Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ừm.”

“Là ai?”

“Người bạn kia của tôi.” Từ Vị tránh khỏi Chu Tư Dịch, “Anh đừng có ôm nữa, rất nóng.”

Chu Tư Dịch hung ác nói, “Tên nhóc kia không muốn sống nữa rồi, dám cướp người của tôi.”

Chu Tư Dịch mở cửa nhà, đem Từ Vị đẩy mạnh vào, gió mát từ bên trong thổi đến. Cậu chợt nhớ tới một chuyện, nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch, “Anh làm sao lại đoán được? Lẽ nào trên mặt tôi thực sự hiện rõ như thế?”

“Không nói cho em biết.”

Từ Vị xoay người bỏ đi, Chu Tư Dịch vươn tay liền giữ được cậu lại, “Khoan hãy đi, thiết lập vân tay, lần sau em tới có thể trực tiếp vào.”

Từ Vị tỏ ra ghét bỏ, “Không cần.”

Chu Tư Dịch nắm chặt ngón tay Từ Vị đưa tới miệng hôn một cái, sau đó ấn vào khoá vân tay, cưỡng ép phải đồng ý.

Từ Vị lại bị ép buộc rơi vào cái ôm ấp của Chu Tư Dịch, khí nóng mùa hè hừng hực, gió lạnh yếu ớt căn bản không có tác dụng. Quay đầu nhìn đến khuôn mặt của Chu Tư Dịch gần trong gang tấc, đường nét ưu mỹ, cổ họng Từ Vị hơi khô. Chần chờ chốc lát, vươn tay tại hầu kết của hắn khẽ chạm nhẹ.

Chu Tư Dịch sững sờ, mân mê bàn tay Từ Vị, “Làm gì vậy? Hửm?”

“Thiết lập xong chưa?”

“Được rồi.” Chu Tư Dịch nói.

Từ Vị tránh thoát khỏi móng vuốt Chu Tư Dịch, “Nóng.”

“Sờ xong còn bỏ chạy?”

“Không có sờ.” Từ Vị kiên trì, “Chỉ là đụng nhẹ một cái.”

Vùng da ở cổ Từ Vị phớt hồng, bộ dáng e thẹn kia, khiến Chu Tư Dịch rất muốn bắt nạt.

Trong phòng mở máy điều hoà, nhiệt độ vừa phải, Từ Vị ngồi lên ghế sofa. Chu Tư Dịch từ nhà bếp cầm ra ly nước đá đặt lên bàn, lau lau cái trán ẩm ướt mồ hôi của Từ Vị, người trẻ tuổi hoả khí thịnh nha.

“Ngày hôm qua còn không có mọc mụn.” Chu Tư Dịch không nhịn được sờ đến cục mụn trên trán Từ Vị, “Hay đi khám bác sĩ xem?”

Bởi vì một cục mụn bé tẹo mà đi gặp bác sĩ?

“Anh chưa từng mọc mụn?”

“Chưa từng.”

Thật đáng ghen tị!

“Nghe nói thời kỳ dạy thì đều sẽ mọc mụn.”

“Vậy tôi là trường hợp đặc biệt.” Chu Tư Dịch đến trước mặt Từ Vị, nhìn nhìn cục mụn kia, nếu là người khác hắn đã sớm cách xa ba bước, sẽ cảm thấy buồn nôn. Nhưng đây lại là Từ Vị, hắn có thể bình thản tiếp thu, “Có thể nặn không?”

Từ Vị nhất thời đau đến biến dạng, đẩy Chu Tư Dịch ra, “Tránh xa cục mụn của tôi ra!”

Gia hoả này không có thời kỳ dậy thì à.

Chu Tư Dịch dựa vào một bên ghế sofa, nhấc chân gác lên người Từ Vị, “Tối hôm qua không phải còn trộm hôn tôi?”

“Không có!” mặt Từ Vị đỏ chót, trừng Chu Tư Dịch, “Anh nằm mơ!”

