Chương 79: Cậu thích tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: Cậu thích tôi

Tư liệu về nhà máy dược Ankers thuận lợi đến được tay, lúc Nhan Linh nhận được tài liệu, Tống Chiếu Ẩn đang ngồi ở khoảng sân ngoài trời đằng sau quầy bar khắc thỏ cho Giải Hằng Không.

Lần này bất kể là công cụ hay chất liệu gỗ đều "tinh xảo" hơn trước, Tống Chiếu Ẩn đã đặc biệt bảo Doug mua loại gỗ tử đàn, đủ cứng và không dễ gãy.

Vị trí của quán bar nhỏ tồi tàn rất khéo, cách sòng bạc Khaluke không xa cũng không gần, nằm trong khu vực giao nhau giữa khu vui chơi giải trí và khu dân cư. Khoảng sân nhỏ ở cửa sau rõ ràng đã được dày công bố trí, bên trong có trưng không ít hoa cỏ và cây cảnh, được cắt tỉa rất độc đáo, ngoài ra còn có một giàn nho, xung quanh là vô số cây xanh tươi tốt.

Khu vực này cách xa sự ồn ào và náo nhiệt của sảnh trước, là một mảnh đất yên tĩnh được bao quanh bởi nhiều địa điểm vui chơi giải trí sa đoạ.

Tống Chiếu Ẩn đã thay sang một chiếc sơ mi và quần dài đơn giản thoải mái, ngồi trên chiếc ghế thấp dưới giàn nho, đang hơi cúi đầu cầm một con dao điêu khắc, biến sự mục nát thành thần kỳ như làm ảo thuật.

Ánh nắng hắt vào xuyên qua khe hở giữa dàn dây leo, chiếu ra từng tia sáng vụn vặt lên người Tống Chiếu Ẩn. Một vài tia rơi lên mái tóc đen của y, một vài tia rơi xuống hàng mi dài hơi cụp xuống của y, còn có vài tia phản chiếu lên khóe miệng hơi nhếch lên của y, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng và cứng rắn của y trở nên ôn hoà và mềm mại hơn.

Xung quanh y được bao quanh bởi một vài đứa trẻ từ các khu dân cư gần đó, đang ríu ra ríu rít rỉ tai nhau thảo luận xem người đàn ông cực kỳ xinh đẹp này đang làm gì.

Thỉnh thoảng có tiếng gió nổi lên cuốn theo những âm thanh nho nhỏ đó vào tai Giải Hằng Không, sắc xanh trước mặt dạt dào và tràn đầy sức sống, ồn ào nhưng không làm người ta phản cảm. Đây là mùi khói lửa sống động hiếm khi xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Giải Hằng Không không nhịn được dừng lại yên lặng nhìn cảnh tượng này. Tống Chiếu Ẩn ở trong sự náo nhiệt này mang đến cho hắn một cảm giác rất không chân thật nhưng cũng cực kỳ rõ ràng... Gió và tuyết trong khói sóng mênh mông đó đang ở trên nhân gian, đang ở ngay trước mặt hắn.

Bên cạnh Tống Chiếu Ẩn là một cô bé bím tóc hai bên với đôi mắt tò mò mở to, không chớp mắt nhìn chằm chằm y ngẩn người, dùng giọng nói trẻ con ngọt ngào và mềm mại gọi y là "Anh ơi" và hỏi y đang làm gì.

Tống Chiếu Ẩn còn chưa kịp trả lời, một cô bé khác cao hơn cô bé bím tóc hai bên một chút đã cau mày nói: "Tiểu Linh, em phải gọi chú ấy là chú!"

Cô bé bím tóc hai bên hếch cằm khinh thường nhìn cô bé đó một cái, phản bác: "Mẹ em nói anh nào kết hôn rồi mới gọi là chú! Anh ấy không đeo nhẫn thì nghĩa là chưa kết hôn!"

Nói xong, nhỏ lại nhìn Tống Chiếu Ẩn đầy mong đợi: "Anh ơi, anh chưa kết hôn phải không ạ?!"

