Chương 34 : Em thật sự mệt mỏi quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Cục Cảnh Sát, văn phòng tiểu đội trinh thám.

"Đội trưởng, quả nhiên có tín hiệu." Tay cảnh sát Tiểu Phùng bay nhanh trên bàn phím, ý đồ bắt lấy định vị đối phương.

Toilet Tiểu Lý mang Lâu Thời Tấn đi là do cục cảnh sát đặc chế, chuyên môn cho người có hiềm nghi dùng.

Một khi ở bên trong có bất kỳ giao lưu gì với bên ngoài, đều trốn không thoát truy tìm của bọn họ.

Đội trường Lăng gật đầu với Thẩm Thụy, di động Lâu Thời Tấn đã sớm giao ra, nghĩ rằng đối phương không thể liên hệ với bên ngoài.

Cho nên anh không muốn người khuất mắt, sau đó có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Không nghĩ tới, trên người đối phương còn cất giấu một cái di động.

"Không được, đội trưởng, tín hiệu máy thu được bịmã hóa, hơn nữa mức độ mã hóa rất cao, sẽ mất hai tiếng để cởi bỏ." Sĩ quan Phùng thở dài.

Đội trường Lăng không quá thất vọng, bọn bắt cóc đã dám đòi hai trăm triệu tiền chuộc sao có thể dễ dàng để lộ ra dấu vết, ít nhất bọn họ xác định Lâu Thời Tấn xác thật có vấn đề.

"Điều tra liên lạc trong vòng một tuần gần đây của cậu ta." Đội trường Lăng nói, "Điều tra mấy tên lưu manh kia thế nào?"

Sĩ quan Phùng: "Tra được định vị bọn họ, tôi đã thông báo cảnh sát phụ cận chi viện."

Đội trường Lăng chỉnh thẳng mũ cảnh sát, "Trừ Tiểu Phùng, những người khác cùng tôi đến Tô gia."

Tô gia.

Tất cả bếp đều được mở lên, một mùi hương dược liệu nồng đậm truyền khắp lầu một.

Đội trường Lăng ngửi thấy mà tinh thần chấn động, nói thầm nói, "Đây hình như là mùi nhân sâm à, còn là lại tự nhiên."

Tiểu Lý tiếp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh đội trưởng, biểu tình có chút kỳ lạ.

"Tìm được Mạc Nam, bọn họ đều bị đánh ngất vứt ở nhà xưởng vùng ngoại ô, nhưng thiếu Nghiêm Cốc, Tô Nguyên cũng không ở đó."

"Cái gì?! Mạc Nam bị đánh hôn mê?" Lâu Thời Tấn sợ hãi, ngã ngồi trên sô pha, "Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ...... Nghiêm Cốc, anh ta thật sự bắt cóc A Nguyên?"

Mẹ Tô nhịn không được lại khóc lên, ba Tô ôm lấy dỗ dành bà.

Trên đường Đội trường Lăng nhận được điện thoại sĩ quan Phùng, bọn họ chỉ tra được tin tức Lâu Thời Tấn cho đám lưu manh đưa người đến phía nam công viên, nhưng không hề đề cập đến tin bắt cóc.

Xem từ bề ngoài, có vẻ như một mình Nghiêm Cốc nổi lên tà tâm, muốn tiền chuộc giá trên trời.

Nhưng Thẩm Thụy lại hoài nghi đối phương muốn cầm tù Tô Nguyên, bắt cóc chẳng qua chỉ là giấu đi tai mắt.

Anh đã nhờ người trong nhà tạo áp lực với Lâu gia, nếu không giao ra Tô Nguyên, Lâu thị sẽ trở thành lịch sử, bị đuổi khỏi Kinh thị.

Đinh linh linh ——

Máy bàn Tô gia vang lên.

*

Thời điểm Tô Nguyên tỉnh lại, là ở trong một nhà xưởng bỏ đi.

Dưới thân là miếng lót ẩm, hai tay hai chân bị trói chặt, đôi mắt cũng bị che kín.

Đàn em: "Này, lão đại, chúng ta trói bắt cóc người, còn đối đãi với nó tốt như vậy?"

Thủ lĩnh của bọn bắt cóc: "Thằng nhóc này sức khỏe không tốt, không lấy được tiền chuộc cũng thì nó đã đi trước, mẹ nó vất vả chẳng phải là vô ích sao?"

"...... Như thế," Đàn em không thể phản bác, đột nhiên nhìn đến người nằm trên mặt đất giật giật, "Lão đại cậu ta tỉnh!!"

Miệng Tô Nguyên thật ra không bị lấp kín, dù sao nơi này hoang vắng, phạm vi mười dặm đều không có dân cư, bọn họ cũng không sợ cậu la to.

Hai mắt đàn em tỏa sáng, "Lão đại, có thể, chúng ta gọi điện thoại đòi Tô gia tiền chuộc rồi."

Lão đại bọn họ không đồng ý cách đánh thức đối phương, một hai phải chờ chính cậu ta tỉnh, làm anh ta hoài nghi mình đang trói một tổ tông.

Thủ lĩnh bắt cóc mở ra máy thay đổi giọng, gọi đến máy bàn Tô gia, rất nhanh được nhận.

"Chuẩn bị xong tiền chưa?"

"Chuẩn bị xong, hiện tại có thể cho anh." Ngữ điệu ba Tô mang theo nghẹn ngào, "Các người chỉ muốn tiền, ngàn vạn lần đừng làm con trai tôi bị thương. Nó không thể dừng uống thuốc một ngày, cầu xin mấy người hôm nay lập tức thả người đi!!"

Thủ lĩnh bắt cóc, quay đầu lại nhìn mắt Tô Nguyên, "Được, ông đặt tiền vào bến tàu thứ hai dưới cầu Bát Lý."

Tô ba: "Từ từ, tôi muốn nghe giọng con trai tôi, tôi muốn xác định nó ổn không."

Thủ lĩnh bắt cóc đặt điện thoại bên miệng Tô Nguyên, "Nói chuyện, báo bình an với ba mày."

Trước mắt Tô Nguyên một mảnh hắc ám, nhẹ giọng nói, "Ba, con không có việc gì, con rất ổn, bọn họ không làm con bị thương, ba đừng lo lắng." 【 Mạc Nam vậy mà lại làm cướp? Thật là có tiền đồ.】

Giờ phút này tâm Thẩm Thụy rốt cuộc được vuốt phẳng một chút, nghe tình trạng Tô Nguyên vẫn ổn.

Thủ lĩnh bắt cóc cười cười, ngắt điện thoại, "Đi thôi."

Duỗi tay cởi bỏ dây thừng trên chân Tô Nguyên, dẫn người lên xe.

Trước khi đi, anh ta chụp tin nhắn phương thuốc lại, sau đó ném điện thoại tới trên người lưu manh tóc tím.

Tô Nguyên âm thầm suy tư, đám bắt cóc này cẩn thận ngoài dự đoán, gọi điện thoại một lần đã phải đổi vị trí, gia tăng khó khăn cho nh sát điều tra

Đàn em: "Lão đại, chúng ta không đánh thuốc mê nó à?"

Thủ lĩnh bắt cóc gửi tin nhắn xong, nhe răng trợn mắt đánh lên đầu đàn em, "Chuốc thuốc mê nó làm gì? Đợi lát nữa còn phải gọi điện thoại, gọi không tỉnh thì biết làm sao? Còn muốn cầm tiển nữa không, hả? Cái đồ ngu xuẩn này."

Đàn em: "Ai nha lão đại đừng đánh đừng đánh, em sai rồi em sai rồi."

Thủ lĩnh bắt cóc lấy ra bình giữ ấm nhét vào trong tay Tô Nguyên, "Uống nước, mày yên tâm, anh em giang hồ cũng có đạo nghĩa, chỉ muốn tiền không sát hại tính mệnh."

Tô Nguyên thấp giọng cười cười, "Cảm ơn."

Sau đó uống một ngụm nước ấm.

Đàn em lần đầu tiên gặp người bị trói còn có thể cười được, đang muốn trêu chọc hai câu đã bị ánh mắt giết người của lão đại ngăn lại.

