Chương 51: Phá vỡ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 51: Phá vỡ (1)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

------------

Tình cảm hai người tựa như đan một chiếc khăn len. Lúc mới đầu thì cẩn thận tỉ mỉ từng mũi, lúc phá bỏ lại chỉ cần nhẹ nhàng kéo một phát là xong.

------------------------

Ngày hôm sau, Hứa Ngôn Tịch tỉnh lại, phát hiện một bên tay của mình đã tê rần, đành phải nâng cánh tay còn lại lên xoa xoa cái trán đau nhức. Đem tầm mắt dời xuống dưới, Hứa Ngôn Tịch chợt giật mình khi nhìn thấy Lý Uyển Lộ nằm ngủ say bên cạnh.

Dưới mắt Lý Uyển Lộ hiện rõ một quầng xanh tím, cũng không biết nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào, tất nhiên thời gian cũng không quá sớm.

Hứa Ngôn Tịch nhẹ nhàng nhấc đầu Lý Uyển Lộ lên rồi đặt xuống nệm ghế, sau đó mới ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người Lý Uyển Lộ.

Nhìn đồng hồ, đã gần đến giữa trưa rồi.

Hứa Ngôn Tịch xoay người nhặt lên điện thoại bị vứt trên mặt đất, phát hiện điện thoại đã tắt máy từ bao giờ, đoán chừng là Lý Uyển Lộ tắt.

Hứa Ngôn Tịch khởi động lại máy, điện thoại lập tức rung lên liên hồi. Nhìn thoáng qua, đều là thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thoại của Lôi Khiếu và Lôi Uy.

Hứa Ngôn Tịch không muốn nghe, trực tiếp ấn xoá toàn bộ hộp thư thoại.

Rời khỏi nhà của Lý Uyển Lộ, Hứa Ngôn Tịch dừng bước trước một cửa hàng bánh kem bên đường, tuỳ tiện vào mua hai cái bánh.

Bởi vì đã say rượu lại còn không ăn cơm đúng bữa, bụng Hứa Ngôn Tịch đau đến kịch liệt. Cậu đè tay lên phần bụng, ngẩng đầu nhìn khoảng không dày đặc sương mù hoà vào tiết trời giá rét, chậm rãi bước tới bãi đỗ xe.

Hứa Ngôn Tịch mở cửa xe, vứt áo khoác đã nhăn nhúm như dưa muối sang ghế lái phụ, vừa định ngồi vào trong xe, bỗng nhiên có mấy chiếc xe đen áp tới, vây quanh cậu.

Hứa Ngôn Tịch lập tức phát giác có điều bất ổn, theo bản năng phòng bị, lại nhìn thấy Lý ca của Đông Đường từ trên xe bước xuống.

Nhìn thấy người quen, Hứa Ngôn Tịch mới buông lỏng cảnh giác, có điều chưa kịp nói gì thì đã bị đám huynh đệ Đông Đường xông tới, vặn ngược tay ra sau áp lên thành xe.

"Lý ca, các anh muốn làm gì?"

Hiển nhiên, Lý ca cũng không muốn giải thích nhiều với Hứa Ngôn Tịch, chỉ ra hiệu cho người bên cạnh đem Hứa Ngôn Tịch nhét vào trong xe.

"Hứa trợ lý, Khiếu ca nôn nóng tìm cậu, lý do là gì cậu biết rõ hơn chúng tôi."

Hứa Ngôn Tịch cứ như vậy bị người áp giải về Lôi trạch.

Sau khi Lý Uyển Lộ tỉnh lại, không thấy Hứa Ngôn Tịch đâu, trong lòng nàng mắng to "không xong rồi". Đến khi chạy được tới bãi đỗ xe, Lý Uyển Lộ chỉ thấy mỗi xe của Hứa Ngôn Tịch, cửa xe còn đang mở, áo khoác còn đang ném chỏng trơ trên ghế phụ, không thấy người.

...

Hứa Ngôn Tịch bị đẩy vào trong thư phòng Lôi Khiếu, bị hương vị nồng đậm của xì gà làm cho sặc một cái.

Lôi Khiếu vốn đưa lưng về phía cửa, nhưng lúc Hứa Ngôn Tịch bị đẩy vào, Lôi Khiếu xoay ghế da quay lại, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ.

Dùng ngón tay gõ gõ xì gà, đầu thuốc bốc lên khói nhẹ, tro tàn rớt xuống, Lôi Khiếu lắc đầu với đám người áp giải Hứa Ngôn Tịch.

Lý ca hiểu ý, lập tức lui ra ngoài.

"Chịu về rồi sao?". Khẩu khí hỏi tội nặng nề trong giọng nói của Lôi Khiếu.

Hứa Ngôn Tịch cười cười, cố ý tạo nên một bầu không khí nhẹ nhõm giả tạo.

