- chương 9 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn tin...... Kim Hoa thở ra một hơi, lại cảm thấy áy náy, chính mình không nên lừa hắn......

Miêu Tuyết Khanh thấy nàng thần sắc khác thường, quan tâm hỏi “Làm sao vậy? Có phải hay không không thích ứng với việc ở đây?”

“Ách...... Không phải, ta thực thích nơi này, đại nương các nàng đối ta cũng tốt lắm......” Kim Hoa cuống quýt phủ nhận, ở trong phòng ăn so với ở bên Trầm Nguyệt Nga thoải mái hơn, lại có thể mỗi ngày nhìn thấy Miêu Tuyết Khanh, nàng tình nguyện tiếp tục ở lại nơi này...... Nàng chân thành mà nghĩ.

“Nếu có cái gì khó khăn, có thể nói với ta.” Miêu Tuyết Khanh quan tâm nói “Ta mặc dù không có thân phận gì, bất quá nếu có thể giúp ngươi ta nhất định tận lực hỗ trợ.”

Kim Hoa là người chân thành nhất hắn gặp được ở Hạ Hầu phủ, hai người trong lúc đó cũng đặc biệt hữu duyên. Miêu Tuyết Khanh có một loại khát vọng muốn bảo hộ nàng, ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ cảm giác này là từ đâu mà đến.

Kim Hoa nghe xong đương nhiên là cảm động không thôi, nàng cao hứng lại mang chút áy náy nói tạ ơn “Đa tạ ngươi, Miêu đại ca......”

“Không cần khách khí, ta còn chưa giúp đỡ được gì.” Miêu Tuyết Khanh cũng có chút thẹn thùng. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới tản ra.

Từ đó, Miêu Tuyết Khanh cùng Kim Hoa càng tỏ ra thân cận, hai người mỗi ngày ở thiện đường chạm mặt. Tuy rằng không có nói chuyện với nhau quá lâu, bất quá hai người thấy nhau lại gật đầu mỉm cười. Thời điểm Kim Hoa thịnh cơm cho hắn luôn bất công cho thêm một chút, qua vài lần, cũng khiến người bên ngoài chú ý, một ít đồng môn sư huynh đệ còn vì thế lấy hai người bọn họ ra nói giỡn. Hai người bị giễu cợt đều thẹn thùng, lúc này Miêu Tuyết Khanh ngượng ngùng bảo bọn họ đừng nói nữa, mà Kim Hoa cũng rất xấu hổ, trộm nhìn bộ dáng vô thố của hắn.

Dần dần, chẳng những mọi người đi thiện đường biết bọn họ quan hệ không tầm thường, ngay cả tôi tớ khác cũng có nghe thấy.

Bất quá, Miêu Tuyết Khanh tự nhận chính mình cùng Kim Hoa trong lúc đó trong sạch, sẽ không vì vậy mà kiêng kị, bị người khác cười nhiều, cũng dần thành thói quen, tùy ý bọn họ nói đi.

Hắn chưa từng nghĩ tới việc này sẽ mang đến cho Kim Hoa phiền toái, thậm chí là tử nạn......

Miêu Tuyết Khanh dùng bữa xong, lập tức rời đi thiện đường, mới bước ra đại môn vài bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng la

“Miêu đại ca! Miêu đại ca!”

Miêu Tuyết Khanh xoay người, thấy Kim Hoa trong tay đang cầm một cái hộp màu hồng chạy tới.

“Chuyện gì?” Hắn đi qua, Kim Hoa nhìn nhìn phía sau, trong thiện đường còn đám đông mãnh liệt. Nàng thẹn thùng mà nói

“Chúng ta đến bên kia đi?”

Miêu Tuyết Khanh gật đầu, cùng nàng đi đến dưới một gốc cây đại thụ. Kim Hoa đem hộp trình lên, mở ra.

“Này...... Là ta làm......”

Từ trong hộp phiêu ra một trận mùi, nguyên lai bên trong có đến mười cái bánh hoa cúc. Miêu Tuyết Khanh tiếp nhận, thụ sủng nhược kinh hỏi

“Ngươi muốn tặng cho ta?”

“Ân......” Kim Hoa đỏ bừng mặt mà nói “Ta hôm nay cùng trù nương học...... Đây là lần đầu tiên ta làm, có thể ăn không ngon lắm, thỉnh Miêu đại ca đừng ghét bỏ......”

“Như thế nào lại ghét bỏ?” Miêu Tuyết Khanh cảm kích nói “Đa tạ ngươi.”

“Miêu đại ca đừng khách khí, chỉ là một món ăn bình thường mà thôi......”

Tuy rằng chỉ là đồ vật tầm thường, bất quá cũng là tâm ý của nàng. Hạ Hầu Huân cũng tặng hắn không ít trân quý, nhưng Kim Hoa tặng bánh hoa cúc vẫn khiến hắn cảm động.

Miêu Tuyết Khanh nhìn nhìn số bánh hoa cúc, ít nhất có mười khối, hắn nói “Ngươi toàn bộ đều cho ta sao? Ta chỉ sợ ăn không hết......”

“Không liên quan, ngươi có thể cho các sư huynh đệ khác ăn a......” Kim Hoa đề nghị.

“Này cũng được…” Miêu Tuyết Khanh nhận lấy hộp, lại nói "Đa tạ ngươi."

“Không cần khách khí, nếu như ngươi cảm thấy ăn ngon, ta lần sau tái làm điểm tâm khác cho ngươi nếm thử, được không?”

“Ân, hảo.”

Miêu Tuyết Khanh cùng nàng nói lời từ biệt, sung sướng nện bước rời đi, nghĩ muốn đem bánh hoa cúc về trong phòng cùng với các đệ tử khác chia sẻ khi hắn đi qua lầu ngắm cảnh, một đạo giọng nam thình lình truyền đến

“Tuyết Khanh.”

Miêu Tuyết Khanh giật mình, dừng cước bộ nhìn lại. Thân áo dài xanh ngọc, phong lưu tiêu sái Hạ Hầu Huân từ lầu ngắm cảnh chậm rãi đi tới.

“Thiếu chủ.” Miêu Tuyết Khanh đang cầm hộp cúi chào. Hạ Hầu Huân hai mắt mỉm cười hỏi

“Làm sao vậy? Nhìn ngươi bộ dáng khẩn trương như vậy, vội vàng đi đâu?”

“Không có...... Tính trở về phòng mà thôi.”

Hạ Hầu Huân ngắm hộp trong tay hắn, cười hỏi “Đây là cái gì?”

Miêu Tuyết Khanh không nghĩ nhiều, thành thật nói “Chính là một ít tiểu điểm tâm.”

“Nga? Điểm tâm? Ta nhớ rõ ngươi từ trước đến nay không thích ăn vặt, như thế nào hôm nay lại có hứng trí?”

“Không có...... Là một vị bằng hữu tặng ta.” Miêu Tuyết Khanh cũng không hiểu hắn vì sao bỗng nhiên đối việc nhỏ quan tâm như thế.

Hạ Hầu Huân hít sâu một hơi, cười nói “Nghe thấy được mùi thơm, ta đang muốn ăn điểm tâm uống trà, có thể cho ta nếm một chút không?”

Miêu Tuyết Khanh không dám trái ý y,  hắn lo lắng nói “Chính là Thiếu chủ, điểm tâm này chính là thực bình thường, ta sợ ngươi ăn không quen....”

“Đừng lo, coi như thay đổi khẩu vị đi.” Hạ Hầu Huân nói xong, dẫn đầu đi vào lầu, Miêu Tuyết Khanh chỉ biết đuổi theo.

Lầu ngắm cảnh phân ba tầng, Hạ Hầu Huân dẫn Miêu Tuyết Khanh đến lầu hai, Miêu Tuyết Khanh lúc này mới phát hiện phía cuối còn có một vị thiếu nữ xinh đẹp cùng vài tỳ nữ. Hạ Hầu Huân từ trước đến nay có mới nới cũ, người này không phải nư nhân lần trước được Hạ Hầu Huân chuyên sủng.

Thiếu nữ kia ngồi bên cạnh thạch bàn, bên trên bày ra bàn cờ, xem ra Hạ Hầu Huân vừa rồi chính là ở nơi này cùng nàng đánh cờ. Hạ Hầu Huân ngồi vào ghế đá, phân phó tỳ nữ đem bàn cờ cất đi, vài tỳ nữ khác thì tại một bên vì bọn họ châm trà.

Miêu Tuyết Khanh nhìn nhìn cảnh sắc bên ngoài lan can lầu ngắm cảnh. Nơi này bốn phía trống trải, từ lầu hai xem đi xuống cơ hồ có thể nhìn đến toàn cảnh Hạ Hầu phủ, thiện đường bên kia cũng thu hết ở đáy mắt.

Nếu Hạ Hầu Huân một mực nơi này chơi cờ, như vậy mới vừa rồi cảnh Kim Hoa tặng hắn mấy cái bánh hoa cúc không phải bị y thấy được? Miêu Tuyết Khanh bỗng nhiên nghĩ đến, bất quá hắn rất nhanh liền phủ định ý tưởng này.

Hạ Hầu Huân mới không rãnh rỗi như vậy, cùng mỹ nữ đánh cờ lạc thú vô cùng, làm sao còn có thể chú ý chuyện nhỏ phát sinh, Miêu Tuyết Khanh ở trong lòng giễu cợt chính mình.

“Lấy đến đây đi.” Hạ Hầu Huân gọi Miêu Tuyết Khanh đang ngây ngốc, hắn vội vàng đáp ứng, đem hộp đặt trên bàn.

Hạ Hầu Huân xốc lên nắp che, thấy rõ bên trong có gì, y bên môi gợi lên một mạt cười không rõ ý tứ.

“Bánh hoa cúc sao?”

Miêu Tuyết Khanh đứng ở một bên, nhìn thấy Hạ Hầu Huân cầm lấy một khối bánh hoa cúc, cô gái ngồi đối diện hắn cũng theo đó cầm một khối, hai người cắn đều từng một miếng nhỏ.

Cô gái kia nhấm nuốt mấy khẩu, tán thưởng “Ân......” một tiếng, đang muốn nói “Ăn ngon!” bên này Hạ Hầu Huân lại đem bánh hoa cúc bị cắn một ngụm đặt trở vào hộp, còn đem phần đã muốn ăn vào miệng phun vào khăn tay.

“Rất khó ăn.” Y nhíu mày nói.

Miêu Tuyết Khanh hơi hơi sửng sốt, nữ tử kia xấu hổ cầm bánh hoa cúc đang ăn, ngượng ngùng mà buông, cũng phụ họa nói

“Vâng, thật sự ăn không ngon lắm......”

“Khó ăn như vậy chính là uy trư ăn cũng không xứng.” Hạ Hầu Huân chán ghét nói, Miêu Tuyết Khanh càng thêm kinh ngạc, hắn lần đầu nghe được y nói kiểu này. Hạ Hầu Huân tính tình từ trước đến nay không nóng không lạnh, cho dù trong lòng như thế nào sinh khí cũng sẽ không biểu lộ ra, không thể tưởng được lúc này vì một khối bánh hoa cúc mà động khí, chẳng lẽ bánh này thật sự là khó ăn đến trời đất khó dung???
(Heo_chan: ấy dà, bạn ý đang ghen ấy mò....)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net