Chương 109 - PN4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơ Nhất ngồi ở khu nghỉ ngơi, nghe mấy người thợ lâu năm nói chuyện về xe, mỗi ngày lúc nghỉ ngơi họ đều sẽ nói chuyện, có điều nhân viên trẻ tuổi tình nguyện ngồi nghe chỉ có mỗi Sơ Nhất.

Những nhân viên trẻ khác đều đến phía phía sau cửa hàng hút thuốc, chém gió.

Sơ Nhất không thích nói chuyện cũng không quá tình nguyện đi chém gió, dù sao bên cạnh cậu đã có một người quá trâu bò rồi, chú Yến mà thật sự ra tay thì có thể chém tới một tay che trời, buổi sáng biến thành buổi tối luôn.

Cậu cũng thích nghe mấy người thợ lâu năm nói chuyện, hầu như họ đều nói chuyện về xe hoặc sửa chữa xe, so với đi học còn thú vị hơn nhiều.

"Sơ Nhất định mua xe đúng không?" Thợ sửa Lưu hỏi.

"Tùy tiện nghĩ thôi, ạ." Sơ Nhất cười cười.

"Bao giờ muốn mua xe thì gọi chú," thợ sửa Lưu nói, "Chú xem giúp cho."

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.

"Cậu ấy chỉ làm thêm hai năm nữa thì trình độ chắc chắn không kém ông đâu," thợ sửa Vương nói, "Cả đám trẻ tuổi này có mỗi cậu ấy là chịu khó nhất."

"Nói thế cũng đúng," thợ sửa Lưu hút một hơi thuốc, "Mới đến đây hơn nửa năm, bây giờ tự mình sửa một chiếc xe cũng không vấn đề gì."

"Vẫn có ạ," Sơ Nhất nói, "Có điều không, không hiểu cũng không sợ, có mọi người rồi."

"Tên nhóc này." Thợ sửa Vương nghe rất hưởng thụ, vỗ vỗ vai cậu.

Nói chuyện một chốc lát thì có xe đưa đến, Sơ Nhất đứng dậy qua đó chuẩn bị làm việc, vừa hay cửa hàng trưởng gọi cậu tới.

"Sơ Nhất, đang tìm cậu đây," cửa hàng trưởng ngoắc ngoắc tay, "Lại đây, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu."

"Vâng." Sơ Nhất cùng chủ cửa hàng đi vào phòng làm việc bên cạnh đó.

Mặc dù đã tới đây làm gần một năm, tất cả đồng nghiệp và lãnh đạo đều tỏ ra tán dương cậu, nhưng mỗi lần Sơ Nhất bị gọi vào văn phòng một mình vẫn sẽ căng thẳng

Sẽ cảm thấy liệu có phải mình làm sai gì đó rồi không, hoặc có ai đó nói xấu sau lưng mình, hay lãnh đạo muốn tìm cậu để gây sự.

Yến Hàng cũng nói rồi, tật xấu này của cậu chắc cả đời cũng không thay đổi được.

"Là như thế này," cửa hàng trưởng rót cho cậu cốc nước, "Hôm nay có một học sinh trường các cậu tới đây nộp đơn xin việc, cậu cũng biết đấy, bình thường học sinh ngành sửa chữa ô tô trường các cậu tới đây đều có giáo viên giới thiệu, năm ngoái ba người các cậu tới đều là thầy Vương giới thiệu."

"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Người bạn học hôm nay, trước làm ở Xa chi đạo, bây giờ muốn tới đây làm, tôi nói chuyện với cậu ta một chút, chuyên môn cũng khá," cửa hàng trưởng nói, "Thế nhưng không có giấy giới thiệu, tôi muốn hỏi một chút xem cậu có biết cậu ta không?"

"Học sinh khóa, khóa này hầu như tôi, đều biết." Sơ Nhất nói.

"Cậu học sinh đó tên Tô Bân." Cửa hàng trưởng nói.

Sơ Nhất nhìn ông ta, có chút giật mình: "Tô Bân?"

"Đúng, là bạn học của cậu đúng không?"

Cửa hàng trưởng nói.

