Chương 80: Đòi mạng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80: Đòi mạng em

Doug theo Elise rời khỏi phòng riêng, sau nhiều lần do dự, cuối cùng cậu vẫn nhỏ giọng hỏi một câu: "Chị ơi, có phải chị không muốn Z đi lấy thuốc ổn định không ạ?"

Elise quay đầu lại nhìn cậu một cái, Doug lại tiếp tục cảm thán: "Đúng là quá nguy hiểm, nếu như Mạn Đức đã giăng bẫy thì nhất định sẽ canh gác rất nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có bốn người, chắc chắn sẽ không dễ thành công như vậy."

Nói đến đây, cậu dừng lại một lát rồi lại nhỏ giọng hỏi: "Z và Miles cả đời này thật sự không qua lại với nhau nữa ạ, nếu không thì không phải sẽ có thêm một trợ thủ sao, tỷ lệ thành công cũng cao hơn một chút."

"Ai nói với cậu là bọn họ cả đời này không qua lại với nhau?" Đợi cậu nói xong, Elise đang đi phía trước dừng lại, dùng giọng điệu chậm rãi hỏi.

Doug sửng sốt, chớp mắt mấy cái, vừa suy nghĩ vừa lắp bắp giải thích: "Chị từng nói... trước khi Z mất tích đã nói là muốn rút khỏi Bồ Câu Trắng, bọn họ không phải là anh em sao?... Nếu không phải có mâu thuẫn thì tại sao Z lại rút khỏi Bồ Câu Trắng, hơn... hơn nữa, sau khi Z mất tích, Miles dường như cũng chưa từng đi tìm anh ấy..."

Elise hơi nheo mắt lại, nói với ý tứ không rõ ràng: "Miles có từng đi tìm cậu ấy không mà cậu cũng biết luôn à."

Nghe được sự thăm dò và mỉa mai trong giọng điệu của cô, Doug rét run trong lòng, vội vàng nói: "Em đoán bừa thôi! Đoán bừa thôi!"

Elise đang nhìn Doug một cách dò xét từ trên cao xuống đột nhiên nhếch khóe môi cười khẽ một tiếng, cô không tiếp tục chủ đề này nữa mà nói: "Đi gọi Nhan Linh tới gặp chị."

"Vâng ạ!" Doug như thể được đại xá, cụp đuôi đi gõ cửa phòng Nhan Linh.

Không lâu sau, Nhan Linh cầm một chai Whisky mới khui đi đến đối diện Elise trong trạng thái tuỳ tiện: "Ơ, quên mang ly rượu rồi."

Hắn vừa nói vừa nhìn Doug một cái, Doug lập tức xoay người đi về phía tủ rượu, đi được hai bước thì đột nhiên bừng tỉnh, cậu đang là đại gia của hắn đấy! Mắc gì mà phải nghe hắn sai khiến?

Doug giận dữ quay đầu lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt cười của Nhan Linh.

Cứt chó. Cậu chửi thầm một câu, quay lại ngồi xuống ghế sofa bên trái Elise, hơi hất cằm nói với Nhan Linh: "Anh tự đi mà lấy!"

Nhan Linh cười nhạt đặt chai rượu xuống, xoay người đi về phía tủ rượu, cầm hai cái ly chân cao về, vừa rót rượu vừa hỏi: "Còn dặn dò gì nữa không?"

Doug không nói gì mà quay sang nhìn Elise.

Đây mới là đại gia, tôi chỉ là người trả tiền thôi.

Elise: "Thứ tôi cần đến đâu rồi?"

"Tối nay có thể lấy được." Nhan Linh nói, đẩy ly rượu đến trước mặt Elise, sau đó lại cầm một ly khác lên nhấp một ngụm.

Doug đang ở bên cạnh nhìn hắn sững người!

Không chia sẻ cho tôi miếng nào luôn?!!

Quả nhiên tôi chỉ một công cụ hình người...

"Chị muốn đích thân đi lấy hay là đợi ở đây?" Nhan Linh lại hỏi.

Đuôi mắt Elise hơi nhếch lên, trong con ngươi đen láy hiện lên một chút ý tứ sâu xa, cô không trả lời mà lại hỏi: "Tại sao Castile lại đột nhiên điều tra nhà máy dược Ankers? Không buôn vũ khí đạn dược nữa nên định gia nhập ngành y dược à?"

"Có lẽ là vậy." Nhan Linh nhún vai, cảm thán sâu xa: "Suy nghĩ của mấy ông lớn làm sao mà một kẻ lâu la như tôi đoán nổi."

Elise mỉm cười: "Là cậu không đoán nổi hay là tiền tôi đưa không đủ?"

Nhan Linh nghiêng đầu, mỉm cười bất lực, giơ chiếc ly chân cao trong tay về phía Elise: "Chị à, người đừng làm khó tôi nữa, tư liệu tôi có đều đưa chị cả rồi, còn có lòng hữu nghị tặng kèm một phần giao dịch kinh doanh nữa."

Elise đang cầm ly rượu và hơi hất cằm lên đột nhiên nheo mắt lại, im lặng hai giây mới bảo Doug mở nội dung giao dịch đó ra.

Không quá nhiều cũng không quá ít, Elise lướt nhanh qua những cái tên công ty cực kỳ tầm thường kia, cuối cùng đột ngột dừng lại ở một dòng chữ.

Ánh mắt Elise đột nhiên tập trung lại, ngón cái gõ vào thành ly, nhìn Nhan Linh đang nhàn nhã nếm rượu ở đối diện, nhỏ giọng đọc ra mấy chữ đó: "Nhà tù số 1 An Thành."

Nhà tù trên không nơi tống giam vô số tử tù đã phạm phải những tội ác ghê tởm nhất.

"Nhà tù?" Doug ngồi ở bên cạnh lập tức khó hiểu: "Sao bọn họ lại có hợp tác với nhà tù?"

"Có lẽ là cải tạo lao động?" Nhan Linh thuận miệng suy đoán, bắt gặp ánh mắt dò xét của Elise thì cười khinh một tiếng, nói: "Thì cũng xem như tận dụng đồ bỏ đi thôi."

Doug và Elise biết rõ Ankers là Mạn Đức thứ hai, trong đầu không khỏi liên tưởng từ câu "tận dụng đồ bỏ đi" đến những thí nghiệm trên cơ thể người mà bọn họ đang thực hiện.

Dùng những tù nhân đáng tội thay thế cho những người lang thang trong sạch và vô tội.

Tâm trạng của Doug đột nhiên trở nên khá phức tạp, hành động này của Mạn Đức bề ngoài thì chính là thay trời hành đạo, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn thấy cực kỳ vô nhân đạo.

Bảo sao nhà máy dược Ankers lại ở gần nhà tù trên không, chỉ sợ là đã không ít lần sử dụng tù nhân làm người thử thuốc.

Trong lúc Doug còn đang cảm thán rằng Mạn Đức đã phát rồ thì Elise lại cầm thông tin nhân viên lên. Trong đó có thông tin chi tiết về các chuyên gia về dược do Ankers mời về, một vài bức ảnh đính kèm được chụp bên trong nhà máy dược Ankers, trong đó có vài tấm còn xuất hiện cảnh thử thuốc.

Khi đó sự chú ý của Elise đều tập trung vào bản vẽ bố cục nên không nhìn kỹ, lúc này cẩn thận giở từng bức một ra xem, rất nhanh sau đó đã tìm thấy một khuôn mặt gầy gò làm cô cảm thấy hơi quen trong một tấm ảnh chụp xa mờ ảo.

Mắt tam giác (*), lông mày dài, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ xảo quyệt.

(*) mắt tam giác: mắt có mí trên gấp khúc, mí dưới kéo thẳng và góc nhọn ở giữa hoặc gần đuôi mắt tạo thành hình tam giác.

Chính là Đường Sói mất tích đã lâu và cũng gầy đi.

Nếu không phải Elise biết Sharp Blade cũng đang điều tra Ankers từ trước và suy nghĩ rộng ra, có lẽ cô thật sự sẽ không thể liên tưởng khuôn mặt già dặn với đôi má hốc hác và lông mày rủ xuống trong bức ảnh với khuôn mặt mập mạp căng như bánh bao trong trí nhớ lại với nhau.

Vậy nên đây là lý do Tống nói rằng không đi không được sao?

Còn ở phòng riêng bên kia, sau khi Tống Chiếu Ẩn hỏi ra câu đó, nụ cười trên mặt Giải Hằng Không lập tức cứng đờ, gần như kinh ngạc đến mức im lặng.

Trong phòng riêng yên tĩnh trở lại, như thể không khí cũng đang đông cứng, câu hỏi vừa rõ ràng vừa thẳng thắn của Tống Chiếu Ẩn vang vọng trong lòng Giải Hằng Không.

Cậu thích tôi phải không?

Ánh mắt trầm ngâm của Giải Hằng Không vẫn dừng lại trên khuôn mặt của Tống Chiếu Ẩn, như thể đang suy nghĩ xem mình nên trả lời thế nào nhưng cũng giống như muốn nhìn xem vì sao y lại vạch trần thẳng thắn như vậy từ khuôn mặt y.

Giải Hằng Không nhìn vào đôi mắt xanh xám điềm tĩnh của Tống Chiếu Ẩn, đột nhiên nhớ lại trước đó trong phòng thí nghiệm của Mạn Đức, sau khi hắn chứng kiến ​​Tống Chiếu Ẩn bị thử nghiệm như vũ khí, Tống Chiếu Ẩn đã từng hỏi hắn vì sao lại cố ý kích hoạt cabin sinh học để phá hoại quá trình thí nghiệm.

Trong khi biết rõ rằng Tạ Hình sẽ không để y chết.

Giải Hằng Không của khi đó đã không trả lời, hắn cảm thấy ngạc nhiên vì câu hỏi của Tống Chiếu Ẩn và cảm thấy ngờ vực về đáp án của câu hỏi, hắn không thể đưa ra câu trả lời cũng như không thể làm rõ được tơ lòng.

Còn đối với câu hỏi rõ ràng và thẳng thắn của Tống Chiếu Ẩn lúc này, hắn cũng kinh ngạc không kém nhưng đã không còn ngờ vực nữa, trong lòng hắn đã có câu trả lời rõ ràng từ lâu.

Đúng vậy, mình thích anh ấy.

Từ lần đầu gặp gỡ, bắt đầu từ khi Tống Chiếu Ẩn dùng một con thỏ bông để đổi "súng đồ chơi" trong tay hắn, hắn đã định trước là sẽ nhớ nhung một chút quan tâm đó. Trong mỗi một lần lại một lần trông về nơi xa và kề cận sau đó, trong sự nhớ nhung và đuổi theo vô thức của hắn, tình cảm đã được trút vào, hắn khao khát được người ấy nhìn lại.

"Không phải anh đã biết rồi sao." Hắn nghe thấy chính mình nói như vậy.

Khóe miệng Tống Chiếu Ẩn hơi nhếch lên, như thể đang cười nhưng lại dường như không phải. Vì cách nhau quá gần nên Giải Hằng Không nhìn không rõ, thế nhưng hắn lại nghe rõ tiếng "Ừm" phát ra từ cổ họng Tống Chiếu Ẩn. Điều này làm cho hắn đột nhiên hơi bối rối, đó là một cảm giác thấp thỏm bất an không thể kiềm chế được.

Giống như mặt trăng treo cao trên bầu trời đêm mà hắn đã nhìn vô số lần. Hắn đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy, đi đến đâu cũng có thể cảm nhận được, việc nó theo chân hắn cùng lắm chỉ là ảo tưởng từ một phía.

Điều này khiến cho hắn buồn bực không thôi.

Trong khi pheromone băng tuyết tràn ra, trái tim dường như lại truyền đến cảm giác đau âm ỉ nặng nề. Hắn khẽ thở ra một hơi, lùi lại kéo dài khoảng cách với Tống Chiếu Ẩn, trầm giọng hỏi: "Tại sao anh lại hỏi tôi?"

Đối với mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, ngầm hiểu với nhau và phớt lờ không phải là cách xử lý tốt nhất sao? Tại sao lại phải tìm nguyên nhân trong đó, tại sao phải có được kết quả, tại sao phải đột nhiên tò mò, trông như thể y rất để tâm vậy.

"Cậu hỏi tôi có thích alpha không." Tống Chiếu Ẩn nói, nhìn vào đôi mắt đầy vằn máu đỏ ngầu của Giải Hằng Không. Không đợi Giải Hằng Không kịp nói gì, y cũng học theo hắn tự hỏi tự trả lời: "Câu trả lời chắc là không."

Trong biểu cảm trở nên khó coi của Giải Hằng Không, y lại thẳng thắn hoàn thành câu tiếp theo: "Nhưng hình như em đã trở thành một ngoại lệ."

Pheromone băng tuyết vương vấn giữa hai người đột nhiên trở nên nồng nặc, dâng trào bao bọc lấy Tống Chiếu Ẩn.

Biểu cảm trên mặt Giải Hằng Không trở nên thẫn thờ trong một giây, sau đó lại nổi lên cơn điên mãnh liệt, hắn không đợi nổi chặn môi Tống Chiếu Ẩn lại, sợ câu tiếp theo y nói ra là đổi ý nên đành phải dùng nụ hôn để thay cho kết quả.

Dường như Tống Chiếu Ẩn đã đoán trước được, không để hắn vồ mình ngã mà há miệng ra đón nhận sự xâm lược của hắn.

Tiếng thở hổn hển của hai người hòa vào nhau, hòa vào không khí trong lúc trao đổi nước bọt, pheromone băng tuyết bị kìm nén tuôn ra điên cuồng nhưng bầu không khí giữa bọn họ lại nóng rực như lửa. Mí mắt của Giải Hằng Không ửng đỏ, giống như một đứa trẻ tham ăn, sợ không có được nên muốn nhe nanh múa vuốt để bắt lấy, môi và răng va vào nhau, làm bản thân bị thương và cũng làm đối phương bị thương.

Đến khi nếm được mùi máu tanh lại chợt cảm thấy ảo não, thế nhưng vẫn không khống chế được mà chỉ muốn nuốt chửng y vào bụng.

Cơn đau có thể bị phớt lờ, chỉ cần có thể chạm vào đối phương.

Pheromone trong không khí ngày càng nồng nặc, để lộ dục vọng vừa dày vừa nặng và sự điên cuồng hung ác ẩn trong bóng tối. Tống Chiếu Ẩn cảm nhận được sự mất kiểm soát của hắn, lúc giơ tay lên ôm lại thì đặt lòng bàn tay lên sau gáy hắn, bóp nhẹ để vỗ về.

Lòng bàn tay hơi mát lạnh che phủ lên tuyến thể nóng hầm hập đến mức gần như đau đớn của hắn, hốc mắt của Giải Hằng Không đột nhiên chua xót, điều này khiến cho hắn càng muốn nhiều hơn nữa. Cơn đau đè nén đã lâu dường như bùng nổ trong mạch máu, khiến cho đầu óc hắn trống rỗng, nhận thức bị bao phủ bởi một tấm vải dày.

Không biết qua bao lâu sau, giác quan bình phục lại đầu tiên là khứu giác, hắn ngửi thấy mùi gỗ thông lạnh lẽo, sau đó là vị giác, mùi máu tanh nồng nặc bùng nổ trong miệng, sau đó đi vào phổi cùng với tiếng hít thở, sau đó hắn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Tống Chiếu Ẩn và cả tiếng rên rỉ bị đè nén.

Giải Hằng Không đột nhiên giật mình tỉnh lại, run rẩy nhả hàm răng đang cắn chặt ra, bàn tay đặt sau gáy và thắt lưng Tống Chiếu Ẩn cũng thả lỏng theo đó, từng giọt máu thấm vào quần áo, để lại vài giọt điểm xuyết tựa như mận đỏ.

Tống Chiếu Ẩn "shhh" khẽ một tiếng, dùng đầu lưỡi liếm môi dưới suýt thì bị cắn rách, lạnh lùng nhìn kẻ đầu xỏ: "Nếu không phải em cắn miệng anh trước thì anh sẽ nghi ngờ thật ra là em muốn giết anh đấy."

Giải Hằng Không đang ngẩn ngơ và thất thần mở miệng nhưng lại không nói được gì, đợi đến khi cơn đau trong cơ thể hắn lắng xuống, hắn mới lại tiến lại gần môi Tống Chiếu Ẩn nhưng đã bị y tránh đi.

"Xin lỗi." Giải Hằng Không trầm giọng nói, vì đau nên giọng của hắn trầm đến mức gần như khàn khàn nhưng lại khiến cho hiệu quả của hai từ này tăng lên gấp trăm lần.

Tim Tống Chiếu Ẩn mềm đi, thế là lại bị hắn hôn lên môi.

Nhưng lần này Giải Hằng Không không phát điên nữa, hắn nhịn lại cơn xúc động muốn xé toạc đối phương, hôn lên vết thương trên môi Tống Chiếu Ẩn từng chút, từng chút một, liếm sạch những vết máu tràn ra ngoài, bao gồm cả vết thương nhỏ bị năm ngón tay cắm vào sau gáy y.

"Bình tĩnh lại chưa?" Nửa người trên của Tống Chiếu Ẩn dựa lên ghế sofa, mặc cho Giải Hằng Không quỳ trên ghế sofa đè lên người y.

Giải Hằng Không vùi đầu vào một bên cổ y, "Ừm" một tiếng rồi nghẹn ngào nói: "Coi như vậy đi."

Tống Chiếu Ẩn còn chưa kịp hỏi hắn cái gì gọi là "Coi như vậy đi" thì hắn lại đột nhiên thả lỏng người, hạ thấp thắt lưng ngồi lên đùi Tống Chiếu Ẩn, ưỡn eo lên nói: "Chỗ này có hơi khó bình tĩnh."

Tống Chiếu Ẩn: "..."

Giải Hằng Không hơi cụp mắt xuống dùng một ánh mắt si mê miêu tả khuôn mặt Tống Chiếu Ẩn, chậm rãi lên tiếng: "Tống, anh nói anh thích em là đang mời em chịch anh hả?"

Tống Chiếu Ẩn cụp mắt nhìn hai cơ thể đang dán sát nhau một cái, sau đó lại nhếch mí mắt lên, hơi nhướn mày, tì đầu lưỡi lên vết thương ở khóe môi: "Muốn chịch anh à?"

Tư thế này khiến cho Giải Hằng Không phải hơi cúi đầu nhìn Tống Chiếu Ẩn, lúc Tống Chiếu Ẩn ngước mắt nhìn từ dưới lên, mí mắt mỏng che đi một nửa đôi mắt màu xanh xám của y, không còn sự lạnh lùng nghiêm túc nữa mà tăng thêm một chút cám dỗ như có như không. Đặc biệt là trên môi y vẫn còn nước bọt hoà lẫn với máu, vẻ đẹp nguy hiểm đan xen giữa lạnh lùng và máu tanh này khiến cho dục vọng của Giải Hằng Không điên cuồng nổi dậy.

Hắn đột nhiên giữ cằm Tống Chiếu Ẩn, đôi mắt đen sâu thẳm được phủ thêm sự cuồng nhiệt, khàn giọng nói: "Mấy lời như vậy nói ra từ miệng anh đúng là đòi mạng em thật."

Vết thương trên môi dưới của Tống Chiếu Ẩn lại bắt đầu rỉ máu khi hắn dùng sức ấn mạnh ngón cái. Hai mắt Giải Hằng Không tối sầm lại, khe ngón cái và ngón trỏ thả lỏng, gần như thành kính cúi đầu xuống lần nữa, hôn lên cánh môi y, cuốn vết máu vào trong miệng mình.

"Em định biến thành ma cà rồng hả?" Lúc môi hắn tách ra, Tống Chiếu Ẩn đột nhiên lên tiếng.

Giải Hằng Không lại mút môi dưới của y một cái, chẳng nói chẳng rằng.

"Nếm máu của anh có cảm giác thế nào?"

Giải Hằng Không mím môi, hồi tưởng lại dư vị trong miệng trong giây lát: "Ngọt."

"..."

Ai hỏi em cái này?

"Máu của anh hình như có thể khiến em bình tĩnh lại." Tống Chiếu Ẩn nói ra suy đoán của y.

"Vậy sao?" Giải Hằng Không hỏi ngược lại, dừng lại một lát, hắn nở nụ cười trên môi: "Vậy còn cần thuốc ổn định gì nữa, anh chính là thuốc ổn định của em."

"Nhưng anh không thể giúp em vượt qua giai đoạn hợp nhất và sống tiếp như bình thường." Tống Chiếu Ẩn nói.

Giải Hằng Không trở nên im lặng, mấy giây sau, hắn đột nhiên lên tiếng: "Nhà máy dược Ankers mua lại nhà cung ứng thuốc ức chế KV, còn người nghiên cứu và phát triển ra thuốc ức chế KV là Dr.Chen."

Tống Chiếu Ẩn ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó lập tức hiểu ra hắn đang nói gì.

Có lẽ vì nguyên nhân thể chất hoặc là nguyên nhân nào khác, hai ngày nay Giải Hằng Không vẫn luôn giữ thái độ im lặng quan sát, thể hiện vẻ không quan tâm lắm nhưng lại âm thầm nhớ lại tất cả những chi tiết mà người khác không chú ý tới.

"Thế thì sao?" Tống Chiếu Ẩn hỏi.

Giải Hằng Không nhếch khoé miệng: "Con trai của Dr.Chen hẳn là vẫn đang nằm trong tay Elise."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Vài giây sau, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa phòng riêng, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, pheromone lạnh lẽo và ngang ngược trong phòng riêng vẫn chưa tan hết, Doug nhìn rõ vết thương trên mặt Tống Chiếu Ẩn, kinh ngạc nói: "Hai anh đang đánh nhau ạ?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC