Chương 108 - PN3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần trời đẹp, bố đi bàn chuyện làm ăn, mẹ và mấy người chị em bạn dì hẹn nhau ở nhà uống trà tiện thể so bì nhan sắc. Chu Xuân Dương nằm trên giường nhàn chán xem điện thoại di động.

Mấy người bình thường hay chơi game cùng đều không online, một mình cậu chơi cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành giương mắt nhìn nhìn đám bạn cấp hai tám chuyện trong nhóm chat.

Không hiểu sao lại nói tới muốn họp lớp.

Vừa nhắc đến họp lớp một cái liền không ít người nhảy ra, nói là lâu rồi không gặp, cũng không biết mọi người giờ thế nào, nên phải họp lớp gì gì đó.

Lâu rồi không gặp á?

Chu Xuân Dương chẳng có cảm giác gì, có lẽ vì trí nhớ cậu quá tốt, cậu cảm thấy những bạn học này cứ như mới vừa gặp hôm qua, hoàn toàn không hề có cảm giác "lâu rồi", thậm chí cậu còn cảm thấy cái ngày cậu và Sơ Nhất "thương lượng" trong nhà hàng của Yến Hàng chỉ như mới hôm qua.

Chắc là vì quá yên bình, ngày nào cũng như ngày nào, cho nên không cảm thấy mình đang sống.

Điều mới mẻ duy nhất chính là đến trường học mới gặp được Yến Hàng, cảm thấy thật đẹp trai, đúng gu cậu, kết quả bởi vì Sơ Nhất không cho chép nên cái gì cũng không được làm.

Những ngày tháng như này, thật đáng thương biết bao

- Lý Lâm có đi không vậy?

Chu Xuân Dương không có hứng thú đi họp lớp với bạn học, vốn dĩ đang định bỏ điện thoại xuống mở máy tính, vừa nhìn thấy tên Lý Lâm cậu dừng lại tiếp tục nhìn màn hình điện thoại.

- Có những ai đến thế?

Lý Lâm hỏi một câu.

- Mấy đứa đang nói chuyện đều đi cả đó

- Vậy không nói gì thì sao?

Lý Lâm lại hỏi.

Chu Xuân Dương cười cười, cậu gần như đoán được Lý Lâm đang hỏi ai.

- Không nói chuyện cũng không có mấy ai đi, còn ai không nói chuyện nhỉ

- @Chu Xuân Dương

Lớp trưởng tag cậu.

Lớp trưởng là bạn cùng bàn cậu, một người đàng hoàng vô cùng thành thật, chỉ cần không trêu ngươi cậu ta thì bình thường có bắt nạt kiểu gì cũng được.

Chu Xuân Dương ngồi cùng bàn với cậu ta hai năm, vẫn không cảm nhận được lớp trưởng có điểm nào hơn người, lúc này nhìn thấy lớp trưởng tag cậu, cậu mới đột nhiên cảm thấy lớp trưởng thật là đáng yêu.

Cậu không trả lời, cầm điện thoại vô cùng đắc ý mà châm điếu thuốc.

Nhóm trưởng đưa ra thông báo, mấy người nãy giờ vẫn không nói gì thò mặt ra, bảo rằng đều đi.

Khoảng gần hai mươi phút sau, Chu Xuân Dương mới gõ mấy chữ trên điện thoại gửi đi.

- Họp lớp á? Bao giờ thế?

Mấy người báo thời gian cho cậu.

- Đến lúc đó tôi xem xem đã, chưa chắc lắm, nếu đi được tôi sẽ đi

Mọi người đều xôn xao bảo cậu đi, còn có mấy người nói lúc đi tiện đường sẽ qua gọi cậu.

Chu Xuân Dương cũng không đọc kĩ, chỉ nhìn chằm chằm chờ tên Lý Lâm xuất hiện.

Nhưng từ sau khi lớp trưởng tag cậu xong, rốt cuộc chẳng thấy tên này nói năng gì nữa, cũng không biết đang xem hay thoát ra rồi.

Hơn nữa sự im lặng này, im tới tận mấy ngày.