Tống Chiếu Ẩn cảm thấy buồn cười với cuộc tranh luận của hai đứa trẻ và cả dáng vẻ quan sát và phân tích nói có sách mách có chứng này, khóe miệng hơi cong lên thêm chút nữa, đáp lại một tiếng thể hiện sự khẳng định.

Cô bé bím tóc hai bên nhận được sự khẳng định thì cực kỳ vui vẻ, đắc ý nhìn cô bé vừa nãy đã sửa xưng hô của nhỏ một cái: "Em đoán đúng rồi!"

"Anh ơi." Cô bé bím tóc hai bên lại gần Tống Chiếu Ẩn, gác cánh tay nhỏ bé lên đầu gối y, tiếp tục đoán: "Anh là alpha phải không?"

Tống Chiếu Ẩn gật đầu, tò mò hỏi: "Sao nhìn ra được vậy?"

Giải Hằng Không vẫn luôn nhìn Tống Chiếu Ẩn từ nãy đến giờ đột nhiên nheo mắt lại, hắn đã có thể khẳng định rằng Tống Chiếu Ẩn vô cùng kiên nhẫn với trẻ em, thậm chí có thể nói là dịu dàng, không chỉ riêng khi hắn ở trong giai đoạn suy giảm trí tuệ.

Cô bé bím tóc cười tươi đến mức hai mắt cũng híp lại: "Anh trông rất cao, đẹp trai nữa!"

"Em thích alpha đẹp trai, đợi khi nào em lớn lên phân hoá thành omega, em có thể gả cho anh được không!"

Nghe đến nửa câu sau, khóe miệng hơi nhếch lên của Tống Chiếu Ẩn lập tức mím lại, sát thủ Z vốn luôn ung dung và điềm tĩnh thế mà lại bị những lời nói hùng hồn này làm cho đơ ra.

Y còn chưa kịp phản ứng thì trên đầu đã có một bóng đen bao phủ, cô bé đang dựa lên đầu gối y bị Giải Hằng Không thô bạo xách cổ áo lên.

"Anh ấy không thích omega." Giải Hằng Không dùng giọng điệu chậm rãi nói ra từng chữ một.

Cơ thể đột nhiên treo lơ lửng khiến cho cô bé bị doạ sợ, không nhịn được hét lên một tiếng, sau khi bình tĩnh lại thì lại nhìn Tống Chiếu Ẩn, hỏi lại lần nữa: "Không... không thích omega, vậy thì thích alpha sao?"

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Giải Hằng Không cứng đờ trong chốc lát khó nhận ra, sau đó hắn cụp mắt nhìn Tống Chiếu Ẩn, trong đôi mắt đen tối ẩn chứa sự mong đợi.

Hắn hỏi lại: "Thích alpha sao?"

Bầu không khí dường như trở nên im phăng phắc ngay trong giây phút này, Tống Chiếu Ẩn ngước mắt nhìn hắn từ dưới lên, có lẽ là do ánh nắng chói mắt nên y hơi nheo mắt lại, nơi đáy mắt màu xanh biếc bị ánh nắng chiếu trở nên trong suốt tựa như có lớp dạ quang đang lững lờ trôi, gợn sóng lăn tăn nổi lên khắp nơi.

"Khụ khụ khụ... đau quá à, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống!!!"

Cảm giác siết chặt từ cổ áo truyền đến khiến cho cô bé bím tóc hai bên khó chịu kêu lên thành tiếng, phá vỡ ánh mắt giao nhau ngắn ngủi này, Tống Chiếu Ẩn tập trung lại tinh thần: "Thả con bé xuống."

Giải Hằng Không nhìn sâu vào mắt Tống Chiếu Ẩn một cái, nghe lời thả củ cải nhỏ trong tay xuống.

Nhan Linh đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này từ xa, khẽ tặc lưỡi một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm nửa ngạc nhiên ngửa cảm thán: "Giữa K và Z có gì đó nha."

"Cái gì mà có gì đó?" Doug không biết từ đâu xuất hiện, sau khi nghe rõ nửa câu sau thì thuận miệng hỏi lại một câu.

Nhan Linh liếc mắt sang, thấy Doug đang nhìn về phía sân thì cười nhạt hỏi ngược lại: "Muốn biết không?"

Doug lập tức trở nên cảnh giác, chế giễu: "Lại là một mức giá khác nữa à?"

Hắn còn chưa kịp trả lời thì Doug đã nhìn rõ nhân vật chính trong sân là hai ông lớn mà cậu không thể chọc vào, hơn nữa còn nhạy cảm cảm nhận được sắc mặt Giải Hằng Không không vui, Doug thức thời ngừng tò mò: "Không có tiền, không muốn."

Nhan Linh sửng sốt, sau đó thì bật cười khẽ.

Doug vừa đi được hai bước thì chậm chạp nhớ ra hai chữ cái K và Z vừa nãy Nhan Linh lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Anh biết bọn họ hả?!"

"Ừm hứm." Nhan Linh nghiêng đầu, không tỏ rõ ý kiến.

Đệt, toang rồi!

Nhớ tới lệnh treo thưởng với giá cao ngất trời kia, sắc mặt Doug lập tức trở nên kỳ lạ, như thể rất lo lắng con quái vật ham tiền trước mặt sẽ bán đứng bọn họ ngay và luôn.

"Chậc, có phải cậu hơi hiểu lầm về tôi rồi không." Nhan Linh dường như biết cậu đang nghĩ gì, bước chậm rãi về phía Doug, ung dung nói: "Mặc dù tôi thấy tiền là sáng mắt nhưng vẫn luôn trọng chữ tín, ví dụ như bây giờ."

Doug: "Nghĩa là sao?"

"Nói cách khác, bây giờ tôi không định bán đứng các cậu, dù sao thì cậu cũng đã trả tiền trước khi phát hiện ra lệnh treo thưởng." Nhan Linh đi đến trước mặt Doug thì dừng bước, hơi cúi xuống, khuôn mặt khá dịu dàng và có thể xem như xinh đẹp của hắn dừng lại cách mặt Doug chưa đầy 5 centimét: "Người trả tiền trước là đại gia, đây là nguyên tắc, có hiểu chưa?"

Khoảng cách đột nhiên bị kéo lại gần làm cho Doug có thể ngửi được rõ ràng mùi hoa hồng thoang thoảng trên người Nhan Linh, tim cậu đập nhanh hơn, sau tai nóng bừng: "Coi... coi như anh có lương tâm, giữ chữ tín."

Nhan Linh hài lòng mỉm cười, giơ tay lên búng một cái vào trán cậu: "Nhờ cả vào sự đáng yêu của đại gia đó."

Doug: "......"

Đánh rắm cả thôi, rõ ràng là do sợ chết!

Hai phút sau, bên trong phòng riêng của quán bar.

Nhan Linh đặt tư liệu mình có được trước mặt những đại gia này, ngoại trừ vài cái được Tống Chiếu Ẩn nhắc đến ra thì còn bổ sung thêm các giao dịch lớn nhỏ giữa nhà máy dược với bên ngoài trong ba tháng qua, còn có cả một danh sách của các thành viên cấp cao.

Các nhà đầu tư đằng sau nhà máy dược đều cực kỳ bình thường, chẳng có chút liên quan gì đến nhà họ Tạ nhưng lại có kết cấu kiến trúc tương tự như viện nghiên cứu Mạn Đức, khu lưu trữ cốt lõi được xây dựng dưới lòng đất.

Thế nhưng những bản vẽ mà Nhan Linh có được chỉ có đường nét kiến trúc đại khái, không phân chia chi tiết hơn nên không thể xác định bọn chúng sẽ để thuốc ổn định ở đâu, cũng không thể thiết lập được tuyến đường đi vào và thoát ra chi tiết.

"Không có sơ đồ mặt bằng bố trí 2D kết cấu bên trong à?" Elise hỏi.

Nhan Linh lắc đầu tiếc nuối: "Không ai ngoại trừ những thành viên cốt cán của bọn chúng có thể đi vào khu vực dưới lòng đất."

Phòng lưu trữ dưới lòng đất này không sâu bằng phòng của Mạn Đức mà vẫn nằm trong một tòa nhà hợp pháp, là khu vực quan trọng nhất nên an ninh chắc chắn sẽ được thắt chặt nhất. Ngoài việc giám sát cần thiết ra, lối ra vào đều lắp đặt máy dò gen và trang bị một vài vệ sĩ có vũ trang.

Đừng nói là bên trong, nội việc an ninh dưới lòng đất thôi rõ ràng cũng vượt quá mức bình thường của các công ty bình thường.

"Nghe nói là vì tháng trước xảy ra tình trạng chủng virus quan trọng bị đánh cắp nên đã mời về rất nhiều vệ sĩ alpha, tuần tra luân phiên 24/24." Nhan Linh hơi dựa vào ghế sofa trong phòng riêng, đôi mắt phượng hơi nheo lại hiện lên một chút buồn ngủ: "Có không ít người trong số những alpha này từng là lính đánh thuê."

Nhà máy dược này có mối quan hệ mật thiết với Mạn Đức, cho dù xuất hiện một đội quân bảo vệ thì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Đương nhiên, Tạ Hình không thể tự mình ra mặt được. Kể từ khi tin tức của Mạn Đức bị rò rỉ và buộc phải chuyển đi đã có thể thấy rõ, nhà họ Tạ cũng biết chuyện thí nghiệm trên cơ thể người cần phải được chôn sâu dưới lòng đất.

An ninh chặt chẽ này làm cho Elise phải cau mày, càng ngày càng cảm thấy chuyện này có rủi ro cao, nếu không làm tốt thì không còn đường quay lại. Thế nhưng nhìn vẻ mặt của Tống Chiếu Ẩn vẫn bình tĩnh, cô đành phải đè suy nghĩ khuyên can của mình xuống, thay vào đó hỏi y: "Tống, cậu có suy nghĩ thế nào?"

Tống Chiếu Ẩn cúi đầu xem thông tin nhân viên trong tay, còn chưa kịp lên tiếng thì Nhan Linh ở bên cạnh đột nhiên hắng giọng ho khan hai tiếng, đứng dậy nói: "Tôi rút trước đây, có nhu cầu gì khác thì lại gọi tôi, giá cả có thể thương lượng."

Đối với hành động thức thời của hắn, bốn người trong phòng riêng cũng không cản hắn lại.

Giải Hằng Không đang bắt chéo chân hơi dựa lên người Tống Chiếu Ẩn, ngước mắt lên nhìn Nhan Linh một cái, sau đó đặt tầm mắt quay trở lại tư liệu trong tay Tống Chiếu Ẩn.

Khuôn mặt alpha với tóc nâu và mắt nâu trong bức ảnh làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, hắn suy nghĩ một giây mới đối chiếu được với khuôn mặt có vết sẹo ở một bên mặt và biểu cảm khinh thường trong đầu.

Đây là một trong những lính canh mà Tạ Hình dẫn theo khi đến Mạn Đức xem kiểm tra tại chỗ của M001, là alpha đã từng nhìn thấy Tống Chiếu Ẩn để lộ thắt lưng, khiến cho Giải Hằng Không vừa nhìn là muốn giết.

"Quản lý an ninh." Giải Hằng Không nheo mắt lại, khoé miệng nhếch lên cười khinh một tiếng.

Tống Chiếu Ẩn rõ ràng cũng nhận ra alpha tên là Thiện Thiên này, nếu không thì cũng sẽ không nhìn thêm mấy giây nữa.

Điều này khiến cho y chắc chắn rằng nhà máy dược Ankers chính là Mạn Đức thứ hai do Tạ Hình chuẩn bị.

Vì vậy tiếp theo đây, bọn họ chỉ cần có được bố cục phòng lưu trữ dưới lòng đất của Ankers và vị trí cất giữ cụ thể của thuốc ổn định Antidote là có thể hành động ngay.

"Có lẽ chúng ta có thể thử ra tay từ phía Castile." Elise suy tính: "Việc gã đột nhiên có hứng thú với một nhà máy dược, sau lưng chuyện này chắc chắn không đơn giản."

Mặc dù không rõ mục đích của Castile là gì mà lại uỷ thác cho Nhan Linh điều tra nhà máy dược Ankers, nhưng vì phương hướng của bọn họ như nhau nên sẽ có thể có thêm manh mối, thậm chí còn có thể hợp tác, dù sao thì kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn.

Tống Chiếu Ẩn khẽ gật đầu thể hiện sự tán thành, im lặng vài giây rồi đột nhiên hỏi Elise về tình trạng mấy năm gần đây của Miles.

Ánh mắt đang lơ đễnh của Giải Hằng Không ở bên cạnh đột nhiên tập trung lại, nhìn về phía Tống Chiếu Ẩn. Doug đang gõ máy tính cũng vểnh tai lên nghe.

"Không rõ lắm." Elise nói: "Lần cuối cùng nghe được tin tức của cậu ta là hai tháng trước. Việc kinh doanh của cậu ta ở khu 1 đã bị cắt mất không ít, Thẩm Vấn Khinh chưa bao giờ từ bỏ việc bắt giữ cậu ta cả."

Sau khi Tống Chiếu Ẩn quay lại, ngoại trừ hỏi thăm về những nhiệm vụ mà trước đây mình từng chấp hành ra thì y chưa bao giờ hỏi thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến Bồ Câu Trắng và Miles. Elise vốn tưởng rằng trí nhớ của y có vấn đề nên đã quên mất người anh em này của mình.

Tống Chiếu Ẩn đương nhiên sẽ không quên hắn nhưng hai ngày nay tâm sức đều đặt lên Giải Hằng Không, không kịp hỏi han gì cả.

Nghe đến cái tên này, trong đầu Tống Chiếu Ẩn lập tức hiện lên một khuôn mặt trẻ tuổi giỏi giang với mái tóc đen ngắn, đôi mắt đen sâu thẳm sắc bén và khí chất lạnh lùng.

"Thẩm Vấn Khinh, cậu còn nhớ chứ?" Nghĩ đến chuyện trí nhớ của Tống Chiếu Ẩn có vấn đề, Elise lại hỏi một câu.

Tống Chiếu Ẩn gật đầu: "Sĩ quan giám sát biên giới khu 1."

Elise "hừ" một tiếng: "Thăng quan rồi, bây giờ đã là, gì nhỉ, thượng tá?"

"Thượng tướng." Doug đột nhiên lên tiếng, thay cô bổ sung quân hàm: "Thượng tướng trẻ tuổi và có triển vọng nhất của Quân uỷ phòng thủ khu vực."

Elise liếc sang, dùng ánh mắt vừa nhẹ vừa nặng nhìn Doug hai giây rồi cười khẽ một tiếng: "Không sai, là một alpha khá có năng lực."

Về Thẩm Vấn Khinh, Tống Chiếu Ẩn nhớ lại cảnh tượng lần đầu mình tiếp xúc với hắn sáu năm trước.

Khi đó, Miles đang thử gia nhập thị trường ngầm ở khu 1, khi đang thực hiện một giao dịch vũ khí đạn dược với một tổ chức ngầm nào đó ở khu 1, Thẩm Vấn Khinh đột nhiên xuất hiện và dẫn người đến bao vây tiêu diệt. Miles suýt thì bỏ mạng, may mà Tống Chiếu Ẩn đã đuổi đến kịp thời và giải cứu Miles đi.

Cũng chính giao dịch lần đó đã khiến cho y thấy rõ rằng Bồ Câu Trắng giờ đây không còn là Bồ Câu Trắng còn tồn tại nguyên tắc nữa. Việc làng mạc ở biên cảnh bị phá hủy chính là giọt nước tràn ly khiến cho y và Miles hoàn toàn đi ngược lại với nhau.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Chiếu Ẩn không kìm được dâng lên một cảm giác thất vọng, con ngươi màu xanh xám hơi cụp xuống toả ra sự buồn bã không rõ ràng lắm.

Mọi dao động cảm xúc này đều rơi vào mắt Giải Hằng Không vẫn luôn nhìn chằm chằm y từ nãy đến giờ, điều này khiến cho tâm trạng bình tĩnh đang kìm nén của hắn lại nổi lên sóng lớn lần nữa.

"Cậu đột nhiên hỏi đến Miles là định tìm cậu ta giúp đỡ sao?" Elise thuận miệng hỏi một câu, nhìn thấy Doug im lặng ngẩng đầu lên như thể đang rất mong chờ qua khoé mắt.

Tống Chiếu Ẩn lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, thu lại gợn sóng trong mắt: "Không cần, tôi có thể giải quyết được."

Elise không nói gì nữa mà suy nghĩ cách làm sao lấy được sơ đồ bố cục bên trong Ankers. Đây không phải là chuyện đơn giản, nếu không thì người có nhiều mối quan hệ ở khu 2 hơn như Nhan Linh đã không thể không có được.

Nhưng không ai ngờ rằng Ankers lại gửi thông tin quan trọng như vậy đến trước mặt bọn họ.

"Nhà máy dược Ankers đã nghiên cứu và phát triển ra thuốc ổn định AD mới nhất, có thể giúp thiếu niên chưa phân hoá vượt qua giai đoạn phân hoá một cách ổn định, đồng thời có hiệu quả làm dịu chứng rối loạn pheromone theo từng giai đoạn của alpha, giúp vượt qua kỳ mẫn cảm trong êm dịu. Loại thuốc này sẽ được đưa ra thị trường vào năm sau..."

Ngay giây phút tin tức này được truyền ra đã bị Doug, người vẫn luôn giám sát nhà máy dược nắm bắt được. Trong video thời sự, có thể thấy rõ một dãy thuốc trong suốt được đặt trong thùng đá trong suốt.

Cậu không chắc đây có phải là loại K cần hay không nhưng đối với Tống Chiếu Ẩn người đã từng xem dữ liệu thí nghiệm của Mạn Đức mà nói, y vừa nhìn một cái đã biết đó là thuốc ổn định Antidote.

Gần như ngay lập tức, mọi người đều hiểu rõ —— Kể từ khi lệnh treo thưởng bắt hai người xuất hiện, Mạn Đức đã bắt đầu giăng bẫy, hơn nữa bây giờ còn đang trắng trợn ném mồi nhử ra.

Vậy nên Doug mới có thể dễ dàng phá giải địa chỉ IP của lệnh treo thưởng, sau đó bọn họ có thể lấy được tư liệu đã chuẩn bị xong từ Nhan Linh.

Vẻ mặt Elise trở nên nghiêm trọng, "hừ" một tiếng đầy khinh thường: "Đúng là thẳng thắn thật."

"Đệt." Doug chửi thầm một câu: "Thế này thì bỉ ổi quá rồi."

Nhưng sắc mặt Tống Chiếu Ẩn và Giải Hằng Không vẫn bình tĩnh, không kinh ngạc cũng không lấy làm lạ, Giải Hằng Không cũng chỉ liếc mắt một cái đã không nhìn nữa, như thể không buồn để ý.

"Thế này không phải là đang câu cá sao?" Doug nói, im lặng một lát rồi lại khó hiểu hỏi: "Nhưng làm sao bọn chúng biết K cần thuốc ổn định nhỉ?"

"Báo cáo xét nghiệm để lại trong nhà gỗ." Tống Chiếu Ẩn nhỏ giọng nói.

Doug nhớ lại chuyện Giải Hằng Không từng đến bệnh viện lúc ở Listan, gật đầu với vẻ mặt bừng tỉnh.

"Điều này có nghĩa là thuốc ổn định thật sự có ích à?" Giải Hằng Không vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng với một giọng điệu khinh thường xen lẫn mỉa mai.

Tống Chiếu Ẩn liếc mắt sang nhìn hắn, gật đầu "Ừm" một tiếng.

Dù sao thì Donner biết chuyện y đã từng xem phần lớn các dữ liệu nghiên cứu, hơn nữa ngoài Donner ra Tống Chiếu Ẩn cũng xem như là người hiểu rõ nhất về sự tồn tại của virus gamma. Nếu như Mạn Đức dùng một lọ thuốc chẳng có tác dụng gì để câu cá, bọn họ sẽ không ngu ngốc cắn câu.

Giải Hằng Không nhếch khoé miệng, cười nói: "Thế thì đơn giản rồi."

Ánh mắt Elise đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại trên mặt Tống Chiếu Ẩn, đôi lông mày đẹp của cô cau lại, một nửa là nghi vấn một nửa là khẳng định: "Cho dù biết đây là một cái bẫy thì cậu vẫn định đi."

"Ừm." Tống Chiếu Ẩn gật đầu rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh và kiên định: "Có lý do không đi không được."

Elise không ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời khẳng định nhưng lại bị câu "không đi không được" làm cho khiếp sợ. Cô đột nhiên cảm thấy Tống Chiếu Ẩn luôn lạnh lùng xa cách lúc này đây đã trở nên có sức sống, không còn là một người lạnh lùng thờ ơ nữa mà thay vào đó là cố chấp, ấm áp và có tình có nghĩa.

"Được." Cô chỉ nói một từ này rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Doug liếc nhìn Giải Hằng Không đang nhìn Tống Chiếu Ẩn một cái rồi cũng thức thời rời khỏi phòng riêng.

Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng riêng trở nên yên tĩnh, Tống Chiếu Ẩn lại cầm sơ đồ kết cấu kiến ​​trúc lên suy nghĩ cẩn thận. Còn Giải Hằng Không thì chỉ ngồi đó bất động, dùng ánh mắt chăm chú vừa sâu vừa nặng gắt gao nhìn Tống Chiếu Ẩn.

"Là gì?" Im lặng ước chừng mấy chục giây, Giải Hằng Không đột nhiên lên tiếng.

Tống Chiếu Ẩn liếc mắt sang, đối diện với ánh mắt của hắn: "Cái gì?"

"Lý do không thể không đi." Giải Hằng Không hỏi: "Là gì?"

Lông mi của Tống Chiếu Ẩn trông như thể khẽ lay động trong chốc lát nhưng dường như lại không phải. Giải Hằng Không dường như lún sâu vào đôi mắt như biển cả đó của y, ngồi thẳng người dậy, tiến lại gần y, muốn tìm kiếm những cảm xúc ẩn giấu bên trong đó.

"Là vì tôi sao? Anh không muốn tôi chết, anh muốn cứu tôi." Hắn nghiêm túc hỏi từng chữ một.

Tống Chiếu Ẩn không né tránh, cũng không phủ nhận.

"Tại sao?" Giải Hằng Không dừng lại trước mặt Tống Chiếu Ẩn ở khoảng cách bằng một lòng bàn tay, tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì tôi chắn súng cho anh, cho nên anh mới muốn đi lấy thuốc ổn định cho tôi."

Tống Chiếu Ẩn không trả lời, như không có gì để nói cũng như ngầm thừa nhận.

"Khắc thỏ cho tôi, xử lý vết thương cho tôi, bao dung cho tôi quấy rối anh, thậm chí còn cho tôi đánh dấu anh." Khoé miệng Giải Hằng Không nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ, như cười như không cười, nhỏ giọng liệt kê từng chi tiết, ung dung hỏi ngược lại: "Còn có thể bao dung được đến bước nào nữa?"

"Có thể bao dung cho tôi chịch anh không?" Đôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC