Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: MH

Chu Tư Dịch cười rất sâu, tình ý ngập tràn.

Từ Vị đứng thẳng người dậy, “Tôi đi đây.”

Hôm nay cậu có chút thất thố, biểu hiện quá rõ ràng, khiến Chu Tư Dịch chê cười, Từ Vị ảo não nghĩ thầm. Lại ngay lập tức tự an ủi mình, thì đã làm sao? Chu Tư Dịch chính là người cậu yêu.

“Em chờ một lát đi, tài xế còn chưa tới.” Chu Tư Dịch nói, “Để tài xế lên xách đồ.”

“Cũng không nặng.” Từ Vị đem ba lô khoác lên vai, Chu Tư Dịch trầm ngâm trong chốc lát, ngước mắt ngắm nhìn Từ Vị, “Bảo vệ chính mình thật tốt.”

“Ừm.”

Từ Vị ngồi trong xe của Chu Tư Dịch, xe một đường chạy băng băng. Từ Vị lúc này ngồi thẳng tắp, lưng cũng thẳng. Qua mười tám tuổi, cậu chính thức trở thành đàn ông.

Không thể lại tiếp tục kinh sợ.

Xe đến một đại viện được canh gác nghiêm ngặt liền dừng lại, tài xế gọi điện thoại, Từ Vị ngồi trong xe hết nắm lại duỗi bàn tay, tự niệm thần chú không được sợ không được sợ.

Từ Vị cúp điện thoại, quay lại nói, “Thái lão sư sẽ ra bây giờ.”

“Vậy tôi xuống xe.”

Từ Vị xuống xe, cậu mặc quần áo đơn bạc, đứng trong gió đêm. Lưng dài khoác ba lô to cùng đàn guitar, dáng đứng đạt tiêu chuẩn. Thái Ngọc đi ra liền thấy cậu, lập tức vẫy tay, “Từ Vị.”

Từ Vị hướng tài xế gật đầu một cái, mới chạy tới, “Thái lão sư.”

“Mau cùng tôi đi vào.”

“Cảm ơn.” Từ Vị cung kính nói.

“Tư Dịch nằm viện, cậu ở bên đó cũng không tiện, tạm thời cứ ở nhà tôi đi.”

“Quấy rầy cô rồi.”

Đại viện rộng lớn như vậy chỉ có duy nhất một căn biện thự ngự tại, Từ Vị cùng Thái Ngọc đi vào, có chút không được tự nhiên, “Lão sư, có cần phải thay giày không?”

Thái Ngọc lấy dép đi trong nhà đưa cho Từ Vị, “Cậu đem đồ để trong phòng đã, dùng cơm trước.”

Phòng của Từ Vị ở tầng một, Từ Vị nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi đi ra. Hoàn toàn là kiến trúc kiểu Trung Quốc, bàn ăn làm bằng gỗ tử đàn to lớn, thể hiện phong cách trang nghiêm cũng không kém phần quý khí, chỉ có một mình Thái Ngọc đang ngồi đợi Từ Vị.

Từ Vị tiến vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ mới ngồi vào bàn ăn.

“Ăn cơm xong liền nghỉ ngơi thật tốt.”

“Cảm tạ.”

Phần lớn thời gian Thái Ngọc đều rất nghiêm khắc, Từ Vị vùi đầu ăn cơm cũng không dám nói thêm cái gì. Dẫn đến cơm tối ăn ít đi một bát, cậu cũng không dám ăn quá no.

Ăn nhờ ở đậu a.

Cơm nước xong Từ Vị lập tức đứng dậy thu dọn bát đũa, Thái Ngọc nhíu mày, “Việc đó có người giúp việc lo.”

Từ Vị nhìn Thái Ngọc, lại nhìn bát đũa trong tay, lúc cậu vào cửa không có thấy một người giúp việc nào.

“Để xuống đi.” Thái Ngọc nói.

Từ Vị chần chờ chốc lát cuối cùng vẫn đặt xuống.

Đến ngày thứ ba sau khi đến đây Từ Vị mới thấy Trần Minh Toàn, Trần Minh Toàn chừng năm mươi tuổi, mặc chính trang mười phần nghiêm chỉnh. Từ Vị đang ở phòng khách xem nhạc phổ, nghe thấy tiếng liền đứng lên, “Chào chú.”

Trần Minh Toàn liếc mắt nhìn cậu, gật đầu một cái, quay người lên lầu.

