Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên phú của Từ Vị không ở kỹ năng, mà là cách cảm nhận. Loại tình cảm mãnh liệt như núi lửa phun trào, như dung nham sôi sục.

Bản nhạc kết thúc, Thái Ngọc đã thay đổi ánh nhìn về Từ Vị, Chu Tư Dịch nói thiên phú Từ Vị không thua gì hắn, có lẽ là thật. Nhân lúc Thái Ngọc không để ý, Từ Vị mau chóng tắt điện thoại trong túi.

“Tôi muốn nghe cậu hát.” Thái Ngọc vẫn là nghiêm túc.

Từ Vị không dám xem thường, Thái Ngọc là tiền bối lão làng, trước mặt nàng cậu không dám khinh suất.

Thẳng tới giữa trưa, Từ Vị đã thể hiện tất cả khả năng cửa mình, Thái Ngọc vẫn một mặt nghiêm nghị.

“Lão sư?”

“Cậu hút thuốc?”

Ánh mắt Thái Ngọc sắc bén, Từ Vị bị nhìn đến chột dạ, chỉ dám thành thật gật đầu.

“Cai thuốc lá đi, đừng bao giờ động đến thuốc lá nữa, muốn đi theo con đường âm nhạc phải bảo vệ tốt cổ họng của mình.” Trước đây Từ Vị đặc biệt yêu thích rock and roll, cảm thấy vừa chơi thể loại này vừa hút thuốc nhìn rất ngầu, sau đó liền nghiện thuốc lá.

“Giọng nói cậu cũng không hay lắm, xin đừng làm nó tệ hơn, cậu không phát hiện ra nốt cao của cậu rất tệ?”

Bị người khác trực tiếp vạch trần khuyết điểm như vậy, mặt Từ Vị có chút nóng.

“Trưa nay cậu ____” Thái Ngọc giơ tay lên xem giờ liền giật mình vì đã quá buổi trưa, toàn bộ chú ý đều đặt lên người Từ Vị, “Bắt đầu từ bây giờ, thực đơn bữa ăn của cậu cần được kiểm soát nghiêm ngặt, ngày mai cùng tôi đi B thị.”

Dùng trình độ hiện tại của Từ Vị, muốn vào học viện âm nhạc không hề dễ dàng, thời gian lại vô cùng cấp bách. Thái Ngọc muốn buông tay tất thảy việc khác, chỉ chú ý đào tạo Từ Vị.

Chú mèo hoang này, nàng sẽ dạy dỗ.

“Được.”

Thái Ngọc bước nhanh xuống lầu, Từ Vị vội vàng đuổi theo, do dự chốc lát mới mở miệng, “Lão sư, tôi mời cô ăn trưa.”

Thái Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn Từ Vị, “Tôi nhìn trúng chính là tài năng của cậu, đừng có thử đi đường tắt, nịnh bợ cũng vô dụng.”

Từ Vị: “…”

“Số điện thoại của cậu là gì?”

Từ Vị vội vã đọc số cho Thái Ngọc.

“Sáng mai tám giờ tôi đến đón cậu, trực tiếp đi B thị. Sắp tới tuyệt đối không được ăn bất kỳ thứ gì gây hại cho cổ họng, muốn thi học viện âm nhạc, tốt nhất là nhớ kỹ lời tôi nói.”

“Vâng, cảm ơn lão sư.”

Thái Ngọc lái xe rời đi, Từ Vị đứng sưởi nắng mặt trời trong phút chốc, vội vã gọi cho Chu Tư Dịch. Bên kia rất nhanh đã bắt máy, Từ Vị cười nói, “Anh Dịch, tôi có tin tốt ____ “

“Tôi là Vương Á.” Giọng Vương Á truyền tới, nói rằng, “Cậu có việc gì không?”

Từ Vị lập tức rời điện thoại đến trước mặt, không có gọi nhầm số, liền để lại bên tai, Vương Á nói tiếp, “Chu tổng đang họp, điện thoại là tôi giữ, cậu có chuyện gì cứ nói, tôi sẽ truyền đạt lại.”

