Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: MH

Đến ngày thi, vì để tránh hiềm nghi, Thái Ngọc không đưa Từ Vị đi cùng. Chính cậu tự bắt xe đến điểm thi, trên đường Chu Tư Dịch có gọi tới, “Đến chưa?”

“Vẫn chưa.” Từ Vị nói, “Có chút căng thẳng.”

“Tôi gọi tài xế đến đón em.”

“Cũng không có kẹt xe.” Từ Vị nói, “Vẫn còn thời gian, đừng lo lắng.”

Thời điểm Từ Vị đến phòng thư vẫn còn dư 15 phút, cậu mang theo cặp sách chạy như bay vào trong, đến cửa đột nhiên bị một người thu hút. Chu Tư Dịch đeo kính râm ngồi trên xe lăn, cười híp mắt nhìn cậu.

Tim Từ Vị ầm ầm đập, Chu Tư Dịch tháo kính râm, vẫy tay, “Lại đây.”

Chu Tư Dịch mặc áo sơmi sợi tơ tằm nhạt màu, Từ Vị nhìn hai bên không thấy ai chú ý mới đi tới, đối diện với Chu Tư Dịch, “Anh sao lại tới đây?”

“Làm cổ động viên cho em.” Giọng nói Chu Tư Dịch trần đầy ấm áp, nhẹ nhàng như tiếng đàn.

Từ Vị nhếch miệng lên, “Anh có thể xuất viện rồi?”

“Tôi còn có thể đi lại.” Chu Tư Dịch muốn đứng dậy, Từ Vị vội vã đè lại bờ vai hắn, “Anh liền thành thật ngồi đó đi, tôi vào phòng thi.”

“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”

“Nói sau đi, anh đừng có đừng đây phơi mặt dưới nắng nữa, vào trong xe trước đi, trong xe liền mát mẻ.”

Từ Vị không thấy tài xế của Chu Tư Dịch, mà chắc chỉ đứng đâu đó gần đây thôi.

Chu Tư Dịch nhìn thân ảnh kiên cường của Từ Vị dần biến mất, thu tầm mắt lại, tài xế bước tới đẩy Chu Tư Dịch đến chỗ có bóng mát. Hắn ngồi yên lặng nhìn cổng trường thi, không phải tuyển sinh quy mô lớn, hiện tại cũng không có bao nhiêu người.

“Từ thiếu gia thông minh như vậy, hẳn sẽ không quá sức.” Tài xế chen vào một câu.

Chu Tư Dịch ngước mắt nhìn hắn, nhếch miệng lên cười, “Đó là đương nhiên.”

____________

Từ Vị là một trong những thí sinh đặc biệt được tham dự lần thi này, ngày thứ nhất là thi năng khiếu. Từ Vị dưới sự huấn luyện khắc nghiệt của Thái Ngọc đã được một tháng, cơ sở căn bản đã chuẩn bị tốt, kỹ thuật chuyên nghiệp đã có lão sư chỉ điểm giảng dạy, không mấy chốc đã tốt hơn rất nhiều.

Thái Ngọc là thành viên hội đồng giám khảo, Từ Vị nhìn đến nàng liền an tâm không ít. Năm ngoái Từ Vị thi trường âm nhạc ở D thành, chỉ dừng lại ở vòng sơ tuyển. Do mẹ cậu luôn ngăn cản, Từ Vị bị ép phải từ bỏ, kéo dài tới thi đại học.

Hiện tại cậu lại một lần nữa bước đến phòng thi, Từ Vị ngồi trước dương cầm, cậu dừng lại vài giây. Tay rơi xuống phím đàn, cả gian phòng đều yên lặng, chỉ có duy nhất thanh âm được tạo ra dưới ngón tay của Từ Vị.

Đây là lĩnh vực cậu am hiểu nhất, thành thạo lại điêu luyện nhất.

Kết thúc phần thi, Từ Vị một thân mồ hôi rời khỏi phòng thi liền thấy Chu Tư Dịch an tĩnh ngồi đó, Từ Vị cái gì muốn nói đều quên sạch. Chạy gấp tới, trên da thịt trắng tuyết của Chu Tư Dịch nhiều thêm vài nốt muỗi cắn.

