[46-48] Trầm Túy bị bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm Túy bị bắt cóc [1]

Đó là một buổi chiều hè rực rỡ nắng vàng, cũng là năm thứ sáu trong tù của Hàn Sâm.

Trong phòng sinh hoạt bật điều hòa, Nietzsche yên tĩnh ngồi trên ghế salon uống trà đọc sách, Hàn Sâm cũng lặng lẽ ngồi bên. Còn đồng chí Trầm Túy mấy năm nay luôn bán mạng làm cu-li cho Hàn Sâm thì giờ đang oằn mình dưới nắng mặt trời hun, đốc thúc thuộc hạ vận chuyển một đợt hàng mới chuẩn bị giao dịch. Nửa tháng trước bên mua đã liên hệ với bọn họ xong xuôi rồi.

Mớ hàng này là thuốc phiện nhập bên Tam Giác Vàng về, rất tinh khiết, tổng cộng 5kg, theo giá thị trường là một triệu hai.

Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng vì từng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.

Bên mua ở trong một biệt thự nằm ngoài Rome. Từ xa nhìn lại, nơi đó tựa như một tòa thành trong truyện cổ tích.

Người vung tay bút lớn này rốt cuộc là ai?

Trầm Túy có cho người điều tra tư liệu khách hàng lần này, đối phương là một kiến trúc sư tàu thủy. Nghe bảo mỗi lần ông ta mua thuốc phiện đều vung tới cả triệu, sau đó đổ đống hàng hóa giá trị kinh người này vào một cái mâm, y như đổ bột mì, đặt trước bàn làm việc.

Ông ta cũng không có sở thích hút thuốc nghiện ngập kia. Ông ta mua thuốc phiện là để kích thích tinh thần khi làm việc mệt mỏi, đồng thời cũng thể hiện tài phú và địa vị xã hội cũng mình mà thôi.

Trầm Túy cảm thấy cách làm việc như vậy rất sáng suốt.

Có những kẻ hút thuốc nhiều đến nghiện, vậy thì ma túy sẽ trở thành vật tất yếu của bọn chúng, thứ bột trắng tinh này đủ khiến bọn chúng táng gia bại sản. Nhưng cũng có những kẻ chỉ xem ma túy là thứ ngẫu nhiên dùng để điều hòa thư giãn, khuây khỏa tinh thần, thỉnh thoảng mệt mỏi thì bỏ ra dùng tý, kích thích tinh thần mà thôi.

Cùng là hút thuốc phiện, nhưng kết quả lại khác nhau nhiều lắm.

Đấy chính là cuộc đời... Phải, mấu chốt của cuộc đời nằm ở chính lựa chọn của ta.

Trầm Túy rít một hơi thuốc lá thật dài, rồi chậm rãi nhả khói thuốc.

Cái này thì có liên quan gì đến y đâu?!

Để ý mấy cái này làm gì chứ!

Trầm Túy thầm chửi thề trong lòng một tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ ôn hòa nhã nhặn, phơi phới ý cười.

Y đường đường chính chính là một ông trùm buôn thuốc phiện, người khác tan cửa nát nhà, táng gia bại sản hay sống an ổn hưởng thụ giàu sang phú quý, con cháu đầy đường có liên quan quái gì đến y đâu?!

Làm thương nhân ấy, đạo đức duy nhất là đảm bảo chính mình không lỗ là được.

Trầm Túy chuốt ngược mái tóc ra sau gáy, mặc âu phục đắt tiền, tay đeo đồng hồ quý giá, trong miệng cắn một điếu thuốc lá. Y hơi mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn dây đỗ quyên đỏ tươi leo bám trên vách tường đối diện, im lặng than thở.

"Chậc, quả nhiên những ngày tháng như này vẫn là thích hợp với mình nhất."

Bao năm nay Trầm Túy đã vui vẻ chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào trong vũng lầy đen tối nhầy nhụa này.

Cuộc sống như vậy mang đến cho y kích thích và hưng phấn, y biết chỉ có thế giới bóng đêm nuốt chửng ánh sáng mới có thể che chở cho y.

"Anh Trầm, chuẩn bị xong rồi."

Một người anh em thấy Trầm Túy ngửa đầu nhìn dây đỗ quyên đỏ tươi bên đường mà cười tủm tỉm, nghĩ là y đang bần thần gì đó, bèn lay lay bả vai y, thông báo với y mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát.

"Vậy à?"

Trầm Túy thuận miệng hỏi, quay đầu nhìn thoáng qua. Hai chiếc xe đã được đánh ra, tất cả mọi người đã có mặt, chỉ còn chờ y lên xe nữa là xong.

Trầm Túy ném điếu thuốc trên tay đi, lại dùng chân giẫm lên nó một cái rồi mới quay đầu. Y ngó trước ngó sau hai chiếc xe ấy, hơi sững sờ, nhìn thủ hạ đắc lực đang ngồi ghế lái của mình hỏi:

"A Binh, sao chỉ có hai chiếc xe, cái thứ ba đâu? Không phải Ngụy Văn Vũ đã đến sớm nửa tiếng à? Sao giờ còn chưa thấy nó?"

Trầm Túy nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp tới hai giờ chiều, thế nhưng Ngụy Văn Vũ phụ trách lái xe hộ hàng còn chưa thấy tăm hơi. Khi đi giao hàng y đều dùng ba xe áp tải, mà xe phía sau do Ngụy Văn Vũ phụ trách. Bình thường cậu ta đều đến đúng giờ.

"A Binh, cậu gọi điện giục cậu ta mau tới đi!"

Trầm Túy không vui nhíu mày. Việc buôn thuốc phiện vốn đã là chuyện cực kỳ nguy hiểm, một bước vô ý, nếu không gặp cảnh sát thì cũng gặp phải phường cướp của.

Hàn Sâm đã dặn đi dặn lại nhất định phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận.

Trầm Túy luôn nhớ kỹ dặn dò của Hàn Sâm, từ việc liên hệ người mua tới thương lượng địa điểm giao hàng, từng bước từng bước đều tính toán cẩn thận. Hiện giờ chỉ còn mỗi nước giao hàng quan trọng nhất, Trầm Túy càng nơm nớp lo lắng hơn.

Dù cho Hàn Sâm không dặn gì thì Trầm Túy vẫn luôn là một người cẩn thận chu toàn biết tính toán.

A Binh bên kia đã gọi điện thoại xong. Cậu ta ló đầu ra khỏi cửa xe, lắc lắc điện thoại trên tay, nói với Trầm Túy:

"Anh Trầm, Ngụy Văn Vũ nói vợ nó sắp sinh, giờ nó đang trong bệnh viện, không tới được."

Trầm Túy hơi híp mắt:

"Vợ cậu ta sắp sinh? Sao anh không biết chuyện này nhỉ."

"Ôi anh Trầm, con đường này chúng ta cũng đi nhiều lần lắm rồi, mà có lần nào nhỡ việc đâu, anh lo lắng gì chứ. Với cả giờ Ngụy Văn Vũ ở viện, có đuổi đến cũng không kịp, thôi thì ta cứ đánh hai con xe này đi đi. Chúng ta nhiều người như vậy, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, nhất định không có chuyện gì đâu!"

A Binh dứt khoát ra khỏi ghế xe, kéo cánh tay Trầm Túy, cứng rắn ấn y ngồi vào. Cậu ta thấy bộ dạng sốt ruột lo trước lo sau của Trầm Túy, chịu không nổi.

Một thứ cảm giác kỳ quái len lỏi trong lòng Trầm Túy, song y vẫn ngồi xuống, thầm nghĩ lời A Binh cũng không sai. Con đường từ Rome ra phía ngoại ô đã đi không biết bao lần, hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Trầm Túy ổn định lại tinh thần, cười với A binh rồi phất tay nói:

"Được rồi, vậy chúng ta đi."

"Hay quá, có thể xuất phát rồi."

A Binh cầm bộ đàm nói chuyện với người ở xe trước, thông báo với bọn họ chuẩn bị lên đường.

Sau lệnh của A binh, chiếc xe trước mặt chậm rãi lăn bánh, A Binh cũng cúi đầu kiểm tra một chút rồi khởi động xe.

"Anh Trầm, gần đây anh có đi thăm anh Hàn không vậy?"

Trầm Túy nhẹ giọng cười, khẽ gật đầu:

"Mấy ngày trước anh vừa đi thăm cậu ta xong. Hiện giờ Hàn Sâm thư thả lắm, mấy người Trung Quốc trong đấy đều nghe lời cậu ấy, cậu ấy lại còn luôn được Nietzsche Luthern bao bọc. Cho nên giờ chỉ có chúng ta ở bên ngoài vất vả bán mạng thôi...!"

Nghĩ đến Hàn Sâm, Trầm Túy liền cười ôn hòa, vỗ vỗ cánh tay A Binh.

A Binh cũng cười. Trong mắt cậu ta, Hàn Sâm và Trầm Túy thật sự là hai người hoàn toàn khác xa nhau.

Hàn Sâm lạnh lẽo âm trầm, người bình thường đều không nhìn nổi anh ta đang nghĩ gì. Mỗi lần Trầm Túy mang cậu đến thăm Hàn Sâm, A Binh với mấy người khác đều im lặng đứng đó, không dám nói một lời.

Bọn họ chỉ tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Hàn Sâm, muốn qua đó đoán xem rốt cuộc người đàn ông lạnh như băng này đang tính toán cái gì.

Mà Trầm Túy thì lại là kiểu người "bên ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao". Gương mặt y lúc nào cũng tươi phơi phới, khiến người ta nhìn không ra tâm tư. Trầm Túy luôn mang theo khí chất ôn hòa nhã nhặn của người tri thức, nhưng thực chất lại ngoan độc mức khiến người ta khó ngờ.

Song hai kiểu người trái ngược này lại đều khiến người ta nhìn không thấu.

Hàn Sâm tâm tư kín kẽ, tựa như một bức vách, một tòa thành, một cái vực sâu thăm thẳm.

Còn Trầm Túy thì tựa như một con hồ ly, một ngọn núi, một mặt hồ trong.

Trên đường đi Trầm Túy rủ rỉ nói chuyện phiếm với A Binh. Con xe vững vàng tiến về phía trước, rất nhanh đã ra tới vùng ngoại thành hẻo lánh tĩnh lặng.

Bốn bề con đường đều là lùm cây bụi cỏ, có những cây cao che khuất cả mặt trời trên đầu. Thỉnh thoảng, một trận gió lướt qua mang theo hơi mát, thổi nhẹ tóc mái đen trên trán Trầm Túy.

Trầm Túy dùng một tay kẹp lấy điếu thuốc lá, tựa vai bên cửa sổ hút thuốc, đồng thời cũng cảnh giác quan sát xung quanh.

Y quét mắt qua hai bên đường, những hàng cây cao ngất và cả cái nhà thờ trắng tuyết với vòm mái phức tạp phía xa xa.

Ngay khi xe quẹo qua khúc giao lộ ngã ba, Trầm Túy nghiêng mặt thấy một chiếc xe đen lao tới. Ngồi bên ghế tài xế là một người đàn ông phương đông, cổ mang dây chuyền vàng, đeo kính đen, có vẻ là người Đông Nam Á.

Hai con xe đen chậm rãi áp sát xe bọn họ.

Trầm Túy trông thấy người đàn ông trong xe kia chậm rãi lấy tay bỏ kính râm xuống, ánh nắng mặt trời vàng rói xuyên qua tán lá, nhẹ nhàng chiếu xuống khuôn mặt có phần cợt nhả của hắn.

Dường như hắn ta vẫn đang quan sát phía xe Trầm Túy, phát hiện thấy y cũng đang nhìn về phía mình, bỗng nhếch miệng cười cười với y, nhe hàm răng trắng bóng, kết hợp với ánh nắng mặt trời, chói mắt vô cùng.

Trong lòng Trầm Túy khẽ run lên, y chợt sực tỉnh, đập cánh tay A Binh, nói khẽ một tiếng:

"Hỏng bét! Chúng ta trúng mai phục!"

A Binh sững sờ. Quả nhiên chiếc xe con kia bỗng dừng lại trước xe bọn họ.

A Binh nhanh chóng dừng xe, nhưng vẫn không tránh khỏi va vào đuôi xe trước. Khúc cua đối diện bỗng xuất hiện thêm ba con xe khác. Phía kia thì không quay đầu được, đằng sau lại không có yểm trợ, Trầm Túy nhận ra mình bị người ta bao vây.

"Chạy mau!"

Mắt thấy người đàn ông kia đẩy cửa xe bước xuống, Trầm Túy bỗng mở cửa xe, bước một chân xuống định chuồn.

Mất đống hàng đó cũng không sao, nhưng nếu bọn chúng còn có âm mưu khác vậy thì đúng là mất cả chì lẫn chài.

"Gì đây, còn muốn chạy?"

Trầm Túy vừa đẩy cửa ra đã bị một khẩu súng lạnh như băng đã dán lên giữa mi tâm. Y ngẩng đầu lên, đầu tiên trông thấy một họng súng đen sì, sau đó là một người đàn ông cao lớn đứng sát sườn y.

Trầm Túy bị bắt cóc [2]

Người đàn ông trước mắt có vóc dáng vô cùng cao lớn, trên người mặc chiếc áo ba lỗ màu đen. Chuỗi dây chuyền vàng vừa to vừa dài trước ngực gã phản xạ ánh mắt trời, sáng lấp lánh. Gã ta mỉm cười nhìn Trầm Túy, vẻ mặt chẳng tốt lành gì.

"Anh Trầm Túy, phiền anh đi với chúng tôi một chuyến, được chứ?"

Đã xuống xe Trầm Túy cũng đành đâm lao theo lao. Y quan sát người trước mắt. Gã không phải người Trung Quốc, qua gương mặt, đoán chừng là người Thái, hoặc là người Việt Nam.

"Không biết ngài đây có việc gì. Tôi nghĩ chúng ta không quen biết gì nhau."

Trầm Túy quay đầu, thấy xung quanh bị bao vây bởi khoảng mười người, đều súng ống đầy đủ, có vẻ là dân chuyên nghiệp, đang quan sát từng cử động một của y.

Y đảo con ngươi một vòng, đoán tám chín phần là mình bị cái tên Ngụy Văn Vũ chết tiệt kia bán đứng rồi.

"Anh Trầm, chúng ta làm gì bây giờ?"

A Binh đứng sau Trầm Túy, cũng đang bị súng chĩa thẳng đầu. Cậu ta giơ hai tay lên, như những người khác bị dí mặt vào xe.

Trầm Túy nhìn A Binh, quay đầu, thấp giọng nói:

"A Binh, chúng ta bị Ngụy Văn Vũ bán đứng. Anh đoán bọn này muốn dùng anh uy hiếp Hàn Sâm. Cậu trở về nhất định phải tìm gặp cậu ấy."

"Vâng! Em biết, anh Trầm."

Mặc dù là trời hè oi ả, A Binh vẫn bị dọa tới túa mồ hôi lạnh. Cậu sốt sắng nhìn đám người vây xung quanh.

"Ngài Trầm đây đã suy nghĩ kĩ chưa?" Đối phương hỏi Trầm Túy.

Trầm Túy gật đầu, đáp:

"Tôi đi với anh. Những người khác, thả."

Gã ta cười khùng khục, vẻ mặt hung ác nói:

"Đương nhiên. Dù sao bên này vẫn cần một kẻ báo tin mà. Được rồi anh em, mang người đi!"

Gã vừa dứt lời, Trầm Túy lập tức bị người ta lấy dây thừng trói chặt, khiêng lên rồi ném vào sau cốp.

"Nhớ mang hết hàng theo đó!"

Gã quay lại hô thêm câu nữa rồi đút súng vào túi mình, mở cửa xe, ngồi lên đó.

"Xong rồi đại ca!"

Bọn họ vét sạch toàn bộ súng ống, sau đó lôi 5kg thuốc phiện từ ghế xe ra, ôm lên xe mình.

Tận đến khi đám người đó đi rồi A Binh mới lấy lại tinh thần.

"Anh Trầm bị bắt rồi, chúng ta phải đi tìm anh Hàn mau!"

Đoạn, bọn họ nhanh chóng lên xe.

...

Trầm Túy bị bọn cướp trói đi. Chúng không chỉ muốn số thuốc phiện kia, mà còn muốn một triệu tiền chuộc người.

A Binh không dám chậm trễ, ngay chiều hôm đó lập tức đi tìm Hàn Sâm.

...

A Binh ngồi đối diện Hàn Sâm, căng thẳng chịu đựng khí lạnh âm u tỏa ra từ hắn, mạch lạc trình bày lại chuyện vừa xảy ra.

Đúng như Trầm Túy đoán, tên chủ cướp đó là người Thái Lan, tự xưng "Hắc Kim".

Gọi gã vậy không phải vì gã vai u bắp gấu, mà là vì tiền trên người gã đều từ làm ăn bất chính mà ra. Gã thích nhất chính là cái chuyện chặn đường cướp của này.

Hắc Kim này trước đây từng cướp mất lô súng đạn của một tên quân phiệt Thái Lan, đem bán, sau đó bị tên kia cho người truy sát, phải lén lút trốn tới Rome. Giờ gã lại ngứa tay quay về nghề cũ.

Hắc Kim thông qua Ngụy Văn Vũ biết tin đợt giao hàng này của Hàn Sâm, bèn nảy lòng tham. Sau khi xác định được lộ trình của Trầm Túy, hắn liền mang theo đàn em tới mai phục.

Hàn Sâm trước nay hận nhất kẻ dám động đến đồ của mình, thế mà tên kia không những cướp hàng, mà còn bắt luôn người anh em của hắn.

Hắc Kim rõ ràng chỉ xem hắn như một quả hồng mềm.

"Đúng là lòng tham không đáy. Xem ra hồi ở Thái tên đó vẫn chưa rút được chút kinh nghiệm nào." Hàn Sâm lạnh lùng nói, đoạn quay lại nhìn A Binh, giọng chắc chắn. "Tìm hiểu bối cảnh sau lưng gã xem, nếu ko ai chống lưng, gã không thể chạy sang Rome này được."

A Binh gật đầu:

"Anh Hàn, trong khu C này có phải có một người tên Hồng Kiện không?"

"Có." Hàn Sâm đáp

A Binh vỗ đùi nói:

"Thằng Hồng Kiện đó là người Thái Lan. Trước đây nó cũng ở Băng Cốc một thời gian, còn quen với Hắc Kim, kết anh em với gã. Hắc Kim trốn sang đây cũng là nhờ mối quan hệ này. Nếu tìm được Hồng Kiện, chúng ta có thể moi ra tin tức!"

Hàn Sâm gõ nhẹ ngón tay lên bàn, cân nhắc một lát, trầm giọng:

"Vậy thì việc dễ giải quyết rồi."

A Binh không biết thật ra lúc trước Ngụy Văn Vũ vào tù là vào cùng với Hồng Kiện, sau ra tù lại được Hàn Sâm sắp xếp việc cho.

Hàn Sâm lạnh nhạt cười một tiếng, quay đầu nhìn A Binh:

"A Binh, cậu về trước đi, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại."

"Vâng anh Hàn!"

A Binh hoang mang nhìn vẻ mặt Hàn Sâm, đứng dậy.

Hàn Sâm trực tiếp bước ra ngoài, sắc mặt lạnh lẽo.

...

Ban đêm, khi cậu ấm Hồng Kiện vừa tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm bước ra, cầm lấy chiếc điều khiển trên bàn ăn, định mở tivi thì "Rầm ----!" một tiếng, cửa bị người ta một phát đá văng.

Phong Bạch ngùn ngụt lửa giận dẫn theo mấy người nữa xông vào.

"Tiểu Bạch Bạch..."

Hồng Kiện nhìn thấy bộ dáng nóng nảy trên gương mặt xinh đẹp kia, còn định trêu cậu mấy thì Phong Bạch đã lao tới, đột ngột hung hăng đạp một cước vào bụng hắn.

Hồng Kiện ăn đau, nhất thời trở tay không kịp, lùi về sau một bước, ngã bệt xuống đất.

"Trói hắn vào!"

Thấy Hồng Kiện ngã, Phong Bạch liền quay lại ra lệnh cho hai người sau lưng. Hai người kia lập tức tiến lên, lưu loát trói chặt cả người Hồng Kiện.

Hồng Kiện thấy khí thế hung hăng cùng vẻ mặt bất thiện của Phong Bạch song vẫn cứ cười tủm tỉm nói.

"Tiểu Bạch Bạch, cưng định làm gì vậy..."

"Câm!"

Phong Bạch bỗng cúi người, thẳng tay vung một tát lên mặt Hồng Kiện, túm tóc hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cười lạnh:

"Thằng đĩ Hồng, lần này mày chuốc họa rồi!"

Hồng Kiện biết Phong Bạch bình thường trông rất ẻo lả yếu ớt, nhưng khi đến việc thì tàn nhẫn, ác độc vô cùng. Song hắn vẫn híp mắt cười nói:

"Anh chẳng biết mình đã gây họa gì cả, Tiểu Bạch Bạch, lẽ nào anh lại vô thức làm gì với cưng ư?"

Phong Bạch cười lạnh một tiếng, hung ác túm tóc Hồng Kiện, giật mạnh:

"Thằng đĩ đực này, giờ mà còn thích nhảm shit! Tao nói thẳng cho mày biết, thằng anh tốt người Thái của mày trưa nay vừa cướp mất lô hàng giá trị cả triệu của bọn tao, lại còn bắt Trầm đại ca đi! Mày cứ chuẩn bị tinh thần chịu trận đi là vừa!"

Dứt lời Phong Bạch không để Hồng Kiện kịp phản ứng đã thẳng tay cho Hồng Kiện hai cái bạt tai "bốm bốp". Thù mới hận cũ kết thành một mối, Phong Bạch đánh tới thích nghiền, cười dữ tợn.

Nghe Phong Bạch nói vậy, Hồng Kiện không cười tủm tỉm nữa, khuôn mặt nghiêm túc hỏi:

"Thật sự?"

Hắn không ngờ Hắc Kim sang tới bên này vẫn chẳng chịu an ổn, không biết sống chết mà chọc vào Hàn Sâm.

Trong mắt Hồng Kiện, Hàn Sâm giống như một Diêm La Vương thứ hai. Ở nhà tù này, ngoại trừ Nietzsche Luthern, người đáng sợ nhất chính là hắn.

Đúng là chủ nào thì dạy ra tớ nấy.

"Sao, không tin chứ gì?! Đừng vội, lát nữa thế nào Hàn đại ca cũng tự mình nói cho mày thôi! Thằng đĩ đực, xem mày quen biết với loại người nào đi! Đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, toàn làm những trò hạ lưu bẩn thỉu!"

Trộm cướp cũng có quy tắc của riêng mình, Hàn Sâm tốt xấu gì cũng ra tay một cách quang minh chính đại, còn cái loại lén lút bày trò chặn đường cướp của của kia, thật khiến người ta khinh thường.

Phong Bạch nói xong vẫn chưa xả hết giận, bèn đứng dậy, hung hăng đạp xuống người Hồng Kiện, đàn em của cậu đều đứng đó xem.

Hồng Kiện ăn đau, thâop giọng rên mấy tiếng, mặt dày cắn môi nói:

"Tiểu Bạch thân ái, cưng thật sự không để tâm tới tình cảm đôi ta mà cứ đánh anh như vậy à?"

Phong Bạch khoanh tay, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hồng Kiện bị cậu tát cho mấy cái sưng đỏ cả lên. Bỗng cậu ngồi xuống, bóp cằm Hồng Kiện, tay dùng sức siết, cứ như muốn bóp nát cằm hắn, ác độc nói:

"Đĩ đực họ Hồng, mày biết tin tức chuyến hàng của Trầm đại ca lọt tới tai thằng anh mày là do đứa nào làm không?"

Hồng Kiện ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phong Bạch:

"Ai?"

Trực giác của Hồng Kiện cho biết tên phản bội này quá nửa là có liên quan đến hắn, nếu không Phong Bạch cũng chẳng đánh đập hắn đến vậy.

Phong Bạch lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi nhả ra ba chữ:

"Ngụy Văn Vũ!"

Hồng Kiện khẽ giật mình, không nghĩ tới Ngụy Văn Vũ mới ra ngoài mấy hôm đã làm ra cái trò này.

Ngụy Văn Vũ sống rất thành thật, khi còn ở khu C vẫn luôn đi theo hắn, lăn lộn cùng hắn mấy năm, cho nên trước khi gã ra tù, hắn đã đề cử gã cho Hàn Sâm.

Thấy hắn năm lần bảy lượt cam kết bảo đảm, Hàn Sâm bèn đồng ý cho Ngụy Văn Vũ đi theo Trầm Túy làm việc.

Sinh ý hiện giờ của Hàn Sâm rất tốt, tích lũy mấy năm, hắn đã vươn lên thành nhân tài mới nổi của giới tội phạm. Luận dã tâm cùng thực lực, đến cả Thu Dã đại danh đỉnh đỉnh cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Chẳng qua Hàn Sâm làm việc rất kín tiếng, nên tiếng tăm ít ai biết được.

Nếu Ngụy Văn Vũ chịu khó theo chân Trầm Túy, tương lai sau này chắc chắn không phải lo.

Nhưng Hồng Kiện không ngờ người thành thật như gã mới ra tù mấy thắng đã làm ra trò mèo này. Với tính cách của Hàn Sâm, nhất định sẽ không bỏ qua cho Ngụy Văn Vũ. Gã thực sự đang tự tìm đường chết mà.

Và nếu Ngụy Văn Vũ đã làm ra chuyện như vậy thì hắn, người bảo đảm cho gã cũng không tránh khỏi liên quan.

Hồng Kiện chớp mắt, nhìn Phong Bạch, nghiêm túc nói:

"Phong Bạch, anh thật sự không ngờ tới Ngụy Văn Vũ lại là loại người như thế, hắn trước đây sống rất thành thật."

"Kiếm cớ con mẹ nhà mày! Đúng là chủ nào thì nuôi ra cho như thế! Trầm đại ca mà xảy ra chuyện gì, tao nhất định sẽ bắt cả nhà mày chôn chung!"

Trầm Túy bị bắt cóc [3]

Ánh mắt Phong Bạch lóe lên sát khí.

Mấy năm nay tình nghĩa giữa Trầm Túy và Phong Bạch ngày càng càng khăng khít, hai người hay cùng tán gẫu nói chuyện linh tinh. Hàn Sâm và bọn họ cùng nhau đi đến tận bây giờ, cùng nhau gọi một tiếng anh em. Phong Bạch luôn xem Trầm Túy như anh trai mình, nếu y xảy ra sơ suất gì, Phong Bạch nhất định sẽ khiến kẻ hại y sống không bằng chết.

Hồng Kiện thấy lần này Phong Bạch rất nghiêm túc, sát khí trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net