch nắm chặt hai tay, do dự hồi lâu.

"Lôi thiếu gia, thật ra thiếu gia không cần làm vậy. Tôi đã quyết định gia nhập Đông Đường, thì sẽ không một dạ hai lòng, càng không..."

Hứa Ngôn Tịch còn chưa nói xong, đã bị Lôi Khiếu ngắt lời.

"Ta không muốn nghe cậu nói như vậy. Lôi Khiếu ta bị rất nhiều người nói ta kỳ quái. Có lời nói khoác rằng: người khác muốn ta đối tốt với y, ta chưa chắc đã làm, người không thích ta đối tốt với y, vẫn còn chưa xuất hiện."

Lôi Khiếu nói đến mức này, Hứa Ngôn Tịch đã hết đường đối đáp.

"Mau đi rửa mặt, muốn ngày đầu tiên đi học lại đến muộn à?"

Trong nháy mắt, Lôi Khiếu khôi phục lại vẻ mặt tươi cười ôn hòa.

Hứa Ngôn Tịch nghe lời đi vào phòng tắm rửa mặt, ăn sáng xong, leo lên xe ngồi.

Chiếc xe hơi Manbarch màu đen vẫn nổi bật trong hàng xe hơi nối đuôi rồng rắn vào giờ cao điểm, dựa vào hiểu biết về xe hơi của Hứa Ngôn Tịch, xe BMW đã rất ngon rồi, nhưng cậu chưa hề thấy qua nhãn hiệu của chiếc xe mình đang ngồi hiện nay. Chỉ có điều, kẻ ngốc cũng biết chiếc xe này nhất định có giá trên trời.

Hứa Ngôn Tịch nhìn thấy cổng trường đằng trước cách không xa lắm bèn quay đầu sang nói: "Lôi thiếu gia, có thể ngừng xe ở đây không? Tôi tự mình đi vào được rồi."

Chiếc xe này, chạy trong vườn trường sum suê, thật sự quá chói mắt.

Lôi Khiếu không nhìn Hứa Ngôn Tịch, chỉ căn dặn tài xế: "Đi thẳng vào, đến dưới lầu ngừng lại."

Hứa Ngôn Tịch khẽ cắn môi, đột nhiên chỉ có thể thở ra, dựa người lên ghế da.

Gần tới tám giờ, học sinh qua lại như con thoi.

Xe tránh những người đang đi thong thả đằng trước, hình dáng nổi bật của chiếc xe quả nhiên lập tức thu hút chú ý của không ít người

Tài xế lái xe chạy đến địa điểm Lôi Khiếu chỉ định thì dừng lại, bước xuống xe trước để mở cửa cho Hứa Ngôn Tịch.

Với tâm lý thích hóng chuyện của đám học sinh, đương nhiên muốn biết năm nay là vị thái tử hay công tử bột nào nhập học mà phô trương rầm rộ đến vậy.

Có ai ngờ người từ trên xe bước xuống chính là cậu học sinh tạm nghỉ một năm Hứa Ngôn Tịch.

Lập tức có học sinh viện pháp học đồng cấp nhận ra cậu.

Tuy Hứa Ngôn Tịch luôn lạnh lùng, nhưng thành tích vô cùng xuất sắc của cậu khiến cậu trở thành nhân vật quan trọng trong trường, hơn nữa một năm trước bỗng dưng tạm nghỉ học, có dạo đã trở thành đề tài nói chuyện trong lúc rỗi rãi của mọi người.

Trước nay chưa từng nghe tin đồn Hứa Ngôn Tịch là công tử bột, hôm nay lại đột nhiên thấy cậu đi xe hơi hiệu cực kỳ nổi tiếng xuất hiện trong trường, không thể không thấy kỳ quặc.

Hứa Ngôn Tịch mới vừa khỏi cửa xe, đã có người dùng sổ ghi chép che miệng thì thầm trao đổi.

Bị mọi người chú ý, Hứa Ngôn Tịch cảm thấy xấu hổ, vốn định cúi đầu mau mau vào lớp, lại bị Lôi Khiếu kêu lại.

"Ngôn Tịch."

Thấy Lôi Khiếu cũng bước xuống xe, Hứa Ngôn Tịch lại càng hoảng sợ.

Còn chưa đợi cậu kịp phản ứng, chỉ thấy Lôi Khiếu bước hai bước đã đến cạnh cậu, đưa tay chỉnh quần áo chẳng hề xộc xệch cho cậu.

Bộ âu phục thanh lịch cắt may thủ công bao lấy thân hình thon dài cộng với khuôn mặt gần như hoàn mỹ, Lôi Khiếu xuất hiện làm vô số nữ sinh viên B trầm trồ. Sao lại có nam nhân đẹp trai như thế cơ chứ!

Sao lại có người đàn ông điển trai thế này cơ chứ!

Hoàn toàn không giống với hình mẫu nam không ra nam, nữ không ra nữ đang thịnh hành hiện nay, ngoại hình này của Lôi Khiếu trong mắt nữ giới mới được cho là đàn ông chân chính.

Mạnh mẽ nhưng vẫn điềm tĩnh, sang trọng nhưng không lòe loẹt.

Trong vô thức, Hứa Ngôn Tịch không suy nghĩ nhiều, hất tay Lôi Khiếu ra trước mắt mọi người.

Người tài xế đang đứng đợi một bên vô cùng kinh ngạc, có lẽ vì lâu rồi không ai thấy có người dám ngỗ nghịch với Lôi Khiếu trước mặt mọi người.

"Xin lỗi..."

Hứa Ngôn Tịch lập tức ý thức được chuyện gì, cúi đầu thốt ra một câu.

Lôi Khiếu cười cười, vỗ vỗ bờ vai của Hứa Ngôn Tịch.

"Vào đi thôi."

Hứa Ngôn Tịch không nói gì, xoay người bước đi.

Không để ý đến ánh mắt chăm chú của mọi người, Lôi Khiếu ngồi lại vào xe.

Xe chạy đều đều, tài xế lái xe là lão Trương, cũng là người có thâm niên trong đường, trước khi nghỉ, chính là người quản lý tài xế.

"Lôi thiếu gia, không phải tôi nhiều chuyện, lần này, có phải hơi vội vàng không?"

Lôi Khiếu hạ cửa xe xuống, đặt khuỷu tay lên cửa xe.

Phía ngoài, gió thổi khá mạnh.

"Nói cho cùng, cậu ấy vẫn còn tư tưởng chống đối với Đông Đường."

"Sớm muộn cũng phải mang dấu ấn của Đông Đường, sớm thích ứng, chỉ có lợi cho cậu ấy mà thôi."

Lão Trương sờ sờ mũi, không dám nói tiếp.

Chú thích:

第一手 – Đệ nhất thủ: mắt thấy tai nghe, người thật việc thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net