Có điều Chu Xuân Dương cũng không gấp gáp lắm, ngược lại mấy ngày này cậu cũng không ngoi lên.

Lúc lớp trưởng gọi điện đến, Chu Xuân Dương đang bị mẹ cầm tạp chí đuổi đánh vì hút thuốc lá trong phòng, đánh từ phòng ngủ đến phòng khách lầu một, rồi lại từ phòng khách đánh trở về phòng ngủ lầu hai.

"Con nghe điện thoại đã, nghe điện thoại đã," Chu Xuân Dương vừa lấy điện thoại ra vừa giơ tay lên đỡ một trận phang tạp chí của mẹ, "Con nghe xong rồi mẹ hẵng tiếp tục."

Mẹ không để ý đến cậu, đánh thêm mấy cái rồi xoay người bỏ đi.

"Alo lớp trưởng." Chu Xuân Dương nhận điện thoại.

"Cậu đang bận à?" Lớp trưởng hỏi.

"Bình thường," Chu Xuân Dương nói, "Có chuyện gì thế?"

"Còn có thể có chuyện gì nữa, ngày mai cậu đi được đúng không?" Lớp trưởng hỏi.

Có thể chứ, tất nhiên là đi được, nếu Lý Lâm có thể đi thì cậu chắc chắn sẽ đi, nhưng bây giờ cậu không biết Lý Lâm có đi không ...

"Tôi ... Chắc là đi được đó." Cậu nói.

Cậu có đi hay không chắc chắn không thể dùng Lý Lâm làm tiêu chuẩn được, này mà để Lý Lâm biết được thì mất mặt chết.

"Đừng có chắc là chứ, chắn chắn đi," lớp trưởng nói, "Tôi còn phải đặt bàn, phải xác định số người."

"Há, đi được," Chu Xuân Dương chẹp một tiếng, lại rất tự nhiên mà hỏi một câu, "Nhiều người đi không?"

"Trên cơ bản là đi tất," Lớp trưởng nói, "Tôi gọi điện thoại xác nhận với từng người rồi."

Cơ bản.

Cái từ cơ bản này hơi bị kì diệu, chín trên mười người đi cũng gọi là cơ bản rồi. Nhưng một người này nhỡ đâu vừa hay là Lý Lâm, vậy đối với cậu mà nói buổi họp lớp này không có ý nghĩa gì nữa rồi.

Aiz.

Lý Lâm lớp tám mới chuyển vào lớp họ, hầu như đều ngồi bàn không trước thì sau cậu, hai năm lớp tám và lớp chín này khoảng cách xa nhất chỉ là một cái lối đi mà thôi.

Quan hệ rất bình thường, còn không bằng cậu với lớp trưởng.

Có điều cậu rất chú ý đến Lý Lâm, không phải vì Lý Lâm là người bạn cùng trang lứa đầu tiên cậu cảm thấy vừa mắt sau khi phát hiện mình có hứng thú với con trai, mà do trong tiết tự học cậu dùng điện thoại đọc truyện tranh BL abc xyz bị Lý Lâm nhìn thấy.

Thật ra ai nhìn thấy cậu cũng mặc kệ, chỉ cần bố mẹ không nhìn thấy là được, chỉ là phản ứng của Lý Lâm lúc đó không giống những người khác.

Chỉ liếc mắt nhìn cậu, trong ánh mắt không có chút kinh ngạc nào.

Quá bình tĩnh.

Cậu cảm thấy có khi Lý Lâm giống cậu.

Hơn nữa người này cũng chú ý đến cậu giống như vậy, còn tưởng là không ai phát hiện ra.

Nhưng hai người bọn họ suốt hai năm trời tính ra chỉ là bạn bè hết sức bình thường thôi, Chu Xuân Dương không nghĩ có gì đó với cậu ta.

Nếu không phải vì Sơ Nhất, sau khi tốt nghiệp cậu chắc cũng chẳng qua lại gì với Lý Lâm nữa, ít nhất trước tiên cậu sẽ bỏ chút công sức mà tiếp cận Yến Hàng.

