[34] Tài sản kếch xù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài sản kếch xù

Dưới sự sắp xếp của Hàn Sâm, Phong Bạch cuối cùng cũng được như ý nguyện, bắt đầu trở lại nghề cũ, bán ma túy trong tù. Tính cách cậu ta hoạt bát hướng ngoại, lại thêm kinh nghiệm bán buôn phong phú, cho nên cực kỳ am hiểu chuyện tiêu thụ hàng, sinh ý làm ăn rất tốt.

Cậu ta bán ma túy cho các con nghiện cùng những người có khả năng được tạm tha, thời gian giao dịch chủ yếu là vào lúc đi phát đồ ăn, hay khi ra sân bãi hoạt động, túm năm tụm ba hóng gió. Phong Bạch xưa nay không buông tha bất cứ cơ hội nào chào hàng của mình.

Không thể không nói, Phong Bạch là tay buôn ma túy trời sinh.

Đồng thời Trầm Túy ở bên ngoài cũng phụ trách xử lý số thuốc phiện còn lại. Vì phương thức tiêu thụ chính là bán cho con nghiện, mà người bọn họ kiếm được cũng chưa nhiều lắm, cho nên Trầm Túy đành tự thân vận động.

Trầm Túy sử dụng mọi biện pháp vắt thật nhiều tiền từ số hàng kia, mỗi tuần đều đến nhà tù gặp Hàn Sâm báo cáo một lần.

Chuyện làm ăn càng ngày càng tốt, Trầm Túy bắt đầu bán thêm những loại ma túy khác, bởi thuốc phiện khá đắt, không phải người nào cũng mua được. Những bọc nhỏ đựng thứ bột trắng tinh chẳng hề bắt mắt kia có mức giá cao tới khiến người ta líu lưỡi.

Trầm Túy là người rất thông minh, y còn lập thêm một cái câu lạc bộ nhằm che giấu tai mắt, bên trong là nơi chuyên dành cho người hút thuốc, có cả những dụng cụ hút chích rất tuyệt vời. Bằng phương thức như vậy, y đã thu hút được rất nhiều khách thượng lưu.

Tiền tài tích lũy của bọn chậm rãi tăng lên, sinh ý và khách hàng tựa như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, thời gian thấm thoát đã được ba năm.

Hàn Sâm hiện đã là một chàng trai trẻ với số tài sản kếch xù, song bản thân hắn vẫn luôn điềm đạm khiêm tốn. Trong mắt người khác, Hàn Sâm chẳng qua chỉ là một kẻ thận trọng chững chạc, không ai biết về giá trị của hắn.

Mà những năm gần đây Hàn Sâm vẫn luôn ở bên cạnh Nietzsche, vô thức bị ảnh hưởng bởi y, cộng thêm những chuyện đã trải qua, tâm tư của Hàn Sâm càng lúc càng sâu kín, khiến người ta cảm thấy ánh mắt của người thanh niên này tựa như một cái vực không đáy.

Nói chung, rất ít người có thể đọc hiểu tâm tư của Hàn Sâm, họ luôn cảm thấy lòng dạ người này sâu đến đáng sợ. Hàn Sâm như được vậy trong những bức tường cao vút, ngăn cách với xung quanh, không ai có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong.

Thậm chí ngay cả Nietzsche luôn nhạy cảm cũng không phát giác Hàn Sâm ở sau lưng mình ngấm ngầm đụng tay đụng chân.

Có thể nói, rèn luyện mấy năm dưới tính tình bạo ngược vui giận thất thường của Nietzsche, Hàn Sâm đã học được cách che giấu bản thân hoàn hảo nhất.

...

Bốn năm trôi qua, Hàn Sâm đã 21 tuổi. Vóc dáng hắn cao lên nhiều, so với Nietzsche còn cao hơn. Mà Nietzsche cũng đã tới tuổi 30, song vẻ cao quý và lãnh khốc từ tận xương tủy của y không hề vì thời gian mà thay đổi. Thậm chí năm tháng qua đi, y còn càng lúc càng thêm tàn nhẫn.

Đàn ông vốn dĩ chính là sinh vật như vậy, tuổi càng cao, từ bi càng ít, độc ác càng nhiều.

Nụ cười ôn nhu hiền lành của bọn họ, chỉ là giả dối.

Một chàng trai trẻ bất kể nhìn bề ngoài độc ác cỡ nào thì bên trong ít nhiều vẫn chảy xuôi dòng máu hiền lành còn sót lại của tuổi dậy thì. Mà bọn họ tuổi càng lớn. lòng dạ càng sâu, tâm tư cũng lại càng ác.

Hàn Sâm tuổi trẻ gặp phải Nietzsche Luthern, những cái gọi là ngây thơ tốt bụng của hắn còn chưa kịp sinh ra đã bị gột sạch dưới sự tàn khốc của Nietzsche.

Cho nên bàn về lòng dạ và tàn nhẫn, hiện giờ trừ Nietzsche một tay nuôi nấng hắn ra, e có là một kẻ bốn mươi tuổi so ra cũng kém.

...

Đêm trước Giáng Sinh, bên ngoài nổi tuyết lớn. Đợt tuyết này rơi suốt đêm không ngừng, lúc nhìn ra, trời đất đã trắng xóa, rực rỡ vô cùng.

Sáng hôm sau, sân thể dục đầy tuyết, bệ cửa sổ cũng đầy tuyết đọng.

Hàn Sâm vẫn giữ thói quen nhiều năm, sáng sớm rời giường đến phòng chứa đồ xách thùng nước và cây lau nhà tới phòng Nietzsche quét dọn. Hắn đổ đầy thùng nước, đặt chỗ cửa phòng, làm ướt phần giẻ lau rồi bắt đầu lê đất.

Trong phòng mở lò sưởi, vô cùng ấm áp. Hàn Sâm cởi áo khoác trên người ra, chỉ mặc một chiếc áo len ngắn cổ màu xanh đậm, xắn tay áo lên, lộ ra một nửa cánh tay.

Trên người Nietzsche đắp một chiếc chăn mỏng màu trắng, tư thế ngay ngắn, song chiếc chăn chỉ đắp đến phần eo.

Hàn Sâm bỏ cây lau nhà vào thùng nước, tới bên giường Nietzsche, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của y. Hàng lông mi dày hoàn toàn che khuất đôi mắt lạnh lẽo.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài. Khi Hàn Sâm vào cửa, ngoài trời vẫn một mảnh âm u, chỉ có cột đèn sừng sững trước cửa ngục giam là nhấp nháy giữa trời tuyết, tia sáng mờ mịt.

Ánh đèn vàng kim ngoài cửa sổ hắt xuống gò má Nietzsche, mái tóc đỏ rực có mấy lọn sáng lên rực rỡ. Những lọn tóc mềm mại rũ bên má, bên tai, khiến khuôn mặt vốn trắng nõn của y càng trở nên rõ ràng.

Mấy năm qua, Nietzsche không hề để ý đến chuyện tóc tai, cho nên mái tóc của y rất dài. Dù thỉnh thoảng cũng có cắt, nhưng vẫn dài đến tận vai.

Những sợi tóc đỏ rực cực kỳ xinh đẹp tùy ý xõa tung bên má, khiến cho dung mạo luôn khiến người ta rét run kia của Nietzsche càng thêm quyến rũ. Mỗi khi y tùy ý đứng một chỗ, thứ khí chất cao quý kia lại lởn vởn quanh thân, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thật sự mà nói, từ trước đến nay, người có thể ở bên Nietzsche Luthern gần đến như thế, cũng chỉ có một mình Hàn Sâm.

Hàn Sâm nhìn chằm Nietzsche một lúc, đoạn cúi người nhẹ nhàng vươn tay vén lọn tóc che phủ gương mặt y sang một bên. Sau đó hắn khẽ kéo tấm mền trên người Nietzsche đến tận ngực, cầm cánh tay lộ ra bên ngoài của y nhét vào trong chăn.

Cuối cùng Hàn Sâm xoay người, tiếp tục quét dọn.

Quét dọn toàn bộ một lượt sạch sẽ xong, Hàn Sâm đổ đầy nước lạnh vào xuyến đun nước, sau đó chỉ mặc chiếc áo len tới phòng ăn lấy bánh mì dài, qua phòng giặt đồ ôm áo khoác và đồ lót đã giặt sạch sẽ của Nietzsche về.

Khi hắn vào cửa, Nietzsche đã tỉnh dậy. Phía dưới y chỉ mặc một chiếc quần lót đen, để hai chân trần gác lên chiếc ghế salon đầu giường, ngồi hút thuốc. Nietzsche rít sâu một hơi rồi kẹp điếu thuốc trong tay, khoác cánh tay lên vịn ghế, để nó tự cháy âm ỉ.

Hàn Sâm để ý trên người Nietzsche chỉ mặc một chiếc áo lông cừu ngắn cổ màu xanh đen.

"Ngài không ngủ thêm lát nữa?" Hàn Sâm nhìn Nietzsche hỏi. "Sắp đến lễ Giáng Sinh, gần đây ngục giam có tổ chức mấy hoạt động, nếu không có chuyện gì, tối nay ngài có thể đến xem."

Gần tới Giáng Sinh, hiện giờ tất cả các câu lạc bộ trong đây đều đang chuẩn bị các hoạt động ăn mừng. Đêm Giáng Sinh nhà tù còn cho phép phạm nhân mời người thân tới tham gia.

"Không muốn ngủ nữa."

Nietzsche nhàn nhạt nói, tựa đầu vào vách tường, nhắm mắt lại, tâm tình có vẻ không vui, sắc mặt có phần khó chịu. Hàng mi cong dài tạo thành một vầng bóng mờ dưới con ngươi xanh lam, điếu thuốc lá trắng tinh cháy âm ỉ trên ngón tay Nietzsche. Căn phòng tràn ngập một mùi thuốc lá Hàn Sâm quen thuộc, mùi thuốc lá nhàn nhạt mà Nietzsche hay hút.

Nước nóng đã đun sôi, Hàn Sâm bỏ bánh mì lên bàn, tới bên bồn nước nhấc ấm trà xuống, rót một chén trà thơm bưng tới bàn trà cạnh ghế salon cho Nietzsche, đặt cái gạt tàn sạch sẽ xuống đó, rồi đứng dậy treo toàn bộ quần áo đã khô vào tủ.

"Ngài uống trà đi, tôi vừa pha xong."

Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn Nietzsche, ngồi xuống trước mặt y, cầm hai chân y lên, xỏ đôi tất đen vào.

"Ừ."

Nietzsche trầm giọng ừ một tiếng, nâng chén trà lên uống một hớp trà nóng.

Bắt đầu từ một năm trước, Hàn Sâm đã không còn để Nietzsche uống cà phê lúc sáng sớm nữa, bởi y đã ba mươi rồi. Hàn Sâm lặng lẽ đổi cà phê thành lá trà, mà những lá trà này đều là những lá trà ngon nhất do Trầm Túy mang từ Trung Quốc về.

Bình thường Nietzsche vẫn luôn mặc kệ những chuyện này, bởi trước giờ y đều là kẻ được chăm sóc. Nietzsche không cảm thấy có chuyện gì kỳ lạ, chỉ cần Hàn Sâm bưng lên cái gì thì y uống cái đó, hoàn toàn không hỏi cái này từ đâu tới, vì sao bây giờ không uống cà phê.

Hàn Sâm làm mọi việc đều rất tốt, Nietzsche căn bản lười hỏi. Y trước nay chẳng bao giờ quan tâm đến những việc lông gà vỏ tỏi này.

"Nước nóng đun sôi rồi."

Hàn Sâm nhìn Nietzsche, xé một miếng bánh mì nhỏ bỏ vào đĩa cho y.

Nietzsche gật đầu, dụi tắt điếu thuốc lá mới hút được hai điếu trên tay, đứng dậy vào toilet rửa mặt.

Hàn Sâm cắt xong bánh mì, rót hai cốc nước nóng rồi đi vào theo. Hắn đứng sau lưng Nietzsche, tay lấy ra một chiếc kẹp ghim đoạn tóc dài của Nietzsche vào, tiện cho y rửa mặt.

"Buona giornata." (Một ngày tốt lành)

Hàn Sâm cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng nõn của Nietzsche một cái. Nietzsche hơi nheo mắt lại, từ trong gương nhìn thẳng vào Hàn Sâm giờ đã cao hơn mình.

Hàn Sâm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trong gương của Nietzsche, hơi nhếch môi cười cười với y rồi cúi người, kéo quần lót của Nietzsche xuống, vùi đầu ngậm vào.

Nietzsche trầm giọng hừ một tiếng. Y mặc cho Hàn Sâm tùy ý làm việc, còn mình đứng bên bồn nước rửa mặt.

Hàn Sâm nuốt thứ đó thật sâu, tay phải luồn xuống dưới quần lót, chậm rãi xoa nắn cánh mông của Nietzsche, tay trái không nặng không nghẹ vuốt ve bắp chân thon dài của y.

Chốc lát sau, Hàn Sâm ngửa đầu nuốt xuống toàn bộ.

Nietzsche vươn tay, hơi nhếch môi, vui vẻ vỗ vỗ khuôn mặt hắn, "Bé ngoan, cưng làm chú thoải mái lắm." Xong, y nhanh chóng thu lại toàn bộ biểu cảm, quay người ra ngoài.

Hàn Sâm đứng dậy, lặng lẽ liếm môi một cái, nhìn bóng lưng xinh đẹp cùng bờ mông vểnh cao kia của Nietzsche, đi ra ngoài.

Nietzsche ngồi bên bàn ăn sáng. Hàn Sâm đi qua, gỡ kẹp ghim tóc cho Nietzsche, rồi lại ghim gọn thành một lọn dưới đuôi, đặt ở bả vai bên trái.

Sau khi ăn sáng xong, Hàn Sâm theo Nietzsche đi một vòng quanh sân tuyết. Theo sau bọn họ là một đám người Ý, mà cái tên cơ bắp kia chẳng biết vì sao một năm nay cứ luôn bám lấy Nietzsche. Mặc dù Nietzsche chỉ làm gã hai lần, về sau không đụng đến nữa, nhưng gã vẫn cứ âm hồn bất tán lẽo đẽo theo y.

Hàn Sâm vô cảm nhìn gã một cái, tên cơ bắp cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn lại Hàn Sâm.

Hàn Sâm quay sang, vẻ mặt lạnh lẽo.

Trước mắt là một vùng tuyết trắng, trời đất bao phủ trong một làn áo bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net