Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hằng ngày, ba người họ chăm sóc cậu rất cẩn thận và chu đáo. Họ nâng niu cậu từng li tí cũng sẽ không sai. Bình thường họ hay đi làm về muộn, hay đi công chuyện. Nhưng bây giờ thì họ lại dẹp hết công việc đó sang cho thư kí riêng, có khi còn mang hẳn công việc về làm trong phòng cậu. Lâu lâu họ sẽ quay ra hỏi cậu cảm thấy thế nào hay cậu muốn gì để họ còn biết nhưng dường như cậu chẳng thèm trả lời họ cho dù có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay là ngày cậu đi tái khám. Sáng sớm, cậu cố gắng gượng dậy để xuống giường. Hằng ngày, họ luôn chạy đi chạy lại bám riết lấy cậu. Họ chăm sóc cậu rất tỉ mỉ nên trông cậu cũng có béo lên vài phần. Bình thường, họ se đút cháo cho cậu ăn, nhưng nếu cậu không chịu ăn thì họ sẽ bắt cậu ăn bằng mọi cách. Ngọt ngào không được sẽ tiến đến ạnh bạo kể cả có bóp miệng đi chăng nữa.

Hiện tại cậu đã thay đồ xong. Cậu cố gắng không tạo ra tiếng động bước ra ngoài cửa. Cậu chậm rãi bước ra khỏi nhà rồi nhanh chóng đi đến bệnh viện nơi mà bác sĩ Nhạc Thê, người đã thực hiện ca phẫu thuật giữa cậu và những con người kia.

Cậu vừa ra khỏi phòng thì cả ba người họ đã tỉnh dậy nhưng không ai ngăn cản cậu. Họ chỉ lẳng lặng đi theo. Họ lái xe trong lớp sương dày đặc của buổi sáng phía sau chuyến xe mà cậu đang đi. Địa điểm dừng lại là một bệnh viện lớn và họ thấy cậu đang đi cùng một người và người đó chẳng ai khác ngoài anh họ của Viết Tuấn, Nhạc Thê cũng là người làm ca phẫu thuật cho họ. Họ lẳng lặng đi theo.

Hạ Thanh cùng Nhạc Thê tiến vào bên trong phòng khám. Bác sĩ Nhạc Thê có chú ý đến cậu. Anh ta cảm thấy cậu dường như có béo hơn chút và trông những vết thương chi chít có trên người cậu trước kia cũng đã giảm đi không ít mà trên người cậu cũng không thêm vết thương mới nào.

Hai người họ ngồi bên trong phòng khám. Bác sĩ Nhạc Thê lấy đồ nghề và máy kiểm tra ra. Còn Hạ Thanh thì tìm lấy giấy khám của đợt trước để trên bàn rồi ngồi đợi anh ta. Nhạc Thê tay chân nhanh nhẹn nên đồ nghề và dụng cụ máy kiểm tra cũng đã cắm điện rất nhanh chóng. Anh ta ngồi đối diện với cậu.
Nhạc Thê : Dường như gần đây đã có chuyện gì xảy ra rồi đúng không ?Trông cậu có vẻ đã khỏe lên hẳn.
Hạ Thanh :.....
Nhạc Thê : Nhìn cậu thế này tôi cũng an tâm. Chắn cậu đã thoát khỏi lũ ngu kia rồi phải không ?

Hạ Thanh nghe vậy cũng chỉ lắc đầu chứ chẳng nói đến một câu. Bên ngoài, cuộc nói chuyện được ba người kia để ý đến. Bên trong Nhạc Thê tiếp tục nói chuyện với cậu trước khi kiểm tra.
Nhạc Thê : Vậy chẳng lẽ bọn ngu này bị thông não hay uống nhầm loại thuốc tiên nào chăng. Trước thì bị một con đàn bà bỏ bùa rồi nghe nó như chóa với chủ rồi bây giờ tỉnh ngộ hay gì nhỉ ???
Hạ Thanh :.....
Nhạc Thê : Tôi vẫn là thấy cậu là vì bọn nó quá nhiều đi. Tôi nhớ rất kĩ cái hôm xảy ra vụ tai nạn, lúc chúng nó ngất rồi nằm nghỉ trong chi nhánh chính cậu đã chạy đến khóc lớn và cầu xin tôi hãy làm tất cả mọi thứ để cứu sống bọn nó, hãy giúp cho chúng nó là những con người khỏe mạnh lành lặn chứ ha ha. Thế rồi lúc đó tôi còn phát hiện cậu nhóm máu RH nên cứu được chúng nó. Thế rồi lúc đó cậu nở nụ cười và nói với tôi là đứng cho họ biết cậu chính là người hiến bộ phạn cho lũ ngu đó. Về sau thì cậu tỉnh trước bọn nó rồi đến chỗ tôi lấy thuốc và nghe theo tôi đặt lịch kiểm tra. Về sau bọn kia toàn thấy chị cậu đến thăm bọn nó nên càng thích chị cậu hơn chúng nó đâu có biết cậu ở nhà chịu ốm chịu đau chờ đợi chúng nó đâu chứ...thế mà về sau chúng nó lại còn hành hạ cậu như thế chứ....một...lũ...ngu ngốc dại gái ha ha....

Chẳng biết vì lí do nào mà Nhạc Thê lại khóc. Nhưng rồi anh ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, lau nước mắt đi và nói cậu ra kiểm tra. Bên ngoài, những con người kia cũng đã biết hết mọi chuyện. Mặt bọn họ tối sầm lại. Vậy ngay từ đầu là do họ sai mà còn khiến cậu ra nông nỗi này. Bọn họ ở ngoài cố gắng bình tĩnh để nghe nốt chuyện cố gắng không xông vào bên trong.

Một hồi lâu sau thì kết quả kiểm tra cũng đã có. Nhạc Thê mặt méo mó nhìn vào tờ giấy kết quả. Anh ta nhìn lên cậu rồi thở dài mặt méo mó.
Nhạc Thê : Cậu từng XXX với bọn nó rồi à?

Hạ Thanh nghe vậy gật đầu khuôn mặt cậu chẳng đến một chút gợn sóng. Đôi mắt đầy sự mệt mỏi nhìn về phía Nhạc Thê mà đáp trả.
Nhạc Thê: Bao giờ ?

Hạ Thanh nghe vậy liền giơ ba ngón tay lên ám chỉ là ba năm về trước, trước khi vụ tai nạn xảy ra khiến họ trở nên không lành lặn. Nhạc Thê cũng hiểu ý của cậu anh ta nói tiếp.
Nhạc Thê : Haizzz có lẽ cậu là người thuộc trường hợp song tính, một trường hợp đặc biệt khiến cậu mang thai. Cậu đã có thai và tôi không đùa cậu đâu. Đứa bé đáng lẽ đã được sinh ra nếu như cậu được chăm sóc tỉ mỉ nhưng điều này không hề xảy ra như mong muốn. Trong quá trình phát triển, có thứ gì đó đã tác động đến cái thai khiến nó trở thành thai non ba tuần đầu và trụ vững đến bây giờ vậy mà tôi không phát hiện ra à, và còn nữa cái thai đang phát triển rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net