Từ Vị chạm nhẹ vào chiếc vòng may mắn bắt mắt trên cổ Chu Tư Dịch, “Sao anh không lên xe chờ?”

Chu Tư Dịch nắm chặt tay Từ Vị đưa tới bên miệng hôn xuống, hơi nghiêng đầu, híp mắt chăm chú nhìn Từ Vị trong chốc lát, “Thi thế nào?”

“Tôi cảm thấy sẽ được điểm tối đa.”

“Tự tin như vậy?”

“Anh đối tiểu gia ta hoàn toàn không nhìn ra năng lực gì cả.” Từ Vị lấy từ trong túi đeo lưng lọ dầu gió, nhượng Chu Tư Dịch nghiêng đầu, bôi lên vết muỗi cắn, “Lên xe đi, buổi chiều vẫn phải thi tiếp.”

“Thi cái gì?”

“Thi văn hoá đó.” Từ Vị đẩy Chu Tư Dịch lên xe trước, Chu Tư Dịch đã đổi sang xe khác, thuận tiện cho xe lăn có thể tiến vào. Từ Vị vốn là muốn ôm hắn lên xe, biểu hiện sự hữu lực của người bạn trai này.

“Vậy em cần cố gắng lên.”

Từ Vị học văn hoá thực sự rất dở a!

Chu Tư Dịch lấy ra khăn tay đưa cho Từ Vị, “Lau mồ hôi đi.”

Từ Vị nhìn khăn tay xanh nhạt trong tay Chu Tư Dịch, phi thường không nỡ dùng, “Không có giấy à? Tôi lau qua liền bẩn mất.”

“Giấy sẽ không thoải mái.”

“Tôi không có yêu kiều như anh đâu, đại thiếu gia.” Từ Vị lấy giấy lau mồ hôi, nhìn Chu Tư Dịch đang chau mày, một mặt khó chịu, “Anh lại làm sao?”

Mùi dầu gió thật là khó ngửi.

“Không có gì, buổi trưa muốn ăn cái gì?”

Từ Vị nhìn chân Chu Tư Dịch, không nghĩ nổi đến việc ăn uống, “Chân của anh không sao rồi? Đã có thể xuất viện?”

“Ừm.”

Từ Vị vẫn là không yên trong lòng, nhìn tài xế phía trước đang tập trung lái xe không hề để ý phía sau, liền ngồi xổm xuống kéo ống quần Chu Tư Dịch lên nhìn, trên đùi còn đang phải dùng thanh cố định. Trong người tràn ngập hận ý, Từ Vị phẫn nộ, “Hắn không đáng làm cha!”

Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, cười đến híp cả mắt, chậm rãi nói, “Đau lòng sao?”

Từ Vị không trả lời mà hỏi lại, “Còn đau có phải không?”

“Không đau.” Chu Tư Dịch đem Từ Vị ôm vào lồng ngực, cằm đặt lên trán Từ Vị, hắn cà cà, “Chỉ nhớ em.”

Từ Vị vừa định nói gì liền quên mất, tâm đều nhũn ra vì người này.

Chu Tư Dịch đem tay cậu đưa đến địa phương không tiện nói rõ kia, nhất thời mặt Từ Vị đỏ như thiêu, đẩy Chu Tư Dịch ra ngồi sang một bên, “Anh một điểm nghiêm túc cũng không có.”

“Buổi tối đến chỗ của tôi đi, giúp em học bổ túc.”

Bổ túc lên giường.

“Đêm nay Tiểu Duy về nhà, phải qua đó ăn cơm rồi.” Từ Vị cất sách vào túi, cầm một chai nước vặn nặp uống.

“Từ khi nào đac bắt đầu gọi Tiểu Duy rồi? Thân thiết như vậy?”

“Sao lại có mùi chua vậy.” Từ Vị vạch trần Chu Tư Dịch, đặt nước xuống.

Chu Tư Dịch cầm lấy chai nước đã vơi một nửa trực tiếp uống luôn, “Chính là chua đấy, em còn chưa gọi tôi thân thiết như thế, hửm?”