Cậu cầm ly nước trên bàn lên uống, không dám nhìn thẳng Chu Tư Dịch.

“Nhìn thẳng vào mắt tôi.” Chu Tư Dịch bắt đầu không đứng đắn, Từ Vị nắm chặt mắt cá chân Chu Tư Dịch, nhíu mày, “Chu tổng, anh rất rảnh đi?”

Chu Tư Dịch gối lên tay, tiếng nói trầm xuống, cố tình trêu trọc lòng người, “Toàn bộ thời gian của tôi đều dành cho em.”

Mặt Từ Vị bỏng rát, cậu siết chặt mắt cá chân Chu Tư Dịch.

Chân Chu Tư Dịch vừa dài vừa đẹp, trắng đến phát sáng. Chu Tư Dịch rút chân về, nghiêng người sán lại gần, chống tay lên đỉnh đầu Từ Vị, “Tiểu Từ, ngày hôm nay có thoải mái không?”

Chung quy Từ Vị vẫn còn nhỏ, Chu Tư Dịch đè nén hơn phân nửa dục vọng, chỉ sợ tổn thương Từ Vị.

“Cái gì?”

Bàn tay Chu Tư Dịch rơi xuống xương cụt Từ Vị, còn muốn trượt xuống tiếp, Từ Vị cấp tốc hất ra, nhảy sang một bên ghế khác, “Ban ngày ban mặt anh muốn làm gì?”

Trong nháy mắt Chu Tư Dịch tràn ngập ý cười, cười đến rất không đứng đắn, “Em.”

Từ Vị ngây ngốc một lúc mới nhận ra hắn có ý gì, cậu cũng không muốn trên mặt lại mọc thêm mụn.

“Không được, tôi rất nóng.”

“Thật ngốc nghếch.” Chu Tư Dịch vẫy tay, “Lại đây, anh trai giúp em hạ hoả.”

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, bầu không khi ám muội tản đi không ít.

Chu Tư Dịch lấy điện thoại ra nhìn khí sắc liền thay đổi, hắn híp mắt, một hồi lâu sau mới đừng dậy nhanh chân lên lầu. Trong lòng Từ Vị thoáng khẩn trương nhưng không biểu hiện ra, nhìn theo Chu Tư Dịch đi lên lầu mạnh mẽ đóng sầm cửa thư phòng.

Ai gọi đến?

Từ Vị ngồi tại chỗ đem ly nước đã vơi nửa uống nốt, dựa vào ghế, vểnh tai lên nghe động tĩnh phía trên.

Ở đây cách âm quá tốt, Từ Vị không nghe được gì.

Khoảng chừng năm phút đồng hồ, cửa trên lầu mở ra, Từ Vị ngẩng đầu nhìn Chu Tư Dịch bước xuống, vẻ mặt nghiêm túc. Từ Vị đứng lên, nhìn Chu Tư Dịch, “Anh Dịch.”

Chu Tư Dịch đi tới trước mặt Từ Vị đột nhiên ôm cậu vào lòng, hôn lên trán một cái, “Tôi phải về B thị một chuyến.”

Gia đình của Chu Tư Dịch ở B thị, hắn trở về cũng là chuyện bình thường, mà biểu tình của Chu Tư Dịch khiến Từ Vị có chút lo lắng, “Bao lâu?”

“Ít nhất nửa tháng.” Chu Tư Dịch nói, “Em liên hệ trực tiếp với Thái Ngọc thống nhất thời gian, tôi sắp xếp người tới đón em.”

Từ Vị mím mím môi, “Được.”

Chu Tư Dịch giữ cằm Từ Vị hôn xuống, từ cuồng phong mưa rào đến mưa phùn triền miên. Cướp hết dưỡng khí của Từ Vị, Từ Vị nắm chặt lấy áo Chu Tư Dịch, bởi vì không thở được mà hoảng hốt.

“Chu Tư Dịch?”

“Phòng nhạc trên lầu hai em cứ dùng đi, Thái Ngọc sẽ dạy em ở đây.”

Ngón tay Chu Tư Dịch miêu tả hình dáng môi Từ Vị, hắn không nỡ rời đi, mà có một số việc nhất định phải làm. Hôm qua hắn uống rượu nhịn không được đem Chu Sâm đánh đến bị thương khá nặng, liền biết chuyện này không thể dễ dàng kết thúc.

Từ Vị siết ngón tay Chu Tư Dịch, rúc sâu vào lòng hắn.

Cậu lựa chọn trầm mặc.

“Nhớ giữ liên lạc với tôi.” Chu Tư Dịch xoa nhẹ đầu Từ Vị, buông cậu ra quay người đi tới cửa, nói rằng, “Trong gara còn có một chiếc xe, đây là chìa khoá.”

Từ Vị rũ tau đứng trong biệt thự trống trải, lẳng lặng nhìn Chu Tư Dịch.

“Tôi đi đây.”

Chu Tư Dịch mở cửa bước ra, Từ Vị hoàn hồn chạy theo, nhưng lại không có đủ dũng khí kéo cánh cửa kia. Từ Vị dựa lưng vào hộc tủ, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng động cơ xe vang lên, dần dần rời xa.

Từ Vị quay lại đem mình thả tự do trên ghế sofa, châm một điếu thuốc, tâm tình rất phức tạp. Một điếu thuốc hút xong, Từ Vị giơ tay khoát lên trán. Chu Tư Dịch không có quay lại, hắn đi B thị.

Nằm một lát Từ Vị liền tiến vào thư phòng của Chu Tư Dịch mở ra dương cầm, so với bộ dương cầm ở nhà của cậu quả thực không thể so sánh, Từ Vị nhắm mắt lại. Ngón tay rơi xuống phím đàn, âm thanh hoà vào không khí.

Cậu thở hắt ra một hơi.

Ngày hôm sau Thái Ngọc liền đến biệt thự gặp cậu, Từ Vị đã đổi qua một bộ trang phục chỉnh tề, ấn tượng của Thái Ngọc đối với Từ Vị chính là quá ngoan ngoãn, thiếu một điểm sắc bén.

Nàng đem bản nhạc đưa cho Từ Vị, “Đàn đoạn này.”

Từ Vị nhìn qua đoạn thứ nhất liền nhận ra, bản rhapsody số sáu. Từ Vị đã từng luyện qua, đoạn này không tính là khó, nhưng cái khó là phải điều chỉnh tâm thái. Cậu đi tới trước dương cầm ngồi xuống, hít sâu.

Tay đặt lên phím dương cầm, nhưng lại không có động tác kế tiếp, Từ Vị đứng dậy nhìn về phía Thái Ngọc, “Có thể cho tôi thời gian năm phút được không?”

Thái Ngọc nhíu mày, không hề trả lời.

Nàng đối với bạn học nhỏ này không phải rất hài lòng, nàng chưa thưởng thức được tài năng của Từ Vị.

“Hai phút.” Nếu như không phải Chu Tư Dịch nhờ giúp, hiện tại Thái Ngọccos thể quay đầu bỏ đi.

“Được.”

Từ Vị rời khỏi thư phòng, cậu đứng ở hành lang nhìn căn phòng trống trải, giống như tâm trạng của cậu. Từ Vị cảm thán, mà lại không có cách nào thay đổi tâm trạng hiện tại. Cậu lấy điện thoại ra gõ một dãy số, trong lòng mong đợi, nhưng nhận lại chỉ là âm thanh nhắc nhở, người nhận tạm thời không liên lạc được.

Từ Vị tắt máy, dựa vào lan can nhìn đèn thuỷ tinh trên đầu.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Từ Vị lập tức bắt máy, giọng nói khàn khàn của Chu Tư Dịch truyền tới, “Bảo bảo, làm sao vậy?”

