[42-45] Quyến rũ Hàn Sâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyến rũ Hàn Sâm [1]

Bị Hồng Kiện cưỡng bức hai lần, cộng thêm việc chân bị thương, tuy vết thương không sâu, nhưng vẫn rất đau, nên đồng chí Phong Bạch quyết định ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày, tận đến khi chân khỏe mới thôi.

Phong Bạch biết hai tháng gần đây Hồng Kiện đều chịu tội trong phòng biệt giam, trong lòng thoải mái khôn cùng, tựa như mọi đau đớn lúc trước mình chịu đều bay mất, cực kỳ vui.

Sau khi ra khỏi phòng, việc đầu tiên Phong Bạch làm chính là đi tìm Hàn Sâm.

Lời nói lần trước của Hồng Kiện khiến Phong Bạch rất khó chịu, cái gì mà Hàn Sâm không phải người cậu có thể tới gần, nó khiến cậu bực bội và hoảng loạn tới khó hiểu.

Mà nói ra thì, Hàn Sâm từ lúc mới vào tù đến giờ đã được bốn năm, phong độ dáng dấp cũng càng thêm xuất chúng mê người.

Song điều kỳ quái chính là Hàn Sâm không dây dưa với phụ nữ, cũng chưa từng nghe nói hắn thích đàn ông. Mỗi lần Hàn Sâm mời phụ nữ tới cho cậu, hắn đều chỉ ngồi một bên, hoặc đưa người rồi lập tức đi ra ngoài, không nói thêm câu gì.

Lúc Phong Bạch ôm một cô nàng gợi cảm làm chuyện sung sướng, dù Hàn Sâm có thấy cũng chỉ thờ ơ, tựa như đang nhìn không khí.

Chẳng lẽ, Hàn Sâm bị... vô cảm ư?!

Ôi...

Phong Bạch ngậm một điếu thuốc lá trong miệng, ngồi bên cạnh bàn ăn, vắt chéo chân, cau mày trầm tư suy nghĩ.

Nếu có thể ở bên cạnh một người như Hàn Sâm, sau đó tuyên bố cho tất cả mọi người đều biết đây là người đàn ông của mình, thì dẫu có phải lên non xuống biển, nếm mật nằm gai, Phong Bạch cũng cam lòng!

Cảnh tượng như vậy... nhất định sẽ khiến cho người ta ghen muốn chết!

Bất kể thế nào, đối với thái độ lạnh nhạt thờ ơ của Hàn Sâm, Phong Bạch vô cùng rầu rĩ. Những năm gần đây, tuy cậu đã dùng mọi phương pháp quyến rũ hắn, nhưng Hàn Sâm vẫn không chút động lòng, từ đầu chí cuối chỉ nhã nhặn tránh ra xa.

Nghe Hồng Kiện nói câu đó, Phong Bạch càng cảm thấy bản thân mình với Hàn Sâm thật có loại cảm giác không thể với tới.

Mấy năm nay, Hàn Sâm càng lúc càng trầm tính, thủ đoạn cũng càng lúc càng lợi hại. Hắn chỉ cần lẳng lặng đứng giữa một đám người cũng đủ khiến kẻ khác chú ý. Một con người trầm ổn thận trọng, phong thái chững chạc.

Hàn Sâm sau này nhất định sẽ làm nên sự nghiệp lớn, trong giới xã hội đen hẳn sẽ thành một nhân vật gieo gió tạo mưa. Hiện tại Phong Bạch đã cảm thấy chính mình khó mà gần gũi được với hắn, vậy sau này... nhất định càng không có cơ hội!

Không được, giờ cậu nhất định phải đi tìm Hàn Sâm!

Phong Bạch nghĩ vậy, nhanh chóng rời khỏi giường, mặc quần áo vào, phóng sang phòng Hàn Sâm.

...

Tâm trạng gần đây của Nietzsche không tốt lắm. Không đúng, phải nói là cực kỳ không tốt, khuôn mặt y cả ngày đều đen thui.

Thu Dã đang dần khuếch trương thế lực ở bên Rome này. Hắn trước nay vì muốn tranh đoạt con đường buôn lậu từ Trung Quốc sang Ý với gia tộc Nietzsche mà suốt ngày gây rối. Mấy năm gần đây, chuyện càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Cũng không biết Thu Dã có mục đích gì mà cứ cắn chặt gia tộc Nietzsche không nhả. Nietzsche nhiều lần tìm người ám sát hắn nhưng không thành công. Con người này vô cùng xảo quyệt, luôn rụt đầu ì trong địa bàn của mình, khó bắt được cơ hội xử lý hắn.

Việc này khiến Nietzsche hận đến nghiến răng. Gần đây cứ cách mấy hôm hắn lại tới quấy phá việc làm ăn của Nietzsche, khiến cho mọi người quay đông quay tây. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Thu Dã như con chó điên núp trong bóng tối, cắn chặt lấy gia tộc Nietzsche không tha.

Đáng ghét hơn chính là Thu Dã cũng chẳng có ý định nói rõ nguyên nhân.

Sau chuyện tuyến giao dịch bị lộ vào mấy năm trước, tuy không xảy ra lần thứ hai , nhưng gián điệp trong gia tộc vẫn không lôi ra được. Nietzsche vô cùng khó chịu, canh cánh trong lòng không thôi.

Chasel mới nãy đến thăm tù, tường thuật sơ qua về tình hình bên kia cho y nghe. Mặc dù không có tổn thất gì lớn, Thu Dã còn làm mất lòng rất nhiều người, song mọi thứ vẫn bị khuấy lộn tung lên. Thu Dã thật sự chẳng để ai sống yên ổn.

Từ phòng tiếp khách trở về, sắc mặt của Nietzsche rất xấu. Lúc Hàn Sâm vào cửa, y cũng chỉ im lặng ngồi trên ghế hút cho xong nửa điếu thuốc. Bỗng Nietzsche đứng phắt dậy, phất tay gạt vỡ chén trà trên bàn.

Việc này khiến Hàn Sâm vốn luôn rất bình tĩnh cũng khẽ giật mình.

Hàn Sâm xoay người dọn sạch sẽ những mảnh sành trên đất, rồi quét qua căn phòng một lượt. Buổi tối hắn dùng bữa với Nietzsche xong là trở về, bởi tâm tình hôm nay của Nietzsche không tốt, Hàn Sâm đoán chừng y sẽ chẳng có hứng thú làm tình vào đêm nay.

Vừa vào cửa Hàn Sâm đã thấy Phong Bạch ngồi trên giường của mình. Cậu ta mới thấy hắn bước vào đã ngoác miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

"Anh về rồi à? Hàn Sâm ~ người ta chờ anh lâu lắm đấy ~ "

Phong Bạch ngọt ngào gọi một tiếng Hàn Sâm, nhanh chóng lao tới.

Hàn Sâm lẳng lặng tránh khỏi cú tiếp xúc thân mật này của Phong Bạch, sau đó xoay người rót một cốc nước nóng bưng lên, với lấy chiếc điều khiển rồi bật tivi.

"Cậu sang đây làm gì."

Hàn Sâm ngồi bên cạnh bàn ăn, ngẩng đầu chăm chú xem tin tức, hỏi Phong Bạch.

Phong Bạch cười hì hì:

"Tất nhiên là vì nhớ anh rồi ~ Chẳng lẽ anh không nhớ tôi sao? Lâu như vậy chưa gặp người ta mà ~ "

Thực sự hai người cũng chỉ mới một hai ngày chưa gặp mà thôi.

Hàn Sâm nhàn nhạt nhìn Phong Bạch một cái. Hắn không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này, bèn tiếp tục xem tin tức.

"Hàn Sâm ~ "

Phong Bạch chống khuỷu tay lên mặt bàn, hai bàn tay trắng nõn nâng cằm mình, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Hàn Sâm, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng cong cong ý cười.

Khuôn mặt Hàn Sâm đã trưởng thành hơn trước nhiều, không còn cái vẻ ngây thơ khù khờ lúc mới vào tù nữa.

Từ sườn mặt nhìn sang, đôi mày dày rậm, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén, gò má tuyệt đẹp, anh tuấn mê người, cộng thêm thứ khí chất lạnh lùng toát ra từ người Hàn Sâm, tất cả khiến cho Phong Bạch mê đắm. Song nó cũng khiến cho khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, chênh lệch càng lúc càng nhiều, khiến Phong Bạch cảm thấy không với tới nổi.

"Hàn Sâm, anh có bạn gái chưa?"

Phong Bạch nhìn chằm chằm Hàn Sâm.

Nghe vậy Hàn Sâm cũng chỉ lắc đầu cho có, không quay sang phía Phong Bạch, tiếp tục ngẩng đầu xem tivi.

Truyền thông đang đưa tin về hiện trường tranh chấp của hai băng nhóm xã hội đen, hỗn loạn vô cùng, mấy chiếc xe hơi đều bốc cháy, xe cứu hỏa phun nước dập tắt những chỗ bị lửa lan ra.

"12 giờ đêm ngày xx, tại gần nhà máy xx xảy ra một cuộc ẩu đả giữa hai băng nhóm xã hội đen. Cả hai bên đều mang súng. Theo lời phát ngôn viên của cục cảnh sát Rome..."

Gần đây sự kiện các băng đảng mafia tranh chấp với nhau xảy ra càng lúc càng nhiều, số lượng tăng lên, quy mô ảnh hưởng cũng bắt đầu khiến người khác chú ý, gần như ngày nào truyền thông cũng đều đưa tin.

Hàn Sâm vẫn chăm chú xem tin tức trên tivi. Mặc dù Nietzsche đã ngồi tù nhiều năm, nhưng cái tên Nietzsche Luthern vẫn bị nhắc tới nhiều lần trên dòng phụ đề tin tức. Báo chí gần đây cũng vậy, đều thấy xuất hiện tên của Nietzsche.

Phải biết bức tường nhà giam này đối với một người như Nietzsche Luthern mà nói cũng chẳng thể ngăn cản y thao túng thế giới bên ngoài. Rất nhiều ông trùm băng đảng mafia cũng từng trải qua việc ngồi tù, chẳng hạn như trùm ma túy số một ở Medellin (Colombia) Ansonia. Dẫu ngồi tù tới 14 năm, nhưng ông ta vẫn tiếp tục khống chế thế lực bên ngoài của mình.

Tuy nhiên bản thân Nietzsche lại có vẻ rất khó chịu về việc này. Mỗi lần nhìn thấy tên mình, y đều đen mặt, dù Nietzsche không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì, nhưng Hàn Sâm vẫn biết người đàn ông này có vui hay không.

Ngay khi nữ MC đang nói về sự kiện tranh chấp băng đảng, ảnh chụp của Nietzsche lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình. Hàn Sâm nắm chặt cốc nước trên tay, nhìn chằm chằm bức ảnh của Nietzsche đó.

Đó hẳn là bức ảnh nhiều năm về trước, phóng viên bí mật chụp lén trước cửa một khách sạn. Khi ấy Nietzsche vẫn còn là một thiếu niên, mái tóc đỏ rực, mặc trên người chiếc áo khoác đen, khóe miệng như có như không mang theo nụ cười, vẻ mặt rét lạnh mà kiêu ngạo đứng trước một khách sạn vàng son lộng lẫy.

Một ông chú tóc đã hoa râm hơi xoay người cúi đầu với Nietzsche, biểu thị kính ý.

Khi rất nhiều những thiếu niên còn đang trốn trong lòng bố mẹ ôm ấp, Nietzsche Luthern đã vác trên lưng trách nhiệm của gia tộc, một mình chống đỡ.

Hàn Sâm nhìn gương mặt thoáng qua đã mất trên màn ảnh kia, đoán chừng năm đó Nietzsche Luthern còn hơi mỉm cười.

Mà hiện giờ trên khuôn mặt người đàn ông này đã không còn một chút ý cười nào nữa.

"Hàn Sâm ~ Anh có nghe tôi nói chuyện không đấy ~ "

Phong Bạch ở bên kia lải nhải một tràng mà Hàn Sâm lại giống như chẳng nghe thấy, ánh từ đầu đến cuối chỉ dừng trên màn hình tivi.

Phong Bạch bỗng lắc lắc cánh tay Hàn Sâm, nhích lại gần hắn, muốn ngửi ngửi mùi trên người Hàn Sâm.

Lúc này Hàn Sâm mới quay đầu nhìn Phong Bạch, gật một cái, nhàn nhạt nói:

"Có nghe, tôi không có bạn gái."

Sau đó hắn quét mắt qua Phong Bạch, đứng dậy.

"Được rồi, hỏi xong thì về đi, đã muộn lắm rồi." Hàn Sâm nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, nói.

"Muộn đâu chứ? Giờ mới tám giờ tối mà ~ Còn rất nhiều thời gian ~ Chúng ta còn có thể làm rất nhiều chuyện đó ~ " Phong Bạch cười cười, nhìn chằm chằm Hàn Sâm, trưng ra vẻ mặt đẹp nhất của mình.

Hàn Sâm bỗng xách cổ áo Phong Bạch, nhàn nhạt nói:

"Phong Bạch, cậu về đi."

Phong Bạch bất mãn hừ một tiếng, vặn eo nói:

"Không muốn mà Hàn Sâm ~ Để tôi ở đây chơi tý ~ "

Dứt lời Phong Bạch ôm chặt lấy eo hắn, đầu dán lên ngực Hàn Sâm, làm ra bộ dáng sống chết muốn bám lấy hắn.

"Bỏ ra!"

Vẻ mặt Hàn Sâm bỗng thay đổi, Phong Bạch biết hắn thật sự tức giận, bộ dạng lạnh lẽo của Hàn Sâm khiến cậu kinh khiếp.

Thế là Phong Bạch cười hi hi ha ha, giọng điệu còn nũng nịu ngọt ngào hơn trước:

"Hàn Sâm ~ Người ta chỉ muốn ở lại chơi với anh thôi mà ~ Đừng có tức giận nha ~ hì hì..."

Hàn Sâm nhàn nhạt nhìn Phong Bạch một cái, sau đó im lặng xách cổ áo cậu ta, muốn bứt Phong Bạch ra khỏi người mình, lẳng ra ngoài.

Ngay khi bàn tay Hàn Sâm vừa chạm tới cổ áo sau gáy của Phong Bạch, tay nắm nửa đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, Nietzsche với vẻ mặt lạnh lẽo chậm rãi đẩy cửa ra, bước vào.

Quyến rũ Hàn Sâm [2]

Hàn Sâm nhìn chằm chằm Nietzsche, ngây người sửng sốt.

Hắn không ngờ Nietzsche Luthern lại tới phòng mình vào lúc này, mà giờ Phong Bạch lại đang ở đây. Nietzsche đã từng nói qua, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào lãnh địa của mình.

Mà khoảnh khắc này Phong Bạch xin thề với trời, cậu chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của Hàn Sâm. Hàn Sâm vốn là một người bình tĩnh cơ trí, vậy mà giờ phút này, gương mặt của hắn như bị xé nứt ra, tựa như tảng băng trôi bị thuyền lớn phá nát, mang theo cái cảm giác không thể tin được, khiến Phong Bạch ngớ ra.

Trông thấy Nietzsche, Phong Bạch cũng chỉ cảm thấy việc ôm ôm ấp ấp này không tốt mà thôi. Cậu ta đỏ mặt buông cánh tay Hàn Sâm ra, đồng thời cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Nietzsche mà giật mình.

Vẻ mặt Nietzsche âm u, y hơi híp mắt, đầu tiên là liếc qua Phong Bạch một cái, sau đó nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nhếch cánh môi đỏ thắm, nhẹ giọng cười cười:

"Hàn Sâm, chỗ ta không thấy, mày có vẻ rất sung sướng nhỉ."

Phong Bạch nói không ra đây là cảm giác gì. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn gần khuôn mặt của Nietzsche.

Người trước mắt có một mái tóc đỏ rực, con ngươi xanh ngọc, chiếc cằm thon, làn da trắng nõn, hoàn hảo đến mức khiến người khác không dám rời mắt, quả thực chẳng giống như người thường. Nhìn từ xa sẽ thấy thật đẹp, mà nhìn gần lại càng rung động lòng người, tựa như một bức sơn dầu đắt giá được tô đậm thêm.

Song lúc bờ môi đỏ thắm kia nhẹ nhàng cong len, toàn thân Phong Bạch lại không nhịn được run rẩy. Cái người đàn ông địa vị cao sang này hai tay nhuốm đầy máu, toàn thân mang theo lệ khí đáng sợ. Khuôn mặt mỹ lệ kia khi cười nhạt khiến con người ta sống lưng lạnh toát.

Phong Bạch nuốt nước bọt, nhìn vẻ mặt nứt toác của Hàn Sâm. Đây là Hàn Sâm mà cậu chưa từng thấy qua, Hàn Sâm mang với vẻ mặt sững sờ.

Nietzsche lườm Hàn Sâm một cái, chậm rãi ung dung xoay người nhìn Phong Bạch. Bỗng y vươn tay bóp cằm cậu, lạnh lùng nói:

"Mày rất thích Hàn Sâm phải không."

Phong Bạch theo bản năng lắc đầu, cơn rét lạnh khó hiểu chạy dọc sống lưng. Cậu cảm thấy bản thân mình tuyệt đối không được thừa nhận bất cứ cái gì, trực giác mách bảo cậu đáp án thật sẽ khiến người đàn ông trước mắt không vui.

Lần này Phong Bạch hoàn toàn thừa nhận cậu không có dũng khí đối mặt với Nietzsche, cũng không có thực lực chống lại y. Cậu chỉ mặc Nietzsche chơi đùa.

Thế là Phong Bạch lắp bắp nói:

"Không, không phải ngài Nietzsche, ngài hiểu lầm rồi. Tôi chỉ đang giỡn với Hàn Sâm... Á...!"

Nietzsche bỗng vung tay tát thẳng vào mặt Phong Bạch một cái. Thân hình Nietzsche thon gầy, mười ngón tay cũng thon dài trắng nõn, nhưng sức lực của y lại rất lớn.

Một tát này hoàn toàn không nể mặt mũi, Phong Bạch ngã vật xuống đất, khóe miệng rách ra, chảy cả máu.

Phong Bạch chống một tay ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy miệng mình đau rát khó chịu. Cậu đưa tay lên sờ thử, để trước mắt xem, thấy lòng bàn tay dính một mảng máu nhàn nhạt. Phong Bạch sững sờ nói không lên lời, ngồi ngây dưới đất. Người đàn ông trước mắt khiến cậu hãi hùng.

Nietzsche cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mười ngón tay mình, ưu nhã kéo đối găng tay ra, vứt xuống đất, khóe miệng hơi cong lên, nhưng vẻ mặt âm u nói:

"Sao nào, người của Nietzsche Luthern ta mà mày cũng muốn chạm. "Con ranh", mày cũng to gan lắm."

Nietzsche chậm rãi bước lên hai bước, hướng về phía Phong Bạch.

Ở trong mắt Nietzsche, Phong Bạch còn chẳng được tính là đàn ông.

Phong Bạch bị dọa tới chảy mồ hôi lạnh. Hai bàn tay của Nietzsche dính đầy máu tươi, cái mạng nhỏ của cậu chả là gì với người đàn ông này cả. Giờ phút này, Nietzsche chỉ cần khẽ liếc một cái, Phong Bạch đã cảm quần áo của mình mướt mồ hôi.

Lớp màng tự tôn và sự kiêu ngạo mù quáng đã bị một cái tát khi nãy của Nietzsche đập cho tan nát.

Bỗng Hàn Sâm đi tới đứng chắn trước mặt Phong Bạch, ngăn trở cậu phía sau, nhìn Nietzsche nói:

"Ngài Nietzsche, Phong Bạch là bạn của tôi. Giữa chúng tôi không có gì hết, khi nãy thật sự chỉ là đùa thôi!"

Hàn Sâm biết ham muốn chiếm hữu của Nietzsche mạnh tới cỡ nào, nếu giờ hắn không giải thích, Phong Bạch nhất định sẽ bị Nietzsche giết chết tươi.

"Thật sao."

Nietzsche lạnh lẽo nhìn Hàn Sâm. Chợt y vung tay quăng cho Hàn Sâm một tát, gần như nghiến răng nghiến lợi gầm lên:

"Hàn Sâm! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đồ của Nietzsche Luthern ta tuyệt không cho phép kẻ khác chạm vào! Mày là định làm phản ta hả?!"

Đây là lần thứ hai Nietzsche mất khống chế kể từ vụ ba năm trước. Hàn Sâm bình tĩnh đứng trước mặt Nietzsche, trầm giọng nói:

"Ngài Nietzsche, tôi trước nay chỉ thuộc về một mình ngài. Phong Bạch và tôi không phải loại quan hệ đó, chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi."

Nietzsche lạnh lẽo lườm Hàn Sâm, sau đó ngồi xuống bên giường, thong dong nói:

"Vậy thì chứng minh cho ta xem. Hàn Sâm, đến đây, quỳ xuống, dùng hành động nói cho thằng nhãi kia biết mày là đồ vật của ta."

Dứt lời Nietzsche liếc qua Phong Bạch một cái. Phong Bạch cúi rụp đầu xuống, hai tay siết chặt gấu áo mình, ngồi đó im re.

"Vâng."

Nói xong Hàn Sâm cũng không nhìn Phong Bạch, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Nietzsche.

Phong Bạch trợn to hai mắt khó tin nhìn Hàn Sâm. Đây là một Hàn Sâm mà cậu chưa từng nhìn thấy. Cậu biết Hàn Sâm vẫn luôn đi theo bên người Nietzsche, cậu cũng biết với lời của Nietzsche Hàn Sâm luôn bảo gì nghe nấy, nhưng không nghĩ tới... Hàn Sâm có thể vì Nietzsche làm đến tận mức này.

Mà chuyện tiếp theo càng làm cho Phong Bạch hoảng sợ hơn.

Hàn Sâm vươn tay tháo thắt lưng của Nietzsche ra, kéo quần mép quần xuống, vùi đầu ngậm vào, nuốt thật sâu thứ đó của Nietzsche. Hai tay Hàn Sâm đặt trên đùi Nietzsche, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân y. Hàn Sâm chăm chú làm việc, động tác còn rất thuần thục.

Hàn Sâm dường như rất tự nhiên làm loại chuyện này cho Nietzsche, hoàn toàn không vì Phong Bạch ở đây mà cảm thấy mất mặt. Hắn vẫn như trước dùng phương thức mà Nietzsche thích nhất vuốt ve y.

Không chút do dự, cực kỳ chuyên chú lấy lòng người đàn ông đáng sợ này.

Phong Bạch trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Sâm, lồng ngực đau nhói.

Cậu vẫn luôn thích Hàn Sâm, mà giờ phút này Phong Bạch đột nhiên cảm nhận được, việc Hàn Sâm không ngừng cự tuyệt cậu nhất định là vì Nietzsche.

Nietzsche lạnh nhạt nhìn Hàn Sâm, tay xoa xoa đầu hắn. Sau đó y bỗng ôm đầu Hàn Sâm, đâm thẳng vào trong.

Chốc lát sau khóe miệng Hàn Sâm tràn ra tơ máu. Miệng đầy vị máu nhưng Hàn Sâm không rên một tiếng, hai tay thon dài vẫn tiếp tục vuốt ve thân eo Nietzsche.

Tận đến khi Nietzsche khẽ hừ một tiếng bắn ra, Hàn Sâm tự nhiên nuốt hết xuống, sau đó lại nghiêm túc mút qua phần chóp đỉnh một lần, rồi hắn mới ngẩng đầu lên, liếm môi một cái.

"Thích không Hàn Sâm."

Nietzsche dùng tay nâng cằm Hàn Sâm, nhìn chằm chằm hắn.

Khóe miệng Hàn Sâm tràn ra tơ máu, men theo cái cằm kiên nghị chậm rãi chảy trượt xuống.

"Thích."

Hàn Sâm nhếch môi, dù khóe miệng đau rát vẫn ngẩng đầu cười nhẹ với Nietzsche.

Phong Bạch bụm miệng khóc lên, cảnh tượng như vậy thật đáng sợ. Người đàn ông trước mắt có thể khiến cho Hàn Sâm làm được đến tận mức này, đủ để biết hắn ta biến thái bao nhiêu.

"Cốp...!" một tiếng. Hai chân Phong Bạch khuỵu xuống, quỳ rạp trên mặt đất. Cậu chống hai tay phía trước, không ngừng dập đầu với Nietzsche.

"Ngài Nietzsche, tôi với Hàn Sâm thật sự không có gì! Ngài đừng trách tội Hàn Sâm. Tôi thật sự chỉ đang đùa giỡn với anh ấy! Giữa chúng tôi không còn gì khác! Hàn Sâm trước nay đều không chạm vào ai cả!... Hức hức..."

Phong Bạch vừa nói vừa khóc nức nở, mặt mũi giàn giụa nước mắt. Cậu vừa khóc lóc vừa dập đầu, thật sự là đau đớn xé ruột gan.

Nietzsche không để ý Phong Bạch, chỉ với tay vào túi áo khoác lấy ra một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng. Y nâng cằm Hàn Sâm, nhẹ nhàng, chậm rãi lau sạch sẽ tia máu trượt bên khóe miệng hắn, đôi mắt sắc lạnh nhìn Hàn Sâm. Chờ đến khi Phong Bạch khóc hết mức nói hết lời, Nietzsche mời nghiêm nghị nói:

"Cút!"

Phong Bạch khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm vẫn ngoan ngoãn tùy ý Nietzsche xoa cằm, giống như những việc Nietzsche làm với hắn hết sức bình thường, hắn không hề có ý định phản kháng.

"Sao vậy, chẳng lẽ mày muốn chết ở chỗ này."

Nietzsche trừng Phong Bạch một cái.

Phong Bạch vội đứng dậy, co cẳng muốn chạy ra ngoài. Tối nay cậu hại Hàn Sâm đủ thảm rồi, nếu còn ở lại chỗ này, chẳng biết người đàn ông biến thái kia sẽ còn làm gì với Hàn Sâm nữa.

"Chờ một chút."

Nietzsche chậm rãi kêu Phong Bạch dừng lại. Y dùng ngón tay gạt tóc trên trán Hàn Sâm, quay đầu, lạnh lùng nhìn Phong Bạch nói:

"Phong Bạch, nghe kỹ đây, Hàn Sâm là vật sở hữu của ta. Lúc ta muốn nó, nó là của ta, khi ta không cần nó, nó cũng sẽ không thuộc về người khác. Nhớ kỹ cho ta, về sau mày dám chạm vào thân thể Hàn Sâm, ta nhất định sẽ có rất nhiều phương pháp để giết mày."

Dứt lời, Nietzsche nhếch môi, vẻ mặt quỷ dị nhìn Phong Bạch:

"Hôm nay nể mặt Hàn Sâm ta tha cho mày một mạng, giờ lập tức cút đi."

Lúc nói đến chữ cuối cùng, trong đôi mắt rét lạnh của Nietzsche hiện lên sát khí. Y dùng hai tay nâng đầu Hàn Sâm, chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net