Chương 33. Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Cơm Sầu Riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

"Lâu Thời Tấn?"

Thẩm Thụy lặp lại cái tên này một lần, mắt dần dần lạnh xuống.

"Lau qua đi," Đội trưởng Lăng khụ một tiếng, lấy khăn giấy đưa tới cho Nghiêm Như Tuyết, lại hỏi, "Chuyện đó... ... Lâu Thời Tấn, vì sao hắn lại muốn bắt cóc Tô Nguyên?"

"Bắt cóc cái gì?" Nghiêm Như Tuyết tiện tay xoa mặt, kinh ngạc nhìn cảnh sát, "Không phải anh ta muốn hù dọa Tô Nguyên, rồi ra mặt làm anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?"

Đội trưởng Lăng: "......"

Hiện tại người trẻ tuổi sẽ chơi như vậy?

Anh ta có phải không kịp thời đại không?

Thẩm Thụy đã gọi điện thoại cho Lâu Thời Tấn, không bao lâu đã được bắt máy.

"Lâu Thời Tấn, cậu mang Tô Nguyên đi đâu vậy?"

"Cậu nói cái gì?" Trong lòng Lâu Thời Tấn nhảy dựng, bỗng có một dự cảm không lành, "Không thấy Tô Nguyên?"

Nghiêm Như Tuyết nghe được âm thanh quen thuộc vang lên trong loa điện thoại, căm giận đứng lên, mắng một trận về phía đầu điện thoại bên kia.

"Lâu Thời Tấn anh đừng giả bộ, anh vừa thấy tôi, đã sai đám Mạc Nam đánh tôi hôn mê, còn không phải là sợ tôi làm hỏng chuyện tốt của anh, lại đem thủ đoạn không dám cho người ta thấy của anh năm đó sao?"

"Chẳng lẽ anh sửa lại thủ đoạn, cảm thấy cứu người từ trong tay lưu manh còn chưa đủ, thế nào cũng phải giở trò thần binh từ trên trời rơi xuống, mới có thể bù đắp cho Tô Nguyên hay sao?"

"Thu lại lòng dạ dơ bẩn của anh đi, Tô Nguyên bị anh nhìn trúng thật là xui tám đời, có được còn không quý trọng, hoa nhà không bằng hoa dại đúng không?"

Đội trưởng Lăng nghe được mà khóe miệng giật giật, quả nhiên mình không theo kịp thời đại.

Anh ta ra hiệu Nghiêm Như Tuyết tạm dừng, tiếp lời, "Chào ngài, tôi là đội trưởng đội trinh thám số hai thành phố Kinh, chúng tôi nhận được báo án, có một nhóm người mang Tô Nguyên ra khỏi thành."

"Một giờ trước, di động của Tô Nguyên được tìm thấy ở ven đường ngoài thành phố, chiếc xe kia mang biển số giả."

"Hành vi của ngài Lâu đã phạm pháp, mời anh lập tức phối hợp với chúng tôi, mang Tô Nguyên trở về."

Trong đầu Lâu Thời Tấn trống rỗng, "Tôi... ... Tôi không phải, tôi không có bắt cóc Tô Nguyên, chỉ là muốn cho Mạc Nam hù dọa cậu ấy một chút."

"Tôi cùng bọn họ giao hẹn ở phía nam công viên chờ Tô Nguyên, nhưng tôi căn bản chưa thấy được ngườI, Mạc Nam bên kia cũng không liên hệ được, tôi còn tưởng rằng... ... Thất bại... ..."

Vẻ mặt đội trưởng Lăng tức khắc nghiêm túc lên, "Lâu tiên sinh, mời anh lập tức đến công viên bảo an hỗ trợ chúng tôi điều tra."

"Được, tôi lập tức tới... ..." Lâu Thời Tấn thanh âm hơi run trả lời.

Song vài phút sau, anh ta thở hồng hộc xuất hiện ở cửa phòng an ninh.

"Thẩm Thụy? Anh quả nhiên ở đây, rốt cuộc Tô Nguyên làm sao vậy?"

Thẩm Thụy một quyền đánh lên, áp người lên trên tường, thanh âm từng quyền nện xuống làm người nghe có chút ê răng.

Mấy người tại chỗ chưa kịp phản ứng, đối phương ăn vài cú, các cảnh sát lúc này mới bắt đầu kéo người.

Tiểu đội trinh thám có cái nhìn không tốt đối với Lâu Thời Tấn, loại hành vi cầu yêu này quả thực làm người khác khinh thường.

Thẩm Thụy kéo cổ áo, ánh mắt cực kì đáng sợ, từng câu từng chữ mang theo sát ý.

"Thân thể Tô Nguyên có vấn đề, một ngày cậu ấy cũng đều không thể ngừng uống thuốc, nếu không......"

Tất cả mọi người đều hiểu ý ngoài lời, không khí an tĩnh đến đáng sợ.

Con ngươi Lâu Thời Tấn mở to, "Thuốc gì? Như thế nào tôi lại không biết?"

Thẩm Thụy cười lạnh, "Đương nhiên cậu cái gì cũng không biết, lúc cậu cùng Ôn tiểu thư anh anh em em, còn nhớ rõ Tô Nguyên sao?"

Lâu Thời Tấn không còn gì để nói.

Nghiêm Như Tuyết cũng giận dữ, "Lâu Thời Tấn, nếu Tô Nguyên có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"

Lâu Thời Tấn khụ ra một búng máu, nói, "Đúng, thật sự là tôi nhờ Mạc Nam hù dọa Tô Nguyên một chút, nhưng tôi cũng chỉ muốn... ... Dạy dỗ Tô Nguyên một chút, để cậu ấy có thể cho tôi cơ hội làm lại từ đầu, cũng thật sự không nghĩ trói cậu ấy đi đâu."

Đội trưởng Lăng híp mắt, lấy ra còng tay hướng về phía Lâu Thời Tấn, nhìn biểu cảm không thể tin của đối phương mở miệng nói, "Lâu tiên sinh, phiền anh theo chúng tôi một chuyến."

Xe cảnh sát inh ỏi rời khỏi công viên.

Không ít người vây quanh cửa, đều khẽ nói nhỏ.

"Bạn tôi vừa nãy đi sớm, nói công viên bị phong tỏa, nhưng mà rất nhanh lại giải tán, không nghĩ tới cảnh sát lại đều tới?"

"Không đơn giản nha, xe này là đội trinh thám, chẳng qua nhìn cũng không giống như tai nạn chết người nhỉ"

"Dù sao cũng không phải là có người bị bắt cóc đi? Có người nào lại động thủ tại đây, nơi nơi đều bị theo dõi"

"Ai biết được, chung quy vẫn có mấy người đầu óc không bình thường đi? Chúng ta vẫn là chạy nhanh đi thôi, đừng đợi lát nữa lại bị chặn"

"Đúng đúng đúng, chúng ta cũng không liên quan gì, vẫn nên về nhà sớm chút, chậm lại bị kẹt xe."

Tòng San San cùng Bành Ba liếc nhìn nhau một cái, đều có chút hoài nghi việc này có quan hệ với Tô Nguyên.

Vừa rồi Thẩm Thụy yêu cầu phong tỏa công viên, lập tức đã bị chặn. Có thể làm ra trận lớn như vậy, rất khó có người thứ hai.

*

Cục cảnh sát thành phố.

Sự tình gây ầm ĩ lớn, cảnh sát báo cho cha mẹ Tô Nguyên.

Tô Trạch giữ cha mẹ ở nhà, một mình vội vàng chạy tới Cục Cảnh sát.

"Lâu Thời Tấn - - "

Tô Trạch đấm một quyền vào mặt Lâu Thời Tấn, túm cổ áo cậu ta gầm nhẹ.

"A Nguyên làm sai cái gì, mà cậu đối xử với em ấy như vậy?!"

"Hai người quen biết từ nhỏ, em ấy có chỗ nào có lỗi với cậu? Mặc dù cậu ngoại tình, em ấy cũng chưa từng chỉ trích cậu... ..."

Tô Trạch tức giận đến đỏ hai mắt còn muốn đánh nữa, bị hai cảnh sát ngăn lại.

Trước đó Thẩm Thụy đã đánh đối phương đến hộc máu, lại đánh nữa bọn họ liền không thể nói chuyện.

Lâu Thời Tấn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra máu bầm trên mặt, lại còn kéo khóe miệng cười như không cười, "Đúng vậy, cậu ấy không chỉ trích tôi, đó là bởi vì cậu ấy không quan tâm tôi!"

"Tôi hao tổn tâm tư, mới làm A Nguyên chấp nhận tôi. Cũng mặc kệ tôi đối tốt với cậu ấy thế nào, cậu ấy đều không có đáp lại một tí, anh biết loại tuyệt vọng này sao?"

