Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Còn 2 tuần nữa là kỳ thi bắt đầu, Tử Diệp tự tin về những môn cơ bản nhưng lại ngoài môn ngoại ngữ ra, nó thật sự là trở ngại lớn. Trước đó cậu học tiếng anh chỉ là qua loa, dù gì ngành giáo dục tại nông thôn cũng không đủ khả năng nhấn mạnh trọng điểm môn ngoại ngữ. Trình độ tiếng anh hiện giờ của cậu chỉ có thể so sánh ngang bằng với khả năng chơi cờ vua.

Một mùa nữa đã qua, đông năm nay thời tiết rất bất thường, một ngày nguyên vẹn thì đã có hơn nữa ngày mưa, đêm thì nhiệt độ giảm xuống rất thấp hại Tử Diệp lúc nào cũng mặc mấy lớp quần áo dù là ở nhà hay đi học.

----------

Tống Ngôn cả người ướt sũng đi về từ lớp học bổ túc.

"Con mẹ nó, trời vẫn rất trong xanh tự nhiên đổ rào một cái, hại lão tử đạp xe dầm mưa về".

Sau khi tắm rửa xong, mũi bắt đầu rỉ nước, có dấu hiệu bị cảm lạnh, Tống Ngôn thầm mắng.

"Lão tử đây không vì môn toán chết tiệt này thì chẳng phải đi học bổ túc làm gì", nếu để ai biết được thì thật mất mặt.

Đã hơn hai ngày mưa liên tục, hôm nay Tống Ngôn lại không mang dù theo, lão Thanh thì không liên lạc được. Lúc Tống Ngôn chuẩn bị dầm mưa về thì lại thấy Tử Diệp đi đến.

"Cậu không mang dù à?"

Mắt Tống Ngôn lướt qua chiếc khăn quàng cổ của Tử Diệp, rồi ừ một tiếng.

"Vậy đi chung với tôi đi, tôi đưa cậu về"

"Cũng được", dù gì nhà cả hai đều gần sân vận động, đi cùng hắn một đoạn cũng được.

Sau một đoạn đường, Tử Diệp lên tiếng." Tống Ngôn"

Vì đi sát bên nên khi nhìn Tổng Ngôn cậu phải có chút ngẩn đầu. Tay của cậu đã mỏi lừ khi phải giơ cao dù cho vừa đầu Tống Ngôn. Giờ đây buộc phải cầu cứu.

Tống Ngôn không trả lời chỉ cúi xuống nhìn cậu, nhận ra người bên cạnh rõ ràng thấp hơn cả cái đầu, hắn liền nhận ra vấn đề, tay từ trong túi quần bắt lấy dù. Vô tình chạm phải bàn tay lạnh buốt của Tử Diệp.

"Cảm ơn".

"Tống Ngôn...cậu-dạy tôi tiếng anh được không?"

Sau đó liền bổ sung, "Tôi không muốn làm phiền cậu đâu nhưng nó thật sự rất khó..."

"Vậy cậu dạy tôi toán..."- nguyên lai hắn cũng đã nghĩ đến việc trao đổi ôn tập này nhưng chính là không biết cách nào mở lời, hắn biết Tử Diệp đặc biệt giỏi bộ môn toán.

"Chỉ hai chúng ta biết."-Tống Ngôn nhìn cậu dặn dò.

"Được, thỏa thuận".

Tống Ngôn dừng bước.

Tử Diệp không ngờ gia cảnh Tống Ngôn lại khá vả như vậy. Bóng hình cậu nhỏ bé giờ lại thêm nhỏ bé trước căn biệt thự trước mặt. Đây là nhà của Tống Ngôn sao?

"Có muốn vào một tí không?"- Tống Ngôn cúi xuống hỏi người kế bên.

"Được"

Nhà tuy rộng nhưng suốt quá trình cậu vào phòng Tống Ngôn thì tổng thể chẳng thấy ai.

"Cậu ở với ai vậy".

"Người thân"- Tống Ngôn truyền cho cậu một cái khăn lông.

" Ừm"- cậu cảm ơn nhận lấy. "người thân" là ý tứ gì?-Tử Diệp bối rối thầm nghĩ.

"Chúng ta bắt đầu luôn hả?" - Tử Diệp chuyển sang chuyện khác.

Phía bên kia, Tống Ngôn đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi ướt nhũng hai vai áo xuống. Lộ ra thân hình rắn chắc, mê hoặc, bờ vai ngang rộng thẳng tắp, xương quai xanh lõm sâu, lồng ngực phồng rộng, phía dưới là chiếc eo thon gọn, nhìn trông rất mê hoặc. Tiểu Diệp một hồi chiêm ngưỡng, cũng không thể không đỏ mặt mà lảng tránh.

Đã một hồi cậu không nghe tiếng trả lời, ngẩn đầu tìm Tống Ngôn. Cậu bất ngờ bắt gặp khuôn mặt phóng lớn của Tống Ngôn đang áp gần mình, một tay Tông Ngôn chống cạnh bàn làm điểm tựa để nghiên người, vô tình đã dễ dàng phủ kính tấm thân đang co rút lại của Tử Diệp vì bất ngờ mà bản năng thu vai lại.

"Bắt đầu thôi..." - Tống Ngôn bắt đầu tiến gần hơn.

"Ah...Tông Ngôn...thật sự tôi cũng-..."- Tử Diệp có chút run rẩy tránh né, nhắm chặt hai mắt nói.

"Đùa thôi, làm gì sợ tôi ăn thịt vậy"- thế là Tử Diệp cũng không nói tiếp nữa.

"Bắt đầu từ ngày mai đi".

-----------------------------

Tan học.

Tử Diệp tay cầm dù chạy theo Tống Ngôn, gọi to.

"Tống Ngôn"

"Cậu hét lớn làm gì?"- Tống Ngôn biết có vài người bị thu hút bởi tiếng gọi lớn của cậu mà có chút bực bội.

"Xa quá nên đành phải gọi lớn"-Tử Diệp có chút ủy khuất, rồi sau đó nở nụ cười-"Cùng đi đi!".

Thời tiết hôm nay không còn mưa, trời trong xanh, ánh nắng tàn chiều vẫn còn ngã xuống bóng dáng hai người.

Chỉ có điều gió lại có chút mạnh, trên người Tử Diệp vẫn giữ nguyên mấy lớp áo dày và khăn quàng cổ.

"Ba mẹ cậu hôm nay có nhà không? Hôm ấy đến nhà nhưng vẫn là chưa có cơ hội chào hỏi họ"

"Cậu mặc dày vậy có cảm thấy nặng không?"

"Làm gì có, rất ấm áp, không cảm thấy nặng"- Tử Diệp lại dường như quên đi câu hỏi của mình lúc nãy.

Vào đến phòng, Tử Diệp ngồi trên ghế đợi Tống Ngôn thay đồng phục ra. Cậu quan sát xung quanh, vì sao hôm trước lại không để ý đến những bức họa này. Không ngờ Tống Ngôn lại có khiếu hội họa đến như vậy, thật không nhìn ra a~. Ngay cả màu chì hay những phụ kiện vẽ đều chưa từng thấy Tống Ngôn cầm qua. Tử Diệp lại phát hiện ra những bức tranh này tất cả đều chỉ được tô bằng chì, tuy có chút thiếu sặc sỡ nhưng nét vẽ và hồn của bức tranh khi nhìn vào lại làm cậu cảm thấy chúng vô cùng đặc biệt. Là chân dung của một người phụ nữ, trông không mấy rõ ràng, cả mái tóc dài hay ngắn cũng có chút mơ hồ, nhưng người phụ nữ này lại có một nụ cười hiền hòa, ấm áp, lại có chút thân quen. Tay cậu bất giác chạm vào khuôn mặt trên bức tranh.

Tiếng cửa mở.

"Cậu đang làm gì vậy?"- Tống Ngôn cao giọng hỏi, chạy tới chụp lại bức ảnh từ tay Tử Diệp.

"Đừng có mà động lung tung vào đồ của người khác"- Tống Ngôn có chút mất tự chủ mà giận giữ lên.

"Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ thấy nó đẹp quá nên..."- Tử Điệp hơi bối rối đông cứng ngồi bệt trên sàn nhà ngước đến Tống Ngôn xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net