Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Lâm Kiệt liếc cánh tay băng bó một cục trắng bóc liền thở hắt. Đau muốn chết con người ta. Cũng may mạt thế chưa ập xuống ngay, nếu không với vết thương máu me be bét thế này thì cứ xác định nhận một vé đi báo cáo với Diêm Vương ca ca hoặc gia nhập đội quân tang thi hùng mạnh có thú vui thưởng thức thịt sống. Nhìn chung kiểu nào cũng "thú vị".

"Tôi hỏi, người đứng ngoài đó là ai?" Khiêm Tử Hàn xuống giọng, thâm trần liếc nhìn người mặc blouse trắng bối rồi đối diện hắn. Ngập ngừng gì chứ? Hắn có ăn thịt gã đâu?

"Chỉ là bệnh nhân thôi."

Khiêm Tử Hàn gật đầu tỏ ý đã nghe. Sở An Kiệt lưng đổ mồ hôi hột. Cái tên thần kinh kia đi rình cái gì vậy, giờ bị đại tổng tài chú ý, rắc rối lớn rồi, Hàn Thiên Kì mà biết gã để đệ đệ bảo bối của cô bị chú ý bởi Khiêm tổng thì gã xác định bị lột da chắc rồi.

Vậy mới nói, quen dân có quyền thế không đơn giản một chút nào. Sở An Kiệt tự thưởng chính mình một like to tướng vì độ dũng cảm bất khuất.

"Bệnh nhân ban nãy tên gì?"

Thuộc hạ Khiêm Tử Hàn tiếp tục trừng rớt tròng mắt. Nét mặt hoảng hốt đến buồn cười.

Lão đại, anh nên đi kiểm tra vấn đề thần kinh ngay lập tức! Lão đại lãnh khốc không bao giờ bắt chuyện trước, lão đại băng lãnh không bao giờ hỏi nhảm đâu rồi! Mau trả lại đây!

Xin lỗi các đồng chí, vấn đề liên quan tới "chị dâu" tương lai của mấy chú, không hỏi không được.

Khiêm Tử Hàn mà biết được suy nghĩ gào thét trong lòng của thuộc hạ thì đám người đó chuẩn bị tinh thần ăn hành không tính phí bao trọn gói khuyến mãi thêm vài tháng "tham quan rừng rậm" cực kì thú vị và độc đáo.

"A...là Dư Lâm Kiệt."

"Sao lại phải vào đây?"

"Tự sát bất thành, 'nát' cổ tay."

"Bao lâu có thể xuất viện?"

"Chiều nay làm thủ tục cho cậu ta."

"Ồ."

Ngươi hỏi ta đáp, một màn cứ thế tự nhiên mà diễn ra, kết thúc bằng một câu cảm ơn không mặn không nhạt, Khiêm Tử Hàn mau chóng kết thúc buổi báo cáo để rời đi.

"Nhặt mồm lên. Về công ty đi gặp Lăng Diện."

Khiêm Tử Hàn bỏ một cậu lại làm đám thuộc hạ ngoài mặt lãnh đạm gật đầu trong lòng đổ ngã quỳ gối thét gào n lần.

Lão đại là thứ ác nhất trên đời!

Lăng Diện là ai? Lăng Diện chính là nam tử biến thái có sở thích ngược đãi người khác a! Đã vào tay tên đấy thì chỉ có nước không toàn thây trở về. Nhưng lệnh lão đại đã hạ thì cho mười cái mạng cũng không dám làm trái. Trường hợp n mạng thì phải xem lại.

Đầu năm nay làm thuộc hạ cũng chẳng dễ dàng.

Nhất là làm thuộc hạ của một lão đại nắng mưa thất thường có tay trái là nam nhân biến thái cuồng S. 

Nhưng gặp Lăng Diện vẫn đỡ hơn "được tặng" cái trọn gói khuyến mãi "tham quan rừng rậm" kia.

----------------

"Ầy, Sở đại ca, Khiêm tổng đẹp trai nhỉ?"

"Sở An Kiệt, Khiêm Tử Hàn khí chất áp đảo nhỉ?"

"An Kiệt, Tử Hàn cao lớn thật đấy!"

"Kiệt, Hàn Hàn soái hết phần thiên hạ rồi!"

Sở An Kiệt nghiến răng ken két, gân xanh trên trán bạo phát, không quan tâm tới hình tượng mà hét toáng lên, cầm tập hồ sơ kẹp một tờ giấy ném thẳng vào tên thần kinh từ sáng giờ gặp gã cứ lải nhải điệp khúc Khiêm Tử Hàn.

"Cút ngay cho ông! Mi cút ngay! Đừng bao giờ quay lại đây nữa! Mau biến!"

Dư Lâm Kiệt nghe Sở An Kiệt mắng, cũng không quá so đo nhiều. Sở An Kiệt vốn dĩ cũng chỉ có ý đuổi khách thôi chứ không phải ghét bỏ gì cậu. Nghe giọng điệu là biết. Cười hì hì cầu hòa sau đó cầm giấy tờ chạy biến, không quên quay lại hôn gió chọc bác sĩ dễ nổi nóng họ Sở kia.

"Dư Lâm Kiệt! Tôi đặt vé xe cho cậu tới đó lúc ba giờ chiều mai đó! Nhớ vác xác lên trường học cho lão tử!"

Sở An Kiệt sực nhớ, vội hét với theo, thấy Dư Lâm Kiệt đưa tay ra dấu "ok" liền yên tâm tiếp tục công việc. Miệng thì chửi bới nhưng gã cũng rất lo cho tên thần kinh trùng tên gã kia. Lớn to xác rồi mà lúc nào cũng khiến người khác lo lắng suốt ngày.

Lần đầu gặp nhau ấn tượng của Sở An Kiệt với Dư Lâm Kiệt chỉ là kẻ lập dị nhàm chán, đã vậy còn thích ngượng ngùng. Nếu không phải là đệ đệ Hàn Thiên Kì gã cũng không thèm để ý làm gì cho phiền phức. Một lần tên này chẳng biết làm sao mà mang một người đầu thương tích tới gặp gã, sau một hồi trò chuyện nhận ra tên này cũng khá đáng yêu, liền hỏi có được làm bằng hữu không, tên này khóc sướt mướt cả buổi vì cảm động.

Sau khi tự tử vì tình không thành, tỉnh dậy như thành một người khác, tuy vẫn có nét đáng yêu hồi trước nhưng lại đáng sợ thêm lắm mồm nhiều miệng hơn, chung quy vẫn không khiến người thân yên tâm nổi.

Dư Lâm Kiệt nhảy chân sáo yêu đời bước ra ngoài, hít thở bầu không khí thiên nhiên (không) trong lành, lòng như mở cờ trong bụng, lục túi quần rút điện thoại gọi cho Hàn Thiên Kì.

"Đại tỷ đón đệ~!"

Chữ đệ còn không quên kéo dài nhão nhoẹt khiến đầu dây bên kia sởn hết gai ốc.

"Biết rồi, đứng chờ một lát."

Dư Lâm Kiệt vui vẻ ngâm nga khúc ca quen thuộc, đời trước vì cô độc một mình tử nuôi sống bản thân nên vô số lần cậu đã gục ngã trước hoàn cảnh của mình.

Cậu muốn được yêu thương.

Cậu khát vọng nó.

Tính tình cởi mở tự nhiên tự tại không thích khách sáo này cũng là do luôn tiếp xúc với đám đông để giam bớt sự cô độc.

Nhưng cuối cùng bên cậu chỉ có Tiểu Hàn.

Ngẩng mặt lên trời ngăn giọt nước mắt chực trào xuống bên khóe mắt. Quá khứ cũng là quá khứ, nhớ tới nó làm gì rồi tự làm khổ mình thêm? Cậu không rảnh để ngồi tưởng niệm rồi bi thương. Hiện tại nên lo cho tương lai mạt thế ụp xuống trước mặt đi đã.

Suy nghĩ vu vơ, xe của Hàn Thiên Kì cũng đã tới.

"Nhóc con, nghe nói mai đệ đi tới thành phố H?"

"Ừ, đệ muốn thu thập một số chuyện."

"Ừ cái quần gì mà ừ! Mai muốn lên nộp đơn thôi học luôn sao?" Hàn Thiên Kì nổi cáu đập mạnh vào đầu đệ đệ của cô. Tên nhóc này không láo với cô là không yên thì phải.

Dư Lâm Kiệt bĩu môi, gạt tay Thiên Kì ra, quay mặt ra ngoài cửa sổ. "Học cũng chẳng có ích gì. Ở nhà đi làm lập trình IT còn vui hơn. Lên ngồi nhàm chán lắm, mục rữa hết cả người."

Hít sâu một hơi, Dư Lâm Kiệt quay sang tỷ tỷ cậu nở nụ cười nhe luôn cả hàm răng có hai chiếc răng hổ.

"Tỷ biết rõ trên trường đệ từng bị bắt nạt thế nào mà?"

Mạt thế còn cách mười tám ngày...

-End Chương 5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net