Chương 4: Nhà tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Nhà tắm.

Tác giả: Kim Nhàn.

Edit: Panda Đại Hiệp.

Hôm nay tan học như thường lệ, Diệp Dao trở về ký túc xá làm bài tập, nghe tiếng Tiểu Béo nằm trên giường vỗ đùi kích động, phát ra một tiếng bộp vang dội.

Tiểu Béo ở trên giường thò đầu ra, kích động chia sẻ tin bát quái mình vừa biết: "Vãi chè đậu, bên cơ giới có hai đứa nam chơi gái điếm bị trường học phát hiện, bây giờ sắp bị đuổi cổ rồi! Nguyên đám trong trường đồn ầm lên rồi!"

"Còn có chuyện như vậy à?" Văn Kha ở một bên tìm video đột nhiên vực dậy tinh thần, mở nhóm chat kín của trường học lên, "Thật sự là vậy luôn, thông báo đều đã phát ra ngoài. Chậc chậc chậc, cố tình vi phạm, đáng đời! Thể diện của nhà bọn họ đều bị bọn họ vứt sạch rồi."

Diệp Dao xoay bút, cậu không lấy điện thoại ra xem trò vui mà tiếp tục nhìn quyển sách trên bàn. Bình thường sự chú ý lúc cậu học sẽ không bị phân tán, trừ khi...

Khóe mắt cậu liếc qua phía bên trong, Diệp Dao nhìn thấy cửa phòng tắm mở hé ra một cái khe nhỏ, sương mờ màu trắng từ bên trong xông ra ngoài, giọng nói của Lục Tầm cũng theo đó xuất hiện.

"Lấy quần áo giúp tao với, tao quên cầm rồi." Lục Tầm ở trong phòng tắm la to.

Dù không nói rõ nhưng những người khác trong ký túc xá đều biết Lục Tầm đang gọi ai.

Diệp Dao đặt bút xuống, đứng dậy mở tủ quần áo của Lục Tầm, mặt không biến sắc cầm cả bộ quần áo và đồ lót đi về phía phòng tắm.

Cửa phòng tắm vẫn mở hé ra một cái khe nhỏ, giống như dành riêng cho cậu đưa quần áo.

Hơi nóng trong phòng tắm không ngừng tỏa ra bên ngoài, cách một cánh cửa, bên trong chính là Lục Tầm.

Hơi nóng đập vào gương mặt Diệp Dao, khiến gương mặt cậu cũng dính một chút ấm áp. Diệp Dao quay đầu nhìn về hướng khác, bảo đảm bản thân không nhìn thấy cái gì không nên nhìn, đồng thời nói với Lục Tầm: "Tao lấy quần áo cho mày rồi này, cầm đi."

Quần áo trên tay nhẹ đi, Diệp Dao đang muốn rút tay, một giây sau, một bàn tay lớn ướt sũng mà nóng rực nắm chặt cả bàn tay cậu.

"Đi gấp gáp như vậy làm gì," Trong giọng nói Lục Tầm mang theo ý cười, "Ngàn dặm đưa quần áo cho tao, lễ nhẹ nhưng tình nặng, tao chà lưng để đền đáp cho mày nhé?"

"Không cần, tao có tay." Diệp Dao không chút do dự từ chối, muốn rút tay ra.

Nhưng lực tay của Lục Tầm lớn hơn so với tưởng tượng của cậu, trong lúc lôi kéo Diệp Dao không những không rút tay lại được mà ngược lại còn khiến cánh cửa phòng tắm chưa đóng lại mở ra thêm.

Hơi nước đập vào mặt, thuận theo đó chui vào mí mắt, Diệp Dao vẫn đang tránh nhìn thấy Lục Tầm.

Diệp Dao không biết vẻ mặt của mình thế nào, giống như gặp phải ánh mắt của Lục Tầm, lại như không gặp, mọi thứ dường như đều là ảo giác của cậu.

Trong chớp mắt, Diệp Dao rút tay về, cùng lúc đó một cánh tay khác đóng cửa lại, ngăn cản mọi thứ phía sau cánh cửa.

Tim đập như trống trận, vẻ mặt Diệp Dao bình tĩnh nắm chặt tay.

Không được, phản ứng của cậu quá lớn.

Lục Tầm có thể phát hiện ra cái gì không?

Trong lúc cậu suy tư, cửa phòng tắm vừa đóng lại mở hé ra một cái khe không lớn không nhỏ, Lục Tầm thò đầu ra ngoài.

Vị nam thần sân trường này cho dù tóc ướt nhẹp rối tung lên, không tạo dáng gì cũng đẹp trai bling bling.

Trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của hắn hàm chứa ý cười, nói với Diệp Dao: "Bạn học Diệp Dao, chúng ta cũng hòa thuận nhiều năm như vậy rồi, sao mà cậu vẫn thẹn thùng như thế?"

Tốt lắm, Lục Tầm không phát hiện gì.

"Bớt xàm, mặc quần áo tử tế đi." Sắc mặt Diệp Dao vẫn như bình thường, xoay người, "Ban ngày ban mặt đừng có giở trò lưu manh, cút đi."

Ngồi một mình ở trước bàn đọc sách, Diệp Dao thở phào một hơi.

Cậu rút một tờ giấy lau lòng bàn tay, không biết là mồ hôi hay là nước Lục Tầm dính cho cậu nữa.

Thần kinh trong đầu không quan tâm đến tâm nguyện của chủ nhân nó, nhớ lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy.

Diệp Dao cầm bút lên, một lần nữa đưa mắt nhìn về cuốn « Luật hình sự » trên bàn, thử dùng sức mạnh của chuyên ngành xua đuổi ý nghĩ không trong sáng trong đầu.

Một tiếng cạch vang lên, cửa phòng tắm mở ra, Lục Tầm từ bên trong đi ra.

Diệp Dao không quay đầu, cậu cố gắng đặt hết suy nghĩ vào sách vở, định đợi sau khi điều chỉnh trạng thái tốt mới đối mặt với Lục Tầm.

Tiếng bước chân đi tới từ phòng tắm ngày càng gần, mãi đến sau lưng cậu mới dừng lại.

Người tới dùng một tay giữ chặt lưng ghế dựa máy tính Diệp Dao đang ngồi, hơi dùng sức, Diệp Dao cả người dính trên ghế dựa, cả người quay 180°, đối mặt với người đứng sau lưng cậu.

Diệp Dao vừa nhìn thấy rõ nụ cười xấu xa của Lục Tầm thì cả khuôn mặt đã bị ấn vào trong lòng ngực của hắn.

"Bạn học Diệp đang nhìn gì vậy, nhìn sách có gì tốt hơn tớ chứ?" Giọng nói Lục Tầm hờn giận, "Tớ ghen đó."

Diệp Dao: "..."

Căn bản bây giờ Diệp Dao không quan tâm Lục Tầm đang nói gì.

Lục Tầm vừa mới tắm xong, trên người còn mang mùi hương sữa tắm tươi mát, là mùi hắn thích nhất, Lục Tầm dùng lâu rồi, đến bây giờ cũng không đổi.

Rất dễ thấy, cho dù cậu cầm nguyên bộ quần áo cho Lục Tầm thì… Lục Tầm vẫn không mặc áo vào!

"..." Diệp Dao cảm thấy tụi gân xanh trên trán mình đứa nào cũng muốn nhảy lên, "Không phải tao lấy cái áo thun cho mày sao?"

"Đúng rồi, bộ lấy rồi phải mặc à?" Vẻ mặt Lục Tầm lười nhác, cánh tay của hắn ôm lấy bả vai Diệp Dao, vừa cười vừa nói, "Mặc rồi sao có thể giở trò lưu manh với mày được?"

Diệp Dao cảm thấy cây bút trong tay sẽ bị cậu bóp nát, mà dán vào thân thể Lục Tầm khiến nhiệt độ gương mặt cậu cũng không thể kiếm soát mà tăng lên.

Bình tĩnh đi tôi ơi.

Lục Tầm là một thẳng nam sắt thép không có chút tự giác nào, tất cả đều là hành động của một thẳng nam bình thường.

Trước khi tình bạn biến chất Lục Tầm cũng từng cợt nhả cậu như vậy.

Diệp Dao bình tĩnh phân tích, quả quyết dùng lòng bàn tay đẩy cơ bụng của Lục Tầm, cậu hít sâu vài ngụm không khí trong lành, đánh đòn phủ đầu nói: "Mày muốn tao chết ngạt, mày không nghĩ đến cuộc sống này nữa, cho nên định mưu sát tao?"

Nói đến đây vẻ mặt Diệp Dao so với bình thường cũng không khác lắm, màu da lại thay đổi. Vốn cậu có làn da mỏng lại trắng, đỏ mặt chút xíu thì trên mặt cũng hiện rất rõ ràng.

Lục Tầm yên lặng, hắn nhìn Diệp Dao đỏ mặt trong chốc lát, nhếch môi nở một nụ cười nhìn thế nào cũng không lương thiện.

Diệp Dao cố gắng giữ vững nét tỉnh táo trên mặt: "Cười cái gì?"

Hay là Lục Tầm thấy cậu đỏ mặt một cách kỳ lạ, phát hiện cái gì không đúng rồi?

"Ngạt cái gì, tao thấy hình như bạn học Diệp bị thân hình của tao mê hoặc, cho nên mới đỏ mặt như vậy." Lục Tầm nói.

Trong lòng Diệp Dao có chút hồi hộp.

"Có qua có lại, mày nhìn tao, tao cũng phải nhìn của mày." Lục Tầm nói tiếp.

Diệp Dao: ". . ."

Lúc đầu sao cậu ngu vãi chè đi lo cho hắn.

Lục Tầm là người có tác phong xấu, vừa nói đã muốn động thủ nhưng may thay Diệp Dao tay mắt lanh lẹ đè lại.

"Mày là cái đồ không nói đạo lý," Lục Tầm thấm thía nói, "Tìm mày đi ngâm bồn tắm mày không đi, chà lưng cho một mình mày thì mày cũng không cần, mày như vậy thì sao tụi mình có thể tăng thêm tình cảm được?"

Diệp Dao là người miền Nam, trong lòng tự nhiên có một nỗi sợ với nhà tắm lớn miền Bắc. Sau khi cậu và Lục Tầm học đại học ở thành phố này cũng chưa từng đến nhà tắm, bởi vì mỗi phòng ký túc xá đều có phòng tắm riêng.

Ban đầu cậu từ chối đi nhà tắm với Lục Tầm vì không thích ứng được. Sau khi tình bạn biến chất thì càng không thể đi nhà tắm với hắn.

Diệp Dao cảm thấy Lục Tầm nói chuyện chả có tí logic gì, nhíu mày nghi ngờ: "Chuyện này liên quan gì đến việc tăng thêm tình cảm? Tao thấy mối quan hệ của tụi mình đã khá tốt rồi. "

"Sao không liên quan?" Lục Tầm nhíu mày, "Mày để mọi người phân xử thử xem, chuyện này đúng không?"

Tiểu Béo nằm trên giường ăn dưa rục rịch ngóc đầu dậy chui ra ngoài, nhiệt tình xúi giục: "Không thể nào không thể nào, Diệp tử không đi nhà tắm với anh Lục à? Cùng đi tắm rửa kỳ cọ không phải chuyện các anh em đều làm sao, tụi em đều như vậy, đừng ngại nha Diệp tử, tắm trong nhà tắm thật sự sạch sẽ hơn tự mình tắm."

Văn Kha cũng gật gật đầu theo: "Hãy mở rộng cánh cửa trái tim, gặp nhau một cách chân thành, rất tuyệt."

Diệp Dao: "..."

Gặp nhau một cách chân thành, cậu sợ bản thân không khống chế được sẽ lộ ra manh mối, tình bạn này sẽ tan thành mây khói.

"Không đi cũng được nhưng dù thế nào mày cũng phải cho một lý do chứ." Lục Tầm nói.

Diệp Dao cẩn thận trả lời: "Nhiều người lắm, không thích, không đi."

Lục Tầm khoanh tay: “Ý của mày là, nếu không có người khác nhìn thấy mày, mày sẽ đồng ý đi?”

Không có người khác nhìn thấy?

Diệp Dao cau mày, dựa theo hiểu biết sai lầm của cậu đối với nhà tắm, cậu cảm thấy Lục Tầm đang ám chỉ nhà tắm có nhiều phòng đơn.

Đi phòng đơn kiểu đó thì cũng không sao, chỉ cần không đối mặt trực tiếp với Lục Tầm là được. Cho dù Lục Tầm muốn ghé qua khi cậu đang tắm rửa nửa chừng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu.

Cậu có thể đối mặt với ba bức tường, mắt không thấy tâm không loạn.

Diệp Dao nghĩ như vậy, gật gật đầu.

...

Diệp Dao muốn vỡ ra thành từng mảnh.

Ủa sao không ai nói với cậu nhà tắm cũng có phòng đôi thế?

Diệp Dao lùi một bước về phía sau lại đụng phải thân thể Lục Tầm ở phía sau.

Lục Tầm ôm lấy bờ vai của cậu,trong đôi mắt đen nhánh hẹp dài tràn đầy ý cười: "Kích động như vậy hả? Không vội, tụi mình từ từ cũng được."

"Không phải đã nói là không có người khác sao?" Diệp Dao hỏi.

"Ờ yeah, có ai đâu.” Lục Tốn gật gật đầu, trên mặt đều là vẻ đương nhiên, “Tao cũng không phải là người khác của mày mà.”

Diệp Dao: “…”

Sự tự tin không đúng lúc này đôi khi khiến cậu rất muốn cho Lục Tầm một cú đấm.

Lục Tầm dẫn Diệp Dao đang cứng đờ đi vào, dừng ở trước bể tắm.

Diệp Dao cụp mắt nhìn mặt nước, cuối cùng Lục Tầm cũng nói một câu bằng tiếng người: "Đừng căng thẳng, tao sẽ không cười mày đâu... Hay là mày sợ tao giống mấy thằng biến thái trên mạng, cưỡng bức mày làm gì đó?"

Lục Tầm dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, tao sẽ không."

Diệp Dao nhìn Lục Tầm một chút, thầm nghĩ Lục Tầm hoàn toàn không thấy rõ giữa hai người bọn họ ai mới là kẻ biến thái.

Đã nói đến đây rồi mà lằng nhằng hoài cũng kỳ.

Diệp Dao quan sát trang trí trong phòng đôi này, kéo áo, dứt khoát cởi áo của mình ra. Sau đó đôi mi rậm đen khẽ nhấc, nhìn về phía Lục Tầm đang đứng bất động tại chỗ nhìn chằm chằm cậu.

“Nhìn cái gì, sao mày không động đậy, không phải đi tắm sao?” Diệp Dao hỏi.

Lục Tầm bắt đầu di chuyển chậm chạp sau khi được Diệp Dao nhắc nhở, mà thừa dịp Lục Tầm chỉnh đốn thời gian, Diệp Dao nhanh chóng xuống nước, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.

Giả mù đúng cách sẽ có lợi cho tình bạn lâu dài.

Đợi đến khi Lục Tầm xuống nước cậu lại mở mắt, như vậy cũng chỉ có thể nhìn rõ nửa người trên của Lục Tầm, cậu cũng không thất thố vì trông thấy cơ thể của Lục Tầm.

Diệp Dao đang tính toán trong lòng thì đột nhiên hai má bị một đôi tay lớn kẹp lấy.

Đôi tay xoa má Diệp Dao theo vòng tròn, còn thử ấn vào đôi môi Diệp Dao đang trề ra.

Trong tình huống này Diệp Dao không thể giả mù, đầu cậu đầy dấu chấm hỏi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Tầm đứng bên cạnh bể tắm, cúi người xuống, đưa tay xoa mặt cậu.

Diệp Dao cảm thấy lúc này cậu không phải là sinh viên viện luật mà là một diễn viên tài năng của khoa diễn xuất.

Đương nhiên, tay Lục Tầm xoa xoa khiến mặt cậu méo mó, cũng trợ giúp cậu rất nhiều.

Diệp Dao đè giọng nhíu mày lại: "Mày làm gì vậy?"

Lục Tầm cười một tiếng.

“Không phải mày luôn nói tao giở trò lưu manh sao,” Nam thần lạnh lùng Lục Tầm trong mắt người ngoài chớp chớp mắt nhìn Diệp Dao, vẻ mặt không đứng đắn, “Mày không nhân cơ hội này giở trò lưu manh với tao, báo thù à? "

#:

Chân thành cảm ơn quý dị bà coan đã đợi chương mới, gần 5 ngày luôn.

*insert icon khúm núm*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net