Chương 5 - Dấu ấn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày nhập học lại, nếu Lôi Khiếu không xuất hiện, thì Hứa Ngôn Tịch tính cách âm trầm sẽ không gặp khó khăn gì, nhưng Lôi Khiếu không những xuất hiện, mà còn trong lúc vô tình động tay động chân gây nên lốc xoáy, khiến Hứa Ngôn Tịch đúng ra đang yên ổn phía ngoài cũng bị cuốn vào tâm bão.

Tuy nói Hứa Ngôn Tịch ra sức giả lơ những ánh mắt dò xét cố tình hay vô ý chung quanh liên tục chiếu vào cậu, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy giống như có dao nhọn chĩa vào lưng, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Nếu Hứa Ngôn Tịch có mắt sau lưng, nhất định sẽ phát hiện thêm sự thật – ngồi sau lưng cậu không xa lắm chính là Sầm Duật, đang nhìn cậu với ánh mắt gần gũi và lo lắng.

Cuối cùng cũng chịu được đến giờ tan học, Hứa Ngôn Tịch thu dọn tập vở, lần đầu tiên muốn hòa vào đám người đầu tiên lao ra khỏi phòng học cùng thoát khỏi phòng học này.

Vừa dợm bước, có người đã nắm lấy vai phải của Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch quay đầu lại, thấy khuôn mặt không thay đổi của Sầm Duật.

"Có gì không?"

Không thích bị người khác đụng vào, Hứa Ngôn Tịch tránh khỏi tay Sầm Duật.

"Cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời."

Hứa Ngôn Tịch nói "Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi xin ghi nhận", liền muốn rời đi.

Đối với người bạn cùng trường Sầm Duật này, Hứa Ngôn Tịch không nhiều thì ít cũng có chút cảm giác thân thiết. Dù sao lúc cậu vừa mới nhập học, do sức khỏe của mẹ luôn không tốt, cảnh nhà túng quẫn, trong nhất thời học phí, phí ăn ở cái nào cũng lo không xong, lúc đó, Sầm Duật đang là lớp trưởng đã chẳng hề lưỡng lự giúp cậu ứng trước.

Hứa Ngôn Tịch cũng không phải không cảm kích, nếu là trước đây, cậu thế nào cũng sẽ đền ơn Sầm Duật.

Nhưng hiện nay không còn như xưa nữa, bây giờ cậu đã dính líu đến Đông Đường. Cậu tin rằng không có con cái nhà gia giáo nào sau khi biết được sự thật còn muốn kết giao với cậu.

Hơn nữa, Sầm Duật hiện nay đang là chủ tịch đương nhiệm hội học sinh tương lai rộng mở, Hứa Ngôn Tịch không lý nào lại làm liên lụy đến một người tốt như thế.

Nghe thấy Hứa Ngôn Tịch cự tuyệt không chút do dự, sắc mặt vốn dĩ âm trầm của Sầm Duật càng lộ vẻ khó coi.

"Tôi cho rằng, chúng ta là bạn bè?"

Hứa Ngôn Tịch cười cười tự giễu: "Sầm chủ tịch, tôi không dám trèo cao."

"Vì sao không nói một câu lại biến mất cả năm trời? Một năm nay, cậu đi đâu?"

Câu hỏi này đã chạm đến giới hạn của Hứa Ngôn Tịch, tuy ấn tượng của cậu đối với Sầm Duật không xấu, nhưng cũng không có nghĩa cậu có thể để Sầm Duật dùng giọng điệu giống như đang hỏi cung tội phạm như vậy để nói chuyện với mình.

"Tôi nghĩ, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo sinh hoạt cá nhân với cậu mà?"

Giọng điệu Hứa Ngôn Tịch cực kỳ khó chịu, không để ý đến Sầm Duật nữa, liền xoay người hòa vào dòng người rời khỏi.

Hứa Ngôn Tịch xoay lưng bỏ đi, không quay đầu lại, nên không thấy Sầm Duật đứng sau lưng cậu đang nắm chặt hai tay, dáng điệu như đang phải âm thầm chịu đựng cơn thịnh nộ ngút trời.

*****

Lôi Khiếu là người bận rộn, đương nhiên không có thời gian đích thân đưa đón Hứa Ngôn Tịch đi học như hôm khai giảng đó. Nhưng do hắn kiên trì, sau cùng trong số rất nhiều xe riêng của Lôi gia vẫn đặc biệt lấy ra một chiếc có cả tài xế, chuyên phụ trách việc đưa đón Hứa Ngôn Tịch.

Việc đã đến nước này, Hứa Ngôn Tịch còn tiếp tục phản đối, chỉ tổ tỏ vẻ già mồm chẳng tác dụng gì, chỉ đành ngầm thừa nhận.

Mấy ngày tiếp theo, đề tài về chuyện xảy ra vào ngày khai giảng đó dưới tác dụng của thời gian dường như dần dần lắng dịu, Hứa Ngôn Tịch ngây thơ tưởng rằng cuộc sống của cậu đã trở lại quỹ đạo bình thường, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ làm một sinh viên đại học thông thường, chuyên tâm vào bài vở, cuộc sống mỗi ngày cứ một đường đơn giản lặp đi lặp lại.

Cảnh yên bình nho nhỏ này duy trì không được bao lâu, mà người phá vỡ dấu hiệu giả dối này, chính là Sầm Duật.

Hôm đó, buổi sáng Hứa Ngôn Tịch không có giờ học, nhưng vẫn đến thư viện trường sớm, dự định tra tư liệu và đọc sách tại thư viện.

Thời gian còn sớm, sinh viên trong thư viện không có mấy người.

Hứa Ngôn Tịch đang dò tìm mục lục tra cứu sách của thư viện chỗ mấy giá sách nên hoàn toàn không biết sau lưng đang có người đến gần cậu.

Đến lúc có phản ứng, cậu đã bị Sầm Duật bịt miệng kéo vào trong nhà vệ sinh không người kế bên.

Ban đầu Hứa Ngôn Tịch do bị tập kích bất ngờ nên hoảng sợ, nhưng sau khi bị kéo vào nhà vệ sinh, thấy người kiềm chế cậu là Sầm Duật, tự nhiên cảm thấy an tâm.

Không hiểu vì sao, Hứa Ngôn Tịch có trực giác kỳ lạ – Sầm Duật, sẽ không làm hại cậu.

Nhìn cửa phòng vệ sinh bị khóa trái từ bên trong, Hứa Ngôn Tịch thôi giãy dụa, trừng mắt nhìn Sầm Duật.

Sầm Duật buông cậu ra.

"Tôi có thể hỏi, rốt cuộc cậu đang làm gì hay không?" Hứa Ngôn Tịch xoa xoa cổ tay bị Sầm Duật xiết đến đau nói.

Sầm Duật không trả lời, chỉ tiếp tục tiến gần Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch theo bản năng lùi về sau, đến khi lưng đụng vào bệ rửa tay mới bất đắc dĩ dừng bước.

Cánh tay thon dài mà rắn chắc của Sầm Duật chống lên bệ rửa tay sau lưng Hứa Ngôn Tịch, dùng ưu thế hình thể giới hạn phạm vi hoạt động của Hứa Ngôn Tịch.

"Ngôn Tịch, cậu thành thật nói cho tôi biết." Gương mặt luôn luôn rạng rỡ của Sầm Duật hiện lên nét chăm chú khó gặp, "Cậu và Lôi Khiếu, rốt cuộc là quan hệ gì?"

Nghe thấy câu hỏi này, đầu Hứa Ngôn Tịch nổ oanh một tiếng.

Đợi cậu khó khăn lắm mới có phản ứng lại, mới thẹn quá hóa giận nói: "Sầm Duật, cậu lại điều tra tôi à?"

Sầm Duật túm lấy hai tay của Hứa Ngôn Tịch đang định giãy ra, bẻ ngược ra sau lưng Hứa Ngôn Tịch.

"Còn cần tôi đi điều tra sao?"

"Hôm khai giảng, người đưa cậu đến trường, chỉ cần gặp qua vài người quen mặt không thể không nhận ra!"

"Cậu điên rồi à? Vì sao muốn dính líu đến người của Đông Đường?"

Thân hình Hứa Ngôn Tịch vốn không bằng Sầm Duật, hơn nữa Sầm Duật không thiếu rèn luyện như cậu, cho nên dù hai người bằng tuổi, nhưng mạnh yếu khác nhau.

Thấy tránh không thoát Sầm Duật, Hứa Ngôn Tịch lại không muốn làm lớn chuyện lên, đành phải xìu mặt xuống nói: "Chuyện riêng của tôi tôi sẽ tự giải quyết, không cần phiền đến cậu."

Thấy Hứa Ngôn Tịch ngầm thừa nhận chuyện có liên hệ với Đông Đường, Sầm Duật kích động nắm chặt hai vai của Hứa Ngôn Tịch nói: "Cậu thế này, sớm muộn cũng tự mình hại mình!"

Hứa Ngôn Tịch không phải không biết Sầm Duật nói có lý, nhưng ván đã đóng thuyền, đối với chuyện này, cậu không muốn quay đầu lại, mà cũng không có cơ hội quay đầu nữa.

Thấy Hứa Ngôn Tịch trầm mặc không nói, Sầm Duật đau lòng nói: "Tôi biết cậu có khổ tâm, cậu không phải vì chữa bệnh cho mẹ mới làm vậy chứ?"

"Không sao, cậu thiếu bọn họ bao nhiêu tiền? Tôi giúp cậu trả, trở lại đường ngay, mau chóng xóa bỏ quan hệ với bọn họ là được rồi."

Nghe xong, Hứa Ngôn Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nói: "Cậu trả giúp tôi? Cậu và tôi đều là sinh viên như nhau, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Hơn nữa, cậu với tôi chỉ bất quá là quan hệ bạn học bình thường, chúng ta thậm chí cũng không thể tính là bạn bè, sao cậu lại muốn giúp tôi?"

Sầm Duật cắn răng nói: "Tôi vì sao muốn giúp cậu, chẳng lẽ đến giờ cậu vẫn không hiểu hay sao?"

"Tôi..." Hứa Ngôn Tịch vừa định nói gì đó, lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhà vệ sinh, chắc có người muốn dùng WC.

Câu chuyện bị cắt ngang, Sầm Duật đành phải nói nhỏ bên tai Hứa Ngôn Tịch: "Nghe lời tôi đi, nếu không cậu nhất định sẽ hối hận!"

Hứa Ngôn Tịch ghét nhất là bị người khác uy hiếp, cho dù loại uy hiếp này tính theo một góc độ nào đó là có ý tốt.

"Tôi nói lại lần nữa, chuyện của tôi, không cần cậu lo!"

Sầm Duật không ngờ lòng tốt của mình lại bị Hứa Ngôn Tịch chà đạp như thế, nhất thời giận bốc lên đầu, thốt ra lời mà khôn cân nhắc nặng nhẹ.

"Thì ra cậu hèn hạ như vậy, tình nguyện để người khác bao cũng không muốn cho tôi giúp cậu đúng không?!"

Bốp.

Tiếng tát tay vang lên lanh lảnh, mặt Sầm Duật bị đánh lệch sang một bên.

Mấy giây sau, Hứa Ngôn Tịch mới hạ bàn tay hơi tê tê xuống, xiết chặt năm ngón tay.

"Cút ngay."

Thấy trong mắt Hứa Ngôn Tịch lờ mờ ẩn hiện hơi nước, Sầm Duật bất giác buông lỏng cánh tay đang túm chặt cậu.

Người đang chờ ngoài cửa nhà vệ sinh tuyệt đối không ngờ suýt nữa đã bị cánh cửa thình lình bật mở đập gãy mũi, sau khi hoảng hốt né thoát vừa định mở cửa,lại thấy Hứa Ngôn Tịch vẻ mặt tức giận vọt ra.

Nhìn thấy Hứa Ngôn Tịch từ một bên hành lang chạy xuống lầu nhanh như gió, cậu sinh viên bị tai bay vạ gió ù ù cạc cạc gãi gãi ót.

Cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy chủ tịch hội sinh viên Sầm Duật đang đứng trong nhà vệ sinh.

Cậu sinh viên này lên tiếng chào hỏi với Sầm Duật, nhưng Sầm Duật dường như không nghe thấy, một điểm phản ứng cũng không có.

Nhìn thấy tình hình thế này, thật sự là, quá-kỳ-lạ-đi.

*****

Hứa Ngôn Tịch chạy như điên, trong đầu không ngừng nhớ đến những lời tổn thương người khác Sầm Duật vừa nói ban nãy.

Tôi không có!

Tôi không có!

Tôi không làm việc hèn hạ, tôi cũng không làm bất kỳ chuyện gì trái với lương tâm của mình!

Dựa vào cái gì nói tôi như vậy, dựa vào cái gì?!

Chỉ là, những lời này, Hứa Ngôn Tịch nói không nên lời, tự tôn của cậu không cho phép cậu giải thích, càng không cho phép cậu tỏ ra yếu đuối.

Mãi đến khi không chạy nổi nữa, Hứa Ngôn Tịch gập người xuống, hai tay chống trên đầu gối thở hổn hển.

Cậu cảm thấy tim mình đập rất nhanh, trái tim dường như lúc nào cũng có thể thoát khỏi lồng ngực, phổi cũng vô cùng đau đớn.

Đợi cho sức khỏe hồi phục lại, lúc này Hứa Ngôn Tịch mới ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Đây là bãi cỏ rộng ít người qua lại của trường, Hứa Ngôn Tịch tìm đại một cây cổ thụ dựa vào, đặt mông ngồi dưới tàng cây.

Bây giờ đang là cuối hè đầu thu, ánh nắng trong trẻo tỏa sáng khiến người ghen tị.

Hứa Ngôn Tịch biết, chỉ cần có ánh sáng, thì nhất định sẽ có bóng râm.

Cũng như bản thân cậu bây giờ, cũng không phải đang ngồi dưới táng cây hưởng thụ bóng râm che mát hay sao?

Gió thổi lá cây, phát ra tiếng kêu xào xạc.

Hứa Ngôn Tịch dứt khoát nhắm mắt lại, ép bản thân quên đi một số việc.

"Bạn ơi, bạn có khỏe không?"

Một giọng nữ ôn nhu vang vang bên tai Hứa Ngôn Tịch.

Cậu mở mắt ra, trông thấy một gương mặt xinh đẹp.

Một cô gái, đang lộ vẻ quan tâm nhìn cậu.

Thấy Hứa Ngôn Tịch mở mắt, cô gái đó nói: "Bạn ơi, có phải bạn cảm thấy khó chịu không? Mình thấy bạn thở dữ lắm, cả người lại đổ mồ hôi lạnh, có cần mình thay bạn gọi bác sĩ của trường đến không?"

Hứa Ngôn Tịch vô thức lắc lắc đầu.

"Bạn quả thật không sao à?"

Cô gái lấy một bao khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho Hứa Ngôn Tịch.

"Không cần ngại, dùng đi."

Hứa Ngôn Tịch ngẩn ngơ cầm lấy khăn giấy.

Trong mấy ngày sau đó, Hứa Ngôn Tịch dường như rất có duyên với cô gái nhiệt tình đó, bởi vì bọn họ lúc nào cũng không hẹn mà gặp tại một nơi nào đó trong trường.

Cô gái cởi mở tự nhiên, cũng không ngại ngùng chủ động tiến tới chào hỏi với Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch phát hiện dường như bản thân không có cách nào từ chối lòng tốt của cô gái này, thoạt đầu, cậu cũng không biết vì sao.

Sau này cậu mới mơ hồ phát hiện, khi cô gái đó cười rộ lên có mấy phần giống người mẹ đang xa cách ở Mỹ của cậu.

Dịu dàng như thế, hiền lành như thế.

Hơn nữa, tên cô gái là Trình Tinh Tinh, giống như mẹ, trong tên cũng có chữ "tinh".

Sự việc dường như cứ thế mà tiếp diễn.

Sau nhiều lần gặp Hứa Ngôn Tịch đi chung với Trình Tinh Tinh, lại có một số tin đồn bắt đầu lan truyền.

Tính nết Trình Tinh Tinh tốt, tự nhiên bạn bè cũng nhiều.

Rốt cuộc, sau khi bị bạn bè gặp gỡ trên đường hết lần này đến lần khác nói mấy câu trêu chọc kiểu như "Vợ chồng son cùng nhau đi học a", Trình Tinh Tinh không giải thích, mà Hứa Ngôn Tịch cũng không phủ nhận.

Đối với thái độ của Hứa Ngôn Tịch, trong lòng Trình Tinh Tinh mừng thầm.

Có thể được Hứa Ngôn Tịch trước nay xa lánh mọi người xem trọng, đâu phải cô gái nào cũng làm được.

Nếu như tiến triển thuận lợi, có lẽ, bọn họ có thể giống như lời đồn, trở thành bạn trai bạn gái thật sự.

Chí ít, cách nghĩ này, luôn tồn tại trong lòng của Trình Tinh Tinh.

Đối với việc này, Hứa Ngôn Tịch luôn bị vây trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.

Tuy cậu đã mười tám tuổi, nhưng đối với vấn đề tình cảm, có lẽ còn thua xa học sinh trung học hiện nay.

Thân hình cậu không thể cho là cao, cũng chỉ có 1.74m, con trai phương bắc cao cỡ này bị coi là thấp. Việc này có lẽ cũng liên quan đến tình hình kinh tế trong nhà của Hứa Ngôn Tịch. Suy cho cùng, lúc mấy đứa trẻ khác được ăn một bữa KFC gần một trăm đồng, cậu cũng chỉ có thể nhờ mẹ bớt miếng ăn mới có thể ăn được một bữa canh xương thơm ngon.

Cho nên, phương diện thiếu thốn tình cảm của Hứa Ngôn Tịch cũng có thể lý giải được.

Hứa Ngôn Tịch hoàn toàn không cách nào biết được mình đối với Trình Tinh Tinh rốt cuộc là dạng tình cảm gì, sở dĩ không phủ nhận khi bị người khác trêu chọc, có thể phần nhiều là xuất phát từ sự tôn trọng dành cho con gái, chỉ bất quá, cậu không biết làm như vậy sẽ dẫn đến hiểu lầm.

Cho nên, không chỉ có Trình Tinh Tinh hiểu lầm, rất nhiều người khác cũng hiểu lầm.

Trùng hợp có một ngày, Trình Tinh Tinh lúc học thể dục bị trẹo mắt cá, chân sưng to gần bằng một cái bánh bao.

Mấy chị em thích quản chuyện người khác đương nhiên đem chuyện này báo với Hứa Ngôn Tịch trước tiên.

Chân sưng như vậy, bước đi cũng là vấn đề, đừng nói gì đến việc đi xe đạp về nhà.

Mọi người mồm năm miệng mười kêu la, đều nói mấy câu đại loại như "Trong nhà Hứa Ngôn Tịch cậu không phải có xe sao, chở bạn gái về nhà đi."

Hứa Ngôn Tịch bối rối một hồi.

Tuy cậu mỗi ngày quả thật có xe đưa rước, nhưng đó là xe của Đông Đường.

Nhưng thấy bộ dạng Trình Tinh Tinh vì bị thương mắt cá chân, cử động một chút là chảy nước mắt, cũng không sao mở miệng từ chối được.

Vì vậy, lúc tài xế phụ trách đưa rước Hứa Ngôn Tịch cõng một cô gái đi khỏi trường, cả kinh đến nỗi quai hàm cũng suýt rơi xuống đất.

Nhưng người tài xế rất nhanh khôi phục lại dáng điệu bình thường, thay Hứa Ngôn Tịch mở cửa xe cho Trình Tinh Tinh.

Liên tục trong khoảng nửa tháng, việc đưa rước Trình Tinh Tinh đi học đều rơi lên người Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch ban đầu còn lo Lôi Khiếu đối với việc này sẽ có ý kiến gì đó, nhưng qua mấy ngày vẫn gió yên sóng lặng, ngay cả mặt Lôi Khiếu cũng chưa thấy được một lần.

Hứa Ngôn Tịch dần dần an tâm, cũng không để ý đến chuyện này nữa.

Chú thích:

遭鱼池之殃 – Ngư trì chi ương (ương cập ngư trì): bị vạ lây bất ngờ, tai bay vạ gió

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net