Con đường này dài hơn, Tô Nguyên lại một lần ngủ mất.

Đàn em thấy vậy yên lặng ngậm miêng, tự con tin đã ngủ rồi, tâm tính cũng lớn thật.

9 giờ tối.

"Tỉnh đi, chúng ta tới rồi, xuống xe."

Tô Nguyên bị Thủ lĩnh bắt cóc lắc tỉnh, hốt hoảng liền đi theo xuống xe, bởi vì không nhìn thấy thiếu chút nữa té ngã, vẫn may được người đỡ.

Cậu lập tức thanh tỉnh lại, bởi vì trong không khí có vị tanh mặn quen thuộc, là nước biển.

Kiếp trước chính mình đăng ký lên du thuyền xa hoa, đi trên biển một vòng, mùi bị không khí nào đã được mình ghi tạc sâu trong đầu.

Đoàn người cuối cùng đi vào kho hàng xa xôi.

Thủ lĩnh bắt cóc quen cửa quen nẻo từ trong một góc lấy ra một bao lớn.

Đàn em: "Lão đại, đây là cái gì?"

Thủ lĩnh bắt cóc

Thủ lĩnh bắt cóc vẫy vẫy tay, "Đi đi đi, đừng sờ loạn,nhanh đánh lửa đi. Cho mấy nó ăn trước, ăn xong thì gọi điện cho Tô gia, chúng ta lập tức lấy tiền."

Tiếng hoan hô của đám đàn em hết đợt này đến đợt khác.

Tô Nguyên bị an bài ngồi trên ghế, thậm chí còn có chỗ tựa lưng.

Đang muốn tháo bịt mắt xuống, nghe được còn phải gọi điện thoại, lại yên lặng thả cánh tay đang ở giữa không trung trở về.

Còn chưa đến thời điểm.

Đám bắt cóc này đối xử với cậu quá mức khách khí, không hề nghi ngờ bọn họ nhận được tiền sẽ thả mình đi.

Không, cậu sẽ không trở về.

Cậu thật sự mệt mỏi quá, một người trong bóng đêm cô độc lâu như vậy, ngẫu nhiên nhìn thấy một chút ánh sáng, cũng chỉ có sợ hãi.

Sợ mất đi, sợ cầu mà không được, vậy thì dứt khoát không thèm nghĩ.

"Lão đại, đây là......" Đàn em mê mẩn nói, "Dược liệu? Nhiều dược liệu như vậy, lão đại có phải thận anh không tốt hay không?"

Thủ lĩnh bắt cóc tức đến cười, nhấc chân đá một phát, "Tao làm hỏng thận của mày đấy."

Nói xong liền ngồi xổm xuống bắt đầu nấu thuốc.

Thời gian một phút một giây trôiđi, Tô Nguyên nhẹ nhàng nâng đầu lên, cậu ngửi được hương vị dược liệu quen thuộc.

Không đúng!

Nhóm người này không thích hợp.

Hương vị này, là thuốc bổ cậu uống mỗi ngày, tuyệt đối không ngửi sai.

Đám bắt cóc nếu đáp ứng hôm nay giao dịch, vì cái gì phải nấu thuốc cho cậu? Dáng vẻ cũng không giống muốn giết con tin.

Tô Nguyên cảm thấy bản thân khả năng hoàn toàn nhầm mục đích đối phương.

—— bọn họ hướng tới mình!

Nơi này là cảng thành phố Kinh, đây là muốn dùng thuyền trói mình đưa đến nước ngoài?

Là bút tích của ai? Không, không quan trọng.

Chỉ cần cậu lên thuyền, cả đời này cũng đi tới bước cuối rồi.

Tô Nguyên nhịn không được thấp giọng cười.

Thủ lĩnh bắt cóc không thể hiểu mà nhìn con tin một cái, bưng thuốc qua, "Cầm, uống cái này đi."

Đôi mắt Tô Nguyên bị trói, sờ soạng bưng chén lên, độ ấm thích hợp, cậu dùng một hoei uống lên.

Hương vị vẫn đắng ngắt không đổi, không nghĩ tới bị nhét một viên ô mai trần bì(*).

(*) hình

"Lão đại, em cũng muốn ăn kẹo."

"Ăn con mẹ mày."

Đàn em tủi thân, đàn em không nói.

Thủ lĩnh bắt cóc cầm lấy một cái điện thoại mới, bỏ thẻ vào bắt đầu bấm số, sau đó bật đổi giọng nói, ra hiệu cho mấy đứa đàn em đừng nói chuyện.

"Tao thay đổi, đổi vị trí, đặt tiền bene ngoài cửa nam công viên đầm lầy núi Thanh Lộc."

"Có thể, đây cũng không có vấn đề gì." Ngữ khí ba Tô hơi theo mang nôn nóng, "Lại cho tôi nghe giọng con trai tôi đi."

Thủ lĩnh bắt cóc vỗ vỗ vai Tô Nguyên, "Này, nói hai câu."

Khóe miệng Tô Nguyên nâng lên, "Ba, Thẩm Thụy có ở đó không?" 【Con muốn nói hai câu với cậu ấy.】

Ba Tô ngẩn người, quay đầu nhìn phía Thẩm Thụy.

Ngữ khí Thẩm Thụy vẫn ôn hòa như thường , "Nguyên Nguyên, anh ở đây."

"...... Thụy Thụy," Khi Tô Nguyên nói chuyện mang theo ý cười nhạt, giọng điệu thân mật mềm mại, "Trên đời này, Em thích anh nhất. Còn có, em không hối hận."

【 em thật sự mệt mỏi quá, chịu không nổi nữa. 】

【 thuyền sắp tới, thực xin lỗi, nhảy xuống biển là quyết định của chính mình, em chỉ là...... Rốt cuộc không chịu nổi nữa.】

【 thật sự, em không hối hận. 】

Sắc mặt Thẩm Thụy trắng bệch, một cổ hàn ý từ xương sống trồi lên, ngữ khí trở nên rất hoảng loạn, "Nguyên Nguyên, không cần......"

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị cắt đứt.

Đại sảnh Tô gia chỉ còn lại tiếng máy móc vận chuyển.

Các cảnh sát hai mặt nhìn nhau, không rõ vì sao Tô Nguyên nói câu thoại như di ngôn trước lâm chung này.

"Đội trưởng, điện thoại thứ hai định vị đến kho hàng đã điều tra xong," Tiểu Lý hô to một tiếng, thần sắc khó coi nói, "Chỉ có một mình Nghiêm Cốc, anh ta đã bị đánh hôn mê."

Lần này Lâu Thời Tấn thật sự biến sắc, "...... Anh nói, Nghiêm Cốc bị đánh hôn mê?"

Vậy thì A Nguyên của hắn đi đâu rồi?

Cú điện thoại vừa rồi là do ai gọi tới?

Hắn cảm thấy sự tình bắt đầu thoát ly khống chế, kế hoạch đã hoàn toàn bị quấy rầy, hướng tới không còn dự đoán được nữa.

Đội trường Lăng : "...... Nói cách khác, còn có một nhóm người khác, cũng theo dõi Tô Nguyên."

Đội trường Lăng nhìn Lâu Thời Tấn che giấu không được hoảng sợ cùng tuyệt vọng, tức khắc cảm thấy sự tình còn muốn rắc rối hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.

"Đội trường Lăng ," Năm ngón tay Thẩm Thụy nắm tay, tay hơi run tiết lộ nội tâm anh cũng không bình tĩnh, "Nhanh, nhanh đến cảng, bọn họ dùng thuyền mang Tô Nguyên xuất ngoại."

Quay đầu lại nói với trợ lý Chu, "Cho người của chúng ta, lập tức chạy tới cảng thành phố Kinh."

Tiếp theo gọi điện thoại về trong nhà, di động nhất thời không cầm chắc bị rớt trên bàn, Thẩm Thụy đơn giản mở loa.

"Ba, phong tỏa cảng thành phố Kinh, làm thuyền tạm dừng ra vào cảng, có người dùng thuyền...... Đem Tô Nguyên nhập cư xuất ngoại trái phép."

Nguyên Nguyên, đừng nhảy.

Anh tới ngay.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thụy Thụy xông lên ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net