Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ốc Sên

Beta: Nguyên

***

Sáng sớm ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua khung cửa kính chiếu vào phòng khách, rọi lên bóng dáng cây ngô đồng, từng cành cây tỏa bóng râm.


Người đàn ông cao lớn cùng thiếu niên gầy yếu mặt đối mặt ngồi ở trước bàn ăn, sắc mặt hoàn toàn khác nhau.


Một bên là hối hận cùng chột dạ.


Một bên là phẫn nộ cùng nóng nảy.


Nguyễn Miên nuốt cháo vào trong miệng, khô cằn nói: "Xin, xin lỗi......"


Nói xong, cậu chính mình cảm thấy cuống quýt, đầu càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, thiếu chút nữa liền đụng phải cái bàn.


Mười mấy năm làm việc và nghỉ ngơi, thói quen thật sự không dễ dàng thay đổi, Nguyễn Miên chỉ cần vừa tỉnh thì nhất định phải rời giường, nếu không cả người đều sẽ khó chịu.


Cậu đã tận lực bước đi thật nhẹ thật nhẹ, vì để không đánh thức Lộ Dữ Sâm đang ngủ trên lầu như ngày kia, hắn còn để chân trần, chỉ mang một đôi vớ đi đường, như vậy có thể đảm bảo không phát ra âm thanh.


Đúng 6 giờ 40 rời giường, nhìn nhìn trên lầu, xác định không có động tĩnh, mới bắt đầu động thủ nấu cháo.


Không nghĩ tới vốn dĩ hết thảy thuận lợi, cháo vừa mới sôi lên, Lộ Dữ Sâm đã bị đánh thức.


Mà Lộ Dữ Sâm, bởi vì người nào đó, lại thẳng đến rạng sáng mới ngủ, sau đó lại bởi vì người nào đó, sáng sớm bị đánh thức.


Không sai, đầu sỏ gây tội chính là cậu nhóc lông xù trước mắt.


Nếu nói trên thế giới có loại thuốc trị hối hận, Lộ Dữ Sâm thật muốn tới thử một phen.


Hắn suy nghĩ cọng dây thần kinh nào của mình không đúng, vì cái gì lại ở APP nhắn với đối phương, nói có vấn đề gì có thể hỏi mình...... Nguyễn Miên liền nghe theo đặt câu hỏi không có điểm dừng.


Hơn nữa đến sau cùng cũng không có hát một bài ru ngủ nào cho hắn nghe.


"Khụ." Lộ Dữ Sâm hắng giọng, không quá tự nhiên nói, "Cậu, tối hôm qua ngủ được?"


Vấn đề thật rất nhiều, khi đi ngủ đã là rất muộn, sao tinh thần vẫn tốt như vậy?


Nửa đêm hôm qua trời bắt đầu đổ mưa, Nguyễn Miên cũng biết.


Cậu còn cho rằng Lộ Dữ Sâm khó chịu là do cái này, tiếp tục cúi đầu, xấu hổ cùng giận dữ nói: "Ừ, tôi nghe thấy sét đánh, cũng, cũng không tỉnh."


Không khí xung quanh Lộ Dữ Sâm lại giảm đi một chút.


Nguyễn Miên không rõ nguyên do, căn bản không biết đối phương buồn rầu là vì đang tự ngược chính mình vì mấy cái suy nghĩ "Thức đêm thì thế nào, tuổi còn nhỏ thật sự có thể muốn làm gì thì làm" "Chính mình quả nhiên già rồi không thể cùng so sánh với người trẻ tuổi" loại này, chỉ lo xin lỗi: "Đúng vậy, đối , đối với cái đó, cũng không, không, dậy."


Hắn xin thề mình tuyệt đối sẽ không đánh thức chủ nhà nữa. Như thế thật rất không lễ phép!


Lộ Dữ Sâm dùng cái muỗng khuấy một chút cháo nhão nhão dính dính trong tô, có phần chán ghét bỏ xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.


"Không cần xin lỗi." Lộ Dữ Sâm nói, "Hôm nay cậu đi mua bánh chiffon cho tôi là được rồi."


Nguyễn Miên nhanh nhẹn gật đầu.


Thoạt nhìn là vì tạ tội, nhưng quả thực là muốn đi cướp đoạt toàn bộ bánh kem của cửa hàng.


Lộ Dữ Sâm vừa mệt mỏi vừa buồn cười, cậu bạn nhỏ này trong hiện thực lá gan thật sự nhỏ, cùng trên mạng quả thực khác nhau như trời với đất.


Nếu cậu biết chính mình bị dắt mũi, thì sẽ thế nào đây?


Bỗng nhiên Lộ Dữ Sâm có chút muốn xem cảnh tượng như vậy phát sinh.


"Đúng rồi, cậu ngày hôm qua giới thiệu cho tôi APP cũng không tệ lắm, có thể đề cử một vài chủ bá(*) không?" Lộ Dữ Sâm cố ý hỏi.

(*): là những nhân vật có mức độ phổ biến hay nổi tiếng trên APP.


Nguyễn Miên mở to đôi mắt tròn xoe, nghiêm túc hỏi: "Anh, anh tương đối, thích, thể, thể loại nào?"


"Tôi thích a?" Lộ Dữ Sâm cười một cái, "Tôi thích loại chủ bá đặc biệt không làm việc đàng hoàng."


Thời gian phát sóng trực tiếp vẫn luôn là thôi miên (*), cùng với loại kia chắc là không có quan hệ.

(*)ở đây là gây ngủ, tạo giấc ngủ ngon cho người khác


Nguyễn Miên: "......"


Không làm việc đàng hoàng còn muốn làm chủ bá? Nhất định phi thường không có ai quan tâm đi! Hắn nghĩ như vậy, đồng thời hối hận chính mình ngay từ đầu không đề cử vài chủ bá tốt cho Lộ Dữ Sâm.


Nguyễn Miên mở di động, tìm vài chủ bá mà chủ trang chia sẻ cho Lộ Dữ Sâm.


Này đều là những cao thủ thôi miên tương đối nổi danh trong mấy năm nay, có kể chuyện xưa, có mô phỏng âm thanh, cũng có ca hát.


Lộ Dữ Sâm nhìn nhìn, không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn khi thấy trong danh sách không có Nguyễn Miên.


Một người ở trong hiện thực hận không thể đem chính mình giấu đi, như thế nào có thể dễ dàng để lộ một mặt khác của mình.


"Hay là ca hát." Lộ Dữ Sâm một bên xem kỹ một bên nói, "Đúng rồi, cậu biết ca hát không?"


Nguyễn Miên lắc mạnh đầu, trông như cái trống lắc nói: "Không, không biết!"


Lộ Dữ Sâm thiếu chút nữa cười chết.


Không khí dần dần thoải mái một chút, Nguyễn Miên cảm thấy cảm giác khẩn trương cùng tội lỗi đã giảm đi một ít, sau khi ăn xong cậu ôm camera, máy tính, màn ảnh mà Lộ Dữ Sâm chuẩn bị chờ hắn ra, muốn trả lại cho hắn.


"Cậu có ý gì?" Lộ Dữ Sâm hỏi.


"Quá, quá quý." Nguyễn Miên lấy ra chiếc camera mà bản thân tự mua, "Tôi, tôi học tập, dùng, cái này."


Ý tứ của cậu là thời điểm học tập chỉ cần dùng tiện nghi là được.


Không có công không dám nhận thưởng, vật phẩm quý giá không thể tùy tiện để cậu dùng được.


Lộ Dữ Sâm có chút ngoài ý muốn.


Hắn từ trước đến nay chưa từng gặp qua người nào được hắn tặng đồ lại muốn đem đồ trả lại hắn, còn đặc biệt là camera của hắn tặng.


"Không cần để ý." Lộ Dữ Sâm tùy ý nói, "Tất cả đều là anh trai của cậu mua."


Nguyễn Miên lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.


Khó trách...... Đồ vật quý giá mua nhiều như vậy, thì ra đều là anh.


Lộ Dữ Sâm bỗng nhiên có chút khó chịu.


Ngày hôm sau Nguyễn MIên chính thức bắt đầu đi làm.


Nhiệm vụ thứ nhất: Chiffon và sữa bò, get√!


Nhiệm vụ thứ hai: Lần đầu tiên dùng thẻ nhân viên báo danh, get√!


Nguyễn Miên xách theo bữa sáng của đại ma vương, ở phía trước cổng sức sống tràn đầy báo danh, sau đó liền bị Tiểu Tô một phen kéo lấy thẻ nhân viên: "Oa nga Miên Miên, cậu như vậy trông đẹp hơn a!"


"Cảm, cảm ơn." Nguyễn Miên thẹn thùng trả lời.


Tạ Ly cũng báo danh, ngón tay cong lại hình đóa hoa lan nói: "Cái gì a, còn không phải do tài năng tạo hình của tôi, cô xem cậu ta hôm nay mặc cái gì...... Tấm tắc, thì cũng có mặt có thể nhìn."

"Giá trị nhan sắc mà khởi động những thứ khác liền được thiết lập hàng loạt." Tiểu Tô che miệng cười.


Nguyễn Miên biết bọn họ không có ác ý, cũng không quá để ý mấy lời trêu chọc này.


Cậu xác thực sẽ không quá phối hợp, đây là lời nói thật...... Kỳ thật cậu không quá ưa thích diện mạo của mình, Lâm Mộng Hiểu đã từng đánh giá cậu là một người không khiến bất cứ ai chú ý đến.


Cậu có thói quen chính mình yên lặng không một tiếng động, không có tiếng tăm gì dung nhập trong đám người, đương nhiên cũng là mờ nhạt trong biển người.


"Lại nói, hôm nay là ai chọc Lộ lão sư tức giận nhỉ?" Tiểu Tô bát quái nói.


Tạ Ly nói: "Cô cũng nhìn thấy trạng thái của hắn ?"


"Ừ!" Tiểu Tô hai mắt tỏa ánh sáng, "Anh ta thật đúng là khó khăn lắm mới thay đổi một cái khác...... Nhưng mà cái kia rốt cuộc là có ý tứ gì a?"


Không đợi hai người nói hết, Lam Minh đã tới, báo danh xong liền đi về phía trước, thuận tiện liếc mắt nhìn Nguyễn Miên một cái: "Mấy giờ rồi còn đứng đây bát quái?"


Nguyễn Miên da đầu căng thẳng, chạy nhanh theo hắn.


Vào thang máy, Lam Minh hỏi: "Ngày hôm qua tôi cho cậu mấy qyển sách xem đến đâu rồi?"


"Đang, đang xem." Nguyễn Miên ngoan ngoãn nói.


Lam Minh ý vị không rõ cười trầm thấp: "Từ từ xem."


Nguyễn Miên không nói chuyện nữa.


Sau cảm giác không trọng lượng ngắn ngủi, thang máy vững vàng lên cao.


Lam Minh nói: "Cậu hiện tại là trợ lý của Lộ lão sư, chúng ta lại không phải là mấy cái cở sở chụp ảnh bé xíu ven đường, vẫn là chú ý một chút hình tượng cá nhân cho tương đối tốt. Không biết phối hợp có thể đi mượn vài cuốn tạp tristrang phục mà xem, không có việc gì đi ngang qua người mẫu cũng có thể nhìn một chút, theo đó mà học hỏi?"


"Được." Nguyễn Miên đáp lời.


Lúc sau bước vào văn phòng Lộ Dữ Sâm, cậu mới phản ứng lại, một ngày trước, lúc Lam Minh báo cáo tổng kết lên, hình như có nói qua cái gì Hasselblad sẽ tổ chức trãi nghiệm hình ảnh.


Lộ Dữ Sâm có thể là sau khi tới văn phòng mới thay đổi quần áo, vì trước lúc ra cửa hắn còn tùy ý mặc một bộ trang phục khá thoải mái, lúc này đã đổi thành một thân âu phục lịch lãm do nhà tài trợ đưa tới.


Đây là lần đầu tiên, Nguyễn Miên bị chấn động bởi giá trị nhan sắc của Lộ Dữ Sâm.

Bởi vì anh trai chính là một đại minh tinh, từ nhỏ đối mặt với người trong nhà đều là diện mạo xuất chúng, Nguyễn Miên sẽ không quá kinh ngạc với nhan sác của một người. Nếu nói ngay từ đầu cậu chỉ biết Lộ Dữ Sâm thuộc về phạm trù lớn lên xinh đẹp, vậy thì lúc này đây, loại đẹp này đã hoàn toàn được đổi mới.


Diện mạo khi Lộ Dữ Sâm mặc tây trang, thật sự có thể dùng từ kinh diễm (*) để hình dung.

(*): kinh ngạc bởi nhan sắc hoặc cái gì đó quá đẹp


Lộ Dữ Sâm rũ lông mi, hai tay thắt nơ, biểu tình lười nhác.


Âu phục màu đen phẳng phiu thẳng tắp, phác hoạ ra vòm ngực rộng lớn săn chắc, nhìn xuống phía dưới, bởi vì chiều cao một mét tám chín mà đôi chân hắn phá lệ thon dài hơi đan xen, nghiêng về phía sau nặng nề chống lên bàn làm việc bằng gỗ, vô hình trung (*) chính là một bộ đẹp mắt đến cực điểm, tạo nên một cảnh tượng vô cùng ưu nhã.

(*): tuy không chủ ý, chủ tâm nhưng tự nhiên lại là như thế (tạo ra, gây ra việc nói đến)


"Thiếu chút nữa lại muốn trừ tiền lương." Lộ Dữ Sâm liếc cậu một cái, môi mỏng hơi hơi gợi lên.


Nguyễn Miên trong lúc nhất thời, tim đập đến phi thường nhanh.


Cậu đối với loại nam nhân mặc như thường đẹp này đặc biệt không có sức chống cự!


"Giúp tôi chuẩn bị một chút, không còn kịp rồi."


Lộ Dữ Sâm bực bội buông nơ ra, hắn vừa đói liền như vậy, cái nơ này không ngờ cũng cùng chống đối hắn.


Nguyễn Miên ngây ngốc đi qua, nâng tay lên giúp hắn thắt.


Một khắc kia trong đầu cậu trừ bỏ "Quá đẹp trai, mình muốn hít thở không thông" kỳ thật cái gì cũng không nhớ.


Lộ Dữ Sâm nghiêng đầu uống sữa bò, theo động tác nuốt xuống, hầu kết di chuyển lên xuống.

Nguyễn Miên nhìn chiếc cằm sạch sẽ của hắn có vài cọng râu cứng cáp, trên người nhàn nhạt mùi hương nước hoa nam, hoàn toàn quay quanh cậu, thuộc về loại hormone nam giới trưởng thành thuần thục.


Chân cậu có chút nhuyễn ra.


"Cậu rốt cuộc có thể hay không?"


Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên ở bên tai.


Nguyễn Miên đương nhiên sẽ không: "......"


"Anh bạn nhỏ!" Lộ Dữ Sâm một phen xoa đầu của cậu, "A Minh, tới, cái nơ này, nó hôm nay rất có ý kiến."


Lam Minh từ bên ngoài tiến vào, ngừng lại quy quy củ củ giúp hắn đem nơ thắt tốt, một bên nói: "Thời điểm bước trên thảm đỏ khả năng sẽ có fans muốn ký tên, ý kiến bên ban tổ chức là trước không cần quản, chờ đến phân đoạn phỏng vấn cuối cùng hãy tiến hành."

"Ừ." Lộ Dữ Sâm đáp ứng.


Hai người lại nói một vài chuyện, thì Hứa Thư Thư lên đến.


Hôm nay cô mặc một thân âu phục hở lưng đỏ rực, càng thêm xinh đẹp rực rỡ động lòng người: "Đi thôi!"


Lại nhìn nhìn Nguyễn Miên: "Miên Miên như thế nào không thay quần áo? Không đi?"


Tất cả mọi người đều nhìn sang.


Nguyễn Miên bị nhắc đến, hoảng sợ, vội nói: "Không, không đi......"


Lộ Dữ Sâm mới vừa biết Nguyễn Miên, vốn cũng không có ý định đem cậu ra ngoài nhamh như vậy, hơn nữa cậu nhát gan, cũng không nghĩ sẽ dọa đến cậu: "Lần sau dẫn cậu ấy đi."


Vài người hấp tấp rời đi, Lộ Dữ Sâm nhấc chân đi đến một nửa, lại lui về.


Nguyễn Miên còn đứng ở nơi đó, mặt đỏ hồng.


"Ai chụp xấu như vậy." Lộ Dữ Sâm cầm lên thẻ nhân viên của cậu, cười nhạo, "Nhanh chóng vứt đi, tôi tới chụp lại cho cậu."


Hứa Thư Thư tức giận đến dậm chân: "Tôi đã ghi vào hệ thống, cậu ít trêu chọc cấp dưới của mình một chút đi!"


Lam Minh nói: "Thang máy tới rồi."


Bọn họ rốt cuộc cũng rời đi.


Nguyễn Miên vỗ vỗ mặt mình, lúc này mới hơi thanh tỉnh một chút.


Nhìn bọn họ tập mãi thành thói quen ăn diện lộng lẫy đi tham dự sự kiện, cậu cảm thấy chính mình sinh hoạt ở bên trong điện ảnh có chút giống nhau.


Vốn dĩ hoàn toàn không thèm để ý hình tượng của bản thân, giờ không kềm được nhớ tới lời Lam Minh nói với mình, không khỏi có chút nhụt chí...... Cậu chính là dù ăn mặc như thế nào, cũng không có khả năng sẽ đẹp như Lộ Dữ Sâm.


Cho nên nói, mặc kệ là năng lực nghiệp vụ, hay là hình tượng cá nhân, cậu đều còn cần nỗ lực a!


Nguyễn Miên tự cổ vũ cho chính mình một chút, lúc này mới vỗ vỗ mặt tiếp tục đi chuẩn bị công tác.


Thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, cậu kiểm tra một chút trạng thái của bạn bè, nhìn đến Hứa Thư Thư bọn họ đăng một vài ảnh chụp hiện trường hoạt động, Lộ Dữ Sâm cũng bị chụp đến không ít.


Bỗng nhiên, cậu nhớ tới Tiểu Tô bọn họ nói Lộ Dữ Sâm buổi sáng có đăng lên một cái trạng thái đặc biệt.


Cậu tò mò bấm vào tài khoản của Lộ Dữ Sâm, nhìn thấy là dòng trạng thái được cập nhật một tháng trước.


Nói như vậy...... Hắn là che chắn (*) sao?

(*): mình không sử dụng wechat nên không rõ nhưng chắc là nó giống dạng chỉ hiển thị cho bạn bè ở fb


o(╯□╰)o

***


Tác giả có lời muốn nói: Lộ Dữ Sâm bằng hữu vòng:
RIF:...... Hỏng mất, muốn đánh mông. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net