[27] Gặp lại Trầm Túy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp lại Trầm Túy

Hàn Sâm cực kì hiểu rõ bố cục thành phố Rome.

Ngày trước khi thấy chán hắn thường đi dạo khắp thành phố này. Trí nhớ Hàn Sâm cực tốt, chỉ cần nhắm mắt, trong đầu hắn đã hiện lên một bức bản đồ rõ rành rành. Chỉ cần là nơi từng đi qua, Hàn Sâm đều có thể khắc sâu trong óc.

Hàn Sâm dựa vào địa chỉ mà Trầm Túy cung cấp, đi tới nhà trọ của bố mẹ y.

Đây là một nhà trọ kiểu châu Âu, cửa chính đối diện đường cái. Hàn Sâm bước lên bậc thang, tới trước cửa gõ một cái.

Người mở cửa là một cô gái khoảng 25 tuổi, lớn hơn Hàn Sâm một chút, mái tóc đen mềm rối tung rũ hai bên bờ vai thon gầy, vẻ mặt ôn hòa, còn có chút ngượng ngùng.

Cô gái chớp chớp đôi mắt to, nhìn Hàn Sâm nhỏ nhẹ nói:

"Xin hỏi cậu muốn tìm ai?"

Hàn Sâm cố hết sức tỏ vẻ ôn hòa, lễ phép trả lời:

"Chào cô, tôi tên là Hàn Sâm, xin hỏi Trầm Túy ở chỗ này đúng chứ? Tôi là bạn của Trầm Túy."

Nghe thấy Hàn Sâm xưng là bạn của Trầm Túy, cô gái dường như rất vui, gật đầu cười cười đáp:

"Hôm nay A Túy được nghỉ ở nhà, cậu vào đi."

Cô mời Hàn Sâm vào phòng. Hàn Sâm ngồi trên ghế salon, cô nhanh chóng đi vào trong.

"Hàn Sâm."

Sau lưng vang lên giọng nói của Trầm Túy, Hàn Sâm quay đầu, trông thấy y mặc áo sơ mi dài tay màu trắng, đang đi tới phía mình.

Hàn Sâm đứng lên, nhìn Trầm Túy, bắt tay với y.

Trầm Túy nhìn chằm chằm Hàn Sâm:

"Hàn Sâm, đã lâu không gặp."

Trong mắt Trầm Túy, Hàn Sâm dường như đã thay đổi rất nhiều, trầm ổn hơn, sâu sắc hơn, tâm tư cũng kín đáo hơn, không giống như một thanh niên vừa mới trưởng thành nữa.

"Trầm Túy, tôi có chút chuyện muốn nói với anh."

Lần này Hàn Sâm chỉ có duy một ngày nghỉ, thời gian còn lại không nhiều lắm, hắn dứt khoát vào thẳng vấn đề.

Trầm Túy thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Sâm, bèn kéo hắn cùng ngồi xuống ghế.

"Muốn uống gì nào?"

Cô gái khi nãy lại đi tới, mỉm cười nhìn Hàn Sâm và Trầm Túy.

Trầm Túy đứng lên, tay nhéo nhéo khuôn mặt cô:

"Hàn Sâm, đây là người phụ nữ của tôi, em ấy tên là Bạch Cẩm. Cẩm Nhi, đây là Hàn Sâm, anh em tốt của anh."

Nghe Trầm Túy nói như thể, gương mặt Bạch Cẩm bỗng đỏ lên, khe khẽ trừng y một cái:

"Nói cái gì đó? Ai là người phụ nữ của anh chứ..."

Trầm Túy nhíu mày: "Vậy chẳng lẽ em là nam? Sao anh lại không biết nhỉ?"

"Đáng ghét! Không đứng đắn gì cả!..." Bạch Cẩm đập đập Trầm Túy mấy cái, sau đó cười nhìn Hàn Sâm:

"Chào Hàn Sâm, tôi là Bạch Cẩm, cậu đừng nghe A Túy nói bậy, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy. Chúng tôi còn chưa đăng ký kết hôn."

Đoạn, Bạch Cẩm đưa tay ra, Hàn Sâm lập tức bắt tay với cô ấy.

"Hân hạnh được gặp chị Bạch. Trước đây Trầm Túy vẫn hay nhắc tên chị với em, hẳn rất quan tâm chị."

"Thật sao? Tôi còn tưởng mấy năm nay anh ta quên tôi rồi chứ."