Từ Vị không nhịn được cong khoé miệng, cậu giơ tay ôm mặt, nửa ngày mới phát ra âm thanh, “Không có chuyện gì.”

Tiếng bảo bảo này nghe thật êm tai.

Từ Vị nằm nhoài người trên lan can, cậu mím mím môi, nắm chặt điện thoại, “Anh đang làm gì?”

“Đang ngủ.” Chu Tư Dịch áp giọng xuống rất thấp, Từ Vị nghe thấy đầu bên kia rất yên lặng, so với lúc chưa tỉnh ngủ vẫn có chút khác, “Anh bị cảm?”

Chu Tư Dịch ho khan, “Hôm qua trên máy bay điều hoà mở nhiệt độ quá thấp, có cảm mạo chút.”

“Anh đừng có vì đẹp mà mặc ít như vậy, mặc nhiều một chút, đừng để cảm lạnh.”

“Ừm.”

Hầu kết Từ Vị lên xuống, cậu khoanh tay nhanh chóng đi xuống cuối hành lang, “Anh Dịch.”

“Ừm.”

“Tôi nhớ anh.” Thời điểm lời ra khỏi miệng, đầu óc Từ Vị trống rỗng, bởi vì căng thẳng giọng nói có chút run rẩy, “Anh Dịch, anh có muốn nghe tôi đàn dương cầm không?”

Tiếng cười khàn khàn từ đầu bên kia truyền tới, “Được.”

“Anh chớ có lên tiếng, tôi đặt điện thoại trong túi áo, lão sư đang ở đây.” Từ Vị cố gắng hạ thấp giọng.

“Ừm.”

Từ Vị trở về thư phòng, cậu ngồi xuống nhìn về phía lão sư, nói rằng, “Có thể rồi.”

Thái Ngọc miễn cưỡng gật đầu, thất vọng đối với Từ Vị đã lộ rõ trên mặt.

Từ Vị một lần nữa mở ra dương cầm, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn. Âm điệu vui vẻ hoa lệ vang lên, bay bổng trong không khí, đàn ca khúc này cũng không khó, quan trọng ở tốc độ tay.

Dần dần chìm đắm trong đó, càng lúc càng nhanh, giai điệu cuối cùng kết thúc, tất cả im bặt.

Từ Vị dừng lại một lúc, mới ngẩng đầu nhìn về phía Thái Ngọc.

Thái Ngọc hắng giọng một cái, một lần nữa đánh giá lại Từ Vị, chốc lát nói, “Tạm được.”

Từ Vị có đôi bàn tay được Thượng Đế đặc biệt ban tặng, kỹ năng đàn của cậu không coi là quá thành thạo, phương diện kỹ thuật tuyệt đối không thể so với Chu Tư Dịch. Nhưng cảm xúc no đủ buông thả, cái này Chu Tư Dịch không có, âm nhạc của Từ Vị có linh hồn.

“Thử đàn bản này.”

Độ khó gia tăng, Từ Vị nhìn bản nhạc, tâm tình lắng đọng.

Âm thanh sục sôi sắc bén, từ đầu bên kia điện thoại truyền tới. Chu Tư Dịch dựa vào đầu giường, hắn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh nắng như pha lên chiếu vào.

Rơi trên người hắn, mù mịt bị quét đi sạch sành sanh.

Vương Á đẩy cửa bước vào, thấp giọng nói, “Anh Dịch, anh ____ “

Chu Tư Dịch nhấc lên một ngón tay làm động tác giữ im lặng, đừng quấy rầy tiểu thiên sứ của hắn.

Vương Á đứng ở trước giường bệnh, giờ phút này lệ khí trên người Chu Tư Dịch toàn bộ tiêu tan. Ánh sáng mặt trời tản ra hào quang màu vàng óng, rơi trên da thịt tái nhợt của Chu Tư Dịch, làm cho hắn có thêm sinh khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net