Chương 1: Thẳng nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Thẳng nam.

Tác giả: Kim Nhàn.

Edit: Panda Đại Hiệp.

Mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng trong chợ đêm, Diệp Dao thổi thổi xiên bạch tuộc viên trên tay một chút sau đó cắn một miếng.

"Ăn từ từ coi chừng phỏng đấy." Bả vai cậu bị người bên cạnh ôm lấy, một cái xiên nướng khác đưa đến bên miệng Diệp Dao, "Ăn thử cái này của tao đi."

Người con trai giơ xiên nướng dáng người rất cao, ngũ quan anh tuấn không thể bắt bẻ, cho dù xấu hổ cũng có thể bị phát hiện ngay trong nháy mắt. (?)

Bề ngoài nổi bật này khiến những người xung quanh đều vô tình hoặc cố ý nhìn chằm chằm hắn, nhưng dù là một ánh mắt hắn cũng không thèm cho những người xung quanh.

Chỉ chăm chú nhìn Diệp Dao bị hắn ôm, Diệp Dao không chịu ăn đồ ăn của hắn, hắn liền không có ý định thu tay lại.

Diệp Dao há miệng ăn một miếng: "Cũng được."

"Đúng không." Lục Tầm lấy xiên nướng lại, cắn lại chỗ Diệp Dao đã cắn, không khách khí chút nào.

Diệp Dao cụp mắt, xiên bạch tuộc viên trong tay bị Lục Tầm lấy đi mất, khi trả lại viên cao nhất mà cậu cắn đã mất tiêu rồi.

Mà người làm ra hành vi giành giật đồ ăn này vui sướng ngâm nga bài hát, tiếp tục ôm chắc Diệp Dao đi lung tung tiếp, giống như cái tay mọc ở trên người Diệp Dao.

...

Lục Tầm đối với người ngoài mà nói cũng không thân thiết lắm, là nam thần nổi tiếng gần xa khó thân thiết. Nhưng đối với Diệp Dao mà nói, cảm giác xa cách đấy là bằng không.

Bọn họ có thể ăn cùng một bát mì, có thể mặc quần áo của đối phương, có thể ngủ cùng một cái giường, cậu muốn làm gì với Lục Tầm thì đều có thể làm.

Bởi vì bọn họ là người bạn tốt nhất của nhau.

Trong lòng Diệp Dao hiểu rõ, chỉ cần cậu không dẫm lên bãi mìn lớn nhất của Lục Tầm thì vĩnh viễn Lục Tầm không thể kéo dài khoảng cách với cậu.

Mà cái bãi mìn lớn nhất này...

"Trùng hợp thế, các anh cũng đi chơi ở đây hả."

Phía sau truyền đến một âm thanh, Diệp Dao dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh có gương mặt xinh đẹp.

Hình như cậu đã từng thấy gương mặt này ở đâu rồi, Diệp Dao suy nghĩ một chút, nhớ ra đây là bạn học mà Lục Tầm quen biết sau khi lên đại học, có lẽ có thể gọi là người bạn quan hệ không tệ của Lục Tầm.

Nam sinh xinh đẹp miệng thì nói trùng hợp, nét mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng lại kèm theo nét giả tạo, nhìn không giống vô tình gặp, giống như cậu ta cố ý chờ ở đây lâu rồi.

"Có việc gì?" Lục Tầm hỏi.

Nam sinh không lập tức mở miệng nói chuyện, ánh mắt của cậu ta nhìn về phía cánh tay ôm chặt bả vai Diệp Dao của Lục Tầm, lúc nhìn về phía Diệp Dao trong mắt chợt lóe lên một tia thù địch.

Nhưng phần thù địch này rất nhanh đã biến mất sạch sẽ, nam sinh ngại ngùng cười cười với Diệp Dao: "Anh tránh ra một chút được không? Em có chút lời chỉ muốn nói với một mình anh Lục thôi."

Diệp Dao gật gật đầu, cầm cánh tay Lục Tầm trên bả vai mình bỏ xuống, sau đó chỉ chỉ cửa hàng nhỏ cách đó không xa, nói với Lục Tầm: "Tao qua bên kia chờ --"

Lời còn chưa dứt, cánh tay Diệp Dao chỉ về hướng cửa hàng nhỏ bị một cái tay khác nắm chặt.

Lục Tầm nắm tay Diệp Dao, nét mặt vui tươi khi đối mặt với Diệp Dao đã biến mất hết. Mặt hắn không chút cảm xúc nhìn nam sinh xinh đẹp, chính giữa đôi lông mày thâm thúy lập tức hiện ra cảm giác xa cách.

"Cậu có việc gì thì nói thẳng, không có thì tôi đi trước." Lục Tầm nói thẳng.

Diệp Dao lờ mờ đoán được mục đích lần này đến đây của nam sinh, cậu định rút tay khỏi tay Lục Tầm nhưng lại bị nắm chặt hơn.

Nam sinh lùn hơn Lục Tầm xấp xỉ một cái đầu, gương mắt khi ngước lên nhìn Lục Tầm mang theo một cảm giác thuần khiết lại điềm đạm đáng yêu.

"Anh Lục... Em thích anh lâu rồi, anh có thể cho em một cơ hội không?"

Nam sinh xinh đẹp nhìn gương mặt đen thui của Lục Tầm, đáy lòng cảm thấy lo lắng.

Cậu ta cũng không phải không muốn tỏ tình khi Lục Tầm ở một mình, nhưng cậu ta và Lục Tầm quen biết lâu như vậy, ngoại trừ thời gian đi học, nếu không phải Lục Tầm ở bên cạnh Diệp Dao thì chính là đang trên đường đi đến bên cạnh Diệp Dao.

Mà trong quá trình đi đến bên cạnh Diệp Dao, Lục Tầm sẽ không dừng lại nghe cậu ta nói.

Giọng nói của Lục Tầm không nghe ra một chút cảm xúc nào: "Tôi cứ tưởng mọi người xung quanh đều biết tôi không thích đàn ông."

"Hừ..." Nam sinh xinh đẹp cắn cắn môi, nhìn thoáng qua Diệp Dao.

Cậu ta đương nhiên biết Lục Tầm e sợ đồng tính, có thể bài trừ xua đuổi người cùng giới như vậy lại dính chặt với Diệp Dao mỗi ngày, che chở cậu như nhãn cầu?

Thực sự là vì mối quan hệ giữa Lục Tầm và Diệp Dao mà cậu ta đã nghi ngờ về xu hướng tính dục của Lục Tầm. Mà nếu không ra tay hai người kia có thể tự ghép thành một đôi ngay.

Nam sinh tranh thủ lần nữa: "Em sẽ không quấy rầy khi các anh ở chung, anh Lục có thể cho em một tuần lễ không, thử một lần nhé?"

Lục Tầm lười nói chuyện, hắn cúi đầu lấy điện thoại di động ra, ánh mắt lạnh lùng.

Nam sinh nhận thấy điều không ổn, lập tức lùi về sau một bước, cười nói: "Anh không muốn em cũng không thể miễn cưỡng, em sẽ trở về vị trí ban đầu của em, làm bạn bè tốt của anh."

Diệp Dao đứng bên cạnh Lục Tầm, chỉ cần tránh sang một bên là có thể dễ dàng nhìn thấy Lục Tầm đang làm gì.

Lục Tầm không chút lưu luyến block các loại thông tin liên lạc của người trước mặt, làm xong hết hắn lại giương mắt nhìn về phía nam sinh xinh đẹp, khóe môi mỏng vẽ ra một đường cong chán ghét.

"Tôi không chấp nhận một người bạn cùng giới thích tôi."

...

Bây giờ vẫn còn là giữa hè nhưng tay Diệp Dao lại trở nên lạnh lẽo.

Trên đường bọn họ đi về trường học tay Diệp Dao luôn bị nắm không thả ra.

"Bị sao vậy, tay của mày sao lạnh dữ vậy." Lục Tầm hỏi, "Bệnh hả?"

"Không có gì đâu, tao uống đồ lạnh nên không điều chỉnh được nhiệt độ cơ thể thôi." Diệp Dao tỉnh bơ điều chỉnh lại giọng nói của bản thân, đồng thời muốn rút tay ra, "Đừng dắt nữa."

Giãy giụa như vậy một lúc lại bị nắm chặt hơn.

"Tao dắt tay mày thì sao, bộ không được dắt à?" Lục Tầm giống như cười mà không phải cười, cường độ trên tay cũng không thả lỏng hơn chút nào.

Diệp Dao yên lặng, một lúc lâu sau khe khẽ thở dài: "Mày lớn già đầu như vậy còn ôm ôm ấp ấp tao, thằng nào không biết sẽ hiểu lầm mày thích nam sinh đó. Cho dù mày có làm rõ thì tụi nó cũng chỉ cảm thấy mày đang giấu giếm xu hướng tính dục thôi, do đó mà luôn có nam sinh thổ lộ với mày đó."

Dứt lời, Diệp Dao nghênh đón một cái ôm quen thuộc.

Thanh niên cao lớn từ phía sau ôm lấy cậu, mặc sức phả hơi thở lên da thịt bên tai của cậu, một mảng nhỏ da thịt trở nên nóng rực.

Diệp Dao nghe thấy giọng nói hàm chứa ý cười của Lục Tầm: "Quan tâm cách nhìn của những người khác làm gì, cũng không thể vì khiến những người khác không hiểu lầm mà tao với mày không ôm nhau nữa đúng không?"

...

Lúc trở về ký túc xá Lục Tầm vẫn còn nắm tay Diệp Dao.

Hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá vừa nhìn liền bật cười.

"Ôi anh Lục, lại cùng Diệp tử đi hưởng tuần trăng mật à?"

"Vợ chồng người ta tiểu biệt thắng tân hôn (*), hai người ngược lại còn tốt hơn, không cần tiểu biệt cũng tân hôn mỗi ngày."

(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách, chia ly dù nhỏ đến đâu cũng sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.

Lục Tầm e sợ đồng tính nghe thấy mình và Diệp Dao bị đùa giỡn như vậy cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn cười xách đồ ăn khuya bỏ lên bàn: "Ghen tị với tình yêu của tụi tao hả? Thưởng cho tụi mày kẹo cưới, ăn đi."

Tiếng hoan hô vang lên, hai người bạn cùng phòng lập tức không khách khí bắt đầu ăn, sau khi ăn hai cái Tiểu Béo xoay người cười tươi lộ ra hàm răng tám cái với Lục Tầm, giơ ngón tay cái lên: "Anh Lục, Diệp tử, trăm năm hòa hợp!"

Văn Kha vùi đầu ăn mãnh liệt bên cạnh cũng kịp phản ứng, xoay người theo, giơ ngón tay cái lên: "Sớm sinh quý tử!"

Diệp Dao: ". . ."

Sớm sinh cái búa tụi mày.

Lục Tầm hơi nhướng mày, ôm chầm lấy eo Diệp Dao: "Đừng nghe tụi nó nói nhảm."

Diệp Dao sững sờ, đang muốn nói chuyện thì thấy Lục Tầm lại cười, khôi phục lại bộ dạng đùa giỡn.

Lục Tầm sờ sờ bụng Diệp Dao, nở nụ cười: "Không sinh em bé thì tụi mình cũng rất tình củm rồi."

"..." Diệp Dao không thể nhịn được nữa, một tay đẩy Lục Tầm ra, "Mày tránh ra một bên!"

...

Tắm xong, cả người Diệp Dao đầy hơi nước nằm lên giường.

Hai người bạn cùng ký túc xá ở một bên hi hi ha ha chơi trò chơi, Diệp Dao vùi mặt vào trong chăn, từ từ thả lỏng cơ thể.

Trên đường trở về không chỉ tay cậu lạnh buốt mà cả trái tim cũng lạnh theo.

Khi nhìn thấy Lục Tầm không chút do dự block cái người được gọi là bạn bè, cũng nói thẳng không chấp nhận làm bạn với một người thích hắn, trái tim cậu liền lạnh.

Bởi vì cậu... Cũng thích Lục Tầm.

Chính cậu cũng chưa từng biết phần tình bạn này đã lặng lẽ biến chất. Chờ lúc cậu nhận ra được thì ngọn lửa đã cháy khắp thảo nguyên, không có cách nào dập tắt, càng không có cách nào trở về tình bạn xưa cũ nữa.

Lục Tầm là thẳng nam không thể nghi ngờ, có thể chấp nhận đủ loại lời nói trêu đùa giữa hai người bọn họ nhưng hoàn toàn không thể chấp nhận tình yêu đồng giới nghiêm túc.

Một khi bị Lục Tầm phát hiện tâm tư của cậu... Quan hệ giữa bọn họ sẽ xong đời.

Đã đến lúc tắt đèn, ký túc xá tối tăm, Tiểu Béo và Văn Kha cũng lên giường rồi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn truyền đến âm thanh sai khiến nho nhỏ từ phía bọn họ, hiển nhiên bọn họ vẫn còn đang đeo tai nghe chơi game.

Diệp Dao tâm phiền ý loạn nằm nhắm mắt, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng sột soạt, vừa mở mắt ra thì thấy màn giường của cậu bị nhấc lên thành một cái lỗ, một bóng người cao lớn ở phía dưới bò lên trên giường của cậu.

Diệp Dao dù có bị mù thì dùng chân cũng có thể đoán được cái người nửa đêm bò lên giường cậu là ai.

Lục Tầm thuần thục xốc chăn Diệp Dao lên, chui vào.

Giường đơn trong ký túc xá vốn không rộng rãi, hai thân người cao lớn chen chúc như vậy khiến khoảng trống nhỏ đến nỗi sắp ngạt thở.

Diệp Dao định gạt ra cho mình một khoảng trống nhưng Lục Tầm lại ôm chặt cậu vào lòng.

Lục Tầm điều chỉnh vị trí của mình một chút, tìm được một góc rất tốt, hài lòng dừng lại.

Diệp Dao chịu đựng, sau đó cảm thấy thực sự không nhịn được nữa, một tay đẩy Lục Tầm ra.

"Đ* mẹ mày, đang mùa hè, mày không thấy nóng hả." Diệp Dao nhỏ giọng mắng một câu.

"Ơ, học sinh giỏi của chúng ta thật thô bạo." Lục Tầm khẽ cười một tiếng, cũng hạ thấp giọng, "Nóng cái gì, không phải đang mở máy điều hoà sao? Tao cũng là máy điều hòa phiên bản người thật nha."

Thấy Lục Tầm lại muốn đến gần hơn, Diệp Dao vội vàng thò tay ra đỡ không cho Lục Tầm lại gần, cố gắng hăm dọa hắn: "Mày đi ngủ như vậy, cẩn thận ngày nào đó tao thích mày, đêm đến lén lút sờ trộm mặt của mày đấy."

Lục Tầm yên tĩnh lại, Diệp Dao nghĩ nghĩ đe dọa như vậy có phải quá mức hay không, dẫm lên bãi mìn e sợ đồng tính của Lục Tầm, chợt nghe Lục Tầm mở miệng.

Giọng điệu Lục Tầm hơi cao lên, chẳng những giọng nói không có bất kỳ tức giận, ngược lại có vẻ rất vui vẻ: "Còn có chuyện tốt như vậy hả?"

Tay Diệp Dao bị nắm lấy, ngay sau đó bị đưa tới trên mặt Lục Tầm.

Diệp Dao: "..."

Thẳng nam sắt thép thật sự coi trời bằng vung.

Diệp Dao không thể nhịn được nữa, thu tay trở mình lại đối diện với bức tường, để lại tấm lưng cho Lục Tầm. Như vậy thì có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bị Lục Tầm phát hiện đầu tiên, có thể cho cậu thời gian để che giấu.

Lục Tầm nở nụ cười, ôm cậu từ phía sau một lần nữa.

Diệp Dao có thể cảm nhận rõ ràng tiếng đập của trái tim Lục Tầm, một cái lại một cái, quấy nhiễu trái tim của cậu.

Diệp Dao điều chỉnh hơi thở, nhắm mắt lại.

Cậu nhất định phải giấu giếm hoàn toàn tình cảm của mình, mặc kệ thích Lục Tầm như thế nào đi nữa, tất cả những gì cậu có thể thể hiện cũng chỉ là tình bạn.

Hi vọng kỹ xảo của cậu đủ tốt, sẽ không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, nếu không... Cũng chỉ có thể kéo dài khoảng cách với Lục Tầm.

Hi vọng sẽ không bao giờ có một ngày như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net