[28] Gã cơ bắp đẹp trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã cơ bắp đẹp trai

Mưa ngoài trời rất lớn, Hàn Sâm xuống xe trước cửa ngục giam. Lúc đẩy cửa xe ra, nước mưa đột ngột xối xuống người hắn.

Trầm Túy cũng đi xuống, Hàn Sâm thản nhiên bắt tay với y, rồi xoay người trực tiếp tới đồn cảnh vụ.

"Họ tên."

"Hàn Sâm."

"Số hiệu."

"C203."

Hàn Sâm bước vào nhà tù, đứng trước cửa kính đồn cảnh vụ khai báo.

"Tốt lắm, giờ đi vào trong kiểm tra thân thể."

Viên cảnh sát cầm bút đen ký tên, điền hoàn tất đơn tạm tha của hắn. Sau đó nhân viên chuyên môn phụ trách kiểm tra thân thể dẫn Hàn Sâm đi vào trong.

Dựa theo quy định, Hàn Sâm đi vào trong phòng cởi sạch quần áo, nhân viên kiểm tra xem xét hắn một lát rồi gật đầu:

"Tốt, không có vấn đề gì. Thời gian tạm tha đến bảy rưỡi mới kết thúc, sao cậu trở về sớm vậy?"

Phạm nhân được tạm tha thông thường đều sát giờ mới về, không hề lãng phí dù chỉ một giây một phút. Chỉ cần được đi ra thì người ta thực sự chẳng muốn quay lại nơi này.

Hàn Sâm lạnh nhạt nhìn gã, đứng dậy mặc quần áo của mình vào, trầm giọng đáp:

"Tôi làm xong việc thì về."

Dứt lời, Hàn Sâm nhanh chóng mặc bộ quần áo bị nước mưa xối ướt nhẹp vào, bước ra hành lang.

Trước tiên Hàn Sâm trở về phòng giam của mình, vọt vào trong phòng tắm, thay quần áo sạch sẽ. Sau đó hắn tới phòng giặt đồ còn chưa đóng cửa, lấy quần áo của Nietzsche mà sáng nay mình đem tới ra, xếp ngay ngắn lên bàn rồi ôm về.

Thu quần áo xong, Hàn Sâm lại tới nhà bếp lấy mấy cánh bánh mì dài, cầm bánh mì tới phòng Nietzsche.

"Ngài Nietzsche, tôi là Hàn Sâm."

Đứng trước cửa Nietzsche, Hàn Sâm gõ cửa một cái.

"Vào đi."

Âm thanh của Nietzsche truyền qua cánh cửa, Hàn Sâm cảm thấy giọng nói của y có phần khàn khàn gấp gáp, mang theo cảm giác không hề bình thường.

Hàn Sâm lạnh lùng đẩy cửa, vừa mở ra vẻ mặt đã cứng đờ.

Hàn Sâm nhìn thấy Nietzsche ăn mặc chỉnh đề đè cái tên cơ bắp hôm qua mình nhìn thấy lên trên bàn ăn.

Miệng Nietzsche còn cắn một điếu thuốc lá trắng tinh, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá Hàn Sâm quen thuộc. Đây là loại thuốc lá Nietzsche thích nhất.

Tình hình làm việc của hai người dường như rất kịch liệt, Nietzsche cúi đầu vuốt thân eo khỏe đẹp của tên cơ bắp, hung ác đâm vào.

Eo tên cơ bắp va vào bàn ăn, bàn ăn lại va vào vách tường, từng cái từng cái, "rầm rầm rầm", không ngừng phát ra tiếng vang có tiết tấu.

Tên cơ bắp không mặc quần áo, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, mái tóc vàng kim mướt mồ hôi ướt sũng, xốc xếch dính trên trán, mười ngón tay gắt gao bấu chặt lấy bàn ăn, đốt ngón tay vì dùng quá nhiều sức mà trắng bệch, môi mím chặt lại, dường như rất vất vả kìm nén.

Xem ra thời gian làm cũng chẳng ít, Hàn Sâm lườm qua gã cơ bắp kia, vẻ mặt lạnh tanh.

"Về rồi à."

Nietzsche quay đầu, khói thuốc nhàn nhạt chậm rãi phiêu đãng từ khóe miệng y. Trong màn khói trắng, Nietzsche vô cảm nhìn hắn, dù làm tình rất kịch liệt, nhưng con ngươi xanh đậm của y lại hơi nheo. Rõ ràng bầu không khí nóng bỏng như thế, hai mắt Nietzsche lại không mang theo bất kỳ tâm tình gì.

Hàn Sâm im lặng gật đầu, quay lưng đóng cửa lại, cứ như không trông thấy gì cả, xoay người mở tủ quần áo, bắt đầu treo đám quần áo đã phơi khô của Nietzsche lên.

Nietzsche bỗng vươn tay, tàn nhẫn túm tóc tên cơ bắp, nhếch môi cười ác độc:

"Sao nào, tên lẳng lơ, bị ta thông khó chịu hả."

Tên cơ bắp lắc đầu, ngoái lại nhìn y, hai gò má ửng đỏ.

"Rất sướng ngài Nietzsche, ngài thực sự vô cùng tốt..."

Nietzsche bỗng túm tóc gã dúi mấy cái xuống mặt bàn, âm u nói:

"Sướng thì kêu lên cho ta xem."

Hàn Sâm nhìn khuôn mặt đầy thống khổ, đôi chân vô cùng săn chắc cùng với tơ máu chậm rãi chảy men theo đùi của gã cơ bắp. Hàn Sâm mím môi, xoay người rót đầy xuyến nước rồi đi đun.

Xem ra Nietzsche còn chưa ăn tối.

"Ưm... Ư... Ngài Nietzsche... Á..."

Không biết Nietzsche làm gì với gã mà Hàn Sâm đứng trong phòng tắm bỗng nghe thấy tiếng gào đứt quang vang lên, âm thanh thống khổ mà phóng đãng.

Hàn Sâm im lặng bỏ đồ trên tay xuống, đi ra ngoài, nhìn thấy Nietzsche cầm điếu thuốc lá còn đang cháy dụi lên lưng gã. Ngón tay thon dài chăm chú vuốt ve phần đầu lọc, chậm rãi ấn lên, cánh môi đỏ thắm mím lại, vẻ mặt lạnh lẽo, đáy mắt tàn khốc ác độc.

Tận đến khi thuốc lá tắt hoàn toàn, Nietzsche mới lôi tên cơ bắp dậy, hung hăng dúi gã lên tường, tay giữ eo gã, thô bạo đâm vào. Phía dưới tên cơ bắp bị y đùa giỡn không thương tiếc, sớm đã chảy máu.

Qua một lúc lâu, đến khi Hàn Sâm đun xong nước nóng, pha một ly cà phê đặt xuống bàn ăn, Nietzsche mới kết thúc.

"Cút đi."

Nietzsche rút ra, tên cơ bắp nhanh chóng mặc quần áo, gương mặt đỏ tới tận mang tai nhìn y nói:

"Ngài Nietzsche, nếu sau này ngài cần, mặc kệ ở đâu, mặc kệ lúc nào, tôi nhất định sẽ đến. Cái gì tôi cũng có thể làm được."

Dường như gã khá xem thường ham mê bạo ngược và biến thái của Nietzsche, đôi mắt mê mẩn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của y.

Dứt lời, gã vòng qua Hàn Sâm, nghiêng gò má ửng hồng cười cười với hắn, rồi quay người nhanh chóng ra ngoài, bước chân yếu ớt run run.

Hàn Sâm lạnh lẽo nhìn bóng lưng gã.

Nietzsche vứt bao đã dùng xong đi, chỉnh lại quần áo, rửa tay thật kỹ, sau đó ngồi xuống bàn ăn, bưng ly cà phê lên chậm rãi uống một hớp.

"Mọi việc xong hết rồi? Đã chuộc người ra?"

Nietzsche quay đầu hỏi Hàn Sâm.

Hàn Sâm gật đầu.

"Đúng vậy. Matthew đã được chuộc ra, anh ta bảo tôi báo với ngài trong gia tộc có gián điệp, nhưng bọn họ sẽ nhanh chóng bắt tên đó."

Nietzsche gật đầu.

"Ngài Nietzsche, nước nóng đã đun, quần áo của ngài tôi cũng đã thu về, bánh mì tôi lấy từ bếp đặt bên bồn nước. Giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Hàn Sâm trầm giọng nói.

Bờ môi Nietzsche khẽ mấp máy, hơi híp mắt nhìn hắn, sau đó y phất tay:

"Về nghỉ đi."

"Cảm ơn ngài, chúc ngài ngủ ngon."

Hàn Sâm cung kính cúi chào Nietzsche, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trở lại phòng mình, Hàn Sâm rót một cốc nước nóng, ngồi xuống ghế.

Hàn Sâm cầm cái cốc trong tay, cảm nhận hơi nóng của chén nước tỏa ra trong lòng bàn tay mình, vẻ mặt không đổi nhìn vách tường đối diện trắng tinh, im lặng không nói, bờ môi mỏng mím chặt. Đôi mắt đen láy tựa như một vũng đầm sâu không thể nhìn thấu, cả người tản ra thứ không khí lạnh lẽo âm u.

"Nietzsche Luthern."

Ông thực sự là, tốt...

Hàn Sâm lặng lẽ gọi lên tên đầy đủ của Nietzsche, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, ngón tay thon dài siết chặt cốc nước trên ray, đốt ngón tay trắng bệch. Hàn Sâm chậm rãi nhắm mắt lại.

Bỗng Hàn Sâm đột ngột mở mắt ra, cầm cốc nước trên tay hung hăng nện vào tường.

"Choang —-!" một tiếng, chiếc cốc lành lặn phút chốc biến thành những mảnh thủy tinh, tán loạn trong phòng. Nước nóng trong cốc rơi xuống đất, làm ướt nền.

Hàn Sâm im lặng hít một hơi, khóe mắt hằn lên chút tơ đỏ, ánh mắt lạnh đến dọa người.

Hàn Sâm nhặt một mảnh vỡ nắm chặt trong tay, tận đến khi lòng bàn tay xuất hiện những dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy trượt xuống.

Tay liền tim, cuối cùng vẫn tràn lên đau đớn.

Có một số người, tựa như thứ độc dược đẹp mắt, khiến cơ thể bạn vui, nhưng lại làm tim bạn đau như dao cắt.

Hàn Sâm rút một tờ khăn giấy, xoa xoa vết máu trên tay, sau đó cởi quần áo ngả xuống giường, không nhắm mắt, vẻ mặt vô cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net