Chương 3: Bản lĩnh của chính cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Bản lĩnh của chính cung.

Tác giả: Kim Nhàn.

Edit: Panda Đại Hiệp.

Trở về ký túc xá, Diệp Dao không chịu được mùi mồ hôi đầy người nên đi tắm, mà tâm tình Lục Tầm rất tốt vì Diệp Dao đã đồng ý, thản nhiên ngồi trước bàn đọc sách chơi điện thoại.

Khóe môi Lục Tầm vương vấn ý cười, sau khi dạo một vòng đủ loại app thì tiện tay ấn vào diễn đàn ẩn danh của trường học.

Lục Tầm không thường dùng diễn đàn ẩn danh của trường học, cảm thấy giật mình với độ náo nhiệt bên trong.

Trang đầu của diễn đàn đều là mấy bài post vừa đăng cách đây không lâu, mà sôi nổi nhất thì không bài nào bằng ba bài này ——

« Choáng, tôi là thẳng nam, bạn trai của tôi nhất định phải là thẳng nam, biết thì vào »

« Rớt liêm sỉ, muốn liếm màn hình vì Diệp mỹ nhân, anti đừng vào hộ! »

« Liều chết mới chụp được ảnh Lục thần, mau vào »

Sau khi ấn vào, thứ đầu tiên đập vào mắt Lục Tầm chính là một tấm ảnh.

Ảnh chụp trận bóng xế chiều hôm nay, trong tấm ảnh hắn và Diệp Dao nhìn nhau chăm chú, ngăn cách những bóng dáng mờ nhạt của đồng đội, mà người viết bài post cho hai người thêm chút bọt khí màu hồng, ánh mắt bọn họ dõi theo người đối diện đều vẽ thành dây tơ hồng.

Người viết bài post:【 Huhu, ngồi đối mặt nhau như zị, nói là bạn tui hổng tin đâu, chắc chắn bọn họ có dây dưa! 】

Tấm ảnh này thực sự quá hồng phấn quá mộng ảo, phối hợp với vẻ mặt hơi có khí chất lãnh đạm của Diệp Dao, Lục Tầm nhịn không được cười ra tiếng.

Lục Tầm save ảnh, tâm tình vui vẻ tiếp tục nhìn xuống thì thấy được nhiều ảnh của hai người hơn, còn suy đoán quan hệ giữa hắn và Diệp Dao.

Ví dụ như hắn đưa chai nước đã uống một nửa cho Diệp Dao, nhất định là muốn hôn gián tiếp trước mặt quần chúng, tuyên bố chủ quyền công khai.

Ví dụ như hắn ôm bả vai Diệp Dao rời khỏi nơi thi đấu, dính vào nhau không buông tay là đang nói cho tình địch và người thầm thích hắn nghe, hai ông thần đẹp trai đã dụ dỗ nhau như vậy, những người không có liên quan tự giác thối lui đi.

Lục Tầm nhếch nhếch khóe môi, mặc dù lúc hắn làm những hành động này không suy nghĩ như vậy nhưng đối với những trò trêu chọc có ý tốt như vậy hắn cũng không ghét.

Lúc đầu hắn và Diệp Dao nói nói đùa đùa cũng rất bình thường, hơn nữa mấy tấm ảnh này chụp cũng tốt lắm.

Lục Tầm lưu tất cả ảnh trong bài post, hài lòng rời khỏi.

Sau đó Lục Tầm lại ấn vào bài post thứ hai —— « Rớt liêm sỉ, muốn liếm màn hình vì Diệp mỹ nhân, anti đừng vào hộ! ».

So với ảnh chụp hai người thì ảnh trong bài post này chú trọng phơi bày vẻ đẹp của Diệp Dao ở mức rõ nét nhất.

Mặc dù Diệp Dao luôn nói Lục Tầm là nam thần sân trường nhưng ngoại hình của chính cậu cũng không kém một chút nào.

Không giống với Lục Tầm đẹp trai tuấn lãng, ngũ quan Diệp Dao càng tinh xảo dịu dàng hơn.

Nếu như mặc đồ con gái để tóc dài sẽ bị rất nhiều người gọi là đại mỹ nữ.