"Đó cũng không phải do em tôi sai!" Tô Trạch hét lớn một tiếng, nắm đấm xiết chặt, "Cậu ngoài miệng nói thích, lại một mặt mà tổn thương em ấy, thậm chí...... Còn ý định cắt thuốc của em tôi, em ấy sẽ chết !!!"

Sắc mặt Lâu Thời Tấn biến đổi, "A Nguyên rốt cuộc sinh bệnh gì?"

Thanh âm Thẩm Thụy cực kì trầm thấp, "Không phải sinh bệnh, là khiếm khuyết gen, nửa đêm hôm khai giảng kia Tô Nguyên phát sốt, tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện, lúc đó mới phát hiện ra.

Cậu ấy mỗi ngày đều phải uống thuốc, nếu không... ... Cho dù chỉ là cảm nhẹ, cũng có thể tạo thành hậu quả không thể xoay chuyển. Đạo lý 'đê ngàn dặm, tan trong hang kiến', cậu nhất định hiểu rõ."

(*)Đê ngàn dặm, tan trong hang kiến / 千里之堤,溃于蚁穴 [qiān lǐ zhī dī, kuì yú yǐ xué] Đê ngàn dặm, tan rã trong hang kiến, chỉ một cái hang kiến nhỏ có thể làm cho đê ngàn dặm vỡ vụn. Những mối nguy hiểm tiềm ẩn nhỏ có thể gây ra thảm họa lớn hoặc mất mát.

Hiện tại đem Tô Nguyên trở về mới là việc lớn hàng đầu, chỉ có thể kiềm chế nội tâm bạo nộ của mình, sau này anh sẽ đem đau đớn của Tô Nguyên từng chút từng chút đòi lại gấp bội trên người đối phương.

Lâu Thời Tấn nhìn Thẩm Thụy không thèm che dấu lo lắng, lòng chùng xuống.

"Làm gì có loại bệnh này? Tôi cũng chưa nghe qua, các người... ... nhất định đang lừa tôi."

Thẩm Thụy cũng không nhiều lời, mở ra album đưa phương thuốc cho Lâu Thời Tấn.

Nếu thật là đối phương làm, anh tin Lâu Thời Tấn nhất định sẽ cho Tô Nguyên uống thuốc, vậy có cơ hội sờ đến tung tích bọn họ.

"Đây là phương thuốc, tôi ở ký túc xá hầm thuốc, cậu còn nhớ rõ không?"

"Đây là lịch sử trò chuyện tháng trước của tôi cùng bác sĩ, ông Lý là thầy thuốc giỏi bậc nhất, nói vậy anh cũng là có nghe qua danh tính, những cái này đều không làm giả được."

Lâu Thời Tấn mở to hai mắt nhìn, lập tức nằm liệt trên ghế.

Hiện trường trầm mặc.

Nói cách khác, hôm nay không tìm người trở lại, chuyện này khả năng sẽ biến thành một vụ án mạng.

Đội trưởng Lăng ngẩng đầu, hướng tầm mắt về cửa sổ, nhìn đến một tia sáng kia còn sót lại rất mau bị bao phủ ở Tây Sơn, đêm tối vô biên sắp đến.

Lâu Thời Tấn vẫn như cũ lắc đầu, "Thật sự không phải tôi, tôi không biết vấn đề gì, điện thoại Mạc Nam cũng tắt máy... ..."

Nói rồi anh ta đưa điện thoại di động cho đội trưởng Lăng, sắc mặt khó coi.

Đinh linh linh - -

Điện thoại Tô Trạch vang lên.

Thanh âm Ba Tô trầm thấp truyền đến, "A Trạch, có người gọi điện thoại lại đây, bọn họ bắt cóc Tô Nguyên muốn chúng ta nộp hai trăm triệu(*) tiền chuộc, nếu không sẽ giết con tin - -"

(*) tầm ~658 tỷ VND.

"Cái gì!!!" Tô Trạch hít vào ngụm khí lạnh.

Ba Tô: "Ba đã đồng ý với cậu ta, con mau đi xoay tiền."

Đầu điện thoại bên kia, ẩn ẩn còn có tiếng khóc không dứt của mẹ Tô bên tai.

"......Được." Tô Trạch treo điện thoại, sắc mặt tối sầm, "Có người gọi điện thoại cho nhà tôi, đòi hai trăm triệu tiền chuộc, nếu không...... giết con tin."

Lời cuối cùng nói xong, giọng nói sợ hãi đều không che dấu được.

Đợi trưởng Lăng trừng mắt, thật là họa vô đơn chí*.

*họa vô đơn chí: cái xui đến dồn dập.

Từ án bắt cóc thành liên quan đến mạng người, hiện tại còn liên lụy đến khoản tiền chuộc kếch xù, cần thiết báo lên trên.

Anh ta điện thoại cho cục trưởng, đem tình huống vừa rồi nói rõ.

Vốn chỉ để trấn an Thẩm gia, hiện tại lại không thể không xem trọng.

Thẩm Thụy vỗ vai Tô Trạch, "Lần sau bọn bắt cóc điện thoại tới, nói cho cậu ta tiền đã chuẩn bị đủ, đêm khuya hôm nay đem người thả phía trước nhà.

Ngoài ra, anh nhờ bảo mẫu chuẩn bị tốt thuốc, chúng ta mang theo thuốc đi chuộc người. Chuyện tiền bạc không cần lo lắng, Thẩm gia tôi có kho tiền mặt."

"Được, trước tiên tôi đánh bản giấy nợ cho cậu."Tô Trạch gật đầu, "Anh cảnh sát, làm phiền cho mượn một tờ giấy."

"Không cần," Thẩm Thụy đè anh ta lại, "Hơn một tỉ(*) cũng chỉ là chuyện nhỏ, không thiếu hai trăm triệu này. Tôi gọi điện thoại cho ba tôi, lập tức từ trong kho lấy ra hai trăm triệu tiền mặt."

(*) tầm 3 ngàn tỷ VND

Nói rồi gọi điện thoại về nhà, đem tình huống hiện tại nói ra, sau đó gật đầu với Tô Trạch nói, "Trong một tiếng, xe chở tiền sẽ đến Tô gia."

Cục trưởng không ngừng đẩy nhanh tốc độ quan sát ngầm, vừa vào cửa nghe được bọn họ đã chuẩn bị đủ tiền mặt, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hiện tại sắc trời đã tối, ngân hàng nhà nước điều động giấy tờ cũng cần thời gian, huống chi là số tiền lớn như vậy.

Hoặc là huy động toàn bộ doanh nghiệp, hoặc là yêu cầu nhiều chi nhánh ngân hàng hiệp trợ, trong khoảng thời gian ngắn căn bản muốn cũng không làm được.

Cục trưởng: "Tôi đã thông báo cho lực lượng cảnh sát vũ trang nhân dân trợ giúp, có ảnh chụp Tô Nguyên hay không? Để bọn họ đều nhận biết được mặt."

"Có," Thẩm Thụy móc di động ra, đưa cho cục trưởng.

Cục trưởng trầm mặc mà nhìn, "Ừm, không cần cho bọn họ nhìn, vị đẹp nhất kia chính là con tin."

Đội trưởng Lăng: "......"

Cục trưởng ông nghiêm túc sao?

Anh ta tiếp nhận di động trong tay cục trưởng, thành viên đội trinh thám đều xông tới.

"...... Đây là thần tiên phương nào?"

"Khó trách chia tay vẫn phải lì lợm quấn lấy."

"Hai trăm triệu này thật là đáng giá, mỹ nhân này người nào bỏ được nhỉ?"

"Hai trăm triệu gì, không phải mới vừa nói hơn một tỉ sao?"

"Tình yêu của kẻ có tiền thật là tự nhiên giản dị."

Đội trưởng Lăng: "Im lặng hết."

Mấy người còn dám nói một tiếng nữa hay không?!

Không thấy ánh mắt sắc bén của cục trưởng sao?

Đội trưởng Lăng trả điện thoại lại cho Thẩm Thụy, "Chúng ta hiện tại sẽ đến Tô gia, đem dụng cụ đến, xem có thể trực tiếp định vị đối phương được hay không."

Tiểu Lý vội vàng mở miệng, "Đội trưởng, Lâu Thời Tấn kia làm sao bây giờ? Cũng mang theo sao?"

"Mang theo."

Lâu Thời Tấn xoa khóe miệng chảy máu, "Có thể cho tôi đi toilet hay không?"

Đội trưởng Lăng đang muốn từ chối, lại thấy Thẩm Thụy đưa mắt ra hiệu với anh ta, ngay sau đó anh liền sửa ý.

"Có thể."

"Tiểu Lý, cậu dẫn anh ta đi."

Lâu Thời Tấn móc ra điện thoại di động dành cho người già, phát tin nhắn đi, lại ấn bồn cầu thả điện thoại xuống cho trôi đi.

Sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Nguyên thật là đáng tiền nha......

Bổn cô nương chống cằm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net