"Cùng phòng kỳ túc." Sơ Nhất nói

Trước đây Tô Bân làm ở Xa chi đạo, việc này bọn họ đúng là không ai biết thật, quả thực anh không biết tôi không biết chỉ có xe biết... Có điều lúc này đột nhiên Sơ Nhất phản ứng lại, tại sao Tô Bân lại biết chuyện cậu đánh Lý Tiêu, hẳn là ở đó có người quen rồi?

"Cậu ta thế nào?" Cửa hàng trưởng hỏi.

Sơ Nhất không trả lời ngay, xưởng sửa chữa ô tô chỗ cậu rất trâu bò, tuyển người vào làm không dễ chút nào, người mới như bọn cậu cũng phải có giới thiệu, câu trả lời của cậu trực tiếp ảnh hưởng đến việc Tô Bân có thể vào xưởng làm hay không.

Thực ra câu trả lời của cậu cũng không cần cân nhắc, tất nhiên Tô Bân đừng nghĩ đến chuyện vào đây làm, cho dù chuyên môn cậu ta có giỏi bao nhiêu, loại tính cách như vậy vào đây quả thực chính là phiền phức, nhất là nếu như cậu cho Tô Bân một câu trả lời khẳng định, sau này Tô Bân mà gây ra chuyện gì sẽ đều tính lên đầu "người giới thiệu" là cậu đây.

Trước đây cậu sẽ không nghĩ xa xôi đến như vậy, có lẽ do ở cùng với Yến Hàng quá lâu nên học được cách suy xét mọi việc.

Bây giờ cậu còn phải cân nhắc xem muốn trả lời phủ định thì phải nói như thế nào.

Có điều ở phương diện nói chuyện thì trình độ của cậu so với Yến Hàng vẫn là quá nông, cứ như vậy tới mấy giây đồng hồ cậu thực sự không nghĩ ra được lời giải thích thế nào nghe cho hợp lý.

Vậy nên đành dùng phương thức biểu đạt của chính bản thân mình.

"Cậu ta đến, tôi đi." Sơ Nhất nói.

Cửa hàng trưởng ngẩn người, nhìn cậu: "Có mâu thuẫn à?"

"Có." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Mâu thuẫn cá nhân hay là ... mâu thuẫn gì khác?" Cửa hàng trưởng hỏi.

"Nhân phẩm." Sơ Nhất nói.

"À," cửa hàng trưởng suy nghĩ một chút, vỗ vỗ cánh tay cậu, "Tôi biết rồi, cậu đi làm việc trước đi."

"Vâng." Sơ Nhất xoay người ra khỏi văn phòng."

Sảng khoái!

Cực kỳ sảng khoái!

Tuy rằng việc này đã qua lâu rồi, cậu cũng không để bụng từ lâu, Tô Bân cũng chả ảnh hưởng gì được đến cậu, mà lúc nãy vừa nói đến "nhân phẩm" cậu liền cảm thấy rất sảng khoái.

Cẩu ca báo thù, mười năm chưa muộn!

Có điều đến tối tan làm về đến nhà, cậu lại hơi có chút bất an.

Cứ đi theo loanh quanh bên cạnh Yến Hàng trong phòng bếp: "Cửa hàng trưởng sẽ, sẽ không cảm thấy em nhân, nhân phẩm không tốt chứ?"

"Không biết." Yến Hàng vừa thái rau vừa nói.

"Liệu có cảm, cảm thấy em có âm, âm mưu gì đó, không?" Cậu lại hỏi.

"Không biết." Yến Hàng trả lời.

"Vậy có ..." Cậu định hỏi tiếp, Yến Hàng xoay người, sống dao đặt ngang miệng cậu, cậu ngừng nói, đôi mắt nhìn dao.

"Không có không có không có không có," Yến Hàng nói, "Em đi làm lâu như vậy, ngày nào cũng vùi đầu làm việc, trước nay không gây sự cũng không phạm sai lầm, tất cả mọi người đều đánh giá em là thành thật nghiêm túc, có phải không?"

"Ừa." Sơ Nhất đáp một tiếng.

