Chương 52: Phá vỡ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Phá vỡ (2)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Thân thể kịch liệt quấn lấy nhau, Hứa Ngôn Tịch không thể kháng cự được Lôi Khiếu, cho dù dùng sức hay dùng lực.

Sau khi thoả mãn đối phương, làn da toàn thân Hứa Ngôn Tịch vẫn như cũ, đỏ ửng đến mê người .

Bàn tay Lôi Khiếu đỡ lấy gáy Hứa Ngôn Tịch, nâng cậu ngồi dậy.

"Đêm nay, Đông Đường sẽ ra mặt dẹp yên tin tức đính hôn của em. Mấy ngày tới, em cứ ở nhà đi, không nên ra ngoài."

Hứa Ngôn Tịch chả còn tí sức lực nào, đành dựa vào ngực Lôi Khiếu.

"Anh định giam lỏng tôi bao lâu? Có bản lĩnh thì cả đời đừng thả tôi ra ngoài."

Lòng bàn tay Lôi Khiếu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hứa Ngôn Tịch: "Tôi thật sự rất muốn cả đời này không thả em ra. Thật sự!"

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực bất thường của Lôi Khiếu, Hứa Ngôn Tịch có chút mê muội. Cậu đã không cách nào phân biệt được người đàn ông trước mặt mình, rốt cuộc nói câu nào là thật, câu nào là giả.

Hứa Ngôn Tịch rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục suy nghĩ.

Hứa Ngôn Tịch hiểu rõ, cậu nợ Lôi Khiếu. Đừng nói tới chuyện Lôi Khiếu muốn đính hôn, ngay cả sau khi đính hôn, nếu hắn yêu cầu duy trì quan hệ không bình thường này, cậu vẫn sẽ đáp ứng không chút do dự. Chỉ là bản chất của mối quan hệ đó không giống như bây giờ, nói chuyện yêu đương đấy nhưng có yêu thật không?

Đối với nam nhân từng phút, từng giây đều mang theo mưu mô tính toán như Lôi Khiếu, vốn dĩ ngay từ đầu, Hứa Ngôn Tịch phải biết kiềm chế tình cảm, không để nó phát triển. Chỉ là cậu lại làm như không biết, cho nên hiện tại hết thảy đều đã rơi vào trạng thái không thể vãn hồi.

Hứa Ngôn Tịch nhắm mắt lại.

Lôi Khiếu lấy một cái chăn lớn bao lấy Hứa Ngôn Tịch, ôm cậu từ thư phòng về phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt người xuống, Lôi Khiếu không lập tức rời đi mà ngồi lại bên giường nhìn Hứa Ngôn Tịch. Người trên giường cũng không thực sự ngủ, lông mi khẽ động.

Hứa Ngôn Tịch quay lưng đi, vùi mình trong chăn.

Lôi Khiếu biết mình không được hoan nghênh, mà hiện tại đúng là hắn cũng không có quá nhiều thời gian để ở bên Hứa Ngôn Tịch. Tiến độ của công ty đầu tư đang ở thời điểm then chốt, quyết định tới sự thành công hay thất bại của cả quá trình. Nhưng hết lần này tới lần khác, cứ đến lúc mấu chốt thì lại xuất hiện những việc chẳng ra đâu vào đâu phá hỏng mất.

Có lẽ phải đợi đến khi mọi thứ bắt đầu vào quỹ đạo, hắn mới có thể nghiêm túc suy nghĩ một vài chuyện. Nhưng, tuyệt đối không phải hiện tại.

Đứng dậy, Lôi Khiếu đi tới cửa phòng. Giọng nói của Hứa Ngôn Tịch vang lên ở sau lưng: "Lôi Khiếu, thật vô nghĩa."

Lôi Khiếu không quay lại: "Tôi biết em muốn nói cái gì. Chẳng qua em chỉ muốn cắt đứt mối quan hệ kia của chúng ta, sau này em vẫn là người của Đông Đường, nhưng phần tình cảm kia em từ bỏ, đúng hay không?"

Hứa Ngôn Tịch trầm mặc.

"Tuỳ em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi sẽ không để em đi."

"Đây là kết quả duy nhất, không có khả năng khác."

Lôi Khiếu ra khỏi cửa, sau đó tiếng khoá cửa vang lên.

Hứa Ngôn Tịch không cần nghĩ cũng biết, Lôi Khiếu nhất định đã sắp xếp người bên ngoài trông giữ cậu. Trước khi có lệnh thả của Lôi Khiếu, cậu nhất định không trốn được.

May là thiết bị liên lạc trong phòng không bị cắt đứt, cậu vẫn được phép giữ lại điện thoại với máy tính cá nhân. Hứa Ngôn Tịch nghĩ một lúc, từ trong chăn ngồi dậy bấm số của Lý Uyển Lộ.

Lý Uyển Lộ bởi vì không tìm được Hứa Ngôn Tịch, nên khi nhận được điện thoại của Hứa Ngôn Tịch, nàng lập tức sôi trào. Hứa Ngôn Tịch biết Lý Uyển Lộ trượng nghĩa, càng cảm thấy áy náy với nàng, đành phải nghe nàng oán trách nửa ngày.

Hoá ra lúc Lý Uyển Lộ phát hiện Hứa Ngôn Tịch bị bắt đi, đã lập tức chạy đến Đông Đường đòi người, thế mà ngay cả cái bóng của Lôi Khiếu cũng không thấy đâu. Sau đó lại chật vật chạy tới Lôi trạch, chỉ thấy bên trong canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, đến con ruồi cũng chẳng bay vào được.

Lúc đó, nàng đụng phải Lôi Uy cũng đang bị chặn lại ở ngoài cửa. Nhưng với tính tình vị Uy thiếu kia, sao có thể để người khác đối xử như vậy? Cho nên, kế tiếp đó là một trận ẩu đả ác liệt. Có điều, chủ nhà của Lôi gia dù sao vẫn là Lôi Khiếu, các huynh đệ Đông Đường đã nhận được lệnh không cho phép Lôi Uy bước vào Lôi trạch nửa bước, cho nên có giở trò gì cũng đều vô ích.

Lôi Uy cùng Lý Uyển Lộ đều bị bảo tiêu vứt ra, sau đó Lý Uyển Lộ trở về Lý gia, cũng không rõ Lôi Uy ra sao.

Hứa Ngôn Tịch thở dài, cậu gặp phải "đại vận" gì mà lại đụng phải mấy chuyện này cơ chứ?

"Đông Đường đã ra mặt dập tắt tin đồn đính hôn của chúng ta rồi, ba tôi cũng vui vẻ khi mọi chuyện ổn thoả. Lần này tôi chọc giận ông ấy, đoán chừng tôi sẽ bị ném ra nước ngoài một thời gian, tránh đi mấy tin lá cải."

"Tin lá cải? Tin gì?". Hứa Ngôn Tịch có chút nghi hoặc.

"Đội chó săn rất lợi hại, đem chuyện tôi cùng Lôi Khiếu tranh giành anh, thêm mắm dặm muối, đẩy câu chuyện đi xa tít mù tắp, ba tôi mới không nhịn được nữa."

"Thật xin lỗi". Mặc dù Lý Uyển Lộ là tự mình gây ra chuyên này, nhưng dù như thế nào thì cũng xuất phát từ việc muốn tốt cho Hứa Ngôn Tịch.

"Xin lỗi gì chứ, nói cho anh biết, tiếng tăm của anh bây giờ ở bên ngoài thối vô cùng, đều do tôi gây ra, liên quan gì tới anh". Lý Uyển Lộ cười gượng, giọng nói qua điện thoại mang theo một chút nghẹn ngào.

Hứa Ngôn Tịch cười: "Đồ ngốc, tôi là đàn ông, quan tâm chuyện đó làm gì? Không liên luỵ đến cô là được rồi."

"Hứa Ngôn Tịch". Lý Uyển Lộ nức nở: "Anh có sao không đấy?"

"Ngoan, tôi rất tốt, đừng lo. Cứ đi chơi vui vẻ đi, đừng nghĩ chuyện này nữa."

...

Cúp máy, Hứa Ngôn Tịch nhìn vết đỏ trên cổ tay mình do vừa rồi bị Lôi Khiếu giữ chặt, còn cả bộ vị nào đó dưới thân đang vô cùng đau đớn. Nghĩ lại thủ đoạn của Lôi Khiếu khi trừng trị những người khác thì thế này đã là nhẹ lắm rồi, tới mức cậu còn muốn cám ơn Lôi Khiếu đã hạ thủ lưu tình.

Quả nhiên, trong vòng nửa tháng sau khi Lý Uyển Lộ bị đưa ra nước ngoài, sóng gió gây ra bởi tin tức đính hôn dần dần lắng lại, Hứa Ngôn Tịch lúc ấy mới được cho phép ra ngoài, một lần nữa trở lại Đông Đường làm việc.

Mọi việc hết thảy lại như lúc trước, Hứa Ngôn Tịch thậm chí còn không nói bất kỳ một chữ "không" nào với Lôi Khiếu. Nhưng người bình thường cũng nhìn ra được, mối quan hệ của hai người tuyệt đối đã xuống tới tận điểm đóng băng.

Làm việc, ăn cơm, làm tình, ngủ.

Hứa Ngôn Tịch chỉ máy móc lặp lại những việc này.

Từ ngoài nhìn vào, Lôi Khiếu đúng là vô cùng chiều chuộng Hứa Ngôn Tịch, liên tục tặng xe xịn, đồng hồ cho cậu. Hứa Ngôn Tịch cũng không từ chối, chỉ là đậu xe trong trong ga-ra, ném đồng hồ vào ngăn kéo, không muốn đụng đến. Hứa Ngôn Tịch đối với mọi thứ vật chất hào nhoáng như vậy, vẫn luôn duy trì bình tĩnh.

Thẳng đến một ngày, Lôi Khiếu tháo xuống chiếc nhẫn đại diện cho thân phận của hắn, đeo lên ngõn giữa của Hứa Ngôn Tịch, sau đó nắm lấy tay Hứa Ngôn Tịch, không quan tâm tới sự kháng cự của người kia, hôn lên ngón tay đeo nhẫn.

"Lôi Khiếu, trò đùa lần này của anh có phải hơi quá rồi hay không?". Hứa Ngôn Tịch không giãy ra được, chỉ có thể lạnh lùng nói với Lôi Khiếu.

"Dù sao, tôi có giải thích thế nào thì em cũng không muốn nghe". Trong ánh mắt của Lôi Khiếu tràn ngập tính chiếm hữu: "Chiếc nhẫn này, kể cả em có chết cũng không cho phép tháo xuống."

"Tôi không thích". Hứa Ngôn Tịch vô thức phản bác.

"Không thích cũng phải thích."

Lôi Khiếu ôm Hứa Ngôn Tịch vào lòng: "Em, chỉ có thể là tôi."

Hứa Ngôn Tịch sửng sốt một hồi, bỗng nhiên rút tay lại.

"Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin phép."

Lôi Khiếu không nói gì, im lặng nhìn Hứa Ngôn Tịch rời khỏi phòng.

Hứa Ngôn Tịch trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, làm như thực bình thường xử lý văn kiện trên bàn làm việc. Ánh mắt mặc dù rơi trên giấy, nhưng suy nghĩ lại vô cùng hỗn loạn.

Đột nhiên đem văn kiện trong tay đập mạnh xuống bàn, Hứa Ngôn Tịch dùng hết sức kéo ra chiếc nhẫn đang đeo trên tay. Nhưng chiếc nhẫn bị kẹt tại đốt ngón tay, rút mãi mà không được. Hứa Ngôn Tịch mặc kệ đau xót, khăng khăng muốn tháo vật kia ra khỏi tay mình.

Bực dọc bước vào toilet, Hứa Ngôn Tịch lấy xà phòng rửa tay xoa lên nhẫn, lúc này mới tháo xuống được.

Nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, một lúc sau, Hứa Ngôn Tịch giơ tay lên muốn ném.

Đến khi sắp sửa vung tay, Hứa Ngôn Tịch lại do dự, năm ngón tay nắm lại càng chặt. Chiếc nhẫn bị gắt gao ghim trong lòng bàn tay như muốn hoà vào máu thịt, làn da nứt toạc chảy máu.

Bất lực chống hai tay lên bồn rửa mặt, Hứa Ngôn Tịch ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương. Vặn vòi nước, trực tiếp vùi đầu dưới làn nước lạnh giá.

Sau đó đầu cũng chẳng ngẩng lên, Hứa Ngôn Tịch dùng hết lực đấm vỡ tấm gương phía trước. Gương nứt vỡ chằng chịt như tơ nhện, Hứa Ngôn Tịch nhìn thấy được vô số ánh mắt đầy tơ máu đang nhìn chính mình, máu tươi chảy ra loang lổ khắp bồn rửa mặt.

Không biết đã ngẩn ra như vậy bao lâu, Hứa Ngôn Tịch mới chật vật bước ra, nhờ thư ký bên ngoài phòng tìm nhân viên vệ sinh đến thu dọn hiện trường hỗn độn trong phòng tắm.

Thư ký có chút kinh ngạc nhìn Hứa Ngôn Tịch, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ khúm núm gật gật đầu. Chờ Hứa Ngôn Tịch rời đi, thư ký kia mới giơ tay lên xoa xoa hai mắt.

Nếu như không lầm, chiếc nhẫn trên tay của Hứa trợ lý giống hệt với chiếc nhẫn mà Lôi thiếu vẫn thường đeo? Thư ký lắc đầu, không dám suy nghĩ lung tung, nhanh chóng tìm người tới quét dọn phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net