Hiện giờ ý nghĩ tiếp cận Yến Hàng bị Sơ Nhất thẳng tay chặt đứt, lại nhìn thấy tên của Lý Lâm, đột nhiên cậu cảm thấy hơi khang khác.

Sau khi cậu nói chuyện điện thoại với lớp trưởng xong liền bấm vào xem album ảnh của Lý Lâm một chút.

Vòng bạn bè của cậu ta đăng khá nhiều, nhưng rất ít ảnh tự sướng, hầu như chụp đồ ăn, chụp còn chẳng có tính thẩm mỹ, mì ăn liền cũng chụp, chụp xong đăng lên ghi: Mì ăn liền.

Chu Xuân Dương đoán trong số bạn bè trong vòng bạn bè của cậu ta có người chỉ số thông minh không được cao cho lắm.

Quán ăn để họp lớp là lớp trưởng đặt, cách nhà Chu Xuân Dương không xa, ngồi xe năm phút là đến.

Sáu giờ bắt đầu, năm rưỡi mẹ đã gõ cửa: "Con đừng có đến muộn đó."

"Họp lớp thôi mà, đến muộn thì đến muộn thôi." Chu Xuân Dương nói.

"Con tưởng con đến muộn là tất cả mọi người sẽ chú ý đến con à?" Mẹ nói, "Toàn là bạn học cũ cả, nhìn con cả ba năm trời rồi."

"... Bây giờ con cũng đâu đi ngay bây giờ được," Chu Xuân Dương nói, "Bây giờ con mà đi, tới nơi ngoài lớp trưởng ra cũng chỉ có mỗi con, cứ như con thiếu bữa cơm này lắm á."

Nhưng thật ra là vì chưa chọn xong quần áo.

Mặc kệ hôm nay Lý Lâm có đến không, cậu vẫn là người rất chú ý đến hình tượng.

Hơn nữa trước giờ cậu luôn là người có giác quan thứ sáu rất nhạy, cậu đoán Lý Lâm chắc chắn sẽ tới.

Phán đoán của cậu quả là chính xác, Lý Lâm không những đến mà còn đến sớm hơn cả cậu.

Lúc cậu vào phòng riêng, Lý Lâm đã ở trong đó đang ngồi nói chuyện với mấy bạn học.

"Xuân Dương đến rồi," có người nói một câu, "Cứ sợ cậu không đến chứ."

"Tại sao tôi lại không đến được." Chu Xuân Dương cười.

"Xuân Dương không thay đổi gì cả." Lớp trưởng đi tới vỗ vỗ vai cậu.

"Cũng tạm," Chu Xuân Dương gật đầu, "Chưa già."

Cả đám đều bật cười.

Chu Xuân Dương thoáng nhìn về phía Lý Lâm, chạm mắt với Lý Lâm, cậu cười cười.

Lý Lâm cũng cười.

Lúc cậu đang suy nghĩ xem có nên ngồi xuống chỗ cạnh Lý Lâm không thì Lý Lâm đã xoay đầu đi, tiếp tục nói chuyện với người khác.

Ai da đệt mợ.

Chu Xuân Dương ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng.

Có lẽ đây là lần họp lớp đầu tiên sau khi tốt nghiệp cấp hai, tuy rằng thời gian xa cách chưa lâu, nhưng các loại chuyện mới mẻ ở trường cấp ba vẫn muốn nóng lòng chia sẻ, từng người từng người nói chuyện đến quên trời quên đất.

Chu Xuân Dương chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng nói mấy câu, với lại trường cậu học cũng chẳng có gì để nói, mỗi ngày nhìn một đống phụ tùng ô tô, cậu cũng không có hứng thú mà nói.

Lý Lâm học trường cấp ba trọng điểm của thành phố, lớp bọn họ thành tích hầu như đều be bét, Lý Lâm học trường trọng điểm nên ai ai cũng hỏi thăm.

"Nhiều nữ sinh đẹp không? Con gái học giỏi có sức hút lắm." Có người cảm thán.

"Không để ý nữa." Lý Lâm cười cười.