"Em cũng không nói nhiều lời là Tô Bân có vấn đề gì, không thêm mắm dặm muối gì cả," Yến Hàng nhìn cậu, "Em chỉ nói bởi vì nhân phẩm cậu ta có vấn đề, hai người có mâu thuẫn, có phải không?"

"Ừa." Sơ Nhất tiếp tục đáp lời.

"Cho nên không có không có không có không có," Yến Hàng lấy dao xuống, "Đừng có tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa, nếu không anh sẽ lập tức dán miệng em lại."

"Được." Sơ Nhất cười cười.

Chú Yến đang ngồi trong phòng khách chờ ăn cơm, cầm giấy bút trong tay ngồi trên ghế salong hí hoáy viết viết vẽ vẽ.

Đợt này ông ấy muốn mở cửa hàng, để Thôi Dật đầu tư cho, Thôi Dật nói đầu tư cũng được thôi, thế nhưng muốn ông ấy viết một cái báo cáo về tính khả thi.

Vốn cứ tưởng chú Yến sẽ không chấp nhận một yêu cầu như thế, không ngờ rằng ông lại không hề từ chối, bắt đầu ngày nào cũng cầm giấy bút viết đi viết lại, viết mấy ngày rồi.

Cũng không biết có viết được cái thể thống gì không.

Chú Yến chưa từng đi học, nhưng đọc không ít sách, tuy nói mỗi ngày đều nhíu mày, nhưng vẫn ngày ngày viết viết lách lách, điểm này làm Sơ Nhất cực kỳ tò mò, cực kỳ muốn xem xem chú Yến rốt cục viết cái gì.

Đừng nói đến thể loại báo cáo tính khả thi nghe quá mức cao siêu này, năm nào báo cáo công tác cuối năm cậu cũng không viết nổi, vẫn phải nhờ người mù chữ Yến Hàng viết giùm.

"Thế nào rồi?" Yến Hàng bưng cơm nước đã nấu xong xuôi đi ra hỏi một câu.

"Tối nay có thể giao cho ông ta rồi," chú Yến gật gật đầu, "Tuy rằng chữ không nhiều, nhưng nội dung thì vẫn đầy đủ, con có rảnh không thì giúp bố phiên dịch ra một bản tiếng Anh cho ổng."

"... Hai người tự chơi với nhau đi," Yến Hàng nói, "Đừng lôi con vào, con ngày nào cũng bận như chó."

Chú Yến liếc mắt nhìn Sơ Nhất.

"Cháu dịch á?" Sơ Nhất hỏi.

"Cháu dịch cái rắm, cháu dịch ra phiên âm cho chú hả?" Chú Yến nói, "Nó nói nó bận như chó, chú phải xem xem Chó có bận thật không."

"Bận." Sơ Nhất thành thực gật đầu.

"Vậy thì thôi đành dùng bản đó vậy," chú Yến nói, "Lát nữa ta phải ra cửa hàng in ấn ngoài cổng gửi fax cho lão ấy."

"Cái gì?" Yến Hàng quay đầu nhìn ông.

"Nghiêm túc một chút chứ," chú Yến nói, "Bố đâu có bản mềm, nên không thể gửi thư điện tử cho ông ta được ... Thôi thì gửi fax vậy, bố còn vẽ thêm logo nữa."

"Bố định mở cửa hàng thật đấy à?" Yến Hàng hỏi.

"Phải." Chú Yến gật đầu.

"... Được thôi," Yến Hàng ngồi vào bàn, "Ăn cơm đi."

Cơm nước xong xuôi chú Yến đi ra cửa hàng in ấn ngoài cổng tiểu khu gửi fax thật.

"Chú viết, viết cái gì vậy?" Sơ Nhất hỏi, "Anh đọc chưa?"

"Chưa đọc," Yến Hàng nói, "Chỉ nhìn lướt qua, tổng cộng hai trang giấy, chữ viết to như quả bóng bàn, viết ra được thứ gì cơ chứ, anh cảm thấy hai người bọn họ là quá rảnh rỗi."

"Chú Thôi đâu, đâu có rảnh." Sơ Nhất nói.

"Chú ấy không rảnh, chú ấy bận như vậy, nhưng cũng phải tìm cho mình chút niềm vui," Yến Hàng nói, "Đọc báo cáo tính khả thi do mù chữ viết nè, cướp chậu hoa với mù chữ nè, còn hẹn tình một đêm nữa ..."

"... Anh," Sơ Nhất vỗ vỗ tay Yến Hàng, "Được rồi."

"Aiz," Yến Hàng đổ người nằm xuống ghế salong, "Anh còn chưa có tình một đêm bao giờ."

"Tiếc nhỉ." Sơ Nhất nói.

"Ừa." Yến Hàng gật gật đầu.

"Anh có, có định hẹn, không?" Sơ Nhất hỏi.

Yến Hàng xì một tiếng: "Không có nha."

"Em có." Sơ Nhất nói.

"... Cút!" Yến Hàng đạp cậu một cước.

Sơ Nhất bật cười: "Ai bắt, bắt đầu trước thì, cút."

"Bây giờ thực sự em càng ngày càng đáng ghét," Yến Hàng thở dài, "Cực kỳ nhớ thương Chó sữa trước đây, cực kỳ khiến người ta yêu quý."

Sơ Nhất không lên tiếng, quay người nhào lên trên người hắn, chôn mặt vào hõm vai hắn cọ cọ: "Anh chẳng, chẳng thích em."

"Đâu có," Yến Hàng ôm cậu, "Tự nhiên nhớ đến Chó con thôi, Chó con giờ lớn rồi mà."

"Ừa," Sơ Nhất lại cọ cọ, "Anh cũng già rồi."

"Anh đã nói với em rồi, kể cả lúc anh tám mươi tuổi cũng chỉ cần một cánh tay cũng có thể con mẹ nó đánh chết em em biết chưa?" Yến Hàng phát vào lưng cậu một cái.

Sơ Nhất không lên tiếng, giấu mặt cười ha ha đến nửa ngày.

"Báo cáo tính khả thi" của chú Yến hiệu quả rất tốt, hôm qua gửi fax đến văn phòng của Thôi Dật, hôm nay đã thấy Thôi Dật cầm theo tờ fax đến.

"Yến Trí Viễn đâu?" Thôi Dật vừa vào đến cửa đã hỏi.

"Lát nữa mới sang đây," Yến Hàng nói, "Cơm còn chưa nấu xong, hôm nay chú Thôi ở lại đây ăn cơm nhé?"

"Được." Thôi Dật ngồi xuống ghế salong.

Ngồi chưa ấm chỗ đã thấy chú Yến tới.

Sơ Nhất mở cửa cho ông, ông vừa vào tới cửa nhìn thấy Thôi Dật liền lập tức quay người đi ra ngoài: "Aiz sao lão Thôi hôm nay lại ở đây ..."

"Bình thường nhìn đúng là một kẻ không biết xấu hổ," Thôi Dật đi về phía cửa, "Sao hôm nay đột nhiên lại biết chạy thế."

"Ông tới ăn chực à?" Chú Yến quay trở vào.

"Bàn bạc về cái báo cáo tính khả thi của ông một chút." Thôi Dật từ trong túi lấy ra hai tờ giấy.

"Thế nào?" Chú Yến ngồi xuống ghế salong, cười cười.

"Chào luật sư Thôi yêu quý," Thôi Dật cầm giấy lên bắt đầu ngâm thơ, "Thời tiết hôm nay thật đẹp."

Yến Hàng ngồi trên bệ cửa sổ cười không dừng được, Sơ Nhất nghe đến là nghiêm túc: "Đây là viết, viết thư mà?"

"Ông cho tôi hai mươi vạn," Thôi Dật tiếp tục ngâm, "Tôi có thể mở cửa hàng, cửa hàng này nhất định có thể kiếm được tiền, không cần biết kiếm được bao nhiêu tiền lãi, tôi đều sẽ chia cho ông một nửa."

"Có phải cực kỳ chân thành không." Chú Yến hỏi.

"Phải." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Nếu như sau này không làm nổi," Thôi Dật đưa mắt nhìn hai người bọn họ một cái, "Tôi cho ông hai đứa con trai của tôi, hai đứa nó công việc cũng không tệ lắm, sau này có lẽ sẽ kiếm được không ít tiền, ông cứ cầm lấy thẻ lương của chúng nó là được ..."

"Đệt mợ," Yến Hàng cười đến ngã từ trên bệ cửa sổ xuống, "Bố ruột thật đây à."

Sơ Nhất thở dài.

Thôi Dật ngâm xong chiếc "báo cáo" kia, quá ngắn, bởi vì chú Yến viết chữ quá to, lại còn cách thật xa mới viết kính thư rồi ký tên, góc trên bên trái và góc dưới bên phải đều vẽ một cái logo.

Căn cứ trình độ của chiếc logo này với mặt dây chuyền ngoắc ngón tay trên cổ Yến Hàng kia mà nói, cơ bản có thể đoán được là chiếc logo này dùng phương thức "tự thiết kế" lúc trước.

"Được không?" Chú Yến hỏi.

"Được." Thôi Dật gật gật đầu, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đặt lên mặt bàn, "Hai mươi vạn, hai đứa con trai tạm thời thuộc về tôi, sau này tiền hoa hồng sẽ trả theo tháng."

"Cảm ơn." Chú Yến cầm lấy tấm thẻ bỏ vào trong túi.

Cái báo cáo này của chú Yến là nói khùng nói điên, nhưng chuyện mở cửa hàng không phải như vậy, ăn cơm xong ông ấy và Thôi Dật liền ra ngoài ban công, nói chuyện rất lâu.

"Mở cửa hàng gì á?" Sơ Nhất nói.

"Chưa từng nói với anh," Yến Hàng nói, "Có điều nếu anh đoán không sai thì hẳn ông ấy muốn mở hiệu sách."

"Hiệu sách?" Sơ Nhất ngẩn cả người.

Thành thật mà nói, phong cách của chú Yến từ đầu đến chân không hề có chút liên quan nào đến hiệu sách.

"Ừa," Yến Hàng cười cười, "Bố anh thích đọc sách lắm, đọc không ít sách đâu, còn nhiều hơn cả anh, chưa từng đi học mà còn biết Yến Thù có bảy người con đây."

"Đúng vậy." Sơ Nhất gật đầu.

"Có khi còn muốn làm cho lãng mạn một chút nữa," Yến Hàng nói, "Con người bố anh lãng mạn từ trong xương."

"Anh cũng thế." Sơ Nhất nói.

"So với em thì đúng thật," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Dù sao anh cũng sẽ không bao giờ tặng cho người ta một chiếc bình giữ nhiệt kiểu ông già."

Sơ Nhất nở nụ cười: "Em lại tặng, tặng anh một cái."

"Đến bây giờ vẫn còn dùng đây," Yến Hàng thở dài, "Mang đến chỗ làm, anh với đồng nghiệp như kiểu cách nhau cả một thế hệ."

"Mua cho anh cái bình, bình sữa nhé." Sơ Nhất nói.

"Mua đi." Yến Hàng xì một tiếng.

"Ngày, ngày mai ..." Sơ Nhất nói được một nửa thì điện thoại di động kêu vang, cậu nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, cầm điện thoại lên nhìn một chút, "Xuân Dương."

"Chu Xuân Dương!" Yến Hàng lườm cậu một cái.

"Alo, Xuân Dương?" Sơ Nhất nhận điện thoại.

"Chu Xuân Dương!" Yến Hàng gào lên một tiếng.

"Yến Hàng nói chuyện với tôi đấy à?" Chu Xuân Dương nói qua điện thoại.

"Anh ấy muốn đánh, cậu đó," Sơ Nhất nói, "Có việc gì?"

"403 tụ tập," Chu Xuân Dương nói, "Đại Cường Tiểu Cường cuối tuần sẽ tới đây, người nơi khác không cho đem theo người nhà, người bản địa thì được."

"Người, nhà tôi phải đi làm," Sơ Nhất liếc mắt nhìn Yến Hàng một cái, "Ảnh cuối tuần không, được nghỉ."

"Vậy đến nhà hàng bọn họ ăn." Chu Xuân Dương nói.

