Chương 2 : Vụ Án Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Ly Diệp nháy mắt mấy cái, đối với Lạc Y Tuyết đang thập phần bình tĩnh như chọn y phục này cũng nhịn không được trừu khóe miệng. Nằm không cũng trúng tên là sao ?

Quả nhiên, vô số ánh mắt nghi ngờ và ghen tức liền phóng đến trên người. Phong Kiện Minh vô thức nhíu mày, quan sát vẻ mặt vô tội của nhi tử, lại có chút ái ngại nhìn Lạc Y Tuyết :

" Ngọc Đường công chúa đã xác định kĩ chưa ? "

Ngay cả Như Ca mặt than cũng nén không nổi kinh ngạc vì sự táo bạo của công chúa nhà mình, nghiêng đầu : " Công chúa! Người không nên chọn như chọn đồ ăn vậy a ! "

" Nhìn hắn tương đối thuận mắt ! " _ Lạc Y Tuyết thờ ơ đứng dậy, đối Phong Kiện Minh nói : " Đã làm phiền hoàng thượng rồi ! "

Dưới ánh nhìn hoài nghi của nhi tử và nhi nữ còn lại, Phong Kiện Minh vô tội co rút khóe miệng. Phượng huyết như liệt hỏa đảo khẽ, dời đến trên người Phong Ly Diệp : " Có thể phiền Thất điện hạ không ? "

Phong Ly Diệp quả thật khó mà tin được, đang yên lành mình lại trúng tên tại chỗ. Cái này không biết nên cười hay nên khóc nữa. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy,, vạt y phục đỏ rực lay động theo từng chuyển động nhỏ :

" Mời ! "

Lạc Y Tuyết yên lặng đứng dậy, lật lại chiếc mũ trùm trên áo choàng, che đi gương mặt băng lãnh. Hai người song song bước ra khỏi Phi Lưu Các, tựa như hai ngọn lửa mỹ lệ tới chói mắt. Vì sứ giả Ỷ Thiên còn đang ở đây, các hoàng tử cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nuốt tức giận vào trong.

Hoàng cung về đêm dường như mất đi vài phần hoa lệ cao quý, tăng thêm nét kỳ bí có chút rợn người. Phong Ly Diệp đi trước một bước, yên lặng dẫn đường về Vũ Y Các của mình. Không gian tĩnh lặng như nước, thủy chung chỉ có ánh trăng màu bạc soi tỏ từng ngóc ngách, phủ lên cảnh vật lớp vỏ bọc hào nhoáng.

Phong Ly Diệp đột nhiên dừng bước cũng không quay đầu lại. Lạc Y Tuyết yên lặng dừng lại, chờ đợi không khí trầm mặc này bị phá vỡ.

" Công chúa vì sao phải chọn tẩm cung của ta ? "

Chỉ là một câu nghi vấn đơn giản. Phong Ly Diệp không thấy được biểu tình giấu sau lớp áo choàng, nhưng lại nghe được câu trả lời mình cần :

" Chúng ta, . . sẽ còn dây dưa rất dài ! "

Không hiểu sao khi nghe câu nói này, bản thân hắn lại trở nên có chút hoảng hốt. Trầm mặc mất một lúc, hắn đột nhiên lên tiếng : " Mục đích công chúa sang Thiên Vận là gì ? "

Đánh chết hắn cũng không tin, nữ tử thanh khiết đẹp đẽ như ngọn lửa trong đêm tuyết này, chỉ đơn thuần muốn tìm cho mình một phò mã.

Lạc Y Tuyết đột nhiên lật mũ trùm ra. Đôi mắt như hồng thạch chiếu rọi lam đồng thu thủy :

" Ngươi nói thử xem ? "

Đoạn đối thoại tẻ nhạt này dường như vẫn chưa kết thúc. Lạc Y Tuyết đưa tay vuốt lọn tóc hỏa hồng của mình, cực kỳ lãnh đạm nói :

" Hẳn là ngày mai hổ phụ của ngươi sẽ ban ra một thánh chỉ không tầm thường. Hí kịch có lẽ sắp bắt đầu ! "

Đôi mắt đào hoa hơi híp lại, hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ điều gì đang phát sinh. Đối với nữ tử này, hắn không thể nhìn thầu suy nghĩ và biểu cảm trong đôi mắt kia, nếu như nàng cố tình che giấu. Điều đáng sợ không phải là đối phương mạnh hơn mình. Đáng sợ là bản thân không thể nào nhìn thấu năng lực của kẻ đó.

Phong Ly Diệp vẫn còn đang ngẩn người chưa tỉnh, trên cổ tay bất ngờ truyền đến cảm xúc lành lạnh. Chỉ thấy Lạc Y Tuyết đột nhiên vươn tay, trong chớp mắt kéo hắn về phía mình.

Phong Ly Diệp kinh ngạc, thân thể mất khống chế lao vào thân ảnh mỹ lệ. Chóp mũi lan tỏa hương thơm thanh lãnh cao quý, phảng phất thanh khiết như tuyết liên ngàn năm, lại thần bí quyến rũ như hương tử lan. Khiến hắn kinh ngạc là, khi ngửi được mùi hương này, trong tiềm thức Phong Ly Diệp lại xuất hiện cảnh sắc tinh phong huyết vũ.

Thất thần chưa đủ, phía sau lại có tiếng xé gió lao đến. Phong Ly Diệp định thần nhìn lại, nơi hắn vừa đứng đã có thêm vài mai ngân châm sáng bóng, tỏa ra ánh sáng bạc sắc lạnh.

" Đa tạ ! "

Lạc Y Tuyết ngẩng đầu, biểu tình trong đôi mắt có chút kì quái. Nếu hắn nhìn không lầm, hẳn là đôi mắt đó đang muốn nói _ Không phải nha ! Đánh lý phải ám sát ta mới đúng !

Lạc Y Tuyết nhìn biểu tình dở khóc dở cười của hắn, cực kỳ lãnh đạm nghiêng mặt, không nhanh không chậm nói :

" Xuất hiện đi ! "

Quả nhiên, trong không gian lúc này hiện ra rõ rệt khí tức của gần mười người. Mắt Phong Ly Diệp phát lạnh nhìn nhóm sát thủ, bất ngờ cảm thấy một bàn tay mát lạnh mềm mại chạm vào vai mình. Bàn tay còn lại thì lại cực kỳ bình tĩnh đặt lên thắt lưng hắn. Phong Ly Diệp cứng người, hắn có thể cảm nhận được hơi thở thanh lãnh phả vào bên tai:

" Ngươi sợ sao ? "

Phong Ly Diệp nuốt nước miếng : " Đương nhiên là không ! "

Nhưng ngươi cũng đừng nên vô thanh vô tức chạm vào người ta giữa đêm như vậy ! Sống lưng lạnh lắm có biết không ?

Một đám sát thủ yên lặng rút ra trường kiếm sáng loáng. Đối với thế giới tu chân luyện ma pháp này , võ công và nội tức chỉ còn tác dụng cao khi cận chiến, dành cho những người không thể tu luyện hoặc những người có khả năng song tu. Đối với ma pháp sư, đám sát thủ này cũng chỉ được coi là mối uy hiếp không quá quan trọng. Có điều, đám sát thủ này dường như còn biết thứ gì đó.

Vô thanh vô tức giằng co, cuối cùng vẫn là nhóm sát thủ động trước, huy kiếm về phía hai người. Tốc độ của bọn họ nhanh, chuẩn, chiêu thức vô cùng ngoan độc. Thế nhưng, nhanh hay độc cỡ nào cũng không qua nổi tốc độ của Lạc Y Tuyết. Chỉ thấy Lạc Y Tuyết đột nhiên nghiêng người, kéo theo Phong Ly Diệp linh hoạt tránh thoát ba mũi kiếm cùng đâm tới.