Câu trả lời này vô cùng có ý tứ, Chu Xuân Dương liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lại một lần nữa chạm mắt với Lý Lâm.

Cho nên Chu Xuân Dương cảm thấy Lý Lâm vẫn luôn chú ý đến cậu, là bởi vì cậu nhìn Lý Lâm mười lần thì tới tám lần họ mắt đối mắt với nhau.

"Còn Xuân Dương, các cậu thì sao?" Lại có người hỏi.

"Hỏi chi cho phí lời." Chu Xuân Dương nói.

"Trường cậu không có gái đẹp à?" Lớp trưởng hỏi.

"Chuyên ngành bọn họ không có con gái." Lý Lâm nói.

"Chuyên ngành gì á?"

"Sửa chữa ô tô." Lý Lâm nói.

"Ừa," Chu Xuân Dương nhấp ngụm trà, "Một đứa con gái cũng không có."

"Rất tốt." Lý Lâm cười cười.

Chu Xuân Dương nhìn cậu ta, Lý Lâm vẫn còn đang cười, nhìn qua cũng không có ý định thu lại, vì thế Chu Xuân Dương cũng cười cười.

Nhìn qua Lý Lâm chẳng có gì thay đổi so với lúc trước, nhưng Chu Xuân Dương vẫn cảm thấy cậu ta khang khác, không thể nói rõ là cảm giác gì.

Dù sao trước đây cậu cũng sẽ không có ăn một bữa cơm thôi mà nhìn Lý Lâm tới bảy tám chục lần, sức hấp dẫn không có lớn tới như vậy.

Ngày hôm nay bữa cơm này cậu không biết ăn thế nào, tai nghe bạn học nói chuyện, đôi mắt thỉnh thoảng không khống chế được mà nhìn về phía Lý Lâm.

Vậy mà lần nào cũng thấy Lý Lâm đang nhìn cậu.

Nhưng trừ cái lúc nói chuyện chuyên ngành lúc nãy, những lúc khác Lý Lâm toàn quay đi, nói chuyện với người khác.

Điểm này làm Chu Xuân Dương có hơi khó chịu.

Mỗi lần nhìn sang đều có thể chạm mắt nhau, ít nhất chứng tỏ rằng thời gian cậu ta nhìn mình lâu hơn thời gian mình nhìn cậu ra, còn có mặt mũi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Lúc bữa ăn sắp kết thúc, một đám người uống bia xong bắt đầu trở nên hưng phấn, đứng lên đi qua đi lại giữa các bàn nói chuyện với nhau.

Lý Lâm cũng đứng lên.

Bây giờ Chu Xuân Dương khống chế xong ánh mắt của chính mình, ngồi nguyên vị trí của mình, đầu cũng không nghiêng một cái.

Nhưng không ngờ là Lý Lâm trực tiếp đặt mông ngồi xuống cái ghế trống không sau khi lớp trưởng rời đi, cậu xoay đầu nhìn Lý Lâm.

Lý Lâm kéo kéo ghế lại gần cậu, cầm ly của cậu ở trước mặt lên uống một ngụm, sau đó cười cười: "Cậu đúng thật là chẳng thay đổi gì cả."

"Có chút thời gian như thế tôi cũng không kịp thay đổi á." Chu Xuân Dương liếc mắt nhìn cái lycủa mình.

Lý Lâm lại đứng lên, trở về vị trí cũ cầm ly lại đây, rót cho mình một ly bia rồi lại rót đầy vào ly của Chu Xuân Dương.

"Chúng ta uống một ly đi." Cậu ta cầm ly.

Chu Xuân Dương không lên tiếng, cầm ly của mình cụng với cậu ta một cái, uống hết nửa ly.

Lý Lâm cũng uống hơn nửa, lúc đặt ly xuống còn tiện tay lau miệng một chút.

Không biết tại sao Chu Xuân Dương cảm thấy động tác này có chút chút gợi cảm.

Có lẽ vì ngồi gần quá? Cậu và Lý Lâm học chung hai năm, lần này là lần họ ngồi gần nhau nhất, Lý Lâm còn hơi nghiêng người về phía cậu, nếu muốn hôn một cái chỉ cần quay đầu sang là được.

Hay là vì dùng cùng một cái ly, uống cùng một vị trí với Lý Lâm? Cái trình tự này đúng thật có chút mờ ám.

"Bây giờ cậu thế nào?" Lý Lâm hỏi, "Vừa rồi cũng không nghe cậu nói."

"Chỉ vậy vậy thôi," Chu Xuân Dương nói, "Vốn dĩ cũng không có gì để nói."

"À." Lý Lâm cười cười, "Tôi vòng bạn bè của cậu rất thú vị."

Chu Xuân Dương không nói gì.

"Tuy rằng chuyên ngành không có con gái." Lý Lâm nói, "Thế nhưng ký túc xá lại có trai đẹp."

Chu Xuân Dương nghiêng đầu, nhìn cậu ta.

Trai đẹp chắc là nói Sơ Nhất, nhưng câu này của Lý Lâm nghe rồi còn cảm thấy có ý gì khác.

"Có bạn trai chưa?" Lý Lâm đột nhiên hỏi.

"Chưa." Chu Xuân Dương trả lời theo thói quen.

Trả lời xong cậu mới ngẩn người.

"Ờ," Lý Lâm gật đầu, rồi vỗ vai cậu một cái, đứng lên, "Tiếp tục cố gắng nha."

Không chờ cậu mở miệng, Lý Lâm đã đi đến bàn khác.

Chu Xuân Dương quay đầu nhìn cậu ta chằm chằm, có nỗi kích động muốn đem cậu ta về đánh một trận.

Bây giờ cậu đã có thể xác định cậu và Lý Lâm giống nhau, cho dù trước đó không chắc chắn thì sau vài phút giao lưu này cậu đã vô cùng chắc chắn, nhưng cậu không biết Lý Lâm muốn làm gì.

Có cảm giác khó chịu vì bị người ta đùa giỡn.

Có điều cậu không thể hiện ra, tiếp tục vừa uống vừa nói chuyện với những người khác, chỉ là không nhìn về phía Lý Lâm nữa.

Ăn xong mọi người cùng nhau đứng trước cửa nhà hàng, có người tiếp tục nói chuyện, có người vội vàng sắp xếp đưa những người tửu lượng không ổn uống mấy chai bia chân đã lảo đảo về nhà, còn có người hẹn nhau về cùng một hướng.

"Đi không?" Chu Xuân Dương đi đến cạnh Lý Lâm hỏi một câu.

"Hả?" Lý Lâm liếc mắt nhìn cậu, "Đi."

Chu Xuân Dương nghiêng nghiêng đầu, xoay người đi, Lý Lâm ở phía sau chào mấy bạn học một tiếng rồi đi theo.

"Cậu không uống nhiều chứ?" Chu Xuân Dương hỏi.

"Không có," Lý Lâm nói, "Tôi cũng chẳng uống bao nhiêu."

"Ờ." Chu Xuân Dương vừa đi vừa lấy thuốc lá ra, châm một điếu ngậm, rồi lại nhìn cậu ta, "Cậu không hút thuốc đúng không?"

"Không hút." Lý Lâm cười cười.

"Ừa." Chu Xuân Dương gật đầu, không nói nữa.

Bên ngoài rất lạnh, nhưng họ vừa ăn vừa nói chuyện rồi mới ra ngoài, trên người vẫn còn ấm áp, bầu không khí lúc này có thể nói là rất thoải mái, đèn đường vàng ấm áp, trên đường không có quá nhiều người đi lại, tiếng nhạc từ cửa hàng bên cạnh truyền tới, còn có hai người tuy rằng không uống say nhưng cũng có chút chuếnh choáng.

Nếu không phải trước đó Lý Lâm đùa giỡn cậu thì lúc này cậu rất muốn tìm rạp chiếu phim, tùy tiện mua hai vé để cùng Lý Lâm sóng vai ngồi bên nhau trong bóng tối.

Đáng tiếc quá.

Chu Xuân Dương cười lạnh trong lòng.