“Không cần đâu, cảm tạ.” Từ Vị bắt đầu hoài nghi, ban nãy ngữ khí của Vương Á có vấn đề, khiến người ta cảm thấy có chuyện gì đó.

“Không cần khách khí.”

Từ Vị cúp điện thoại, lái xe rời khỏi nhà Chu Tư Dịch.

Lúc cậu về đến nhà Trần Linh đang dùng bữa trưa, dì giúp việc liền vội vàng đứng dậy định đi lấy cơm, Từ Vị bước nhanh đi tới, “Không cần đâu, hai người cứ ăn đi, con tự lấy được.”

Trần Linh không tiếp lời, Từ Vị tự mình vào nhà bếp xới một chén cơm đi ra ngồi ở phía đối diện.

Thân thể Từ Vị đang trong giai đoạn phát triển, ăn hai bát cơm mới chậm tốc độ lại. Trần Linh múc canh đẩy tới trước mặt cậu, nói rằng, “Vẫn còn biết về nhà ăn cơm?”

“Không thì con có thể đi đâu ăn chứ?”

Trần Linh nhìn sang dì giúp việc vẫn ngồi bên cạnh, liền đem lời định nói nuốt xuống.

“Tay mẹ đã đến lúc tháo thạch cao đi?”

Trần Linh nói, “Không cần con bận tâm, mẹ sẽ đến bệnh viện.”

Từ Vị nhanh chóng ăn nốt cơm, đặt đũa xuống quay người vào phòng ngủ lấy ba lô sắp xếp hành lý.

Trần Linh xoay xe lăn tiến vào phòng, “Con làm gì vậy? Con muốn dời ra ngoài ở?”

“Con phải đi B thị, con muốn thi học viện âm nhạc.”

Trần Linh ngẩn ra, nói rằng, “Bây giờ? Hiện tại đã qua thời gian tuyển sinh, con đi tìm ai giúp? Con hẳn là bị gạt đi? Học viện âm nhạc tiêu chí quá cao, trình độ của con còn kém xa.”

“Hiện tại Thái Ngọc đã nhận con làm học sinh.”

“Thái Ngọc ____” Trần Linh bỗng nhiên phản ứng lại, “Là Thái Ngọc nào?”

“Chính là ca sĩ cực kỳ nổi tiếng Thái Ngọc.” Từ Vị nói, “Là một lão sư rất lợi hại.”

Trần Linh há miệng, muốn nói Từ Vị nói dối cũng chọn cái gì dễ tin hơn đi, thế nhưng ngẫm lại gia thế của Chu Tư Dịch, Trần Linh trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Một hồi lâu sau, Trần Linh hỏi lại, “Là thật?”

“Ừm.”

“Mẹ có thể gặp mặt cô ấy không?” Trần Linh làm người phụ nữ nội trợ đã nhiều năm, nàng đối với thế giới bên ngoài quá ít va chạm. Chồng có chuyện, con trai đi tới bước đường này, ngoại trừ ra sức Trần Linh cái gì cũng không làm được, nàng bị ép tiếp nhận tất thảy. Nàng cũng không biết lời Từ Vị nói là thật hay giả.

“Cô ấy nói sáng sớm mai sẽ tới đón con.” Từ Vị đứng thẳng dậy nhìn Trần Linh, nói rằng, “Một lời nói ra, con sợ cô ấy sẽ từ chối.” Có chút khó khăn, Thái Ngọc là nhân vật to lớn như vậy, chịu thu nhận Từ Vị đã quá tốt rồi, Từ Vị sợ mất đi cơ hội này.

“Mấy giờ?”

“Tám giờ?”

“Mẹ tiễn con đi.” Trần Linh nói, “Để mẹ nhìn thấy người kia, mẹ mới có thể yên tâm.”

Nàng không thể tin tưởng Chu Tư Dịch, thông tin về Chu Tư Dịch quá ít, căn bản không tra được cái gì trên internet. Có thể nói cách khác, hắn có toàn tâm toàn ý đối tốt với Từ Vị hay không Trần Linh cũng không biết.

Từ Vị gật đầu, tiếp tục thu dọn hành lý.

Trần Linh nhìn chăm chú vào Từ Vị, trầm mặc kéo dài dằng dặc, nàng mở miệng, “Mẹ chỉ hy vọng con có thể bảo vệ tốt chính mình.”

Từ Vị quay đầu ngồi xuống giường, tay mân mê dây ba lô, nhìn Trân fLinh, “Con biết.”

Trần Linh lau nước mắt, thở dài, “Mẹ đem căn nhà trước kia ở bán đi, thu hồi ít tiền, con liền đem tiền đó thanh toán hết nợ nần với hắn. Như vậy các con…có thể, có thể bình đẳng, chúng ta không nợ nần hắn cái gì.”

Từ Vị gật đầu, hiện tại cậu không có năng lực kiếm nhiều tiền hơn.

Từ Vị từ túi quần lấy ra tập phong bì đưa cho Trần Linh, “Ở chỗ này con có hai vạn tệ, lúc trước thanh toán lương ở quán bar, mẹ cầm trước.”

Hơn phân nữa là tiền Chu Tư Dịch cho, theo lý thì lương của Từ Vị còn chưa đến một vạn.

“Mẹ không có gì cần tiêu, con cầm đi B thị, thành phố lớn nhiều chỗ cần dùng đến tiền.”

Từ Vị cũng không cưỡng ép, liền đem toàn bộ số tiền bỏ vào trong ngăn kéo.

“Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi.” Trần Linh nói, “Mẹ đi ra ngoài.”

Từ Vị gửi một tin nhắn ngắn cho Chu Tư Dịch, vẫn chưa thấy hắn phản hồi.

Sáng hôm sau sáu giờ Từ Vị đã rời giường, cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay một bộ sơmi quần dài, cầm đàn guitar cùng ba lô ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Trần Linh ở nhà bếp gian nan chuẩn bị bữa sáng.

Từ Vị xoa xoa mũi, cúi đầu, đặt đàn guitar và ba lô xuống, đi tới từ phía sau ôm lấy Trần Linh.

Bọn họ đều không nói gì, một lát sau Từ Vị buông ra, đoạt đi cái muôi múc canh từ tay Trần Linh, “Để con làm nốt.”

Bữa sáng phong phú, có muffin còn có thịt bò cùng sữa bò.

Từ Vị nhìn thời gian không còn sớm, gia tăng tốc độ ăn.

“Con đi B thị mấy ngày?”

“Hai mươi lăm tháng này sẽ thi xong.”

“Vụ án phúc thẩm của ba con, hôm qua luật sư có liên hệ với mẹ.”

Từ Vị đem muffin nuốt xuống, trầm mặc nhìn hoa văn trên bàn ăn, “Kết quả thế nào?”

Trần Linh che miệng nghẹn ngào, gật đầu, “Hắn ta vì hơn một triệu, hại chết ba con.”

“Bây giờ mẹ khóc cũng có ích gì? Có thể thay đổi cái gì?” Tâm trạng Từ Vị buồn bực, uống hết ly sữa bò, “Ba mẹ rõ ràng sớm sinh hoài nghi đối với hắn, lại vẫn có thể tâm không khúc mắc cùng hắn ăn một bữa cơm, lại đem xe cho hắn mượn ____” Từ Vị đem nửa lời nói còn lại nuốt về, nói rằng, “Hiện tại con chỉ mong hắn chịu sự trừng phạt thích đáng, đem nợ của cha trả lại hắn.”

Từ Vị nghĩ đến ba, không thể khống chế nổi bi thương.

“Mẹ nhớ đi tháo thạch cao, hai vạn con để trong ngăn kéo, mẹ không có tiền thì cứ dùng.” Từ Vị đứng dậy đi tới xách ba lô lên, “Con phải đi rồi.”

Điện thoại vang lên, Từ Vị mở điện thoại ra nhìn dãy số xa lạ gọi đến.

“Cậu Từ.”

“Xin chào, anh là?”

“Tôi là tài xế của Thái lão sư.” Đối phương nói, “Tôi đã đến cửa tiểu khu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tôi lập tức ra ngay.”

Trên lưng Từ Vị còn khoác theo đàn guitar, Trần Linh lặng lẽ theo phía sau, Từ Vị liền quay lại đẩy xe cho nàng.

“Dì xuống lầu cùng giúp mẹ con một chút.”

“Được được.”

Tiến vào thang máy, Trần Linh siết chặt tay Từ Vị, “Xin lỗi ____ là ta vô dụng, hại ba con.”

Từ Vị cũng cảm thấy khi nãy đã quá đáng, không nên nói lời như vậy. Hôm nay tâm tình cậu không tốt, hai người đến cửa tiểu khu, Từ Vị nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi tới.

“Con đi, mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ. Chúng con sẽ càng ngày càng tốt, sẽ không bất bình đẳng.”

Cửa xe mở ra, Thái Ngọc bước xuống, Từ Vị lập tức đứng thẳng, “Thái lão sư.”

Thái Ngọc đi tới trước mặt Trần Linh đưa tay ra, “Cô là mẹ của Từ Vị?”

Người nổi tiếng chỉ suất hiện trên truyền hình bước ra, Trần Linh đã tin, nàng nắm chặt hai tay Thái Ngọc, “Là tôi.”

“Tiểu Từ, cậu lên xe trước đi.”

Từ Vị nhìn Trần Linh một lát, gật đầu bước lên xe.

“Từ Vị là một đứa trẻ rất có thiên phú, tôi đã xem qua cậu ấy biểu diễn, nếu không theo con đường âm nhạc thì thật quá đáng tiếc.”

“Cảm ơn cô.”

“Khách khí rồi.” Thái Ngọc lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Trần Linh, nói rằng, “Con của cô đã có tôi phụ trách, cô yên tâm, có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”

“Cảm tạ.” Trần Linh kích động nói không ra lời.

Chu Tư Dịch nhắc nhở mấy lần, nhất định phải làm cho mẹ của Từ Vị yên tâm, Thái Ngọc cũng coi như đem việc này hoàn thành.

“Vậy chúng tôi đi trước.”

Tay Trần Linh vẫn luôn run run, “Làm phiền cô rồi.”

Từ Vị từ trong xe nhìn theo bóng dáng Trần Linh càng ngày càng nhỏ, dần biến thành một điểm. Cậu hối hận vì ban sáng nói ra những câu kia, sợ mẹ lại nghĩ quẩn.

“Không nỡ xa nhà?”

Từ Vị lắc đầu, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, “Không có.”

“Tôi có thể hiểu được, con trai tôi cùng cậu cũng không cách biệt tuổi tác.” Thái Ngọc không có trách móc nặng nề.

“Cảm tạ.”

Tài xế đưa bọn họ đến sân bay, Từ Vị muốn giúp Thái Ngọc xách hành lý, liền bị từ chối. Nàng tự mình kéo theo valy hành lý, bước đi như bay.

Trước khi tắt máy Từ Vị nhìn lại điện thoại một lần, Chu Tư Dịch vẫn không có trả lời tin nhắn.

Máy bay hạ cánh đến B thị đã là mười một giờ, Từ Vị đi theo phía sau Thái Ngọc. Trong lúc Thái Ngọc nói chuyện điện thoại, không biết đầu bên kia nói cái gì, Thái Ngọc đột nhiên rất tức giận chửi một câu, “Dám động đến con trai tôi, tôi sẽ không tha cho cái lão già kia!”

Thái Ngọc bỗng nhiên hừng hực lửa giận, trên người tràn ra khí tức khủng bố.

Từ Vị theo ở phía sau, cũng không biết nên nói cái gì. Thái Ngọc đi giày cao gót mười centimet, một đường bước đi không hề gặp khó khăn, đến lối đi ra liền đưa cho Từ Vị một tờ giấy ghi địa chỉ, “Cậu đón xe tới, tôi còn có việc phải đến bệnh viện một chuyến.”

Từ Vị bị cưỡng ép nhận địa chỉ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Thái Ngọc đã đeo kính râm vẫy một chiếc taxi, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe.

Các hành động đều làm liền một mạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC