Chương 21 Tiến triển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm đó, trôi qua 3 tháng êm đềm, mỗi ngày An Trạch đều đến trường quay, hắn cũng sẽ đều đi theo cậu. Đến công ty cũng không thèm đến, chuyển sang địa điểm làm việc trong xe, cứ như "sasaeng fan" chính hiệu.

Công việc của An Trạch cũng càng tăng nhiều, phim chỉ mới bấm máy, mà nhận được vô số sự mong ngóng từ cộng đồng mạng. Mặt khác thì tình cảm giữa hắn và cậu cũng có tiến triển mới, cậu cũng không gây sự vô cớ với hắn nữa, hoàn toàn khác với trước đây. Rất chi là hay đỏ mặt khi ở trước mặt hắn, cứ như tuổi mới lớn vậy.

"Quay xong rồi hả ? Em uống miếng nước đi"

Cậu gật đầu rồi đón lấy bình giữ nhiệt từ tay hắn, nước bên trong vẫn còn rất ấm, uống một ngụm cậu liền thấy thanh cả cổ họng, từ nãy giờ đóng cả mười mấy cảnh nên đặc biệt khát nước. 

"Em còn đi đâu nữa, tối nay em hết cảnh rồi mà. Mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm"

Cậu im lặng một chút, sau đó lại nói : "Đạo diễn mới báo là có vài phân đoạn em diễn chưa đạt nên phải diễn lại, anh về trước đi, em sẽ tự về được"

Có chút không hài lòng, nhưng hắn vận ậm ừ đồng ý, lúc cậu xoay lưng chuẩn bị quay lại trường quay thì : "Tiểu Trạch"

Đột nhiên, cậu giật bắn người : "Có...có chuyện gì sao ?"

Hắn vội mở cửa bước xuống xe, rồi đến gần cậu, choàng cho cậu một chiếc áo bông đã chuẩn bị sẵn : "Anh chỉ muốn mặc áo cho em thôi, sao lại giật mình đến vậy ? Em có chuyện gì sao ?"

Cậu lắc lắc đầu lia lịa : "Không có, không có"

Hắn xoa xoa đầu cậu : "Làm việc tốt còn về sớm với anh, đừng làm quá sức". Còn không quên hôn lên trán An Trạch một cái thật sâu.

Mặt cậu ngượng đến đỏ ẩn lên : "Anh...anh về trước đi...đừng có đợi em". Rồi một nước chạy đi, không ngoành đầu lại

"Đừng có chạy". Hắn hốt hoảng nói vọng lên.

Nói là nói về trước như vậy, nhưng hắn nào dễ dàng chịu để cậu ở lại rồi còn về một mình chứ, hắn lại quay lại ngồi trong xe đợi cậu.

Chạc tầm 15-20 phút sau, lại thấy An Trạch mặt đeo kính đen, bịt khẩu trang kín mít, nghi hoặc nhìn trước nhìn sau mới dám rời khỏi.

"Sao về mà lại không gọi ?". Hắn vừa thắc mắc, vừa nổ máy đi theo chiếc xe taxi An Trạch vừa bước lên.

Trước cửa khách sạn A, cậu có gọi một cuộc điện thoại rồi đi thẳng vào thang máy. Hắn "rình rập" ở ngoài cửa, rồi đến quầy tiếp tân :

"Tôi có thể giúp gì cho tiên sinh ạ ?"

"Người vừa nãy là ở phòng nào ?"

"Xin thứ lỗi ạ, chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin của khách hàng cho người khác ạ"

Hắn đem trong bóp ra một chiếc thẻ đưa cho cô.

"Tôi là ông chủ của các cô, thì tiết lộ được chưa ?". Không ngoài tính toán, thì khách sạn này cũng là phần nhỏ của doanh nghiệp trong tập đoàn Hoan Thế do hắn sáng lập.

"Chủ...chủ..."

Hắn ra dấu im lặng cho cô, rồi chỉ vào máy tính, ý hỏi thông tin về An Trạch.

"Đây...đây là thẻ phòng ạ"

Hắn gật đầu nhận lấy tấm thẻ phòng, sau đó lại nhìn tấm thẻ phòng rồi cười :

"Nếu là cậu ấy thì cho dù có là ông chủ thì cũng đã ăn một đòn cước từ cậu ấy". Hắn cười cười rồi lắc đầu.

Đặt một chiếc thẻ tín dụng trước mặt cô nhân viên :

"Thẻ này không có mật khẩu, cô có thể xin việc ở bất kỳ bộ phận nào, nhưng đừng xin vào vị trí tiếp tân nữa. Xin thứ lỗi vì hôm nay đã làm cô mất công việc này"

Để lại cô ta chỉ biết há hốc mồm, thầm nói trong miệng : "Đây...đây là vị chủ tịch bị đồn là lão già 80 tuổi sao ? Sao mình bị đuổi việc, mà...mà lại cảm thấy hạnh phúc như vậy chứ ? Đẹp lác cả mắt người nhìn mà"

"Lần này anh có thể tắt đèn không ?". An Trạch nói

"Anh sao vậy ? Lâu lắm chúng ta mới gặp nhau, nên anh cũng thay đổi sao ? Mọi lần đều phải bật đèn anh mới có nhã hứng mà ?"

Cậu trên người chỉ bận một chiếc áo sơ mi mỏng, đi đến túi xách, lấy ra một chiếc áo thun màu đen mà hắn vừa mặt tối hôm qua đưa cho cô :

"Em bận cái này vô đi"

Cô nhận lấy nó bằng 2 ngón tay :

"Là...là áo thun chưa giặt sao ? Sao lại có mùi dầu thơm nồng nặc đến vậy"

"Em nhanh một chút"

Cô cởi áo ngủ đang mặc ra, rồi bận chiếc áo vừa được cậu đưa: "Được được em biết rồi"

Cô nằm trên giường, chờ cậu cởi áo ra trong bóng tối mờ ảo : "Mới mấy tháng mà anh tăng cân rồi sao ? Có người nuôi tốt quá rồi, chắc sắp tới không cần đến em nữa"

Cậu cười lạnh, sau đó cúi đầu xuống hít lấy hít để mùi hương trên áo thun, mà phát tiết.

Lúc cậu luồng tay đến sau lưng cô, đột nhiên dừng lại.

"Anh lại sao vậy ?"

"Không có cảm giác"

Đúng lúc đó, cánh cửa cũng được đẩy thẳng vào. Thân hình to lớn, trong màn đêm tối om, nhưng 2 ánh mắt cứ như vậy mà nhìn nhau vô cùng rõ, vô cùng là chân thực.

"Em...em...không phải như anh...anh nghĩ"

Hắn mới chợt tỉnh lại, vì đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu trong tình huống không mảnh vải như vậy.

Hà Lương cũng hoảng hốt, với tay lấy bộ bathrobe bên cạnh choàng vào.

Cậu vẫn ngồi với tư thế quỳ gối thấp nhìn hắn, toàn bộ thân người trắng nõn nà, cứ thế mà lồ lộ ra trước mặt hắn.

Hắn đi đến bên cạnh giường, lấy chăn quấn lại khắp người cậu.

"Em...em"

"Anh đưa em về trước"

Hắn không quên trừng mắt nhìn Hà Lương với cặp mắt sắc lẹm trước, rồi ghi nhớ gương mặt cô. Sau đó, đạp mạnh cửa bế cậu ra ngoài, trong tình trạng quấn chặt chăn bông, không để lộ một chút gì.

Trên xe hắn mới mở chăn bông của cậu ra, khoác một chiếc áo vào trước, rồi lại trùm kín chăn lên lại.

"Anh giúp em có...có được không ?". Cậu cúi mặt xuống dưới phía dưới.

Hắn nghe cậu nói như vậy, vô cùng ngạc nhiên, rồi xoay qua nhìn cậu.

"Em nói sao ?"

"Đã...đã 3 tháng rồi em...em không "tự làm" được. Lúc nãy, anh đừng hiểu lầm, cô ta...cô ta chỉ là lúc trước thường xuyên hay giúp em. Nhưng hôm nay cũng không được, em thật sự rất khó chịu". Nói tới đây mà cậu nhìn vô cùng đáng thương.

"Sao em lại không nói với anh sớm hơn, vậy giờ chúng ta về nhà"

....

__________________________________
End chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net