[35] Mua biệt thự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mua biệt thự

Sau khi đi dạo một vòng trên sân bãi, Hàn Sâm và Nietzsche quay trở lại phòng sinh hoạt. Vừa ăn cơm trưa xong, Hàn Sâm đã bị Pitt kêu ra ngoài.

"Hàn Sâm, có người tìm cậu. Cậu ra xem đi."

Pitt đứng trước phòng Nietzsche, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, thông báo vào bên trong.

Hàn Sâm gật đầu: "Chờ tôi một lát."

Pitt cũng gật đầu, cứng nhắc đứng cạnh cửa, che giấu hận thù ngập trời với Nietzsche Luthern.

Nghĩ đến kẻ thù giết bố mình vẫn ung dung ngồi đó, ưu nhã cầm sách đọc, bộ dáng cao quý ngạo mạn, còn bản thân lại hoàn toàn bất lực, vẻ mặt của Pitt bỗng trở nên đau đớn khổ sở, hai cánh tay buông thõng nắm chặt thành quyền,

Hàn Sâm đi đến bên người Nietzsche, trầm giọng nói:

"Ngài Nietzsche, tôi ra ngoài một chút."

Nietzsche không ngẩng đầu lên, chỉ phất phất tay:

"Đi đi."

Hàn Sâm xoay người bước ra ngoài. Lúc nhìn thấy vẻ mặt của Pitt, sắc mặt của Hàn Sâm bỗng trầm xuống. Hắn đóng cửa phòng lại, trực tiếp bước ra hành lang về phía nơi tiếp khách.

Hàn Sâm lạnh lùng bảo Pitt:

"Anh không phải loại người biết che giấu cảm xúc, Pitt. Anh nghĩ cái gì thì thứ đó đều viết hết lên mặt anh. Cho nên lần sau đừng đứng trước mặt Nietzsche bày cái vẻ mặt như thế nữa. Chẳng qua lần này ông ta không thấy anh mà thôi. Không thứ gì có thể tránh thoát khỏi con mắt của Nietzsche."

Pitt gật đầu: "Được rồi, tôi biết rồi."

Mặc dù Pitt lớn hơn Hàn Sâm mấy tuổi, nhưng gã biết nhiều khía cạnh bản thân không sánh nổi với Hàn Sâm. Không, phải nói là chênh lệch Hàn Sâm rất nhiều.

Pitt cảm thấy đôi khi đứng trước mặt Hàn Sâm, dưới cái ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn lăm lăm người khác đó, gã tựa như một đứa trẻ không có chỗ trốn, tất cả cảm xúc đều không thể che giấu được.

Mà Hàn Sâm, lại hoàn toàn chín chắn trưởng thành. Mấy năm nay ở bên người Nietzsche, hắn nhanh chóng trở thành một người đàn ông sát phạt quyết đoán. Mỗi hành động của hắn đều cực kỳ chững chạc, khiến người ta có một loại cảm giác rất đáng tin cậy.

Nhưng đồng thời, Hàn Sâm cũng càng ngày càng trở nên âm ngoan lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến người xung quanh có cảm giác như bị đè ép tới không thở nổi. Thằng nhóc non nớt ngượng ngùng năm đó, đã hoàn toàn biến mất.

Hàn Sâm đi thẳng tới phòng thăm người, vừa đi vừa nói với Pitt:

"Bên Phong Bạch thế nào rồi?"

Pitt ngay lập tức đáp:

"Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên nói cho cậu biết, hình như chỗ làm ăn của Phong Bạch và Hồng Kiện có xảy ra mâu thuẫn. Hồng Kiện tuyên bố muốn cho Phong Bạch nếm thử chút bài học.

Hàn Sâm khẽ gật đầu, hơi nheo mắt lại:

"Là vì chuyện làm ăn."

Pitt gật đầu:

"Hình như Hồng Kiện không cho phép Phong Bạch làm ăn trong khu người Hoa. Chỗ đó là địa bàn của hắn, hắn không biết người đứng sau lưng Phong Bạch là cậu."

...

Gần đây Phong Bạch mặc kệ ở đâu, sau lưng đều dẫn theo mấy người, cộng thêm cái tính cách càn rỡ của cậu, ít nhiều cũng khiến người khác cảm thấy cậu ta đang diễu võ giương oai.

Lúc trước cậu ta luôn bán ma túy ở bên ngoài khu C, nhưng gần đây sinh ý mở rộng cả vào trong đấy. Thế lực của Phong Bạch bành trướng khiến Hồng Kiện thấp thỏm lo âu, dường như sợ Phong Bạch đoạt quyền nơi đó của mình.

Với lại Hồng Kiện xuất thân từ gia đình giàu có, tính cách hình thành quan trọng nhất chính là đoạn thời gian trưởng thành ở bên Trung Quốc kia.

Cả nhà họ Hồng chỉ có một thằng con quý tử là Hồng Kiện, nên tất cả mọi thứ từ trên xuống dưới nơi đó đều hiển nhiên rơi vào tay hắn. Hồng Kiện về cơ bản chẳng học được gì cả, duy có tác phong Thái Tử Đảng* là hay nhất.

*Thái tử Đảng là một danh xưng không chính thức mang ý nghĩa châm biếm, dùng để chỉ tầng lớp con cháu của các quan chức cao cấp nổi bật và có ảnh hưởng ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Bằng một cách không chính thức, tầng lớp này thường được hưởng nhiều đặc ân của nhà nước, có nhiều cơ hội được làm lãnh đạo trong tương lai, dù hình thức bên ngoài vẫn biểu hiện bởi các nguyên tắc dân chủ như thông qua bầu cử; hoặc tìm kiếm các cơ hội kinh doanh, tích lũy khối lượng tài sản khổng lồ mà những người dân thường không thể nào có được.

Hắn hiện là đại ca của đám người Trung Quốc kia. Vì nhà hắn có tiền, nên tất cả người bên khu C đều đi theo hắn, muốn dính chút dầu nước trên người Hồng Kiện.

Kẻ có tiền ấy, đi đến đâu cũng sẽ có người chủ động theo đuôi.

Hiện tại ngoại trừ chính hắn ở Ý, còn lại cả nhà Hồng Kiện đều đang ở Thái Lan, nhà cửa phòng ốc tựa như cung điện Taj Mahal* hoa lệ, cho nên hắn cũng chẳng phải lớp người quê mùa gì.

*Taj Mahal là một lăng mộ nằm tại Agra, Ấn Độ. Hoàng đế Mogul Shah Jahan (trong tiếng Ba Tư Shah Jahan có nghĩa là "chúa tể thế giới") đã ra lệnh xây nó cho người vợ của mình là Mumtaz Mahal, khi bà qua đời. Công việc xây dựng bắt đầu năm 1631 và hoàn thành năm 1653. Taj Mahal nói chung được coi là hình mẫu tuyệt vời nhất của Kiến trúc Mogul, một phong cách tổng hợp các yếu tố của các phong cách Kiến trúc Ba Tư, Thổ Nhĩ Kỳ, Ấn Độ, và Hồi giáo với phần mái vòm được bằng đá cẩm thạch trắng hoa lệ. Nó được liệt vào danh sách các Địa điểm Di sản Thế giới của UNESCO năm 1983 và được miêu tả là một "kiệt tác được cả thế giới chiêm ngưỡng trong số các di sản thế giới.

Người này lúc ở bên ngoài đã quen thói phách lối, giờ ngồi trong nhà giam vẫn phách lối như thường. Nietzsche ở trong tù mắt nhắm mắt mở, hắn cũng thuận lợi trông coi khu C. Hắn theo cái tác phong mình tao là nhất của bọn Thái Tử Đảng, sao có thể bỏ qua Phong Bạch dám kiêu ngạo ngay trên địa bàn của mình như thế.

Nhưng, đó là vì Hồng Kiện không biết việc làm ăn của Phong Bạch có Hàn Sâm đứng sau. Hắn nghĩ đấy chỉ là việc riêng cửa Phong Bạch, nên mới nói ra những lời đó. Bởi Hàn Sâm chính do Nietzsche Luthern bao bọc.

Mặc dù Phong Bạch luôn đi theo Hàn Sâm, nhưng cái tên Hồng Kiện ngu ngốc đó lại nghĩ quan hệ giữa hai người chẳng thân đến mức tiền làm chia chung. Hắn chẳng lo Hàn Sâm sẽ gây phiền toái với mình.

...

Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng, không nói gì, quay đầu vỗ vỗ bả vai Pitt:

"Anh làm tốt lắm Pitt, việc này rất quan trọng. Anh sẽ có phần thưởng xứng đáng."

Vẻ mặt Hàn Sâm rất nghiêm túc, khiến Pitt hơi đỏ mặt. Từ nhỏ đến lớn gã chưa từng được người khác khen, Hàn Sâm là người đầu tiên như thế.

Hàn Sâm không phải kẻ thích nói suông, thậm chí còn tích chữ như vàng. Hàn Sâm khen Pitt như vậy bởi vì quả thật gã đã làm rất tốt.

Mấy năm gần đây khu C thêm rất nhiều người Hoa, mà Nietzsche lại không có động tác gì, cho nên bên đó do một mình Hồng Kiện làm mưa làm gió. Bản thân Nietzsche dường như cũng chẳng để ý mấy cái này cho lắm, song Hàn Sâm lại cảm thấy đó là một cơ hội tốt, hiển nhiên hắn có suy nghĩ riêng của mình.

...

Khi đi đến phòng thăm, Pitt quay sang gật đầu với Hàn Sâm một cái rồi nhanh chóng xoay bước rời đi.

Hàn Sâm đẩy cửa ra, trông thấy Trầm Túy mặc áo jacket đen bắt chéo hai chân ngồi trên ghế hút thuốc, miệng ngâm nga khúc ca nào đó, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vô cùng đắt đỏ, vẻ mặt cực kỳ mỹ mãn, một bộ dáng hăng hái vô cùng.

"Tâm tình tốt thế."

Đối mặt với người anh em tốt của mình, Hàn Sâm nở một nụ cười hiếm có, ngồi xuống đối diện y.

"Ừ. Cậu bảo anh chọn cho cậu một ngôi nhà, anh đã chọn xong rồi đó."

Trầm Túy nhếch môi cười vui vẻ, đoạn lôi ra từ trong túi công văn để trên bàn của mình một xấp ảnh chụp, cho Hàn Sâm xem:

"Nhìn này, đây chính là khu biệt thự anh chọn cho cậu, xung quanh tổng cộng ba căn, toàn bộ đều bị anh mua đứt. Vị trí nơi này vắng vẻ, sẽ không ai tới quấy nhiễu."

Một đoạn thời gian trước, Hàn Sâm có nhờ Trầm Túy tìm cho mình một nơi yên tĩnh, vị trí vắng vẻ một chút để không ai tới quấy rầy. Nếu giá cả thích hợp thì có thể mua lại luôn mấy ngôi biệt thự xung quanh đấy.

Trầm Túy dùng cả tháng trời chọn tới chọn lui, vừa lúc hay tin khu biệt thự phía ngoại thành có người muốn dọn nhà. Chủ nhà là một quan chức chính phủ, hình như đắc tội với lãnh đạo nên vội vã rời đi.

Trầm Túy nhanh chí dùng giá thấp mua lại cả khu biệt thự này. Nó được xây dựng trên sườn núi, cực kỳ bí ẩn, ít người qua lại. Với một người luôn nghiêm túc lại trầm tính ít nói như Hàn Sâm, có lẽ sẽ thích kiểu kiến trúc này.

Hàn Sâm gật đầu, cầm ảnh chụp lên xem chút.

Biệt thự này được xây trên sườn núi."

Hàn Sâm nói chắc nịch, vẻ mặt tương đối hài lòng. Nhưng người này giấu cảm xúc quá sâu, Trầm Túy thực sự nhìn không ra, đành hỏi:

"Cậu có chỗ nào không hài lòng không? Nếu không thích, chúng ta có thể sang tay với giá cao rồi chọn lại cái khác."

Hàn Sâm lắc đầu:

"Rất tốt, tôi rất thích."

Sau đó hắn rũ mi mắt, tỉ mỉ nhìn tấm ảnh chụp rực rỡ mà Trầm Túy đưa tới.

Trước nay Hàn Sâm đều thích kiểu kiến trúc hùng vĩ đầy khí thế mà lại có tính thử thách cao. Mặc dù tính cách hắn trầm mặc, nhưng hắn không phải kiểu người chỉ an ổn một chỗ.

Mấy năm gần đây, tuổi dậy thì gần kết thúc, lại trải qua nhiều chuyện, những bản năng chân chính của Hàn Sâm cũng hoàn toàn thức tỉnh. Hắn cảm thấy bản thân thích việc chinh phục.

Thẩm mỹ quan của phái nam phần lớn dựa vào giá trị cùng tính cách của người đó mà quyết định.

Tựa như hippie* là hỗn loạn xốc nổi, còn người rắn rỏi thì lấy hướng giản lược phóng khoáng.

*Hippie là một thuật ngữ dùng để chỉ một văn hóa lối sống của thanh niên, phát sinh từ một phong trào tại Hoa Kỳ trong giữa những năm 1960 và sau đó lan rộng sang các nước khác trên thế giới, xoay quanh cốt lõi là những giá trị về hòa bình và tình yêu.

Trầm Túy cắn một điếu thuốc lá, hai tay chống trên bàn, hất cằm lên, nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói:

"Mua biệt thự lớn như thế làm gì? Cái này thật sự quá to, lại còn xa nữa. Cơ mà cái kiến trúc này thật sự không tệ."

Hàn Sâm vẫn cúi đầu như cũ, vẻ mặt không đổi nói:

"Dùng để nhốt người."

"Nhốt ai?"

Trầm Túy hào hứng nhìn Hàn Sâm. Hiện giờ Hàn Sâm có làm ra chuyện gì y cũng đều có thể thản nhiên tiếp nhận.

Hàn Sâm liếc Trầm Túy một cái, cúi đầu xuống lãnh đạm nói:

"Một người nhất định phải ở bên cạnh tôi."

Nếu là người không quen biết Hàn Sâm, nghe câu này sẽ thấy rất bình thường.

Nhưng Trầm Túy nghe xong lại kinh hồn bạt vía. Nhiều năm qua, Hàn Sâm đều không động vào phụ nữ, cũng chưa thấy hắn chạm vào đàn ông. Mấy lần hắn bảo y tìm phụ nữ cho cũng là để tặng cho thằng nhóc dâm dục Phong Bạch.

Thêm một năm, tính cách Hàn Sâm càng thêm trầm mặc đến đáng sợ, lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.

Trầm Túy cảm thấy cả đời này có lẽ Hàn Sâm sẽ định sống cô độc một mình. Hiện giờ hắn lại nghiêm túc nói ra mấy lời này, không khỏi khiến Trầm Túy sợ ngây.

Không hề có điềm báo trước, bỗng nhiên lòi ra một người. Hàn Sâm vậy mà chẳng thèm tiết lộ một vấn đề riêng tư nào với y. Lấy ra so, cuộc sống cá nhân của Trầm Túy như một cuốn sách rõ ràng đặt trước mặt Hàn Sâm, mà Hàn Sâm lại tựa như một cái không gian bị bịt kín, đen kịt một màu, dẫu có mở to hai mắt cũng khó lòng thấy được năm ngón.

Hàn Sâm không để ý tới bộ dáng kinh ngạc của Trầm Túy, chỉ đưa lại ảnh chụp cho y, sau đó cầm lấy sổ sách Trầm Túy mang tới lật xem, vắn tắt chỉ ra một vài vấn đề.

Trầm Túy nhanh chóng bình ổn lại tâm trạng, cầm lấy chiếc bút bi đen, dựa theo ngón tay Hàn Sâm cẩn thận chỉnh sửa lại.

"Anh định sau này sẽ nhập hàng từ bên Tam Giác Vàng, không đến Medellin (Colombia) nữa, thay đổi tuyến đường."

Trầm Túy nói kế hoạch dự định cho Hàn Sâm. Trước đó Hàn Sâm có bảo y xem xét vài kênh mua hàng.

"Cũng được, cứ thử chút xem. Những chuyện này anh cứ tự quyết định, tôi chỉ xem kết quả." Hàn Sâm gật đầu, tỏ vẻ tán thành nói.

"Con đường tắt với bên Colombia gần đây không an toàn. Thu Dã mang người tới đó sinh sự gây rối. Má nó, thật không biết thằng chó đó tính gì."

Có vẻ Thu Dã gây sự hơi quá, con đường buôn lậu bao gồm cả Ý đều bị hắn phá tung lên. Rất nhiều bọn cướp nhân lúc cháy nhà hôi của cũng mọc lên rần rần: người Ireland, người Mexico, người Trung Quốc, còn có cả dân giang hồ của Ý. Hiện giờ, ngay cả cục cảnh sát Ý cũng bắt đầu nhúng tay vào đây.

Cho nên, Thu Dã hiện bị người khắp nơi thù ghét, ngay đến cả Trầm Túy trước giờ ôn hòa cũng không nén nổi tức giận.

"Thật không biết thằng chó kia định làm gì nữa, chỉ biết quấy rối, không làm việc hẳn hoi." Trầm Túy rít một hơi thuốc, vẻ mặt bực bội.

Hàn Sâm im lặng gật đầu, ngẫm nghĩ nói:

"Nếu như đổi lộ tuyến, vậy nhất định phải chú ý an toàn, đừng tiết lộ ra ngoài, phòng ngừa có kẻ cướp."

Hàn Sâm nghiêm túc nhắc nhở Trầm Túy, y cũng cẩn thận lắng nghe.

"Đúng rồi, anh giúp tôi điều tra một người tên Hồng Kiện thuộc khu C. Tôi muốn biết hắn ta có bối cảnh gì, bên ngoài quen biết những ai, có chỗ dựa ở Ý không. Cả nhà hắn hiện giờ đều ở Thái Lan."

Trầm Túy buông bút xuống: "Được rồi, tôi nhớ rồi."

Hàn Sâm ngẩng đầu lên nhìn y: "Anh định khi nào kết hôn."

Trầm Túy cười sang sảng nói:

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này? Chờ cậu ra rồi anh kết hôn. Cậu không ra sao anh có thể ăn đám cưới một mình chứ? Ha ha..."

"Ý chị Bạch Cẩm thì sao."

Trầm Túy lắc đầu: "Cẩm Nhi yêu anh chết đi được, nghe lời vô cùng, không có vấn đề gì đâu."

Hàn Sâm yên lặng lắc đầu, Trầm Túy tiếp tục cười nói:

"Gì đây? Anh yêu cô ấy thì mới bắt nạt cô ấy chứ, người khác có cho anh cũng chẳng thèm đâu."

Hàn Sâm trầm giọng ừ một tiếng, bảo Trầm Túy:

"Chờ anh kết hôn rồi, căn biệt thự còn trống sẽ tặng cho anh."

Trầm Túy hơi cảm động: "Cảm ơn."

Hàn Sâm khẽ nhếch môi, cũng cười một cái.

"Đúng rồi! Đưa cái này cho Phong Bạch, đây là cái áp phích của nữ siêu sao mà lần trước cậu ta bảo muốn."

Trầm Túy rút một tờ áp phích từ trong túi ra, bỏ lên bàn. Hàn Sâm nhìn sơ qua, là hình ảnh một cô nàng tóc vàng không mặc quần áo, bộ ngực trắng sữa cực lớn, là loại hình mà Phong Bạch thích.

Mỗi lần Phong Bạch xem phim đều coi cái kiểu phụ nữ này. Khi cậu ta lên cơn bô bô trước mặt Hàn Sâm, miệng cũng liên tục nhắc tới cái kiểu ấy.

"Được rồi, tôi sẽ đưa đồ cho cậu ta."

Hàn Sâm chậm rãi cuộn áp phích lại, cầm trên tay.

"Tôi đi đây."

Hàn Sâm nhấc cổ tay lên xem đồng hồ rồi đứng dậy, bắt tay nói tạm biệt với Trầm Túy, sau đó cất bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net