Âm cuối cố tình ngân dài, làm lòng Từ Vị ngứa ngáy.

Từ Vị nhíu mày, “Tiểu Tư?”

Chu Tư Dịch giơ tay vỗ vào sau gáy Từ Vị, bầu không khí ám muội bị quét sạch sành sanh, gia hoả này thật giỏi phá vỡ bầu không khí.

“Cùng Tiểu Duy quan hệ thế nào rồi?”

“Còn thiếu mỗi nói chuyện yêu đương.” Từ Vị nói.

Mặt Chu Tư Dịch đen đi mấy phần, Từ Vị vừa vặn nhìn thấy.

Chu Tư Dịch nhìn kỹ Từ Vị, Từ Vị làm bộ không biết, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Linh. Bỗng nhiên điện thoại bị đoạt mất, Từ Vị giật mình ngẩng đầu liền bị Chu Tư Dịch nắm lấy cằm.

“Từ Vị.”

Từ Vị liếm môi cho bớt khô, ánh mắt không tự chủ trở nên xa xăm. Chu Tư Dịch an bài Từ Vị cùng Trần Minh Toàn chơi cờ, Từ Vị liền biết mình nhất định là một nước cờ. Chỉ là bàn cờ này có bố cục thế nào, Từ Vị đến nay vẫn không rõ ràng, Chu Tư Dịch cũng không nói cho cậu biết.

Từ Vị không quan tâm, chỉ cần Chu Tư Dịch luôn bên cạnh cậu là được.

Mà vẫn là không tự chủ được suy nghĩ, nếu như Chu Tư Dịch chỉ vì lợi dụng, cậu nên làm thế nào? Tình cảnh bây giờ của Từ Vị ra sao? Sau đó nên làm gì?

Cậu đã từng nói với mẹ, nếu như chia tay Chu Tư Dịch, sau đó nhất định sẽ tìm những người khác. Từ Vị thật sự có thể tiếp nhận người khác sao? Đáp án là không thể.

“Anh muốn tôi làm gì tôi đều làm.” Từ Vị nói thật khẽ, “Anh muốn tôi lấy lòng Tiểu Duy, tôi cũng sẽ lấy lòng cô ấy.”

Đôi mắt Từ Vị sạch sẽ, trắng đen rõ ràng.

Giữa mày Chu Tư Dịch nửa ngày mới giãn ra, đem tóc Từ Vị xoa nhẹ, “Tôi đã làm sai sao?”

“Không có, anh vĩnh viễn đúng.” Từ Vị nói, “Tôi luôn là tín đồ tin tưởng anh nhất.”

Tim Chu Tư Dịch đột nhiên tê rần, những câu nói này của Từ Vị, so với việc cậu nháo loạn còn khiến người ta khó chịu hơn.

Hắn nhìn Từ Vị chốc lát, liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm mờ ảo, tựa hồ tràn đầy bi thương. Tâm trạng Từ Vị cũng không tốt hơn, cảm thấy chính mình đã quá đáng.

Chu Tư Dịch khổ sở một chút, cậu liền đau lòng, bệnh này không chữa được, đời này đã định để Chu Tư Dịch ăn sạch sẽ.

Xe đến nhà hàng phức hợp khách sạn sang trọng, Từ Vị liếc nhìn bên ngoài.

Mặt trời bị mây đen che giấu, trời tựa hồ muốn mưa. Từ Vị xuống xe đẩy Chu Tư Dịch, đem cặp sách ném lên người Chu Tư Dịch, “Tối nay anh ở nơi này?”

Chu Tư Dịch nhận lấy cặp sách của Từ Vị, “Thử xem giường của khách sạn này ổn không?”

Từ Vị liền vội vàng che miệng Chu Tư Dịch, “Anh tốt nhất không cần nói chuyện.”

“Chu tổng.”

Trước mặt đi tới một đoàn người, Từ Vị vội vã buông tay, ngẩng đầu nhìn đến người dẫn đầu là Vương Á. Còn lại Từ Vị đều không nhận ra ai, cậu đứng thẳng người đẩy xe cho Chu Tư Dịch.

Những người này đều là cấp dưới của Chu Tư Dịch, hắn hơi gật đầu, những người khác liền tránh sang hai bên. Từ Vị cảm thấy áp lực, đẩy Chu Tư Dịch vào bên trong, Vương Á dĩ nhiên cũng không đến gần.

Từ Vị nhìn Vương Á liếc mắt một cái, Vương Á cưỡng ép nhịn cười, làm bộ nghiêm túc đi theo sau.

Cười cái rắm a!

“Một giờ chiều nay có buổi họp.” Chu Tư Dịch nói, “Trước tiên đi ăn cơm trưa.”

Từ Vị đem Chu Tư Dịch đẩy mạnh vào trong, qua cửa mới phản ứng được bọn họ cười cái gì. Chu Tư Dịch một bộ dáng chỉnh trang, đàng hoàng trịnh trọng, lại ôm cặp sách của Từ Vị.

Mấy ngày trước Trần Tiểu Duy về nhà, cưỡng ép đeo móc treo hình con khỉ vào cặp Từ Vị.

Càng nhìn càng thấy ấu trĩ.

Từ Vị nhấc cặp sách lên ném qua một bên, “Hôm nay anh còn phải làm việc.”

“Chỉ có một buổi họp vào chiều nay.” Chu Tư Dịch so với Chu Sâm còn khoẻ mạnh hơn nhiều, hắn chỉ bị gãy một chân. Nhảy nhót tưng bừng, không làm lỡ việc lớn, “Cũng không thể làm biếng lâu.”

Người phục vụ gõ cửa bước vào, cung kính nói, “Bữa trưa có thể mang lên chưa ạ?”

Chu Tư Dịch gật đầu.

Từ Vị tháo một nút áo sơmi, “Vốn định mời Thái lão sư ăn cơm trưa.”

“Để thi xong.” Chu Tư Dịch nhàn nhạt nói, “Tôi với em cùng mời nàng.”

Từ Vị mở thêm nút áo thứ hai đem mình ném lên ghế sofa, đối diện là cửa số sát đất, có thể nhìn thấy cây phong chập chờn bên ngoài. Từ Vị ngắm nhìn một lát, quay đầu nhìn Chu Tư Dịch, “Thời điểm nào tôi mới có thể tự mình bước đi?”

“Em vẫn luôn từng bước vững vàng bước đi.”

Từ Vị nuốt khan, Chu Tư Dịch lại tránh né vấn đề này. Cậu ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt Chu Tư Dịch, suy nghĩ một chút, “Chu Tư Dịch, không quản anh làm chuyện gì, nhưng đừng gạt tôi.”

Chu Tư Dịch trầm mặc, một hồi lâu sau mới hỏi lại, “Ở trong lòng em tôi lại là người như vậy?”

Từ Vị không nói lời nào.

“Lại đây.”

Từ Vị không hề di chuyển.

“Từ Vị, nghe thấy không?”

“Tôi cũng không phải con trai anh, ra lệnh cái gì chứ?” Từ Vị ngẩng đầu.

Chu Tư Dịch bị chọc tức đến bật cười, “Em tới kỳ kinh nguyệt à? Tính khí khác thường như vậy?”

Từ Vị vừa định hỏi kinh nguyệt là cái gì, bỗng nhiên nhận thức được, “Anh mới đến kinh nguyệt!”

“Lại đây bàn bạc chuyện này với em.”

Từ Vị nói, “Tôi ở đây anh cũng có thể nói.”

Chu Tư Dịch dừng lại chốc lát, đẩy xe lăn đến trước mặt Từ Vị, “Thi xong em tính thế nào?”

“Chưa có ý định gì, chắc là sẽ về D thành.”

“Trước tiên đừng trở về.” Chu Tư Dịch nói, “Thi đấu nghệ thuật dương cầm diễn ra vào tháng tám, nơi tổ chức ở B thị, em cũng tham gia đi.”

“Tôi?” Từ Vị sững sờ, “Tôi sao có thể?”

“Tự tin lên, em rất ưu tú.” Chu Tư Dịch nói, “Tốt nhất giành lấy được giải thưởng, giải thưởng này có giá trị rất lớn, đối với sự nghiệp phát triển tương lai của em tương đối hữu dụng.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC