Chương 2: Cùng nhau độc thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Cùng nhau độc thân.

Tác giả: Kim Nhàn.

Edit: Panda Đại Hiệp.

Sáng sớm Diệp Dao mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một gương mặt đẹp trai quen thuộc.

Lục Tầm đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sâu xa.

"Nhìn cái gì," Diệp Dao đẩy người ra xa một chút, xoa dịu trái tim mới sáng sớm đã bắt đầu đập loạn xạ, "Như quái vật dọa người vậy, mày học được cách đánh thức như vậy từ phim kinh dị nào à?"

Lục Tầm nhếch môi cười một tiếng: "Tao thấy hình như lông mi của mày dài hơn 0,02 milimet so với hồi học cấp ba."

". . ." Diệp Dao ngồi dậy, đồng thời đạp Lục Tầm vẫn còn nằm ỳ ra đó một cước, "Đừng có nói hươu nói vượn, tao muốn đi học, co cái chân của mày lại để tao xuống giường coi."

Lục Tầm dùng chân ngoắc ngoắc mắt cá chân của Diệp Dao: "Gấp gì chứ, cùng đi."

...

Diệp Dao và Lục Tầm cũng không học cùng chuyên ngành, Diệp Dao học luật, Lục Tầm học tài chính.

Diệp Dao không biết cụ thể Lục Tầm làm như thế nào nhưng từ khi bắt đầu nhập học năm nhất Lục Tầm học tài chính đã vào ở ký túc xá khoa luật, cũng khiến bọn họ sau khi lên đại học luôn cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy.

Diệp Dao bước vào lớp trước mười phút học, đi bên cạnh là Lục Tầm.

Tìm được chỗ ngồi, giúp bạn cùng phòng chiếm chỗ xong thì Diệp Dao nghe thấy nữ sinh ngồi phía trước mỉm cười trêu ghẹo cậu: "Diệp tử, lại dẫn người nhà tới nghe giảng hả?"

"Đúng rồi," Vừa nhắc đến chủ đề có liên quan đến Diệp Dao, "người nhà" không đợi Diệp Dao trả lời đã tự giác mở miệng, "Sinh đôi ó, xa nhau là khó chịu à."

Diệp Dao liếc nhìn Lục Tầm, Lục Tầm cười ngậm miệng, nằm nhoài lên mặt bàn nhìn Diệp Dao chuẩn bị nội dung bài cho tiết học.

Mặc dù Lục Tầm không phải người của cái lớp này nhưng đối với sự xuất hiện dự thính của hắn toàn bộ bạn cùng lớp Diệp Dao đều đã quen rồi.

Chỉ cần khoa tài chính không có lớp mà lớp bọn họ có tiết thì vị nam thần sân trường Lục Tầm này nhất định sẽ kiên trì xuất hiện ở bên cạnh Diệp Dao, cùng đi học với Diệp Dao.

Chuông vào học vang lên, phòng học yên tĩnh lại, âm thanh giáo sư giảng bài cùng với tiếng lật sách, ghi chép hòa vào nhau.

Diệp Dao từ trước đến giờ rất nghiêm túc trong việc học tập, nhưng dù vậy, rất khó để bình tĩnh trong khi người bên cạnh đang gục xuống bàn không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu.

Huống chi người này vẫn là người mà cậu thích thầm.

Diệp Dao vươn tay che mắt Lục Tầm, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn lung tung nữa, cố gắng nghe giảng đi."

Lục Tầm nắm chặt đôi tay của Diệp Dao đang che mắt hắn, cầm tay Diệp Dao để lên chân của mình, lúc này mới thu lại tầm mắt của mình.

Chuông tan học vang lên, Lục Tầm kế tiếp có tiết nên đứng lên.

"Tao đi đó, đừng lợi dụng khi tao không ở đây lén lút làm quen mấy cô gái thích mày, dù thế nào cũng phải đợi tao có mặt." Lục Tầm nói.

Diệp Dao vẫy vẫy tay ra hiệu cho Lục Tầm mau cút, trước khi bóng dáng Lục Tầm ở trước cửa Diệp Dao ngẩng đầu nhìn một cái.

... Nếu như Lục Tầm biết người cậu thích chính là ai chắc chắn sẽ không dặn dò cậu như vậy nữa.

Diệp Dao tự giễu cười một tiếng, nếu như cậu thật sự thích con gái thì tốt rồi, cậu đã không phải như bây giờ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị phát hiện tình cảm thật của mình.

...

Một ngày đi học kết thúc suôn sẻ, Lục Tầm không đến lớp của viện luật tìm Diệp Dao mà đến sân bóng rổ.

Trong khoảng thời gian này sẽ diễn ra thi đấu bóng rổ giữa các khoa, đúng lúc hôm nay khoa tài chính đối đầu với viện luật.

Lục Tầm và Diệp Dao đều là thành viên của đội bóng rổ nên Lục Tầm chỉ cần đến sân bóng rổ chờ là được.

Lục Tầm đang ngồi trên ghế ở sân buộc dây giày, một đồng đội ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Anh Lục, em hỏi anh chuyện này." Giọng điệu của đồng đội thần thần bí bí, "Em tìm một vòng, cảm thấy chuyện này chỉ có anh rõ nhất."

Lục Tầm không ngẩng đầu: "Chuyện gì."

Cậu đồng đội to con cười hì hì: "Anh Lục, anh quen Diệp Dao của viện luật nên em muốn hỏi một chút... Diệp Dao có bạn gái không thế?"

Động tác buộc dây giày của Lục Tầm dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía cậu đồng đội: "Hỏi cái này làm gì."

"Là như vậy nè, em có một đứa bạn, nó thích Diệp Dao lắm nhưng vẫn không có cơ hội tiếp xúc, muốn thừa dịp trận bóng này đến đưa nước cho Diệp Dao. Đến lúc đó anh Lục có thể giúp đỡ một chút không, để bọn họ nói thêm mấy câu ấy?" Cậu đồng đội hỏi.

Lục Tầm không lên tiếng, khóe môi nhếch lên lại hạ xuống biên độ nhỏ, mà cậu đồng đội không cảm thấy có chỗ nào không ổn nên lại tiến thêm một bước nữa, cố gắng nói: "Bạn em dáng đẹp lắm, tính cách cũng không tồi, tán gẫu vài câu cũng không lỗ nha."

"Trong khoảng thời gian này cậu ấy không có dự định yêu đương." Lục Tầm nói.

"Không sao đâu, nữ truy nam cách tầng sa (*) nha." Đồng đội cười ha ha một tiếng, tùy tiện nói.

(*) Nữ truy nam cách tầng sa: tục ngữ bên Trung, ý nói con gái chủ động theo đuổi rất dễ dàng, con trai khó có thể kháng cự, xác suất thành công cao.

"... Nói sau đi." Lục Tầm đứng lên đi về phía căn tin bên cạnh.

Các đồng đội sau lưng cười toe toét rùm beng cả lên.

"Mày bảo anh Lục giới thiệu bạn gái cho vợ mình hả, trâu bò thiệt, sao mày có thể làm như vậy được."

"Đây không phải là bảo anh Lục tự cắm sừng mình à!"

"Mày xong rồi, không giới thiệu bạn gái cho tao hôm nay mày cũng đừng chơi trận bóng này."

Chúng thẳng nam cười ha ha, cũng không ai xem trò đùa là thật, dù sao bọn họ cũng đều biết Lục Tầm là một thẳng nam sắt thép.

...

Trận đấu diễn ra rất gay cấn, tỉ số luôn hồi hộp nhưng đội bóng rổ của khoa tài chính lần này có thân hình khá là cao lớn, vẫn chiếm được ưu thế hơn. Thời khắc cuối cùng khoa tài chính thắng trận với ba điểm.

Diệp Dao thở hổn hển ngồi trên ghế bên sân trường, dùng bao tay lau lau mồ hôi trên trán.

Làn da của cậu trắng, ướt đẫm mồ hôi như vậy cũng không có vẻ dơ dáy bẩn thỉu, thay vào đó là vẻ đẹp đặc biệt của viên ngọc trắng bị thấm ướt.

Bên tai cậu lộn xộn tiếng nói chuyện rồi tiếng chúc mừng, Diệp Dao thấy rất khát, trước kia cậu sẽ uống nước của Lục Tầm luôn nhưng từ khi tình bạn biến chất thì cậu đã kiềm chế hành vi của mình rồi.

Một đôi tay thanh tú cầm một chai nước đá tỏa ra hơi lạnh đưa đến trước mặt Diệp Dao, Diệp Dao nhìn lên theo đôi tay đó, nhìn thấy một mái tóc màu đen xõa tới vai, là một nữ sinh có gương mặt nhã nhặn.

Nữ sinh ngượng ngùng cười cười: "Cho anh chai nước này."

"..." Diệp Dao lướt qua một vòng, phát hiện không ít người nhìn sang, vẻ mặt như đang xem trò vui. Nữ sinh trông có vẻ xấu hổ, hiển nhiên cô không thoải mái khi làm chuyện như vậy.

Diệp Dao nhận lấy nước: "Cám ơn."

"Đừng khách sáo." Nữ sinh cười cười, "Anh còn nhớ em không, lần trước ở gần thư viện em gặp phiền phức, là anh giải quyết giúp em."

"Tiện tay mà thôi, em không cần để trong lòng." Mặc dù rất khát nhưng Diệp Dao vẫn không uống dù đang cầm nước.

"Ừm, em muốn cảm ơn anh, đêm nay anh... Có rảnh không...?"

Nữ sinh còn chưa nói xong thì giây tiếp vậy một chai đồ uống thể thao đã mở nắp đặt lên bên cạnh Diệp Dao, đã uống được một nửa.

Một bàn tay to lớn khoác lên vai cậu, chủ nhân bàn tay to lớn kia ngồi xuống sát bên cạnh Diệp Dao: "Mua cho mày, vị mày thích nhất đó, đủ chưa người anh em."

Diệp Dao lười ba hoa với Lục Tầm, cậu khát muốn chết cầm lấy chai nước Lục Tầm đưa cho đang định uống, trong đầu chợt lóe lên một vấn đề trước khi uống.

Hiển nhiên chai nước này đã bị Lục Tầm uống một nửa, vậy bây giờ cậu uống chẳng phải là hôn gián tiếp Lục Tầm sao, khi cậu uống có thể khống chế vẻ mặt được rồi lộ ra vẻ biến thái thì sao?

Ý nghĩ này khiến Diệp Dao do dự trong chốc lát, đang do dự thì bị cánh tay của Lục Tầm ôm cổ kéo gần lại.

"Chê nước bọt của tao hả? Tao không nhớ nổi mày đã nếm bao nhiêu lần rồi." Lục Tầm trầm giọng nói.

Giọng Lục Tầm tuy không lớn nhưng cũng đủ để những người đứng trước mặt nghe rõ. Vẻ mặt của nữ sinh hơi dại ra, cô nhìn Diệp Dao rồi lại nhìn Lục Tầm, bỗng nhiên tỉnh ngộ, giống như đã hiểu ra điều gì đó.

"Xin lỗi, chúc các anh hạnh phúc!"

Nữ sinh nhanh chóng rời đi, khóe miệng đang rũ xuống của Lục Tầm cuối cùng cũng gợi lên một đường cong.

Diệp Dao: "Mày lại bị hiểu lầm là gay rồi."

"Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, cũng không thể khiến tao thành gay thật." Lục Tầm hài lòng nhìn Diệp Dao uống hết nửa chai, hoàn toàn không để ý nói.

...

Sân bóng cách ký túc xá hơi xa, Diệp Dao lười đi bộ nên ngồi chung với Lục Tầm trên chiếc xe đạp duy nhất.

Trên đường trở về Diệp Dao ôm eo Lục Tầm đang ngồi ở phía trước chở cậu, ngáp một cái.

Hiếm thấy Lục Tầm duy trì im lặng ở trước mặt Diệp Dao, mãi đến khi chạy đến một con đường nhỏ vắng vẻ ít người Lục Tầm mới chịu mở miệng.

"Bạn học Diệp, nói thật sẽ được khoan hồng, chống lại sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc." Lục Tầm nói, "Có chuyện gì thì tao khuyên mày nói rõ ràng ở đây, nếu không đừng trách tao không khách khí với mày."

"Nói rõ cái gì?" Diệp Dao rũ mắt hỏi.

Lục Tầm quái gở: "Mày với nữ sinh kia quen nhau thế nào, còn học được cách lén baba đi yêu đương rồi?"

"Không có." Diệp Dao trả lời, "Trước đó có một lần mày lên lớp, tao đi thư viện mượn sách bắt gặp nữ sinh kia bị một đám người ngoài trường quấy rối nên tiện tay giúp."

Lục Tầm trầm mặc một lát: "Có một lần trên người mày bầm xanh, tao hỏi mày mày gạt tao bảo không cẩn thận đụng vào góc bàn, có phải cũng là vì chuyện này không?"

"Ừm." Diệp Dao thừa nhận.

Lục Tầm trầm mặc lần nữa, mãi đến khi sắp chạy ra khỏi con đường nhỏ vắng vẻ mới mở miệng lần nữa.

Giọng nói Lục Tầm đè nén: "Vậy mày thích cô ấy hả?"

Nghe vậy, Diệp Dao cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn Lục Tầm ngay cả sợi tóc tung bay theo gió sau gáy cũng lộ ra sự đẹp trai.

Tâm sự với cậu nhưng không biết chút nào về người trong lòng cậu, còn dò hỏi thiện cảm của cậu với cô gái khác.

"Không có, đừng có suy nghĩ lung tung." Diệp Dao chậm rãi trả lời, "Trước kia tao cũng giúp mày như vậy, tao và mày thành một đôi à?"

Trong lòng Lục Tầm thả lỏng, lại nói đùa: "Không chỉ thành một đôi với tao, đêm nay còn phải động phòng. Còn nữa, buổi tối ngủ giường của tao thì sao?"

Lưng Lục Tầm bị Diệp Dao đập cảnh cáo mấy cái, hắn hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cảm thấy không khí cũng trong lành hơn không ít.

Trước kia hắn là một thiếu niên phản nghịch, cái gì cũng có thể học được, chỉ có học bài là không được. Người trong nhà thấy hắn đau đầu nên đẩy hắn đến thị trấn nhỏ phía nam đi học, hi vọng cuộc sống gian khổ có thể mài giũa tính tình của hắn.

Diệp Dao là lớp trưởng lớp của hắn sau khi chuyển trường, thời điểm đó trong mắt hắn Diệp Dao chỉ là một học sinh giỏi đơn thuần không thú vị, một ngón tay của hắn cũng có thể đâm chết cậu.

Mãi đến một ngày hắn nảy sinh xung đột với côn đồ đường phố, gã côn đồ đó không nói đến võ đức đã tìm rất nhiều người vây đánh hắn, khi tình huống không ổn Diệp Dao chạy xe đạp đi làm việc ngang qua đã giúp hắn xử lý đống bề bộn này rồi nghênh ngang rời đi, thậm chí không cho hắn cơ hội nói chuyện, cũng chưa từng nhìn hắn một cái, mười điểm tiêu sái.

Lục Tầm sống lâu như thế, vẫn là lần đầu thấy đánh người hoàn hảo như vậy, ngay cả chào hỏi cũng lười, cảm thấy tò mò, từ từ làm quen với học sinh giỏi này.

Loại quen biết này từ tình cờ nói vài câu thành nói chuyện mỗi ngày, đến bây giờ Lục Tầm một ngày không gặp Diệp Dao một ngày sẽ khó chịu cả người.

Để có thể ở bên cạnh người anh em tốt của mình, Lục Tầm tức giận phấn đấu, thi đậu cùng một trường đại học với Diệp Dao.

Mà bây giờ, cuộc sống tốt đẹp này xuất hiện một tai họa ngầm.

Thời cao trung Diệp Dao chăm chú học tập, tuyệt đối không có khả năng nói chuyện yêu đương, nhưng đại học thì không giống vậy, yêu đương rất chính đáng.

"Diệp Dao." Lục Tầm chân thành nói, "Trước tiên mày đừng nói chuyện yêu đương đi, mày nhìn tao đi, tao cũng không nói."

"Làm gì," Diệp Dao thu cái tay đặt trên lưng Lục Tầm lại, "Lục ca không nói, em đây không thể vượt qua anh nói trước à?"

Lục Tầm cầm tay Diệp Dao để lại lên lưng của mình: "Mày không phải em tao, mày là tổ tông của tao. Tao không nói, mày không nói. Giống vậy, mày không nói, tao cũng không thể nói, tóm lại chúng ta là một, đừng nói một mình. "

Diệp Dao nhắm mắt lại, nghe tiếng gió thổi bên tai, "Vậy mày thiệt thòi rồi, mày là nam thần sân trường."

"Là cái gì, đừng nói bậy, chỉ nói xem mày có bằng lòng không?" Lục Tầm hỏi.

"Được." Diệp Dao ngoài miệng nói được nhưng trong lòng cũng xem lời nói của Lục Tầm là thật.

Suy cho cùng nếu đúng như lời ước định... Lục Tầm sẽ phải độc thân cả đời giống cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net