Trong lúc ăn cơm tối cậu và Thái Ngọc có nói chút chuyện, Từ Vị không biết làm cách nào có thể ôm cái đùi lớn này, tạm thời chỉ có thể yên lặng xem tình hình mà tuỳ cơ ứng biến. Ban ngày cùng Thái Ngọc luyện giọng, buổi tối tranh thủ ôn tập kiến thức văn hoá.

Thời gian cấp bách, Từ Vị vẫn luôn học đến hơn mười một giờ tối, đặt sách xuống gửi tin nhắn cho Chu Tư Dịch.

“Anh ngủ chưa?”

Chu Tư Dịch lập tức gọi tới, Từ Vị tắt đèn lên giường nhận điện thoại, “Ân?”

“Sao lại ngủ muộn như vậy?”

“Còn phải thi văn hoá, thành tích của tôi cũng không phải rất tốt.” Từ Vị nói hàm súc, nói thằng ra cậu chính là học tra*
(học tra >< học bá =))) )

“Có cái gì không hiểu? Tôi có thể dạy em.”

“Anh có thể?”

“Không tin tôi?” Chu Tư Dịch cười nói, “Tôi nghỉ học một năm, thi đại học vẫn đạt điểm tối đa.”

Từ Vị: “…”

Học bá thật quá ghê gớm! Từ Vị không muốn tiếp tục tán gẫu chủ đề này, hỏi đến vấn đề của Chu Tư Dịch, “Chân của anh sao rồi?”

“Vẫn ổn.” Chu Tư Dịch nói, “Môn học nào còn kém?”

“…tất cả.”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phút, Chu Tư Dịch nói, “Hiện tại tôi muốn đổi lão bà, không biết còn kịp hay không.”

“Anh đi chết đi!” Từ Vị thật muốn bóp cổ Chu Tư Dịch.

“Đêm đề luyện thi chụp lại gửi cho tôi.”

Cúp điện thoại, Từ Vị xuống giường bật đèn chụp bài thi gửi cho Chu Tư Dịch. Từ Vị gối lên cánh tay nằm trên giường, đợi một lát, Chu Tư Dịch gửi đến một tin nhắn, “Em làm đề này sẽ không nổi một điểm.”

Từ Vị: “…”

“Ngủ đi, cái này trong thời gian ngắn em cũng không làm được.”

Từ Vị: “…”

Sáng hôm sau Từ Vị phải dậy sớm chạy bộ, Thái Ngọc giao nhiệm vụ cho cậu phải chạy mười km. Hơi của cậu không đủ, âm cao lên không đủ, cần phải rèn luyện.

Từ Vị năm giờ đã rời giường, chạy xong quay về tắm rửa, đi ra phòng ăn liền thấy vợ chồng Thái Ngọc đang dùng cơm.

“Tới ăn sáng đi.”

Thức ăn ở nhà Thái Ngọc được chuẩn bị đảm bảo dinh dưỡng tuyệt đối, Từ Vị ngoan ngoãn đi tới, “Thúc thúc, Thái lão sư.”

“Cùng Tiểu Duy không chênh lệch nhiều đi?” Trần Minh Toàn hỏi.

“Bằng tuổi, so với Tiểu Duy lớn hơn một tháng.” Thái Ngọc cười nói, “Đứa trẻ này tên gọi Vị, là Vị trong thuỷ vị, cùng Tiểu Duy nhà chúng ta phát âm giống nhau.”

“Học âm nhạc nên vẫn còn mang theo tính khí của trẻ con.” Trần Minh Toàn liếc mắt nhìn Từ Vị nhiều thêm một cái.

Đến buổi tối Từ Vị liền được gặp người con gái bằng tuổi mình của họ, nhất thời thông suốt sáng nay tại sao Trần Minh Toàn lại cảm thán câu kia. Trần Tiểu Duy lớn lên đặc biệt anh khí, không giống Thái Ngọc, ngược lại cùng Trần Minh Toàn như cùng một khuôn đúc ra.

Từ Vị đang ở lầu một đánh đàn, cô bé kia liền vọt vào, Từ Vị quay đầu, tiếng đàn cũng im bặt.

Nữ hài dựa vào cửa ngắm nhìn kỹ Từ Vị, quay đầu nhìn về phía Thái Ngọc cười nói, “Mẹ đưa con trai ruột của mình về rồi?”

Mặt Từ Vị xoát một cái đỏ chót, Thái Ngọc giới thiệu, “Đây là Tiểu Duy.”

Từ Vị đứng lên, hôm nay cậu mặc một kiện sơmi màu đen, quần bò nhạt màu. Thoạt nhìn Từ Vị thật sạch sẽ thấu triệt, cậu đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Từ Vị.”

“Trần Tiểu Duy.” Trần Tiểu Duy tư thế oai hùng hiên ngang, cùng Từ Vị nắm chặt tay, lại nhìn sang Thái Ngọc, “Con trai ruột của mẹ thật cao.”

Qua sinh nhật mười tám tuổi Từ Vị đã cao một mét tám, thời điểm gần đây cũng không đo lại. Trần Tiểu Duy một mét sáu tám, so với nữ sinh cũng không tính là thấp, nhưng đứng với Từ Vị lại nhìn ra chênh lệch lớn.

Thái Ngọc vỗ nàng một chút, “Mau đi thay quần áo, một thân toàn mùi mồ hôi.”

Tiểu Duy bước nhanh rời đi, Từ Vị liền ngồi trở lại, “Chúng ta tiếp tục chứ?”

“Không cần, hôm nay nghỉ tại đây.”

Thái Ngọc bước nhanh rời đi, Từ Vị lặng lẽ thở ra một hơi.

Trần Tiểu Duy đang học tập tại học viện quân sự, là sinh viên năm nhất, lúc thường rất ít khi ra khỏi trường. Hôm nay Trần Tiểu Duy về nhà, Trần Minh Toàn cũng đặc biệt về sớm, buổi tối toàn gia ngược lại rất náo nhiệt.

Từ Vị cúi thấp đầu ăn cơm, lúc ăn cơm cậu rất ít khi nói chuyện, bỗng nhiên một đôi đũa từ phía bên đưa đến, một con tôm rơi vào trong bát Từ Vị.

Từ Vị giật mình ngẩng đầu đối diện ánh mắt sáng lấp lánh của Trần Tiểu Duy, Từ Vị sững sờ, Trần Tiểu Duy chống cằm nhìn Từ Vị, “Cậu mau ăn đi.”

Từ Vị: “! ! ! ! ! ! !”

Cơm nước xong, Từ Vị muốn trở về phòng, Trần Tiểu Duy nói, “Cậu có biết chơi cờ không?”

Từ Vị dừng bước, “Cậu muốn chơi cờ?”

“Có một gian phòng chỉ để chơi cờ, muốn chơi cùng tôi không?”

Từ Vị nhướng mày, Chu Tư Dịch cũng có nói qua về chủ đề này, thật khéo.

“Được.” Từ Vị gật đầu, “Chơi cờ gì?”

“Cờ vây, thế nào?”

“Chơi không tốt lắm.” Từ Vị nói.

Trần Tiểu Duy trả lời, “Không vấn đề.”

Nửa giờ sau, Trần Tiểu Duy nhìn bàn cờ đầy quân đen, Trần Minh Toàn đi qua nhìn bàn cờ, ngồi một bên cười, “Tiểu Duy, con đây muốn lật ngược thế cờ cũng quá khó khăn.”

“Chơi lại một trận.” Trần Tiểu Duy cắn miếng dưa Trần Minh Toàn mới đưa qua, thu cờ.

Mỗi nước đi của Từ Vị đều hết sức cẩn thận, nhưng vẫn mang phong cách mới mẻ không hề tẻ nhạt.

Trần Tiểu Duy thua liền hai ván, đem bàn cờ nhường cho Trần Minh Toàn, chính mình đứng sang một bên quan sát. Nàng ngắm nhìn Từ Vị, tướng mạo của Từ Vị chính là kiểu nữ sinh rất yêu thích. Ngũ quan anh tuấn tính cách ôn hoà, không sắc sảo, cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Nước đi của Trần Minh Toàn lại hoàn toàn khác, trầm ổn nhưng không kém phần mưu kế.

Từ Vị vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn là không thể bì được, Từ Vị trước mặt Trần Minh Toàn trở nên quá non nớt. Từ Vị uống một ngụm nước, suy nghĩ rất lâu mới hạ xuống một nước cờ.

Quân cờ trên bàn cờ ngày càng nhiều, tốc độ của Từ Vị ngày càng chậm, mãi đến khi Trần Minh Toàn hạ quân cờ cuối cùng xuống, Từ Vị thất bại. Cậu ngẩng đầu nhìn Trần Minh Toàn, tự đấy lòng tràn đầy kính nể, “Chú Trần thật là lợi hại.”

Lần đầu tiên Trần Minh Toàn phải chơi cờ nghiêm túc với một đứa nhỏ.

“Hạ cờ không sai, chính là tuổi còn nhỏ, tiếp tục luyện tập sẽ ngày càng tốt.”

Từ Vị vội vã rót nước mời Trần Minh Toàn, “Cháu thua tâm phục khẩu phục.”

“Cậu tiếp tục đi ôn tập đi.” Trần Tiểu Duy vỗ vai Từ Vị, “Tôi chơi cùng với ba thêm vài ván.”

Từ Vị đứng dậy nhường chỗ ngồi, quay người trở về phòng.

“Là con ruột của mẹ con sao?” Trần Tiểu Duy cười nói.

“Có thể coi như anh em của con.” Trần Minh Toàn nói, “Con muốn chơi thế nào?”

“Con sẽ chơi xấu, ba phải nhường con ba nước cờ.”

Từ Vị trở về phòng, nhìn thấy bài phân tích tỉ mỉ Chu Tư Dịch gửi tới, mở sách cắn bút cùng Chu Tư Dịch nhắn tin, “Theo lời anh nói, bất quá tôi thua chú Trần rồi.”

“Em không thể thắng được, đó là điều hiển nhiên.”

“Anh và Trần Tiểu Duy quan hệ rất tốt đi?” Từ Vị thử thăm dò hỏi.

Chu Tư Dịch không có trả lời, Từ Vị mím mím môi, liền gửi tiếp một tin nhắn, “Trần Tiểu Duy có biết quan hệ của chúng ta không?”

“Biết.”

Nỗi lo lắng trong lòng Từ Vị được buông xuống, Từ Vị thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

“Sao vậy? Sợ nàng để ý đến em?”

Trong nháy mắt mặt Từ Vị liền đỏ hồng, không muốn cùng Chu Tư Dịch tán gẫu nữa, tên này thật thích trêu chọc người khác.

“Tuần sau tôi thi rồi.” Từ Vị nói, “Thi xong tôi sẽ về D thành.”

“Đến khi đó rồi nói.” Chu Tư Dịch dặn dò, “Duy trì quan hệ tốt đẹp với Tiểu Duy.”

Từ Vị nhìn màn hình điện thoại, trầm mặc một hồi, cậu đem điện thoại ném bên cạnh. Thời điểm chơi cờ, cậu có phân tâm, cậu bỗng nhiên nghĩ, có phải chính bản thân mình là một quân cờ trên bàn cờ kia?

Suy nghĩ này chỉ suất hiện ngắn ngủi, Từ Vị liền xoá tan cái suy nghĩ đáng sợ này, cuối cùng để bại dưới tay Trần Minh Toàn.

Từ Vị là người chậm nhiệt, phải cần một khoảng thời gian chờ đợi, cậu mới bạo phát. Sau khi bạo phát, năng lực của cậu có thể hơn rất nhiều người. Tỷ như thi học kỳ, cậu có thể trong thời gian ngắn nắm giữ nội dung học tập cốt lõi, đồng thời có thể không phân cao thấp với học bá.

Chu Tư Dịch hiểu rất rõ Từ Vị, cho nên đem Từ Vị đưa tới bên cạnh Trần Minh Toàn.

Trần Minh Toàn thân mang đầy tài hoa nghệ thuật, nhưng đáng tiếc sinh ra đứa con gái như võ tướng, hắn cầu nhưng không có người để kế thừa. Thời gian ở nhà của Trần Tiểu Duy có hạn, hết cuối tuần, liền vỗ cánh bay đi. Sau khi phát hiện thiên phú chơi cờ của Từ Vị, số lần giao lưu giữa Từ Vị và Trần Minh Toàn ngày một tăng lên, sau đó lại phát hiện thư pháp của Từ Vị cũng không tồi, hai người có thể luận bàn, cái này rất thú vị.

Trước ngày thi một ngày, Từ Vị cùng Trần Minh Toàn chơi cờ, Trần Minh Toàn bỗng nhiên hỏi, “Thi xong phải lập tức về nhà phải không?”

Tâm lý Từ Vị giật một cái, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng không biết gì cả, gật đầu, “Hẳn là phải về rồi ạ.”

“Trong nhà của cháu còn có ai?”

“Mẹ cháu còn ở nhà.” Từ Vị cẩn thận đặt cờ xuống.

“Sau đó tính thế nào?”

Từ Vị ngẩng đầu nhìn Trần Minh Toàn, nước cờ này hạ xuống, nhẹ nhàng mà ổn định.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC