Chương 40: May mắn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: May mắn (2)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Lúc Hứa Ngôn Tịch tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm ở nơi cũng không lạ lẫm gì.

Cắn răng chống đỡ thân thể định đứng lên, Hứa Ngôn Tịch lại hoa mắt chóng mặt đến suýt nữa ngã vật xuống giường.

Cơ thể suy yếu bỗng nhiên được một người đỡ lấy, Hứa Ngôn Tịch tựa trước ngực người nọ, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.

"Xem ra thứ kia hiệu quả nhanh, nhưng lại có tác dụng phụ."

Giọng nói của Từ Hiển Đông vang lên.

"Từ Hiển Đông... Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Hứa Ngôn Tịch không hiểu sao mình lại bị bắt tới đây, tuy rằng bây giờ Hứa Ngôn Tịch đang là kẻ "chờ xét xử" ở Đông Đường, là đối tượng nguy hiểm cần theo dõi, nhưng bởi vì cậu đã rời khỏi trung tâm quyền lực của Đông Đường, cho nên làm gì còn giá trị lợi dụng nào với Từ Hiển Đông nữa?

Từ Hiển Đông khoác tay qua vai Hứa Ngôn Tịch, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi khô nứt của Hứa Ngôn Tịch.

"Em vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của tôi..."

Tham lam, quả nhiên là nguyên tội của con người.

(Theo Kito giáo, 7 nguyên tội của loài người gồm có: Kiêu ngạo (Pride); Lười biếng (Sloth); Tham ăn (Gluttony); Đố kỵ (Envy); Thù hận (Wrath); Tham lam (Greed); Dâm loạn (Lust)).

Từ Hiển Đông cưỡng ép đút ngón trỏ vào trong miệng Hứa Ngôn Tịch, không cho phép đối phương phản kháng. Đầu ngón tay Từ Hiển Đông chạm phải một mảnh mềm mại, ẩm ướt, ấm áp khiến hắn lưu luyến không muốn rời đi.

Từ Hiển Đông ngay lập tức rút tay ra, hôn lên đôi môi còn chưa kịp khép lại của Hứa Ngôn Tịch.

Khoang miệng bị Từ Hiển Đông càn quấy, Hứa Ngôn Tịch cảm thấy không khí trong phổi mình như bị hút cạn, khó thở đến trống rỗng, mười ngón tay vô thức nắm chặt lấy áo đối phương.

Nếu không phải bộ dạng của Hứa Ngôn Tịch chật vật như sắp ngạt thở đến nơi, Từ Hiển Đông còn không muốn rời đi xúc cảm mềm mại ấy nhanh như vậy .

"Nghe này". Từ Hiển Đông nhẹ nắm lấy cằm Hứa Ngôn Tịch, nâng khuôn mặt tái nhợt của Hứa Ngôn Tịch lên: "Đừng có mơ đến việc chạy trốn, tôi không muốn dùng bất kỳ biện pháp đáng sợ nào với em, nhưng mà em lại quá thông minh... Nếu như em bức tôi đến đường cùng, lúc đấy đừng trách tôi."

"Gần đây tôi hơi bận, sẽ không gây khó dễ với em, chỉ cần em không chọc giận tôi, em muốn gì cũng được."

Cưỡng chế nhét Hứa Ngôn Tịch vào lại trong chăn, Từ Hiển Đông hiển nhiên không có ý định nán lại, đứng dậy muốn rời đi, nhưng góc áo hắn lại bị Hứa Ngôn Tịch kéo lấy.

"Anh... còn chưa trả lời...câu hỏi của tôi..."

"Em muốn biết?". Ngồi xuống giường, Từ Hiển Đông chống một tay bên gối Hứa Ngôn Tịch, thân thể to lớn cúi xuống, làm Hứa Ngôn Tịch cảm thấy vô cùng áp bách.

Hứa Ngôn Tịch nhìn thẳng vào đối phương.

"Nói cho em biết cũng được."

Từ Hiển Đông nhìn vào mắt Hứa Ngôn Tịch, ánh mắt hắn mang theo thần sắc vô cùng đắc chí giống như một loài động vật giống đực thành công chiếm được lãnh địa của mình.

"Em cảm thấy, tin tức Hứa trợ lý của Đông Đường cấu kết với tập đoàn Liên Thăng có đủ chấn động hay không?"

"Anh!". Hứa Ngôn Tịch trừng lớn hai mắt.

"Xuỵt!". Từ Hiển Đông đặt ngón tay lên môi Hứa Ngôn Tịch. "Đây cũng chỉ là một phần nhỏ thôi."

"Công ty gần đây mà Đông Đường đưa ra thị trường là do em phụ trách đúng không? Sổ sách của công ty đó có hai bộ, một bộ công khai còn một bộ kín, đúng hay không?"

Hứa Ngôn Tịch khẽ nhếch miệng, giọng giễu cợt: "Tất cả công ty trên đời... đều như vậy... có gì... lạ chứ..."

"Đương nhiên là không có gì lạ." Từ Hiển Đông cười: "Nhưng nếu như, bộ kín đó rơi vào tay tôi thì sao?"

"Anh!". Hứa Ngôn Tịch lập tức khẩn trương: "Không thể nào... sổ sách ngầm sao anh động vào được..."

"Đúng, có thể tiếp xúc với sổ sách ngầm, hẳn phải là người Lôi Khiếu tin tưởng rồi". Từ Hiển Đông dường như không kiên nhẫn với tốc độ chậm chạm đứt quãng của Hứa Ngôn Tịch, trực tiếp nói nốt câu thay Hứa Ngôn Tịch.

"Ngôn Tịch, em đừng quên nuôi binh nghìn ngày dụng binh một giờ, chỉ cần có nội ứng ẩn nhẫn mai phục là được."

Hứa Ngôn Tịch dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Từ Hiển Đông khiến hắn vô cùng thoả mãn.

"Sổ sách đó mặc dù chưa thể làm Đông Đường triệt để sụp đổ, nhưng vẫn có thể khiến mấy công ty đầu tư gần đây phá sản, hơn nữa còn khiến Lôi Khiếu phải vào tù ngồi ngây ngốc mấy năm."

"Người đem cơ mật của Đông Đường tiết lộ cho tôi, còn ai thích hợp hơn em?"

"Hiện tại để đề phòng Đông Đường, em ở đây được tôi "Bảo vệ nghiêm ngặt". Sao nào? Em chạy vào đâu được chứ?"

Đúng là âm mưu thiên y vô phùng*.

(*Thiên y vô phùng: nghĩa đen là áo tiên không một đường may; nghĩa bóng là hoàn hảo, không kẽ hở).

Hứa Ngôn Tịch nhìn chằm chằm Từ Hiển Đông nửa ngày, không nói gì nữa.

"Không cần ở trong đầu mắng tôi hèn hạ, chẳng qua tôi chỉ muốn đòi về thứ mà Lôi Khiếu lấy đi thôi."

Hứa Ngôn Tịch dứt khoát nhắm mắt lại, mới vừa rồi giằng co với Từ Hiển Đông khiến cậu kiệt sức. Điều Hứa Ngôn Tịch muốn làm duy nhất lúc này, chính là nhanh chóng thoát khỏi tác dụng phụ của thuốc mê khiến đầu đau nhức, sau đó nghĩ cách liên lạc với Lôi Khiếu.

Cho dù đã chìm vào trong mộng, Hứa Ngôn Tịch cũng không được an ổn.

Hình ảnh hiện ra trước mắt là tổng bộ Đông Đường hỗn loạn, Lôi Khiếu nổi trận lôi đình, Quyền thúc sứt đầu mẻ trán, tất cả mọi người mặt mày ủ rột, nghiến răng nghiến lợi gọi tên: Hứa Ngôn Tịch!.

Hứa Ngôn Tịch đứng bên cạnh bọn họ, nhưng kêu không ai nghe, gọi không ai thấy, giống như không khí, không tồn tại.

[Lôi Khiếu, em không làm việc đó, xin hãy tin em!]

Hứa Ngôn Tịch đứng trước mặt Lôi Khiếu, mặt mũi tái nhợt giải thích.

[Đừng, hắn đâu có thấy em, càng không nghe được em nói] Phía sau, Từ Hiển Đông bỗng nhiên xuất hiện, mạnh mẽ giam cầm cả người Hứa Ngôn Tịch.

[Mẹ tôi, em, còn có Đông Đường, sớm muộn đều là của tôi! Của tôi!!!]

Hứa Ngôn Tịch bừng tỉnh trong cơn hoảng loạn, gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, phát hiện bốn phía tối tăm.

Vô luận như thế nào, Hứa Ngôn Tịch đều muốn lập tức chạy khỏi nơi này trước khi cơ quan công tố chính thức khởi tố Đông Đường cùng Lôi Khiếu.

Ở đây hai ngày, Hứa Ngôn Tịch phát hiện nơi này được bảo vệ vô cùng chặt chẽ, ngay cả khi thủ vệ thay ca hay đưa đồ ăn, đều kín kẽ không có sơ hở.

Ngoại trừ hoá thành con muỗi bay ra, Hứa Ngôn Tịch không tìm được bất kỳ biện pháp nào liên lạc với bên ngoài.

Ngoại trừ, việc Từ Hiển Đông đối với Hứa Ngôn Tịch vẫn còn có chút quan tâm.

Mặc dù, chính Hứa Ngôn Tịch cũng không phân biệt được sự quan tâm Từ Hiển Đông giành cho mình có phải là thật lòng hay không; chiến lợi phẩm trong trận chiến anh em tranh đoạt cũng được, là thứ "Không chiếm được là tốt nhất" cũng được, chỉ cần có thể lợi dụng điểm này, Hứa Ngôn Tịch cũng không ngại thử xem.

Sau khi Hứa Ngôn Tịch nắm được thời gian Từ Hiển Đông ở Từ trạch, một ngày nọ, thừa dịp hắn ra ngoài, Hứa Ngôn Tịch tự cắn lưỡi, máu tươi ồ ạt chảy xuống, hù dọa thủ vệ phụ trách giám thị Hứa Ngôn Tịch.

"Mau gọi bác sĩ!". Mấy bảo tiêu vọt vào, mạnh mẽ cạy mở hàm răng Hứa Ngôn Tịch, ngăn không cho Hứa Ngôn Tịch tiếp tục hành vi hại mình.

"Không được rồi, thân thể của cậu ta bắt đầu co quắp, có phải xảy ra chuyện rồi không?". Nam nhân phụ trách chế trụ hai tay Hứa Ngôn Tịch sợ hãi kêu lên.

"Đáng chết! Nhanh thông báo cho Đông ca biết, chúng ta lập tức đưa người tới bệnh viện."

"Rõ!"

Mặc dù Hứa Ngôn Tịch đau muốn chết, nhưng trong đầu lại tỉnh táo dị thường.

Chỉ cần có thể tiếp xúc được với người khác trước khi Từ Hiển Đông đuổi tới, ít nhất còn có khả năng vãn hồi.

Có điều, Hứa Ngôn Tịch hiển nhiên đã đánh giá thấp năng lực của Từ Hiển Đông.

Từ Hiển Đông nghe thuộc hạ báo cáo xong, không chút do dự hạ lệnh cho xe đang đến bệnh viện ngay lập tức quay trở lại Từ trạch.

Hứa Ngôn Tịch ngồi ở ghế sau phát hiện có chỗ không đúng, lập tức dừng lại động tác giả vờ run rẩy, thừa dịp thủ vệ trông coi bất cẩn, Hứa Ngôn Tịch đoạt được súng xử lý hết mấy tên dư thừa.

"Lập tức quay xe tới Đông Đường!". Dí súng vào đầu của lái xe, Hứa Ngôn Tịch quát.

Lúc nói, máu tươi lại từ trong miệng tràn ra, nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch của Hứa Ngôn Tịch, nhìn đến rợn người.

Lái xe bất đắc dĩ, đành phải tuân theo chỉ thị của Hứa Ngôn Tịch, ngoặt tay lái chạy về hướng tổng bộ Đông Đường.

"Lái nhanh lên! Anh chán sống rồi sao?". Dùng miệng súng đỉnh đỉnh lên đầu người lái xe đang có ý định kéo dài thời gian, Hứa Ngôn Tịch uy hiếp nói.

Xe vừa chạy theo hướng Hứa Ngôn Tịch nói được mấy phút, phía sau xe chợt có vài tiếng súng đinh tai truyền tới khiến cho lái xe bẻ gấp tay lái. Hứa Ngôn Tịch bị quán tính cường đại hất mạnh, đập người vào cửa xe.

Tiếng thắng xe vang lên, lái xe vất vả mãi mới dừng được xe lại, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện bốn phía đã bị bao vây bởi không biết bao nhiêu chiếc xe màu đen.

Từ Hiển Đông bước xuống từ một trong những chiếc xe đó, thần sắc âm trầm đến đáng sợ.

Người bên cạnh hắn nhanh chóng mở cửa xe của Hứa Ngôn Tịch, Từ Hiển Đông cúi người, lôi ra người trong xe vừa rồi bị va chạm kịch liệt mà lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Máu tươi từ trên trán Hứa Ngôn Tịch chảy xuống, mặc dù trong tay còn cầm súng, nhưng Hứa Ngôn Tịch ngay cả sức giãy dụa cũng không có.

"Hiển nhiên, vận khí của em không phải lúc nào cũng tốt."

"Đã muốn chạy, vậy cũng nên chuẩn bị tiếp nhận hình phạt đi thôi."

Từ Hiển Đông nói xong, một tay bổ xuống khiến Hứa Ngôn Tịch triệt để hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net