"Bảo là đến nhà, nhà hàng anh ăn." Sơ Nhất quay đầu nói với Yến Hàng một câu.

"Nghĩ hay lắm." Yến Hàng dứt khoát trả lời.

"Nghĩ hay lắm." Sơ Nhất nói lại vào trong điện thoại.

"Không cần nhắc lại," Chu Xuân Dương cười, "Tôi nghe thấy rồi, cứ quyết định vậy đi, cuối tuần đế nhà hàng Yến Hàng ăn, đúng sáu giờ, ăn xong lại đi ăn đồ nướng."

"Được." Sơ Nhất đáp lời, suy nghĩ một chút liền hỏi một câu, "Cậu mang người, nhà không?"

"Tôi không có ai." Chu Xuân Dương nói.

"Lý ..." Sơ Nhất còn chưa dứt lời đã bị Chu Xuân Dương ngắt lời.

"Lý cái rắm cậu ta còn đi học không về được."

"Lý cái rắm cuối, cuối tuần cũng phải được, nghỉ tiếng rưỡi, chứ?" Sơ Nhất nói

"Sơ Nhất à cái miệng này của cậu còn cứu được hay không vậy hả?" Chu Xuân Dương hỏi.

"Chắc không, không cứu được," Sơ Nhất thở dài, "Yến Hàng cố gắng nhiều, nhiều năm như vậy cũng, không cứu nổi."

Mấy người 403 bọn họ, gần như hai tháng lại tụ tập một lần.

Ngoại trừ Đại Cường, Tiểu Cường ở nơi khác, mấy người còn lại đều ở trong thành phố, được cái chỗ làm của Đại Cường, Tiểu Cường đều gần, ngồi xe buýt một tiếng đồng hồ là tới nơi.

Mỗi lần tụ tập thực ra cũng chỉ là ăn ăn ăn, ngay là hát karaoke còn không đi mấy, cơ bản là ăn cơm tối trước, ăn xong rồi đi bát phố một lúc, sau đó lại ăn đồ nướng đến tận khuya.

"Anh đi không?" Sơ Nhất hỏi Yến Hàng.

Bây giờ ở nhà hàng Yến Hàng coi như là nhân viên lâu năm, không cần mỗi ngày đều đứng ở cái bàn đó nữa, một tuần nhiều nhất hai ngày, những lúc khác hắn chỉ huấn luyện nhân viên mới của nhà hàng, hoặc đi cùng lão đại tới nơi khác học hỏi kinh nghiệm, khách quen nếu muốn đặt hắn nấu gì đó cũng đều phải hẹn trước.

"Đi chứ," Yến Hàng nói, "Đằng nào cũng không có việc gì."

"Nấu cho bọn em, không?" Sơ Nhất hỏi.

"Không nấu," Yến Hàng nói, "Không phải giờ làm việc chỉ nấu cho người trong nhà ăn thôi."

"Chúng ta bị, bị thế, thế chấp cho, chú Thôi rồi." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng cười cả nửa ngày: "Vậy nếu chú Thôi đồng ý, ngày nào cũng tới đây ăn là được."

Hôm tụ tập Yến Hàng đã nhờ nhà hàng kê cho bọn họ hai cái bàn thật lớn trên lầu hai, Sơ Nhất và Yến Hàng đến sớm nhất, ngồi ở ghế dài nhìn khách khứa trong nhà hàng.

Mỗi một nhân viên phục vụ đi qua đều sẽ lễ phép chào Yến Hàng một tiếng "Hàng ca", cảm giác này thật sự quá tuyệt vơi, giống như sơn đại vương dẫn theo áp trại phu nhân ... Không phải, là sơn đại vương dẫn theo áp trại phu quân ... Nghe vẫn kỳ cục, vậy thì sơn đại vương dẫn theo ... Chó tuần núi.

Sơ Nhất thở dài.

"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.

"Không," Sơ Nhất cười cười, "Chỉ là đột nhiên cực, cực kỳ yêu anh."

Yến Hàng không lên tiếng, nhìn cậu chằm chằm một lúc, sau đó vươn tay sờ sờ trán cậu.

Sơ Nhất cười đẩy tay hắn ra, nhìn thấy cửa nhà hàng dưới lầu bị đẩy ra, Lý Lâm đi vào, đằng sau không nhìn thấy Chu Xuân Dương.

"Lý, Lý Lâm đến một, mình." Sơ Nhất nói, níu lan can nhoài ra vẫy vẫy tay, Lý Lâm cười cười, đi lên.

"Hai người bọn họ cũng thật là đặc biệt." Yến Hàng nói.

Lý Lâm chào hỏi hai người bọn họ một chút, ngồi xuống: "Tôi cứ tưởng tôi đến muộn rồi cơ."

"Cậu đến muộn đó," Yến Hàng nhìn đồng hồ, "Chỉ là bọn họ đến muộn hơn thôi."

"Cậu không, không đi cùng Xuân Dương, sao?" Sơ Nhất hỏi.

"Cậu ấy nói không tiện đường," Lý Lâm nói, "Tôi đành đi một mình ... Có khi cậu ấy còn chẳng đến."

" ... Ờ." Sơ Nhất nhấp ngụm trà.

Kỳ diệu vậy.

Lý Lâm tới được một lát thì mấy người ký túc xá bọn họ cũng tới, một đám người không nổi hai tháng lại gặp nhau một lần, đến nơi ngay cả chào hỏi còn lười, ngồi xuống mở máy nói chuyện luôn.

Chu Xuân Dương đến cuối cùng, lúc đi vào nhìn nét mặt có vẻ không được vui.

"Bị xe tông một phát." Cậu ta ngồi xuống uống một hớp rượu vang.

Lý Lâm lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn cậu ta.

"Tôi không sao." Cậu liếc mắt nhìn Lý Lâm một cái.

Lý Lâm không nói gì, lại ngửa người dựa vào ghế.

"Tông vào người khác không?" Hồ Bưu nói

"Không," Chu Xuân Dương nhíu mày, "Tôi cũng không muốn nói, tôi đâm vào cột ở bãi đậu xe."

Lý Lâm không nhịn được cười ra tiếng, cả đám người đều ồ lên cười vui vẻ.

"Cậu lái xe cũng lâu rồi mà," Yến Hàng cười nói, "Sao lại còn đâm được vào cột."

"Không biết," Chu Xuân Dương nói, "Hình như là chiều dài cơ sở không đúng ..."

"Chiều dài cơ sở với đâm, đâm vào cột không liên quan," Sơ Nhất nói, "Cậu học sư, sư phạm mầm non bên cạnh, đấy à?"

Mấy người còn lại càng cười dữ dội.

"Sơ Nhất," Chu Xuân Dương nhìn cậu, "Chúng ta có còn là anh em không hả?"

"Còn." Sơ Nhất gật gật đầu, chìa tay về phía cậu ta.

Chu Xuân Dương vươn tay bắt lấy tay cậu.

"Chiều dài cơ sở không, đúng nên đâm, vào cột," Sơ Nhất nói, "Ngày mai cậu lái xe tới, tới chỗ tôi, tôi xem cho, cậu."

"Được." Chu Xuân Dương gật đầu.

Lần tụ tập này nói là mang theo người nhà, nhưng trên thực tế đám người này ngoại trừ Sơ Nhất và Chu Xuân Dương, còn lại đều ở trạng thái độc thân, chia tay chia chân, theo đuổi không được, cực kỳ đau khổ.

Thế là sau khi ăn xong, đi dạo trên đường chưa được bao lâu đã đau khổ đến nỗi muốn đi ăn đồ nướng.

"Đi." Hồ Bưu vung tay lên.

Một đám người đi tới tiệm đồ nướng, Sơ Nhất và Yến Hàng đi cuối cùng, hai người bọn họ muốn cọ cọ vai nên sẽ không đi phía trước.

"Hai người bọn họ," Yến Hàng hất hất cằm nhìn Chu Xuân Dương và Lý Lâm phía đằng trước, "Bao lâu rồi nhỉ?"

"Không biết," Sơ Nhất nói, "Vẫn chưa chính, thức thì phải? Vẫn còn phân cao thấp."

"Phân cao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net