Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ốc Sên
Beta: Nguyên

***
Tin tức này tiết lộ ra, hoàn toàn là từ miệng Lâm Mộng Hiểu. Mấy hôm trước, cô cùng bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, vì chút hư vinh nho nhỏ trong lòng mà cho người kia xem qua ảnh chụp Nguyễn Miên, còn nói luôn việc cậu ở Forest đi làm.

Hiện tại bị truyền tới tận tai Đường Dục, cô thực thập phần hối hận.

Nguyễn Miên bị hỏi đến, gật gật đầu: “Ừ.”

“Thật là lợi hại!” Đường Dục tán thưởng, cực kỳ hâm mộ mà nói, “Hâm mộ a, tớ kỳ thật vô cùng sùng bái Lộ Dữ Sâm! Những việc anh ta trải qua cứ y như là thần thoại vậy! Tớ còn xem qua sưu tầm của anh ta! Đúng rồi Miên Miên, cậu làm trợ lý của anh ta, tớ hiện tại ghi nhớ cái tin tức này, nói không chừng về sau có thể từ cậu mà học tập một chút. Cậu sẽ không để ý nga?”

Nguyễn Miên cúi đầu dùng bữa, vẫn là cái tính trẻ con chưa thể trưởng thành, thoạt nhìn vô cùng đơn thuần.

Bờ môi của cậu bị cay đến hồng hồng, đuôi mắt cũng ẩn ẩn mang theo ướt át, không có tâm tư gì gật gật đầu: “Được, được a.”

Lâm Mộng Hiểu cười ha ha, chuyển đổi đề tài.

Bữa cơm tiếp tục, Lâm Mộng Hiểu vẫn luôn kéo Đường Dục tán dóc tương đối nhiều.
Thứ nhất là do Lâm Mộng Hiểu cảm thấy thực có lỗi với Nguyễn Miên, khiến cậu rước lấy nhiều phiền toái; thứ hai là cô cùng Đường Dục không quá quen thuộc, không muốn hắn đem đề tài về Nguyễn Miên ra bàn tán.

Xong bữa cơm này, ba người đứng ở đường cái, Đường Dục thình lình nói: “Các cậu có biết hay không, Tiếu Cạnh Phong cũng ở đại học A này đó?”

Nguyễn Miên hơi kinh ngạc quay đầu lại: “Tiếu, Tiếu Cạnh Phong?”

Lâm Mộng Hiểu bắt được tay cậu.
“Ừ, đúng vậy.”

Đường Dục nói, “Cậu ta vừa báo, nói đã bị Hội Học Sinh nhìn trúng, quả nhiên học bá chính là học bá, nói không chừng sau này còn sẽ là nam thần mới của đại học A này a……”

Nguyễn Miên không nghĩ tới, Tiếu Cạnh Phong cũng sẽ ở thành phố A.
Cậu còn tưởng rằng qua khỏi cao trung, những người đó, sau khi tốt nghiệp đều sẽ không còn liên hệ gì đến cậu. Chỉ là vòng đi vòng lại, thế giới vẫn thật sự nhỏ, thế nhưng vẫn sẽ có điều liên hệ.

Bất quá, bọn họ cũng sẽ không có qua lại gì đi.

Vì thế Nguyễn Miên ứng thanh: “Ồ.”

Lần này đến phiên Đường Dục kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng cái sự tình Nguyễn Miên yêu thầm Tiếu Cạnh Phong trước kia bị cả trường biết, hẳn là khi nghe thấy tin tức này sẽ thực hưng phấn mới đúng, thế nào lại không có chút phải ứng gì? Hóa ra đồng tính luyến ái đều dễ dàng thay đổi như vậy sao?

Lâm Mộng Hiểu đối với điểm này thật là tức giận.

“Đường Dục, cậu về trước đi.” Lâm Mộng Hiểu nói, “Tớ cùng Miên Miên còn có một chút việc!”
Đường Dục làm bộ dáng nghe không hiểu: “Tớ dù sao cũng không có chuyện gì, cùng nhau về còn có thể thi xem xe ai nhanh hơn, tớ vẫn là nên đi theo các cậu a! Các cậu muốn đi đâu?”

Lâm Mộng Hiểu không còn lời gì nói, cô thật sự chưa thấy qua da mặt người nào dày như vậy, âm thầm thề trở về liền đem Đường Dục cho vào sổ đen.

Nguyễn Miên trong lòng lại nghĩ đến một sự việc khác.

Buổi chiều cậu ở Forest lật xem vài quyển sách chuyên môn, cơ hồ lí thuyết đều đã hiểu, đáng tiếc là không có thực hành thực tế. Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, cậu không thể không biết xấu hổ đi mượn máy ảnh của người ta, ngay cả những máy dự phòng cũng ngại mượn, bởi vì thoạt nhìn chúng đều thực quý giá, còn có bản thân đột ngột nảy lên một cỗ ý tưởng muốn chính mình mua một cái.

“Tớ, muốn, đi, đi mua máy ảnh.” Nguyễn Miên nói.

Có bột mới gột nên hồ (*), bây giờ công cụ cũng không có, như thế nào nói là hiểu biết?

(*): ý nói muốn làm được việc, muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, điều kiện tiên quyết, cần thiết lúc ban đầu

“Tớ vừa mới mua máy ảnh!” Đường Dục nói, “Tớ cùng cậu đi a! Phía trước có một cửa hàng chuyên bán về cái này! Cậu muốn mua loại nào?”
Nguyễn Miên mờ mịt, cậu cũng không rõ lắm.

Nhiếp ảnh gia của Forest giống như loại nào cũng đều có, buổi chiều cậu ở trên máy tính tra xét, mục đích là muốn tìm một cái tương đối thích hợp để học tập, lại ở Tieba(*) thấy một câu: Dự toán ba ngàn không thể ít hơn, Hasselblad ôm về nhà.

(*): Bách Độ Thiếp Ba: là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào ngày 25 tháng 11 năm 2003. Do Bách Độ Thiếp Ba có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc đại lục nên đã thu hút được đông đảo cư dân mạng Trung Quốc tham gia.

Vốn dĩ ban đầu không biết là có ý tứ gì, chờ cậu tra xét giá cả liền biết rõ.

Vì cái gì người ta nói nhiếp ảnh gia nghèo ba đời, một nghề có thể hủy cả đời, đơn giản là vì nhiếp ảnh —— là dùng “Quang” nghệ thuật!(*)

(*):theo Ốc nghĩ chỗ này ý là nói nhiếp ảnh gia sống vì nghệ thuật, chỉ hướng về phía ánh sáng nghệ thuật không quan tâm tới cái khác nên mới nghèo.... Ai hiểu khúc này chỉ Ốc với Ọ_Ọ

Lâm Mộng Hiểu nói: “Chúng ta tự mình đi xem đi.”

Nguyễn Miên lại hỏi: “Trong vòng, một, một vạn(*), có, có thể mua loại nào?”

(*) một vạn tương đương với mười ngàn

Những lời này nói ra hính cậu cũng có điểm ngượng ngùng.

Một vạn hình như là quá ít.

Nguyễn Xuân cho cậu không ít tiền tiêu vặt tiền, phần lớn cậu đều chưa từng động đến, giao cho ông nội bảo quản. Chờ cậu lần này cần đi làm, mới lấy hai vạn đưa qua, nhưng cậu vẫn là âm thầm thề phải dựa chính mình. Tuy rằng Nguyễn Xuân hiện tại thu nhập nhiều hơn xưa rất nhiều, nhưng mà cậu vẫn nhớ rõ lúc trước, thời điểm anh trai cùng đoàn phim ăn mì gói gặm màn thầu, rời nhà không bao lâu quay về liền gầy đến da bọc xương. Huống chi, ông nội cũng không màng đến cái vấn đề này, tiêu tiền chỉ trong nháy mắt, đối với tiền tài không có khái niệm……

Nguyễn Miên biết Lộ Dữ Sâm là đại sứ Hasselblad, dùng cũng là Hasselblad, cậu rất muốn cùng Lộ Dữ Sâm dùng loại giống nhau, nhưng mà cậu mua không nổi.

Đường Dục trong lòng kinh ngạc nghĩ cậu keo kiệt, trên mặt lại như hiểu rõ nói: “Đã biết, dù sao chỉ là học tập, không cần phải quá tốt. Vậy cậu mua loại giống tớ đi, chỉ tốn khoản nửa, còn có thể mua thêm cái túi đựng cơ!”

Lâm Mộng Hiểu không còn cách nào, đành phải trộm liếc cái xem thường, cùng đi theo bọn họ.

Cũng may có Đường Dục đôi chút hiểu biết, cũng coi như là giúp đỡ, cuối cùng mua một cái máy ảnh sơ cấp, còn laasow thêm cái ống kính 18-105mm. Đường Dục nói: “cái này thực rất vạn năng, người mới học dùng loại này đủ rồi!”

Ba người cáo biệt đã gần 10 giờ tối, Nguyễn Miên chính mình lái xe về nhà.

Cầm hộp máy ảnh nặng trĩu, cậu mới có một chút cảm giác chân thật bản thân sắp sửa đặt chân vào giới nhiếp ảnh. Nếu nói trắng ra ban ngày chịu thất bại là một loại đả kích, thì hiện tại nhớ tới cảm thấy đều là xứng đáng. Gương mặt có chút nóng, đối với bản thân dễ dàng như vậy liền muốn từ bỏ, chính mình cảm thấy thật xấu hổ, đồng thời lại hậu tri hậu giác phát hiện có chút ngượng ngùng đối mặt Lộ Dữ Sâm.

Đối phương là nhân vật nào?

Nguyễn Miên bỗng cảm giác việc chính mình đã làm, sắc mặt thật lớn.

Không tồi…… Lộ Dữ Sâm đêm nay hẳn là sẽ không ở nhà đi.

Nghe Ngũ Manh nói công tác cùng 《THE ONE》phức tạp, tổng biên tập yêu cầu tương đối ngiều, không biết có chụp suốt đêm hay không.

Lâm Mộng Hiểu không yên tâm, gửi một tin trên WeChat hỏi: Miên Miên, cái người kia, sẽ không ảnh hưởng đến cậu chứ? 【 khóc chít chít 】

Nguyễn Miên biết người cô nói chính là Tiếu Cạnh Phong, kỳ thật cậu hiện tại đã sớm đem Tiếu Cạnh Phong vứt ra sau đầu.

Lúc trước sự tình vỡ lẻ, đối phương kinh ngạc, ánh mắt cũng mang phần chán ghét, ấn tượng khi đó đối với cậu vẫn còn khắc sâu.

Nguyễn Miên: Hiện tại sẽ không.

Lâm Mộng Hiểu: Hôm nào chúng ta hẹn nhau một lần nữa! Đậu má tên Đường Dục quá phiền! 【 giận 】

Nguyễn Miên: Hắn kỳ thật là người không tồi. 【 sờ đầu 】

Lâm Mộng Hiểu: Miên Miên của tớ thật sự quá thiện lương! Không nói về hắn nữa hừ, đã về đến nhà chưa?

Nguyễn Miên một bên bước vào thang máy một bên trả lời: Đến rồi.

“Đã đi nơi nào?”

Vừa ra khỏi thang máy đi đến huyền quang, một thanh âm trầm thấp truyền đến tai Nguyễn Miên, làm cho bên tai run lên, lọt vào trong tầm mắt của cậu là tấm ảnh chụp báo đen, ánh mắt nó hung mãnh nư vật sống.

Cậu hoảng sợ, rồi lại nghe được một tiếng cười.

Toàn bộ đèn đều được mở.

Trong phòng lập tức sáng sủa lên.

“Lá gan nhỏ như vậy, còn dám chơi đến nửa đêm?” Lộ Dữ Sâm chân trần đứng trên sàn nhà, vân vê điều khiển từ xa, “Trời tối không trở về nhà, không phải là cậu bé ngoan.”

Màn chiếu phim đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ.

Hóa ra hắn ở nhà, vừa rồi chẳng qua vì xem điện ảnh mới đem đèn tắt đi.

Lộ Dữ Sâm chưa nói qua có gác cổng, Nguyễn Miên cũng không biết hắn sớm như vậy trở về, giống như bị nắm thóp đứng yên ở cửa.

“Làm gì còn không tiến vào?” Lộ Dữ Sâm đánh cái ngáp, lúc nào cũng là một bộ dáng không tỉnh ngủ, “Sợ bị tôi tét mông?”

Nguyễn Miên: “…… Lộ, Lộ lão sư.”

Lộ Dữ Sâm “Ai” một tiếng: “Chính cậu nhìn xem tôi đã gọi cho cậu bao nhiêu lần?”

Nguyễn Miên nhìn nhìn di động, quả nhiên có vài cuộc gọi chưa nhận, toàn bộ đều là của Lộ Dữ Sâm, cậu có thói quen đem điện thoại tắt âm, sau đó cũng không chú ý tới. Kỳ thật Lộ Dữ Sâm đối với cậu là có một loại ý thức trách nhiệm, Nguyễn Miên cảm giác được, anh trai đem chính mình giao cho hắn, hắn không thể không quản.

Tình hình hiện tại, chính là một cậu nhóc sống nhờ người thân, lại vừa phiền toái vừa không nghe lời.

“Đúng vậy, xin, xin lỗi.” Nguyễn Miên cúi đầu đi qua, mặt phình ra thành một cái cà chua.

Cậu cắn răng, lần sau ra cửa nhất định phải nhớ rõ báo cáo cho chủ nhà……

Lộ Dữ Sâm quá cao, cơ hồ so với Nguyễn Miên cao hơn một cái đầu, giơ tay là có thể sờ đến đỉnh đầu cậu.

Hắn phát hiện Nguyễn Miên cắt tóc.

Không biết vì cái gì, hắn đối với bạn nhỏ này thật kiên nhẫn, so với cháu trai của chính mình còn nhiều hơn, con trai của anh cả hắn năm nay đã mười lăm tuổi, so với Nguyễn Miên không nhỏ hơn bao nhiêu, nhưng hắn lại là cảm thấy nó rất phiền phức.

Không giống Nguyễn Miên, một thiếu niên vừa non nớt vừa mềm mại, hỏi nhiều hơn hai câu liền hận không thể trốn đi, nhìn chỉ muốn khi dễ.

“Còn chưa tới mùa đông đã cắt lông dê, rất cần mẫn.” Lộ Dữ Sâm xoa tóc cậu vài cái, “Tạ Ly cắt cũng không tệ lắm, không hổ là Tony lão sư, cùng Kevin lão sư so sánh đích thực kỹ năng cao hơn một bậc.”

Tạ Ly nghe xong khả năng muốn hộc máu.

Không đợi Nguyễn Miên nói chuyện, Lộ Dữ Sâm lại nhìn nhìn cái túi trong tay cậu, không còn lời nào nói: “Đây là cái quỷ gì?”

Nguyễn Miên nhút nhát nói: “Camera!”

“Tôi còn tưởng rằng là món đồ chơi.” Lộ Dữ Sâm đương nhiên biết đó là máy ảnh, hắn nhíu mày, “Camera mới cùng máy tính trong phòng đều là của cậu, cậu không phát hiện?”

Nguyễn Miên phản ứng lại.

Cậu vẫn luôn cho rằng mấy thứ kia là của nhà tài trợ đưa tới hoặc là của Lộ Dữ Sâm để đó không dùng, hóa ra đều là chuẩn bị cho cậu?

Cùng lúc, màn hình di động trong tay sáng lên, một cái tin nhắn xuất hiện ở trên màn hình.

Lâm Mộng Hiểu: Ngủ ngon, yêu cậu nga 【 moah moah 】

Lộ Dữ Sâm cũng thấy, bật cười: “Đi chơi với bạn gái?”

Nguyễn Miên đem đầu lắc thật mạnh, cũng không biết là trả lời cái vấn đề này như thế nào.

Lộ Dữ Sâm ngữ khí rõ ràng rất hòa thuận, cậu lại cảm thấy mơ hồ có một loại cảm giác áp bách vô hình, đặc biệt là khi đứng gần như vậy, ngửi được mùi nước hoa xa lạ trên người người đàn ông trước mặt, mặt liền ngăn không được nóng lên. Nói là sợ bị người này dạy bảo, không bằng nói là trời sinh cong Nguyễn Miên bỗng nhiên có loại khó hiểu ngượng ngùng.

Lộ Dữ Sâm là thẳng nam, Nguyễn Miên không nghĩ cho hắn biết tính hướng của bản thân, lui về phía sau một chút.

“Cậu sợ tôi như vậy làm gì. Có rảnh thì cứ mang cô ấy đến nhà chơi, đương nhiên…… Muốn qua đêm thì vẫn nên lựa chọn thời điểm tôi không ở nhà.” Lộ Dữ Sâm cố ý nói, “Giấc ngủ của tôi rất kém, cái gì cũng đều nghe thấy.”

Hắn không bất mãn Nguyễn Miên mang bạn gái trở về, nhưng hắn nhìn ra được Nguyễn Miên thực ngây thơ, nên đây cũng chỉ là đùa mà thôi.

Nguyễn Miên quả nhiên thiếu chút nữa là sặc, mặt đột ngột ửng đỏ: Qua, qua đêm?!

“Tôi phát hiện câu không thích tiếp điện thoại a, như thế này thì không được. WeChat thêm bạn với tôi ?” Lộ Dữ Sâm lấy ra di động, “Tôi quét cậu.”

Hắn phải đổi phương thức quản lí cậu bạn nhỏ này.

Nguyễn Miên đành phải khó xử mà đưa ra mã QR, trên màn hình hiện lên giống nhau đẩy tới: “…… Được.”

“Tích ——” một âm thanh hoàn thành rà quét vang lên, nhìn đến danh thiếp của Nguyễn Miên, Lộ Dữ Sâm trầm mặc.

Sleeper?!

Người cùng hắn ở trên APP “D·I·Sleep” nói chuyện phiếm gần ba năm, Sleeper?!

Lộ Dữ Sâm click mở khung thoại, một loạt tin nhắn hắn cùng Sleeper trò chuyện vẫn còn lẳng lặng nằm ở nơi đó, hắn ở nước ngoài mất ngủ, hỏi đối phương vì sao không phát sóng trực tiếp.

sleeper: Ngượng ngùng, gần dây có chút việc chậm trễ, hôm nay buổi tối hẳn là là có thể trở lại. 【 cẩu mang 】【 cẩu mang 】

Kéo về phía trước, càng nhiều tin xuất hiện.

sleeper: Ô oa ô oa tớ rất thích bài hát《I don’t wanna be you anymore 》này, la lối khóc lóc lăn lộn đề cử! Ngủ đến ngọt ngủ đến ngon, một giấc ngủ đến trời sáng! 【 bổn bảo bảo dốc hết tâm huyết bán phá giá an lợi.gif】

sleeper: Ngủ chưa R, nhanh! Đêm nay tớ trình bày ca khúc mới! Không tới không phải người trong nước nga! 【 bỗng nhiên hưng phấn vặn mông.jpg】

sleeper: Khụ khụ, xin chào 【 mắt lé 】, hoan nghênh mọi người tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của S, nơi này là để S ca ca kể chuyện xưa. Cậu bạn nhỏ ngủ rồi nhưng tôi mất ngủ làm sao bây giờ? Đánh một trận là được!

sleeper: 【 ngoan ngoãn 】【 yamete (đừng mà).gif】

***

Tác giả có lời muốn nói: Lộ Dữ Sâm:…… Đứa nhỏ này?? Tinh phân?

Nhấn sao đi sao đi :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net