Đây là một loại xinh đẹp không phân biệt giới tính, đương nhiên không thể thiếu người rớt liêm sỉ, muốn liếm ảnh.

Phần bình luận rầm rầm rầm đầy ảnh đẹp, còn có các bình luận muốn liếm màn hình.

Lục Tầm chậm rãi lướt xuống bên dưới bài post, cẩn thận save một tấm ảnh của Diệp Dao, đồng thời nhìn bình luận của những người khác.

Có lẽ là vì diễn đàn ẩn danh nên khi mọi người nói chuyện đều không kiêng dè gì.

【 Huhu, da của chồng nhìn mỏng ghê, thấy mặt ảnh đỏ ửng không, không phải vì vận động nên nóng mặt đâu, vì nhìn thấy tui nên xấu hổ đó! 】

【 Bởi vì cô nói những lời này mà Diệp Diệp phải ôm tui dỗ dành nửa tiếng rồi đó. 】

【 Tui cũng không đành lòng đập tan ảo tưởng của các cô đâu, dẫu sao mỗi đêm ảnh đều ôm tui đi ngủ. Lầu trên nói đúng, da của ảnh mỏng lắm, khi cắn nhẹ hầu kết của ảnh sẽ thấy ảnh từ từ hồng lên nha, hì hì, thơm lắm. 】

Lục Tầm nhìn chằm chằm vào cái bình luận cuối cùng vài giây, ấn vào góc trái trên bình luận, chọn khiếu nại.

Nói láo, hắn mới là người mỗi ngày ôm Diệp Dao ngủ, sao mà hắn không biết liếm Diệp Dao một chút thì cậu ấy sẽ hồng lên?

Người người đều có trách nhiệm giữ gìn bầu không khí trong sáng của diễn đàn.

Lục Tầm hồn bay lên trời tiếp tục lướt xuống, mà khi nhìn mấy lời nhắn để lại thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Không giống với mấy câu trêu chọc mang tính đùa giỡn, mấy lời nhắn phía dưới vừa nhìn đã thấy đầy ác ý.

【 Cái thằng ẻo lả như con gái, nữ sinh không có thẩm mỹ như mấy cô mới thích, không có một chút dương cương chi khí (*). Mắc ói, bố mày ói đây. 】

(*) Dương cương chi khí: thành ngữ Trung Quốc. Kiểu phải có dũng khí, biết chịu trách nhiệm, tinh thần thể xác khỏe mạnh. Là phẩm chất không thể thiếu, không phân biệt nam nữ. (?)

【 Xinh đẹp như vậy, chắc đánh một cái sẽ khóc lâu lắm. Ha ha, Diệp thiếu gia ra ngoài vẫn nên thuê vệ sĩ, nếu không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. 】

【 Đàn ông bình thường nào chơi cùng cậu ta chứ, đàn ông bình thường đều khinh thường cậu ta, cười chết rồi. 】

Mấy lời nhắn để lại cũng khiến những người khác bên trong phần bình luận nổ tung.

【 Lớn lên môi hồng răng trắng lại thích sạch sẽ thì chính là ẻo lả? Mày có biết mày đầu mập tai to, mặt mũi chảy mỡ đầy không? 】

【 Thích dùng từ con gái để chửi người ta như vậy, có phải mày không có mẹ đúng không? 】

【 Đã nói anti đừng vào, tụi mày nghe không hiểu tiếng người à? Cút xéo! 】

Vào đúng lúc này Lục Tầm mới hiểu vì sao trên tiêu đề viết anti đừng vào.

"Mịa, nhào vô nữa đi, ngay cả một ngón tay của Diệp tử tụi mày cũng không sánh nổi, một lũ sâu bọ."

Tiếng mắng chửi nho nhỏ đầy phẫn nộ truyền vào tai Lục Tầm, Lục Tầm nghe thấy thì nhìn sang, thấy Văn Kha đang điên cuồng gõ điện thoại với vẻ mặt tức giận, giống như đang chửi người nào.

Ánh mắt của Lục Tầm khiến Văn Kha chú ý, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Tầm, sau đó vèo một cái thủ tiêu điện thoại di động ra sau lưng.

"Anh, anh Lục, anh cũng ở ký túc xá hả, anh không lên tiếng em cũng quên mất." Văn Kha ngượng ngùng cười.

"Cậu cũng đang xem bài post kia?" Lục Tầm lời thì ít mà ý thì nhiều hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"... Anh Lục, anh cũng nhìn thấy rồi đó." Văn Kha gãi gãi đầu, thở dài, "Có một đám rác rưởi thường xuyên công kích ngoại hình của Diệp tử trên diễn đàn ẩn danh. Trước đây cũng bình thường nhưng từ khi Diệp tử nhận được sự hoan nghênh của nữ sinh nhiều hơn thì những người kia cũng mắng chửi hung ác hơn. Em cảm thấy vẫn nên giấu Diệp tử, đừng để cậu ấy vì những chuyện trên diễn đàn ẩn danh mà phiền lòng, những người kia cũng không dám bức ép cậu ấy ngoài thực tế."

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Diệp Dao mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Chiếc áo thun rộng lớn khiến cậu trông thuần khiết mảnh mai hơn, một tay cậu cầm khăn lau những giọt nước trên tóc, một tay lấy quần áo treo ở trên ban công.

Sau khi lấy đồ của mình xong, Diệp Dao quay đầu lại hỏi người trong phòng: "Có cần tôi lấy đồ giúp mấy cậu luôn không?"

"Cần!" Văn Kha điều chỉnh tốt trạng thái, nói với Diệp Dao, "Không có gì để báo đáp, hay là để tôi lấy thân báo đáp đi."

"Vậy không được rồi, có chính cung, không nạp thiếp." Diệp Dao cười quay đầu lại, giúp những người khác lấy quần áo.

Khi cậu giơ tay khiến chiếc áo thun trên người cậu cũng bị kéo lên, phác họa ra một chiếc eo gầy nhỏ, tựa như một cây trúc thẳng tắp.

Nhìn bóng lưng này khiến Lục Tầm nhớ đến một số chuyện Diệp Dao từng nói với hắn hồi học cao trung.

Lúc đó hắn khá tò mò không biết tại sao một học sinh giỏi mẫu mực như Diệp Dao lại đánh nhau, chưa kể kỹ năng cũng không tệ lắm, có thể nhanh chóng sánh ngang với học sinh xấu chuyên nghiệp như hắn.

Thế là sau khi hai người quen biết, Lục Tầm đã hỏi rõ nghi ngờ của hắn. Mà khi đó Diệp Dao nhìn hắn, nét mặt còn mang theo sự đẹp đẽ dịu dàng độc nhất vô nhị của người trẻ tuổi.

Lục Tầm cuối cùng cũng biết lý do.

Khi Diệp Dao còn học tiểu học và sơ trung các đường nét trên gương mặt vẫn chưa phát triển hoàn thiện, cho dù cố ý cắt tóc rất ngắn nhưng Diệp Dao vẫn xinh đẹp như nữ sinh.

Mà nam sinh như vậy rất dễ bị mấy loại người kỳ quái để mắt tới, cũng dễ bị nam sinh trong lớp xa lánh bắt nạt, cho nên nhất định cậu phải học kỹ năng đánh nhau.

Diệp Dao từng dùng thực lực để những người kia ngậm miệng, nhưng sau khi lên đại học những ác ý kia lại nảy sinh lần nữa, trốn trong khe cống ngầm âm thầm chửi bới cậu.

"Anh Lục, em biết anh rất giận nhưng lúc Diệp tử đi vào anh chú ý khống chế nét mặt chút nha," Văn Kha nhỏ giọng nói với Lục Tầm, "Những lời đó bọn họ nói ở khu ẩn danh, chúng ta không có cách bắt bọn họ, để Diệp tử biết sẽ chỉ uổng công tức giận mà thôi."

Lục Tầm bỏ điện thoại di động vào trong túi, nhìn bóng lưng Diệp Dao một cái thật sâu.

"Ai nói không có cách." Hắn đứng lên, nhếch môi, "Không có chút bản lĩnh nào, làm sao mà làm chính cung được?"