Suốt dọc đường đi, ít nhất ba lần Lý Lâm xoay đầu định nói chuyện với cậu, cậu đều quay đầu đi nhìn cửa hàng ven đường.

Cuối cùng đến ngã tư, cậu hút thuốc xong, dụi thuốc vào thùng rác ven đường, sau đó hỏi một câu: "Cậu đi hướng đó nhỉ?"

Lý Lâm do dự một chốc rồi chỉ sang hướng bên phải: "Bên kia."

"Ờ." Chu Xuân Dương cười cười.

Nhà Lý Lâm không cùng một hướng với nhà cậu, bên phải là đường về nhà cậu, nếu Lý Lâm định đi hướng này thì phải vòng một vòng mới quay về được ...

"Tôi đi bên này." Chu Xuân Dương chỉ sang bên trái.

"Hả?" Rõ ràng Lý Lâm ngây ngẩn cả người.

"Ngủ ngon." Chu Xuân Dương vỗ vỗ vai cậu ta, đi về phía bên trái.

Phản ứng của Lý Lâm ra sao cậu không nhìn thấy, ngược lại cậu sảng khoái là được.

Đi thẳng đến chỗ ngoặt phía trước, cậu mới vươn tay vẫy một chiếc taxi.

Vừa mới lên xe điện thoại cậu liền kêu vang, lấy ra nhìn, thì ra là mấy bạn học trong nhóm chat đang mắng cậu không nói tiếng nào đã đi, bảo cậu lần sau phải mời một bữa.

- Tôi có chút việc gấp phải đi, ngại quá, mời cơm không thành vấn đề, thời gian địa điểm các cậu chọn đi

- Cậu còn có kèo khác đúng không?

Có người hỏi một câu.

Chu Xuân Dương cười cười, nhanh tay bấm bấm trên màn hình điện thoại vài cái.

- Ừa, có hẹn với người ta

Gủi tin nhắn xong cậu bỏ điện thoại vào túi, vui vẻ chậm rãi xoay người, lúc đi ngang qua ngã tư cậu bỏ Lý Lâm lại, cậu liếc mắt nhìn ra bên ngoài.

Lý Lâm không còn đứng đó nữa.

Cậu lười biếng duỗi lưng, hả hê quá đi mất.

Điện thoại trong túi vang lên một tiếng, Chu Xuân Dương chậm rãi lấy điện thoại ra nhìn, là Lý Lâm gửi tin nhắn tới.

Chỉ hai chữ.

- Ngủ ngon

Thần kinh. Chu Xuân Dương không trả lời, nhét điện thoại lại vào túi.

Mấy ngày sau đó Lý Lâm cũng không có động tĩnh gì, trên vòng bạn bè vẫn giống như bình thường, đăng mấy ảnh chụp món ăn chẳng đẹp đẽ gì.

Xuất phát từ sự khinh bỉ với trình độ chụp ảnh đồ ăn và nội dung của Lý Lâm, Chu Xuân Dương chụp một bộ lọc không khí bẩn thỉu trong phòng thực hành đăng lên vòng bạn bè, chỉ ghi hai chữ.

- Chiffon

Một đám người vào bình luận hỏi có phải cậu đói đến điên rồi không.

Điều khiến Chu Xuân Dương có hơi bất ngờ chính là vậy mà Lý Lâm lại hiểu ý cậu.

Hôm sau Lý Lâm đăng một tấm ảnh chụp bánh donut, ghi chữ Lốp xe.

Chu Xuân Dương nhấn like cho cậu ta.

Nhấn like chưa đến nửa tiếng, Lý Lâm đã nhắn tin cho cậu.

- Ăn không?

Chu Xuân Dương không hiểu mà gửi lại một dấu chấm hỏi.

Lý Lâm gửi tấm ảnh bộ lọc không khí mà cậu đăng trên vòng bạn bè tới.

Chu Xuân Dương bật cười.

- Cậu muốn ăn tôi mời cậu, đảm bảo ăn no

- Mời cậu đi ăn bánh donut nha

Chu Xuân Dương ngẩn người nhìn tin nhắn này.

- Ngày mai có rảnh không?

Lý Lâm lại nhắn một tin đến.

Chu Xuân Dương nhìn chằm chằm hai tin nhắn này một hồi lâu, định cân nhắc xem bên trong liệu có ý tứ gì, Lý Lâm muốn biểu đạt cái gì, hay là muốn trả thù chuyện hôm đó bị cậu vứt lại ở ngã tư?

Lúc này cậu thật sự không dám dễ dàng trả lời có đi hay không.

- Xuân Dương?

Lý Lâm gửi tin nhắn thứ ba đến.

- Được.

Chu Xuân Dương lập tức trả lời cậu ta một tin.

Chỉ vì hai chữ Xuân Dương này.

Người khác gọi cậu là Xuân Dương cậu không có cảm giác gì, bố mẹ, bạn bè, người thân, bạn học, ai cũng gọi cậu là Xuân Dương, nhưng không hiểu sao hai chữ "Xuân Dương" này của Lý Lâm còn chưa gọi thành tiếng, chỉ đánh mỗi hai chữ thôi lại khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

Xuất phát từ cẩn thận, Chu Xuân Dương đến chỗ hẹn muộn năm phút đồng hồ, hơn nữa đến nơi cũng không vội xuống xe ngay mà ngồi trên taxi nhìn ra bên ngoài trước, nhìn thấy Lý Lâm đang đứng ven đường chơi điện thoại mới mở cửa xuống xe.

"Thật ngại quá," cậu đi đến trước mặt Lý Lâm, "Trên đường có hơi kẹt xe."

"Không sao," Lý Lâm cười cười, "Tôi vừa mới đến thôi."

Lý Lâm cười lên rất đẹp, có một cái răng khểnh.

Chu Xuân Dương cảm thấy gu ngoại hình của mình phạm vi hơi rộng, Lý Lâm và Yến Hàng, cả Sơ Nhất nữa cậu đều cảm thấy đẹp trai, nhưng ba người này lại là ba phong cách hoàn toàn khác nhau.

Lý Lâm nhìn qua chính là một học sinh ngoan, nhưng chỉ cần nở một nụ cười lại không còn ngoan vậy, cho dù có răng khểnh cũng không che nổi sự nham hiểm của người này.

... Nham hiểm không chuẩnlắm.

Giả dối?

Gian xảo?

Không học hành cho giỏi thì khổ vậy đó, tìm cái từ để hình dung thôi mà tìm nửa ngày không ra.

"Ngồi bên ngoài phơi nắng tắm nắng nhé?" Lý Lâm dẫn cậu vào một nhà hàng nhỏ.

"Tùy cậu." Chu Xuân Dương nói.

"Hôm nay gió không lớn," Lý Lâm đi xuyên qua nhà hàng nhỏ, đi đến hành lang gỗ cạnh biển, "Bình thường tôi đến đây đều thích ngồi ngoài này."

"Lần nào cũng mời người khác ăn bánh donut à?" Chu Xuân Dương hỏi.

"Không," Lý Lâm đi đến một cái bàn, ngồi xuống, duỗi dài chân nhìn cậu cười cười, "Bình thường đều đến đây một mình."

"Há, một mình, suy ngẫm về cuộc đời." Chu Xuân Dương hơi do dự, nên ngồi đối diện hay ngồi bên cạnh cậu ta đây.

"Làm bài tập," Lý Lâm dùng chân đẩy cái ghế dựa bên cạnh từ dưới gầm bàn ra, "Có phải cậu chưa bao giờ ra ngoài một mình không?"

Chu Xuân Dương ngồi xuống, dựa vào lưng ghế nhìn thuyền buồm phía trước một chút: "Tôi không thích một mình."

"Hai người à?" Lý Lâm cười hỏi.

"Xem là ai đã." Chu Xuân Dương liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Nhân viên phục vụ đi đến, Lý Lâm gọi bánh donut và sữa nóng, Chu Xuân Dương gọi bánh chiffon và ca cao nóng.

"Đi cùng tôi chắc không sao chứ?" Lý Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net