" Có biết bọn họ tu luyện cái gì không ? "

Từng đợt công kích liên tiếp xông tới không ngừng nghỉ, thế nhưng chạm không tới góc áo của hai người một lần. Thủ thuật của Lạc Y Tuyết vô cùng giảo hoạt, luôn luôn kéo hắn tránh thoát khi mũi kiếm huy tới. Hai thân ảnh hồng sắc xoay tròn từng đợt giữa không trung, hồng sa như Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trong đêm tối.

" Hẳn là cấm thuật đi ! " _ Phong Ly Diệp nhìn tròng mắt đen kịt viền đỏ của sát thủ, cau mày nói. Cấm thuật này tu luyện vô cùng tàn khốc, thế nhưng vẫn có kẻ hấp tấp tham lam lao đầu vào như thiêu thân.

Đám sát thủ thấy không thể tiếp cận con mồi, nhìn nhau quyết định thay đổi chiến thuật. Trường kiếm được thu lại, thay vào đó là ám khí liên tiếp phóng ra. Đúng lúc này, Lạc Y Tuyết đột nhiên dừng lại, bàn tay luồn vào mái tóc đen bóng hiếm có của nam tử trước mặt :

" Thất điện hạ thâm tàng bất lộ, ẩn giấu tài năng lâu như vậy là vì cái gì ? "

Phong Ly Diệp cả kinh bất động, hắn thế nhưng bị nhìn thấu. Che giấu kín đã suốt mười mấy năm, lại bị một ánh mắt như lạ như quen này nhìn thấu. Điều này khiến hắn khiếp sợ. Đến tột cùng thì, người thiếu nữ này có mục đích gì ? Tại sao lại lập tức vạch trần hắn ?

Ám khí vẫn đang lao đến, nhưng dường như chẳng còn ai trong hai người quan tâm đến an nguy nữa. Tử vong cận kề, đôi mắt màu huyết bất ngờ thoát đi lạnh lẽo, thay vào đó là ôn nhu tựa như ngọn lửa nóng rực chiếu thẳng vào hắn. Phong Ly Diệp vô thức trầm lặng, bật lời :

" Chính ta cũng không biết ! "

Ngay khi ám khí sắp đâm trúng hai người, hai giọng nói đồng thời vang lên, phát ra công kích ngăn cản :

" Băng thạch cửu trùng thiên ! "

Băng nhũ bén nhọn từ hai phía lao tới, phá tan đường đi của ám khí. Lạc Y Tuyết chớp mắt, nhướn mi : " Ha ! Tới hơi muộn a !"

Phong Ly Diệp hoàn hồn. Lúc này ám khí xung quanh đều đã bị đánh bay. Một nhóm người nữa nhảy xuống, không ai khác là bốn tỷ muội Như Vũ cùng bốn ám vệ của Phong Ly Diệp :
" Tiên Vũ đỉnh phong ? Không tệ ! "

Nhóm sát thủ thấy tình thế không ổn, liền tính kế thoát thân. Lạc Y Tuyết đáy mắt phát lạnh, cười lạnh lùng : " Muốn chạy ? "

Nàng đột nhiên nâng mũi chân gõ nhẹ xuống đất hai cái. Trong nháy mắt, dây thường xuân trên tường đều lấy tốc độ sét đánh cuốn lấy cả tám sát thủ thành cái kén, vô pháp giãy giụa hay chạy trốn.

" Há . . . . " _ Cả bốn ám vệ và Phong Ly Diệp kinh ngạc há to miệng. Hóa ra đây chính là năng lực điều khiển linh lực thượng thừa trong lời đồn. Còn đáng sợ hơn cả năng lực của một ma pháp sư nữa !

Như Ca trầm tĩnh tiến đến xem xét, lát sau mới ngoảnh lại báo cáo : " Công chúa ! Là sát thủ người Mẫn quốc ! Trên người bọn chúng có yêu bài của hoàng thất Mẫn quốc ! "

" Hửm ? "_ Lạc Y Tuyết nhướng mi kinh ngạc, ngáp nhẹ một cái : " Để mai nói tiếp, bản cung buồn ngủ rồi ! "

Cứ tưởng là do đám huynh đệ tỷ muội hay ganh ghét ở nhà phái tới chứ ? Nếu không phải thì có chút phiền phức !