Màn đêm dày đặc, cho dù là đô thị phồn hoa cũng có những nơi u tối ánh sáng chưa từng chiếu đến.

Hai gã đàn ông trẻ tuổi kết bạn đi đi lại lại ở con đường nhỏ tối tăm, đồng thời trao đổi cảm tưởng về cuộc chơi vui vẻ đêm nay.

"Lần này tao tìm được một thứ rất thích thú, lẳng lơ lắm, dáng dấp cũng đẹp. Kêu như hát, lần sau mày cũng thử đi." Gã mắt tam giác nhớ lại.

Một gã khác có mũi củ tỏi lắc đầu: "Của mày cũng quá đắt rồi, tao vẫn tiếp tục tìm thứ kia của tao, tính toàn thì giá cả cũng cao nhưng vẫn còn chút thanh thuần, khà khà, tao thì thích kiểu vậy."

"Cũng được," Mắt tam giác gãi gãi tóc của mình, dựa vào cảm giác loay hoay tạo dáng, không biết là nhớ đến cái gì, trên gương mặt hèn mọn lộ ra một nụ cười, "Con nhỏ đó khen tao dáng dấp đẹp trai, nói thừa, tao có đẹp trai không còn cần cô ta nói? So với Diệp Dao kia đẹp trai gấp trăm lần, đám con gái trong trường thật không có mắt."

Mũi củ tỏi giờ bộ ọe một tiếng: "Thôi đi, mày so sánh với nó làm cái gì, không phải là đang sỉ nhục bản thân sao? Cho nó cố gắng thêm năm trăm năm nữa nó cũng không theo kịp dương cương chi khí trên người mày, ẻo lả như vậy, da trắng như con gái, cũng có phải đàn ông đâu mà so."

Hai người cùng chung chí hướng, nói chuyện vui vẻ, chửi bới một người vốn không có mặt khiến bọn họ hưng phấn, cũng không để ý phía trước xuất hiện một thân hình cao lớn.

Lúc bị đạp một cước nằm lăn ra đất, hai người đều chết lặng.

"Con mẹ nó, mày là ai, mày bị điên à?" Mắt tam giác cả giận nói.

Đi trên đường vô duyên vô cớ bị đánh, không ai có thể nuốt trôi cơn tức này, lúc này bọn họ bò dậy, quơ nắm đấm lao về phía thân hình cao lớn.

Hai chọi một, bọn họ sẽ khiến cho người dám chọc tức bọn họ hôm nay biết cái gì gọi là hối hận!

Thế tấn công nhẹ nhàng bị hóa giải, ánh sáng quá mờ, căn bản bọn họ không thể nhìn thấy rõ động tác của đối phương, đau nhức từ trên người truyền đến, lần nữa bị đánh bại lăn ra đất.

“Gáy nữa đi, sao không gáy nữa?" Lục Tầm giẫm lên người mắt tam giác, cười lạnh một tiếng.

"Khụ. . ." Mới vừa rồi còn kiêu ngạo vênh váo, bây giờ gã lại run lẩy bẩy, dưới giá trị vũ lực nghiền ép tuyệt đối, giọng nói của gã tràn đầy nịnh nọt, "Tôi và cậu không thù không oán, có phải cậu nhận lầm người không chú em?"

"Không thù không oán." Lục Tầm lặp lại mấy chữ này lần, tăng thêm cường độ dưới chân, gã bị hắn giẫm phát ra tiếng kêu đau đớn, "Lúc các người trốn ở trong diễn đàn ẩn danh công kích người khác, có biết đạo lý này à?"

Nói đến đây, hai người ngã xuống đất đã hiểu: "Cậu đến trút giận cho Diệp Dao? Cậu... Sao cậu biết là chúng tôi, cậu hack diễn đàn tra IP? Cậu tìm nhầm người rồi ——  A a!"

Giọng nói im bặt đi, mắt tam giác co quắp lăn lộn một cách đau đớn, Lục Tầm giơ chân lên.

"Đánh các người chỉ khiến tay tôi dơ thôi." Lục Tầm cười lạnh, "Không khống chế được đồ vật nửa người dưới, cũng không dùng nước tiểu soi mặt xem, các người so được với một cọng lông tơ của cậu ấy à?"

Con đường nhỏ tối tăm vắng vẻ không ai đi qua, trận đánh chênh lệch thực lực lớn như vậy cũng không có ai thấy.

Lục Tầm đánh xong đang định rời đi thì nghe thấy giọng nói không nén được căm giận của hai người: "Đều là đàn ông, giả bộ cái gì ... Chúng tôi không khống chế được nửa người dưới, Diệp Dao có thể đi nơi nào tốt chứ, nó để cậu che chở nó bao nhiêu lần như vậy? À, chỉ một mình cậu chắc không thỏa mãn được cơn đói khát của nó đâu."

Lục Tầm dừng bước, nghe những lời này, sắc mặt của hắn trầm xuống từng chút một.

Diệp Dao... Sao có thể dễ dàng sinh ra loại dục vọng thấp kém như vậy được, chỉ là tưởng tượng trong đầu, nhưng tưởng tượng loại chuyện này với Diệp Dao cũng là không tôn trọng Diệp Dao rồi.

Hắn chìm trong bùn lầy hỗn loạn nhìn thấy màu trắng tinh khiết đó…

Không thể làm bẩn cậu, vĩnh viễn sẽ không để cậu dính vào những màu sắc bẩn thỉu.

Lục Tầm cười lạnh một tiếng, xoay người đi về phía hai người ngã trên mặt đất.

Diệp Dao không biết Lục Tầm bên kia xảy ra chuyện gì, càng không biết ở trong lòng Lục Tầm cậu đã trở nên thanh tâm quả dục giống như người tu tiên.

Cậu nằm trên giường gửi một tin nhắn cho Lục Tầm, sau khi nhận được dòng【 Làm việc lớn sắp xong rồi, về ngay đây】của Lục Tầm mới yên lòng.

Do dự một lúc, Diệp Dao ấn vào diễn đàn ẩn danh.

Diệp Dao không chú ý bài post về bản thân, ấn vào bài post có liên quan đến Lục Tầm.

Bên trong là một đống ảnh chụp Lục Tầm, Diệp Dao lưu từng tấm một vào album riêng, khi nhìn thấy một tấm ảnh thì dừng lại.

Đó là một tấm ảnh chụp Lục Tầm vén áo lau mồ hôi khi chơi bóng, phần cơ bụng và mồ hôi được ánh sáng mặt trời ấm áp lúc xế chiều bao phủ, khiến cả tấm ảnh trở nên gợi cảm hơn.

Diệp Dao mím môi, hơi thất thần dùng ngón tay chọc chọc vào tấm ảnh trên màn hình điện thoại.

Cậu biết cảm giác khi chạm vào cơ bụng kia, biết nhiệt độ của làn da kia, cũng cảm thấy khát khao từ tận đáy lòng mỗi khi tiếp xúc thân mật, khát khao có thể tiến thêm một bước.

Đơn giản là Lục Tầm không biết, cậu sẽ cố gắng duy trì khoảng cách bạn tốt, chôn bí mật này ở đáy lòng, giấu giếm vĩnh viễn.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tầm: Anh em tốt của tôi là một đóa hoa lạnh lùng, không giống với mấy gã đàn ông xấu xí khác.

Diệp Dao: ?

#:

Yêu bé Diệp ở chỗ bé trông xinh đẹp dễ ăn bị bắt nạt nhưng không ngồi lì một chờ bị bắt nạt. Bé đi học đánh nhau tự bảo vệ mình, sao mà dễ thương thế không biết.

Mà cũng chin cảm ơn mọi người đã soát chính tả, câu từ cho tui. Mọi người sửa tui thích lắm nên cứ thoải mái góp ý, nó giúp truyện hoàn chỉnh hơn chứ không có gì xấu hết. Tui biết ơn nhiều lắm luôn.

Tui mới dô cấp 3 còn bỡ ngỡ nên hơn vật vã với con oxi hóa khử, ra truyện hơi chậm tí. Mọi người thông cảm nhé. (TヘT)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net