"Khiếu ca, tôi cũng đã trưởng thành. Thỉnh thoảng đêm không về nhà, cũng là chuyện bình thường thôi mà?"

"Bớt nói nhảm". Lôi Khiếu đặt xì gà trong tay xuống gạt tàn, hỏi: "Tối hôm qua đi đâu?"

"Tôi đi đâu, anh hẳn là biết rõ hơn tôi". Hứa Ngôn Tịch biết điện thoại của mình có gắn thiết bị định vị của Đông Đường, chỉ cần khởi động máy là có thể lập tức tra ra được vị trí.

"Em cùng thiên kim Lý gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?". Lôi Khiếu ném tạp chí mới ra hôm nay xuống bên chân Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch nhặt lên nhìn, bỗng phát hiện cậu cùng với Lý Uyển Lộ đã trở thành nhân vật trang bìa.

Hứa Ngôn Tịch thoáng liếc qua nội dung, nhún vai nói với Lôi Khiếu: "Tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra."

Lôi Khiếu cười nhạo một tiếng: "Em muốn đính hôn, vậy mà em lại nói không biết?"

"Lý Uyển Lộ đã chính miệng thừa nhận tin tức này là thật, em định làm gì?"

Hứa Ngôn Tịch cúi đầu suy nghĩ, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lôi Khiếu, mỉm cười nói: "Uyển Lộ nếu đã nói như vậy, danh dự của một cô gái dù sao cũng rất quan trọng, đúng không? Vậy thì đính hôn thôi, tôi cảm thấy cũng không tệ."

Hứa Ngôn Tịch vừa dứt lời thì bị Lôi Khiếu áp mạnh lên tường.

Bàn tay to lớn của Lôi Khiếu chụp lấy cổ Hứa Ngôn Tịch, thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết.

"Em muốn đính hôn với Lý Uyển Lộ? Có gan lặp lại lần nữa thử xem!"

Hứa Ngôn Tịch nhìn vào mắt Lôi Khiếu: "Khiếu ca, anh cũng chuẩn bị đính hôn rồi, tôi chẳng qua chỉ là thông báo trước anh có mấy ngày thôi, có cần phải tức giận như vậy không?"

Hứa Ngôn Tịch vừa nói xong, Lôi Khiếu lại có chút kinh ngạc.

"Sao em biết được?"

Hứa Ngôn Tịch cười lạnh: "Chỉ hứa châu quan phóng hỏa*, không phải là anh sao?"

(*Chỉ hứa châu quan phóng hoả: nguyên văn hai câu là "Chỉ hứa châu quan phóng hoả, bất hứa bách tính điểm đăng", nghĩa là chỉ cho phép quan viên phóng hoả, không cho phép dân thường đốt đèn. Còn có nghĩa là mình muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến người khác).

"Câm miệng". Lôi Khiếu hiển nhiên đã bị Hứa Ngôn Tịch làm cho thẹn quá hoá giận.

"Em cũng biết, hiện tại công ty đầu tư muốn vận hành, phải cần một số vốn lưu động khổng lồ. Đám lão đầu ở Đông Đường vốn dĩ không quá tán thành chuyện tẩy trắng, cho nên không thể lấy được tiền từ tay bọn họ. Trước mắt ngoại trừ biện pháp thông gia này, căn bản không còn cách nào khác. Hôn nhân, cũng không phải là điều anh muốn."

Hứa Ngôn Tịch: "Nếu đã vậy, chuyện tôi kết hôn với thiên kim Lý thị, không phải cũng rất có ích sao?"

Lôi Khiếu lập tức bị Hứa Ngôn Tịch chặn lời đến nghẹn họng, ánh mắt nhìn Hứa Ngôn Tịch càng thêm sắc bén.

Lôi Khiếu không trả lời câu vừa rồi mà trực tiếp chặn lại đôi môi của Hứa Ngôn Tịch.

Hứa Ngôn Tịch nhíu mày, vô thức cắn chặt răng.

Máu tươi chảy ra giữa môi lưỡi giao triền.

Lôi Khiếu rốt cuộc rời khỏi đôi môi Hứa Ngôn Tịch, sau đó xé rách quần áo trên người cậu.

"Làm gì vậy!"

Hứa Ngôn Tịch muốn đẩy Lôi Khiếu ra nhưng không được, bị Lôi Khiếu ngoắc chân áp xuống sàn nhà. Trên mặt đất có lớp thảm dày che phủ, hơn nữa lúc tiếp đất, Lôi Khiếu cũng cố tình đỡ lấy Hứa Ngôn Tịch để tránh tổn thương phần đầu.

Hứa Ngôn Tịch còn đang kịch liệt kháng cự, bộ phận nhạy cảm trên người đã sớm bị Lôi Khiếu nắm trong tay. Vành tai bị môi lưỡi nóng rực đảo qua, Hứa Ngôn Tịch không cách nào kiềm chế được run rẩy.

Hứa Ngôn Tịch giãy dụa, cố gắng lách người khỏi cơ thể Lôi Khiếu, nhưng vừa lết được hai bước đã bị Lôi Khiếu kéo lại từ phía sau.

Thắt lưng bị giật xuống, tay Lôi Khiếu lại nắm chặt lấy nhược điểm dưới thân của Hứa Ngôn Tịch. Hứa Ngôn Tịch hít vào một ngụm khí lạnh, phần eo mềm nhũn, bị Lôi Khiếu thừa cơ đem cơ thể cậu lật ngửa lại.

Dùng một tay chế trụ hai tay của Hứa Ngôn Tịch lên đỉnh đầu, Lôi Khiếu hôn một đường thuận theo đường cong cơ thể của Hứa Ngôn Tịch, thẳng xuống phía dưới, khoang miệng nóng bỏng ngậm lấy bộ vị mấu chốt của Hứa Ngôn Tịch.

"A...". Hứa Ngôn Tịch không kìm được, rướn người lên. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có lúc Lôi Khiếu lại nguyện ý làm loại chuyện này cho cậu.

Kỹ năng kích thích của Lôi Khiếu vô cùng tốt, làm cho Hứa Ngôn Tịch kích động, rất nhanh liền bắn. Lôi Khiếu nhổ bạch trọc lên bụng dưới Hứa Ngôn Tịch, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn làn da đối phương. Còn Hứa Ngôn Tịch thì bị dư âm của cao trào khiến cho ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt có chút tan rã.

Lôi Khiếu lại vuốt vuốt thứ đã mềm nhũn của Hứa Ngôn Tịch, kề mặt gần bên tai của cậu, thì thầm: "Bằng bộ dạng này của em mà cũng dám kết hôn cùng nữ nhân sao?"

"Em chỉ cần ở dưới người của tôi run rẩy, như vậy đủ rồi". Bàn tay Lôi Khiếu nhẹ vỗ lên gương mặt Hứa Ngôn Tịch.

Nghe vậy, Hứa Ngôn Tịch sửng sốt một hồi, bỗng nhiên cười như điên.

Lôi Khiếu nhìn biểu hiện bất thường của Hứa Ngôn Tịch, lông mày cũng nhíu lại.

Chờ Hứa Ngôn Tịch cười tới mức muốn co giật, mới rốt cuộc yên tĩnh. Sau đó, cậu dồn hết sức đấm một quyền lên mặt Lôi Khiếu.

Lôi Khiếu theo phản xạ nghiêng người, nhưng bởi vì khoảng cách của hai người quá gần nên vẫn bị nấm đấm của Hứa Ngôn Tịch sượt qua mặt.

"Lôi Khiếu, trên đời này còn có ai bỉ ổi hơn anh không?"

"Anh ngoại trừ chính mình ra, rốt cuộc còn tin được ai nữa?"

"Muốn tôi móc tim ra cho anh xem, đúng không?"

"Anh đừng quên, tôi vẫn nợ anh một mạng, cho nên tuyệt đối sẽ không phản bội Đông Đường. Anh muốn tôi phải thế nào thì mới tin tôi? Phải thế nào thì anh mới dừng lại màn kịch đùa bỡn người khác?"

Lôi Khiếu nghe vậy, cơn tức giận trong mắt đã có thể hoá thành một trận mưa bão mãnh liệt.

"Ý của em là, anh đang đùa bỡn em?"

Hứa Ngôn Tịch cười nhạt, không trả lời.

Lôi Khiếu thở dài, cưỡng chế lửa giận, nói: "Hứa Ngôn Tịch, tôi biết, chuyện tôi đính hôn sẽ khiến em khó chịu, vậy cũng rất bình thường."

"Nhưng tôi chỉ mới dự định đính hôn, không phải chắc chắn đính hôn."

"Nếu em thật sự để ý như vậy, thì hôn lễ cũng có thể huỷ bỏ."

Bàn tay Lôi Khiếu xoa lên trán Hứa Ngôn Tịch, đem tóc mái của cậu từng lọn từng lọn gạt qua một bên

"So với chuyện làm ăn, tôi quan tâm tới em hơn."

Thanh âm Lôi Khiếu rất trầm thấp, cũng rất nhỏ, nếu như không chú ý lắng nghe, có thể sẽ không nghe rõ hắn rốt cuộc đang nói cái gì.

Nếu như Hứa Ngôn Tịch nghe được những lời này trước khi có cuộc nói chuyện của hắn với Lôi Uy, có lẽ Hứa Ngôn Tịch vẫn sẽ tin là thật.

Không chỉ tin tưởng, mà còn thấy cảm động.

Nhưng giờ này khắc này, Hứa Ngôn Tịch lại chỉ nhìn Lôi Khiếu, nhìn một lúc lâu, cuối cùng nói:

"Lôi Khiếu, anh thật con mẹ nó làm cho tôi buồn nôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net