Bạch Cẩm đỏ mặt trợn mắt với Trầm Túy một cái, vì câu nói của Hàn Sâm mà cảm thấy rất vui. Cô ấn bả vai y, ra hiệu y ngồi xuống:

"Được rồi, tôi đi pha trà cho hai người, không quấy rầy hai người nói chuyện nữa."

Nhận ra được hai người có chuyện muốn nói, Bạch Cẩm rất thức thời rời đi.

Trầm Túy quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Cẩm, khóe miệng mang theo ý cười xấu xa.

Hàn Sâm nhàn nhạt nhìn y, nhìn vẻ cười xấu xa ấy. Trầm Túy rất hiếm khi lại có vẻ mặt này.

Trong nhận thức của hắn, Trầm Túy vẫn luôn là một người cười mà mang dao, y cười ôn hòa, nhưng bên trong lại một bụng gian ác. Song rất hiếm khi thấy dáng vẻ y trực tiếp giở trò xấu này.

"Nhìn cái gì? Yêu cô ấy mới có thể bắt nạt cô ấy. Người anh em, chờ lúc cậu có người yêu là biết liền."

Trầm Túy cười ôn hòa với Hàn Sâm, vỗ vỗ bả vai hắn, rồi nhìn hắn nói:

"Nói đi, có chuyện gì. Chúng ta đều là anh em tốt, không cần mấy lời khách sáo kia."

Hàn Sâm nhìn chằm chằm Trầm Túy:

"Anh xác định? Chuyện tôi tìm anh cũng chẳng phải chuyện gì tốt."

Trầm Túy xảo quyệt chớp chớp mắt, nhếch môi cười cười, thấp giọng bảo Hàn Sâm:

"Người anh em, nói thật, tôi biết cậu ở bên người Nietzsche sớm muộn cũng sẽ học cái xấu, nhưng việc này cũng chẳng phải chuyện xấu gì... Cậu biết đấy, trên đời này nhất định phải có một loại người gọi là người xấu, nếu không sao có thể làm nổi bật những người tốt lên được, đúng không? Một mặt quan trọng của thế giới chính là phản diện, nếu không chính diện cũng mất đi ý nghĩa."

Hàn Sâm nhìn vẻ mặt của Trầm Túy. Trầm Túy liếm môi một cái, hạ giọng:

"Cho tôi từ mấu chốt."

Hàn Sâm trầm giọng đáp: "Thuốc phiện."

Trầm Túy không chút do dự:

"Hàn Sâm, tục ngữ nói ta không vào Địa Ngục thì ai vào, cậu bảo đúng không? Nhích từng bước từng bước đi làm mỗi ngày thật làm tôi mệt chết, tôi chỉ biết chờ đến ngày này thôi đó."

Hàn Sâm nhếch môi âm thầm cười:

"Tốt, không cần nhiều lời nói nhảm, anh ra ngoài một chuyến với tôi."

Trầm Túy gật đầu, đứng dậy cầm quần áo, hai người chuẩn bị ra ngoài.

Bạch Cẩm bưng ấm trà từ trong bếp đi ra, nghi hoặc nhìn Trầm Túy:

"A Túy, Hàn Sâm, giờ hai muốn định đi ra ngoài à?"

Trầm Túy đứng bên cửa khoác chiếc áo mỏng vàng nhạt vào, cười cười với cô:

"Đúng vậy, bảo bối."

Bạch Cẩm ảo não:

"A Túy, anh thật là không có lòng hiếu khách gì cả. Hàn Sâm ngay đến hớp trà nóng còn chưa uống, anh đã dẫn người ta ra ngoài."

Trầm Túy nhanh chóng đi tới, cười xấu xa với Bạch Cẩm, tay vỗ vỗ mông cô, ghé sát tai cô khẽ nói:

"Ngoan, bọn anh sẽ về sớm thôi. Ban đêm ông xã sẽ thương yêu em nhé."

"Anh..."

Khuôn mặt Bạch Cẩm đỏ bừng, xấu hổ nói chẳng lên lời.

Kể từ khi Trầm Túy ra tù, mấy năm nay y không còn bộ dáng ôn tồn, lễ độ, đầy tri thức, hiểu lễ nghĩa như trước nữa, mà hư hỏng vô cùng.

Bạch Cẩm không khỏi cảm thấy dáng vẻ Trầm Túy trước đây nhất định là... ngụy quân tử.

Hàn Sâm đứng cạnh cửa nhìn Trầm Túy cười xấu xa trêu chọc Bạch Cẩm tới đỏ mặt.

"Được rồi Cẩm Nhi, tắm rửa sạch sẽ chờ ông xã về sẽ ăn em sạch sành sanh."

Trầm Túy đột nhiên hôn một cái lên cánh môi đỏ thắm của cô, rồi xoay người ra khỏi cửa.

Sau khi hai người ra ngoài, Trầm Túy đánh con xe trong gara ra, Hàn Sâm ngồi lên đó.

"Bây giờ anh làm việc gì?"

Hàn Sâm quay đầu hỏi y.

Trầm Túy khởi động xe, cười vô vị nói:

"Tôi đến chợ đen làm một cái bằng giả, giờ đang làm kế toán tài vụ cho một công ty."

"Không sợ hả?"

Trầm Túy nhún nhún vai, nhìn Hàn Sâm, cười mỉm:

"Sợ? Sợ là cái gì? Hàn Sâm, tôi là Trầm Túy, tôi chẳng sợ gì cả. Ok, trước hết hãy nói chúng ta định đi đâu."

Hàn Sâm đưa địa chỉ cho y.

Trầm Túy vui vẻ reo một tiếng:

"Chậc, đây đúng là chỗ tốt, nơi tụ họp của các tay buôn ma túy."

Trầm Túy dạt dào hứng thú chở Hàn Sâm tới nhà trọ của Phong Bạch. Trên xe, Hàn Sâm nói sơ qua chuyện liên quan tới Phong Bạch cho y, tất nhiên chỉ đề cập tới công việc và lai lịch cậu ta, chứ không nhắc tới sở thích."

Tới trước nhà trọ của Phong Bạch, Hàn Sâm lấy chìa khóa ra mở cửa. Trầm Túy dẫn đầu đẩy cửa bước vào, vừa vào đã thấy trên tường nhà dán đầy giấy dán tường màu hồng, bộ ghế sô pha màu hồng, thảm cũng hồng nốt, mức độ sạch sẽ thậm chí còn hơn cả phái nữ. Trầm Túy kinh ngạc đứng trước cửa, ngơ ngác há to miệng.

Sửng sốt vài giây đồng hồ, Trầm Túy cứng ngắc quay đầu nhìn Hàn Sâm:

"Hàn Sâm, cậu xác định cái cậu Phong Bạch kia là nam à? Liệu có phải là nữ giả trang nam vào tù trải nghiệm cuộc sống không thế?"

Hàn Sâm lắc đầu, trầm giọng đáp:

"Cậu ta là nam."

Dứt lời, Hàn Sâm cũng cất bước đi vào trong nhà, Trầm Túy đóng cánh cửa lại sau lưng hắn.

Phong Bạch không phải kiểu con cái nhà nghèo, lại còn làm cái nghề mạo hiểm như buôn ma túy, cho nên nhà trọ của cậu ta rất lớn, quyền sử dụng sân thượng cũng bị cậu ta mua luôn.

Căn nhà trọ này tính cả phần sân thượng rộng lớn nữa là hai tầng. Hàn Sâm đi đến phòng ngủ chính ở tầng một của cậu ta.

Đối diện cửa phòng là một cái giường kiểu Âu lớn, rèm hồng rũ xuống, lại còn rực rỡ vô cùng.

"Đậu xanh rau muống..."

Trầm Túy kinh ngạc nhìn cái giường lớn kia, bước tới, xốc rèm lên, quan sát đầu giường một chút, sau đó ngả đầu xuống, thực sự muốn bản thân cảm nhận một chút, ngủ trên cái giường này đến cùng có cảm giác gì.

Đối diện giường là tủ quần áo, Hàn Sâm đi tới cái tủ lớn nhất, mở cửa, gạt mớ quần áo xếp gấp ngay ngắn gọn gàng kia ra, thấy một bao thuốc phiện lớn.

Hàn Sâm ôm cái bao ấy ra.

"Chậc, tôi thực sự muốn xem thử xem thằng nhóc này đến cùng là như thế nào, có phải cái kiểu Hello Kitty kia không?"

Sau lưng vang lên tiếng của Trầm Túy.

"Đến đây."

Hàn Sâm thấp giọng hô một tiếng.

Trầm Túy nhanh nhẹn nhảy xuống giường, thấy Hàn Sâm ôm một cái bao lớn, con mắt y sáng lên, bước nhanh tới.

Hàn Sâm để bao thuốc phiện bọc trong túi nilon trong suốt kia lên bàn. Trầm Túy đi tới, phát hiện số thuốc phiện này đều được đóng gói trong những túi nhỏ, cực kì ngăn nắp, hẳn là chuẩn bị bán đi.

"Lấy một túi ra, tôi muốn kiểm tra chút."

Trầm Túy cười nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm gật đầu, lấy ra một túi.

Trầm Túy đổ một ít bột thuốc phiện trắng tinh lên bàn, ngón tay chấm chút xíu để dưới mũi hít hít.

"Chà..."

Trầm Túy chợt lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy một cơn xúc cảm khó hình dung xộc lên đại mão, đánh thẳng vào ánh mắt y, nháy mắt nổ tung thành một mảnh hoa lửa. Trong nháy mắt đó, trái tim như bị kéo mạnh, huyết dịch trong người bỗng chảy gia tốc...

Tóm lại, đó là một cảm giác rất thoải mái!

"Độ tinh khiết thế nào?"

Hàn Sâm nhìn chằm chằm Trầm Túy.

Trầm Túy chậm rãi lấy lại tinh thần, vỗ bả vai Hàn Sâm, vô cùng hài lòng nói:

"Cậu không hỏi qua ông chủ của cái cậu Phong Bạch kia làm cái gì sao? Quan hệ giữa ông chủ thằng nhóc đó và trùm buôn thuốc phiện nhất định không xoàng. Độ tinh khiết của mớ hàng này tuyệt đối được 95%, tám ngàn đô la một kg chính là tặng không cho rồi."

Hiện nay ma túy của tay buôn ở Medellin (thủ đô Colombia) cũng chỉ có độ tinh khiết tối đa là 80%, hàng này cực kỳ tốt, trình độ chiết xuất cũng rất đỉnh, thuộc hạ của người bán kia đúng là xuất sắc."

Hàn Sâm gật đầu, không hỏi vì sao Trầm Túy lại biết. Dẫu sao y cũng ngây ngốc trong nhà tù Rome suốt bốn năm.

Thật sự mà nói, ngục tù vậy nhưng chính là địa phương bồi dưỡng nhân tài.

"Số hàng này bán đi, đủ để chúng ta thành lập một cái mạng lưới buôn lậu thuốc phiện."

Hàn Sâm nhàn nhạt đáp, sau đó bỏ thuốc phiện trên tay xuống, quay đầu nói:

"Chúng ta lên tầng xem một chút. Phong Bạch trồng anh túc ở bên trên."

Nghe Hàn Sâm nói vậy, Trầm Túy bỗng sững sờ: "Cái gì?!"

Hàn Sâm phất phất tay với y: "Đi thôi."

"Vậy thì tôi nhất định phải xem xem."

Trầm Túy lẩm bẩm sau lưng Hàn Sâm, hứng thú dạt dào.

Hai người đi lên tầng trên.

Cầu thang đi lên xoắn ốc, Hàn Sâm rảo bước, đoạn tới cuối nơi, hắn và Trầm Túy đều dừng bước.

"Thằng nhóc này thật sự là cái gì cũng dám làm... Ha ha..."

Trầm Túy cười cười, sân thượng đã được Phong Bạch cải tạo, giữa sân dựng cái lều plastic lớn, giống như lều nuôi trồng rau quả. Trên sân thượng trồng đầy cây anh túc chen chúc rậm rạp. Bên cạnh lều đặt một cái bàn cực lớn, trên đó bày đầy dụng cụ hóa học. Hàn Sâm bước qua nhìn, đó đều là dụng cụ để Phong Bạch tinh luyện ma túy.

"Tại sao Phong Bạch lại có những thứ này?"

Mặc dù Trầm Túy chưa gặp qua Phong Bạch trong miệng Hàn Sâm, song y vô cùng hứng thú, cực kỳ muốn biết cái thanh niên sau này hợp tác với mình là dạng người ra sao.

Phong Bạch nhất định là một kẻ kỳ quặc hiếm thấy. Chưa hết một buổi chiều, tiềm thức của Trầm Túy đã hình thành nhận thức chung về cậu ta.

Hàn Sâm tỉ mỉ nhìn thiết bị hóa học trên bàn, trầm giọng nói:

"Phong Bạch từng học chuyên hóa trong Đại học XX."

Trầm Túy nhíu mày:

"Thảo nào."

Hai người dừng bước trên sân thượng một lúc. Vườn anh túc vì thiếu nước mà chết héo, nhưng vẫn có thể nhìn ra đám thực vật này từng sinh trưởng tốt vô cùng.

Trầm Túy nhổ sạch chúng xuống, Hàn Sâm tưới ít nước lên đất, để nền đất cạn khô kia ẩm lên.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Mãi đến gần bốn giờ chiều, Hàn Sâm và Trầm Túy mới rời khỏi nhà trọ của Phong Bạch.

Trầm Túy ôm thuốc phiện ra, để trong cốp xe.

"Tới nhà tôi ăn chút gì đi."

Trầm Túy nói, cười nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm lắc đầu, giơ tay lên xem đồng hồ.

"Giờ tôi phải về, việc Nietzsche giao đã làm xong, về trễ Nietzsche sẽ khó chịu."

Trầm Túy gật đầu:

"Ok, vậy để tôi chở cậu về."

Hàn Sâm quay đầu nhìn y, cong môi cười cười:

"Trầm Túy, chuyện bên ngoài giao hết cho anh, anh gửi lời chào giùm tôi tới người vợ chưa cưới Bạch Cẩm của anh nhé."

"Yên tâm đi."

Trầm Túy vui vẻ cười, khởi động xe, hỏi hắn:

"Giờ tôi phải làm gì?"

Hàn Sâm ho một tiếng, sửa sang lại quần áo, bảo với y:

"Liên hệ người mua, việc này với anh không thành vấn đề đúng không?"

Trầm Túy gật đầu.

"Cái này rất đơn giản, chỉ cần thả chút tin tức trên thị trường, người mua chắc chắn không ít. Phần này cậu không cần lo lắng, đó là sở trường của tôi."

Trầm Túy ngồi tù nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng đều làm qua.

Nửa năm trước khi được thả, y còn làm người gác cửa cho mấy tay buôn làm việc trong phòng bếp, tận mắt nhìn những thứ hàng này được móc ra từ cải trắng và dưa hấu, giao dịch trong ngục giam. Chuyện trộm cắp, phạm pháp với y mà nói đã thành thạo vô cùng.

Hàn Sâm gật đầu.

"Vậy thì tốt. Trước hết anh hãy bán số hàng này đi, mỗi kg giá từ 250.000 đến 300.000 đô. Giá cụ thể anh có thể thương thảo với người mua, nhưng tuyệt đối phải giao động trong khoảng này.

Mặc kệ bằng hình thức gì, bán xong anh hãy lập một tài khoản riêng, chuyển tiền vào. Số tiền này chính là món tiền đầu tiên của chúng ta, để đó đừng đụng đến. Nhiều thuốc phiện như vậy, không thể bán sạch trong một lần được, nên mỗi lần mua bán, bất kể lớn nhỏ, hãy ghi chép lại kỹ càng, tôi sẽ đích thân kiểm tra.

Giờ chúng ta phải tìm vài tên thuộc hạ, thời điểm vận chuyển hàng nhất định phải cẩn thận, lộ tuyến phải thương lượng với tôi, không thể để người ta cướp giữa đường. Chia hàng làm ba xe, xe trước hộ tống, xe sau chở hàng, xe cuối yểm trợ, rõ chưa?"

Trầm Túy lắng nghe: "Tôi biết rồi."

Hàn Sâm nói chi tiết kế hoạch cho Trầm Túy, hắn tính toán kỹ lướng, kế hoạch cực kỳ chi tiết.

"Ầm ầm —-" một tiếng, bên ngoài mưa như trút nước. Hàn Sâm quay đầu nhìn, hạt mưa lớn chừng hạt đậu đập lộp bộp xuống thân xe, làm mờ đi tầm nhìn của hắn. Hàn Sâm giơ tay lên xem đồng hồ.

Gần năm giờ.

Sắp tới thời gian ăn tối trong nhà giam.

"Hàn Sâm, cậu tin tôi chứ?"

Trầm Túy đột nhiên nhíu mày hỏi hắn.

Hàn Sâm không chút do dự gật đầu:

"Ở bên ngoài tôi chỉ tin tưởng mình anh."

"Hàn Sâm." Trầm Túy nghiêm túc đưa cánh tay mình ra, mở lòng bàn tay, nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, Trầm Túy tôi chính là anh em trung thành nhất của cậu, cần làm cái gì cứ tới tìm tôi, tôi nhất định cung cúc tận tụy*, chết không chối từ."

Hàn Sâm hơi nhếch môi, đưa tay lên, nhã nhặn bắt lấy bàn tay Trầm Túy, siết chặt.

"Nhớ kỹ, anh vĩnh viễn là anh em tốt của Hàn Sâm tôi."

*Cung cúc tận tụy: Gốc là câu "Cung cúc tận tụy, đến chết mới thôi" của Gia Cát Lượng, chỉ thái độ trung thành tận tụy, cống hiến đến tận lúc chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net