" A . . . . " _ Tỷ muội Như Vũ bỗng nhiên biến sắc. Phong Ly Diệp đang ngây ngẩn cũng vội đỡ lấy Lạc Y Tuyết đang mềm nhũn ra. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng thoải mái cọ nhẹ, nét băng lãnh và hàn khí tan biến trong chốc lát, tiếng hít thở vang lên đều đặn.

Phong Ly Diệp co rút khóe miệng, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra : " Thế này là sao ? "

Như Thi nhìn trời, dở khóc dở cười : " Có lẽ điện hạ cũng không muốn biết đâu ! "

Chỉ là một số thói quen lạ lùng của công chúa thôi. Một khi đã ngáp nhẹ một cái thì ngay sau đó sẽ ngủ đến mặc kệ đất trời rung chuyển.

-------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, quả đúng như lời nói của Lạc Y Tuyết, từ sáng sớm Phong Ly Diệp đã được triệu tới tẩm cung của hoàng đế. Nghe nói đêm qua hoàng thượng đột nhiên đổ bệnh, hôm nay liền triệu các nhi tử của mình tới nghe truyền thánh chỉ.

" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu việt : Trẫm nay tuổi tác cũng đã qua ngũ tuần, thân thể cũng dần dần yếu. Chỉ lo trước khi sinh bệnh không chọn được tân vương như ý, không chăm lo được bạch tính muôn dân. Nay vì đại nghiệp trấn giữ Thiên Vận , lệnh cho cả năm vị hoàng tử bí mật chuẩn bị, một tháng sau xuất cung tìm về 12 viên Hồng Noãn Châu Sa để làm bảo vật trấn quốc. Trẫm cho các ngươi thời gian năm năm. Sau năm năm, ai mang về được nhiều Hồng Noãn Châu Sa nhất, người đó sẽ kế tục đế vị. Khâm thử ! "

Các vị hoàng tử nghe xong trừng lớn mắt, bất khả tư nghị nhìn nhau. Thánh chỉ này không chỉ quyết định người kế vị, mà còn dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ khó tránh. Không kể đến sự vô lý trong thánh chỉ, riêng về Hồng Noãn Châu Sa lại chẳng mấy ai hiểu biết sâu về nó. Tìm kiếm đã khó, đoạt được sẽ càng khó hơn. Nhất là khi, Hồng Noãn Châu Sa lại là mười hai giọt nước mắt của Thần Sơ Khai thế giới này, quý giá vô biên.

Mang tâm trạng phức tạp tiếp nhận thánh chỉ, cả năm vị hoàng tử đều khó có thể tin được chuyện này. Phong Ly Diệp không quá quan tâm đến vương vị, là người ly khai trước tiên. Cái mà hắn hứng thú là bảo vật vô giá Hồng Noãn Châu Sa kia. Nghe nói Hắc Công Nương thông tuệ uyên bác, chi bằng thử về hỏi nàng ta. Dù gì việc tranh đoạt ngôi vương không có chút phẩm vị này không phải mẫu phiền phức mà hắn ưa thích.

Tâm trạng Phong Ly Diệp dần tốt lên. Các ám vệ phía sau ẩn trong góc khuất cũng nhịn không được nhiều chuyện một chút :

" Ngươi có thấy điện hạ tựa hồ có chút thay đổi không ? "

" Có sao ? "

" Ta thấy có mà ! "

Phong Ly Diệp đỡ trán. Xem ra phải cắt bớt lương bổng của ám vệ mới được. Dạo này bọn họ nhàn rỗi quá rồi !

Về tới gần Vũ Y Các, lại nghe được tiếng đàn trong trẻo từ bên trong vọng ra. Cầm khúc thanh nhã như sen, trong sạch như tuyết, lại có vài phần tự do phóng khoáng, mềm mại uyển chuyển cùng chút biếng nhác bất cần. Phong Ly Diệp trong lòng tán thưởng.Quả nhiên tiếng đàn cũng hệt như tính tình của chủ nhân ,chỉ cần nghe đã có thể đoán được ai là người đàn ra khúc nhạc này.

" Khụ khụ . . " _ Lạc Y Tuyết dừng tay, che miệng ho khan vài tiếng. Phong Ly Diệp vừa vặn đi vào, hơi nhíu mày. Khí trời hôm nay chuyển lạnh, có phần lạnh hơn hôm qua,vậy mà vị công chúa này vẫn còn không khoác áo choàng nữa. Hay không biết là một trong ba căn " bệnh " tiêu biểu mà nhóm tỳ nữ hôm qua nhắc tới nhỉ ?

Lạc Y Tuyết còn đang suy tính nên đứng lên lấy áo choàng, hay là nên lười biếng ngồi thêm một chút nữa thì đã cảm nhận được có người tới gần. Không lâu sau, chiếc áo choàng đỏ rực đã được phủ lên trên người. Biết người đến là ai, nàng không hề quay đầu lại, chỉ thong thả dùng khăn tay lau cổ cầm trên thạch bàn :

" Đã xong ? "

Phong Ly Diệp hào sảng ngồi xuống bàn đá, tự tay rót cho mình chén trà nóng, gật đầu nhẹ một cái. Chuyện mà vị công chúa này hỏi tới, ắt hẳn là chuyện thánh chỉ :

" Công chúa quả nhiên liệu sự như thần ! "

Đoạn đối thoại ngắn ngủi kết thúc, không khí giữa hai người lại rơi vào trầm lắng. Lạc Y Tuyết là lười biếng nói chuyện, chỉ động thủ lau đàn. Phong Ly Diệp thì yên tĩnh phẩm trà, quan sát vị công chúa cao quý của Ỷ Thiên này.

Lạc Y Tuyết thiên sinh là mỹ nhân đệ nhất, bất cứ một thời khắc nào, một góc cạnh nào cũng có thể khiến người ta ngây ngẩn. Lạc Y Tuyết chính là mỹ nhân điển hình tuyệt mỹ đến mức khiến người người thần phục, khiến thiên địa phải nhún nhường. Bàn tay trắng mịn như bạch ngọc thượng hạng. Ngón tay thon dài, đậm chất của tiểu thư khuê các. Móng tay được dưỡng rất dài, chăm sóc tỉ mỉ, phủ kín bởi hồng sắc rực rỡ, hòa làm một với y sam màu hỏa diễm. Lúc này Phong Ly Diệp mới để ý, trên ngón áp út bàn tay phải của nàng có đeo một nhẫn u liên toàn bộ tạc từ thạch anh tím mỹ lệ, nở rộ một màu huyền bí. Cổ tay phải đong đưa chiếc xuyến vàng sống động như kim ti xà quấn quít.

Trên nóc nhà, Như Vũ chống cằm, lắc lắc tay : " Ta có nên nhảy xuống trong lúc này không ? "

Như Ca lạnh mắt ấn đầu Như Vũ, lườm nguýt : " Phá hư cảnh đẹp sẽ bị lừa đá ! "

Lạc Y Tuyết nâng chén trà Bích Loa Xuân trên tay, liếc xéo lên mái ngói lưu ly, bất chợt thêm một câu : " Xuống ! "

" Ách . . . . Lộ rồi ! " _ Cả một đám người chột dạ, ngay sau đó lục tục nhảy xuống : " Công chúa . . . "

Tiểu Băng là người nhảy xuống cuối cùng, vẫn không sờn mà bồi thêm một câu : " Kinh thành ở đây cũng thật nhàm chán, chẳng khác gì Ỷ Thiên cả ! "

Lạc Y Tuyết hạ thùy mắt, cũng không buồn vặn vẹo bắt bẻ gì khác, nhưng lần đó đột nhiên đảo chủ đề câu chuyện :

" Tẩm cung gần đây nhất là của ai ? "

Phong Ly Diệp ngẩn người, lát sau mới ý thức được là đang hỏi mình, hồi thần đáp lời : " A . . . Là Yên Chi Cung của Thập công chúa ! "

Chỉ thấy cánh môi Lạc Y Tuyết phía sau hồng sa hơi cong lên, lại khiến mọi người có ảo giác đang đứng trong gió lạnh ngổn ngang. Ngọc Đường công chúa chưa bao giờ cười thật vui vẻ, nhưng lại có vô số nụ cười khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Đặc biệt là dáng vẻ lúc này, ắt hẳn là đang cười vui sướng khi người gặp họa.

" À . . . . " _ Sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Không khí lại rơi vào trầm mắt. Nhóm Như Vũ lại vô thức lùi một bước, run rẩy khóe miệng. Đây là kinh nghiệm sau bao năm sống chung cùng đại mỹ nhân. Chỉ tiếc Phong Ly Diệp lại chẳng hiểu gì, ngay đơ ra tại chỗ. Bích thủy lam đồng khó hiểu đảo vài vòng, vô tình bắt gặp tử quang yêu dị phát ra từ cổ vị công chúa này, hay chính xác hơn là từ viên đá lục lăng trong suốt hẹp nhọn hai đầu đeo trên cổ nữ tử.

Nhìn thấy viên đá liên tục lóe lên tử quang không may mắn, nhóm tỳ nữ hai mặt nhìn nhau, thần sắc thoáng hiện lo lắng. Nhìn nét mặt nghiêm trọng của bọn họ, Phong Ly Diệp trong lòng khẽ động, không yên tâm lên tiếng :

" Chuyện này . . . . "

Ngắn gọn nhưng lại đủ để nữ tử trước mặt hiểu. Lạc Y Tuyết thờ ơ hạ chén, không quá yêu thích đùa nghịch móng tay : " Viên đá đó là Lưu Ly Thánh Khỏa Tích, nhận biết được các loại khí tức khác biệt ! "

Nói xong liền dừng lại. Biết là công chúa nhà mình lại phát tác bệnh lười rồi, Như Thi rất bất đắc dĩ lên tiếng giải thích tiếp :

" Là như thế này : Thánh Khỏa Tích là đá lưu ly kết tinh từ tinh hoa thiên địa vạn năm, vô cùng nhạy cảm với các loại khí tức kỳ lạ. Thánh Khỏa Tích này vốn dĩ có màu lam nhạt thanh nhã, sẽ đổi màu khi gặp các khi tức lạ dù chỉ với mật độ rất nhỏ. Hắc sắc là ma khí, khôi sắc là oán khí, kim sắc là tiên khí, lục sắc là yêu khí, hồng sắc là độc khí . . . . "

Đến đây, Như Thi tựa hồ hơi ngập ngừng. Phong Ly Diệp hơi biến sắc, tự động lên tiếng hỏi : " Vậy còn tử sắc ? "

Mọi người xung quanh đều ái ngại, ngay cả Như Mộng hoạt bát cũng cau có : " Tử sắc này . . . . là . ."

" Là tử khí ! " _ Lạc Y Tuyết đột nhiên cười lạnh , nhất loạt khiến mọi người rùng mình _ " Không chỉ vậy, còn là không thể cứu vãn ! "

( Ý nói khi Thánh Khỏa Tích đã đổi thành tử sắc thì người mắc nạn đã vô phương cứu chữa, cầm chắc cái chết )

Nàng đứng dậy phủi lại y phục, lật mũ trùm che kín khuôn mặt : " Xem ra . . . Yên Chi Cung vừa có người chết, không yên bình chút nào ! "

Bất kể người chết lần này thân phận có quan trọng hay không, có đáng nhắc tới hay không thì, việc để cho một công chúa ngoại quốc phát hiện người chết ngay trong hoàng cung đều không phải chuyện tốt lành gì cả. Lạc Y Tuyết lại mang tâm trạng xem kịch vui đứng lên, bởi vì tinh tượng hôm qua không tầm thường chút nào. Dù gì, nàng cũng chẳng có hứng thú với cái nhìn của người ngoài trong việc này.

Quả nhiên, một nhóm người vừa vặn đi tới cửa cung Yên Chi thì đã nghe tiếng hét thảm thiết vọng ra :

" Á á á á . . . . . . ! "

Thị vệ gác ngoài cửa cung giật mình nhìn nhau, lập tức dẫn người xông vào. Nơi vọng ra tiếng hét là thụy phòng của Thập công chúa bên trong tẩm điện. Hai cung nữ nét mặt tái mét gần như run rẩy bò ra khỏi cửa phòng, vừa nhìn thấy thị vệ thì khiếp đảm cầu cứu :

" Bên trong. . . . . bên trong . . . .có người chết ! "

Lạc Y Tuyết nheo mắt nhìn, ngay sau đó bước qua hai cung nữ đi vào phòng. Hai cung nữ tuy chưa nhận ra nàng là ai, nhưng vừa nhìn thấy Phong Ly Diệp thì hốt hoảng quỳ xuống hành lễ : " Tham . . . . tham kiến Thất điện hạ ! "

Như Ca nhíu mày, ngoảnh lại căn dặn : " Như Vũ, Như Mộng ! Hai ngươi lo hai người này ! "

" Hảo ! "

Còn lại hai người cũng lập tức đi vào phòng. Vừa ngước mắt nhìn lên, Như Thi thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng. Chỉ thấy giữa phòng lơ lửng treo một cung nữ, bạch lăng vắt qua xà nhà. Đôi mắt cung nữ đó trợn trừng, còn có hai hàng huyết lệ chảy dài trên gò má, nhìn trông vô cùng dọa người. Dưới chân nàng ta có chiếc ghế bị đánh đổ, cả người còn đang đung đưa. Mặt đất dưới chân cung nữ có một hàng bảy chữ viết bằng máu : Phi yến xuân quang nguyệt mãn điền.

Hai thị vệ vội vã kê thêm ghế, định đỡ cung nữ đó xuống. Lạc Y Tuyết đột nhiên cười, miết nhẹ chiếc cằm thon dài : " Không cần phí công vô ích ! "

Cả hai thị vệ đều giật mình lùi lại. Chỉ thấy nữ tử tuyệt mỹ lạnh lẽo cười thành tiếng : " " Nàng ta vừa mới chết rồi ! Chết rất triệt để là đằng khác ! "

Mới đầu, hai thị vệ này cũng không biết được hồng y nữ tử này là ai. Bất quá bây giờ nhìn kỹ lại mới kịp đoán ra, hẳn là Thất công chúa Ỷ Thiên lừng danh thiên hạ. Cả hai yên lặng lui xuống một bên chờ định đoạt.

Phong Ly Diệp có chút khó hiểu nâng mắt ngồi xuống quan sát hàng chữ bằng máu. Lạc Y Tuyết đón lấy đôi bao tay trắng, chậm rãi đi vòng quanh xem xét.

Trong phòng hoàn toàn không có dấu vết tranh chấp hay gây gổ, chỉ có chiếc ghế bị đổ giữa phòng là không còn ngăn nắp. Phong Ly Diệp trở tay lật bàn tay phải thi thể, quả thật có vết rách và dấu răng rất rõ trên ngón trỏ : " Chữ đúng là do người chết đã viết ! "

Nghĩ thế nào, hắn đột nhiên dùng chân dựng lại chiếc ghế đổ. Thế nhưng khoảng cách từ mũi chân thi thể đến mặt ghế vẫn còn gần một thước. Như Thi nhíu mày, chán ghét nói : " Ngụy tạo này cũng giả quá đi ! Xem ra chẳng phải tự tử gì cả ! "

Nhìn sơ qua cũng tạm đủ, Phong Ly Diệp thở dài gật đầu với đám người Như Ca. Như Ca cũng coi như hiểu ý, muốn đưa tay cắt bạch lăng. Đúng lúc này, từ ngoài lại vọng vào thanh âm có chút chua ngoa :

" Các người, mấy tiện tỳ này từ đâu ra ? Kéo hết ra ngoài cho ta ! "

Phong Ly Diệp nhíu mày, xoa xoa mi tâm. Xem ra thần phiền đã quay lại rồi, thật nhức đầu mà !

Lạc Y Tuyết trước nay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net