Chương 35 - 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

35.

Tờ Mã Lan số tân niên đột phá doanh thu, tạo kỉ lục mới trong ngành truyền thông.

Mà nguyên nhân chính chính là nhờ tấm bìa được giới mỹ luận đánh giá là xuất sắc này. Tấm Trương Diệp uốn éo ở Quả Lê cách đây không lâu.

Trần Chính vừa cầm bản báo cáo doanh thu số báo kia liền hận không thể thăng thiên ngay lập tức. Hắn vừa đi vừa nhảy suffer, uốn éo đáp tới bên bàn làm việc của Mục Hạ.

- Hạ trảm kê, quả nhiên là tôi có mắt nhìn người mà! Cậu cuối cùng cũng chịu phát huy tài năng tiềm tàng rồi!

Mục Hạ không quan tâm lắm, mỉm cười lễ độ: "Nhờ ơn người tôi sau hai tháng khai môn hồng vẫn còn giữ được hình người. Quả là chuyện vui, chuyện tốt."

Trần Chính quen anh đã mười năm nay, giống như bạn bè tri âm cho nên đối với Mục Hạ này hiểu vô cùng. Hắn không hề so đo lời nói của Mục Hạ, bắn một tràng lời khen nữa mới tạm chịu rời đi. Trước khi đi còn không quên hôn gió một cái rồi mới li khai.

Mục Hạ cầm tờ báo trong tay, trong lòng ngẫm nghĩ xem rốt cuộc là đẹp ở điểm nào.

Trương Diệp mặc hồng y, đầu đội mũ lông trắng tuyết. Hai mắt cong cong bán nguyệt, cười đến rạng rỡ. Background đã được photoshop thành một nền trời tuyết xốp đang loạn phiêu. Phải nói nhân viên P đụng lần trước quả thực rất cao tay. Chân thực đến nỗi mi tiêm của Trương Diệp cũng vương vài bông tuyết. Nụ cười rực lửa trong tuyết đầu xuân. Sắc đỏ trắng đối lập, thực sự tạo ra hiệu ứng hình ảnh rất tốt. Trên đỉnh khổ giấy tất nhiên là dòng chữ 'Mã Lan thời báo' đỏ rực. Font chữ sắc sảo thời thượng.

Không phải là đẹp bùng nổ, đập vào mắt người nhìn. Mà là càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng bị cuốn vào.

Mục Hạ nhún vai, cũng không tệ lắm, nhỉ?

Cách đó không xa, trong một quán cà phê nào đó rất quen thuộc đã hai lần chứng kiến hai cuộc gặp gỡ định mệnh giữa cây bút lớn Mục Hạ và đại minh tinh Trương Diệp, nhân viên pha chế đang cầm tờ báo, sống chết không chịu tin.

36.

Nhậm tiên sinh từ trong phòng thủy tinh một chiều dùng điện thoại nội bộ gọi một cuộc cho Mục Hạ.

"Cậu Mục, chúc mừng cậu, công tác cuối năm cậu làm rất tốt. Công ti sẽ đề cử khen thưởng cậu."

Mục Hạ thụ sủng nhược kinh: "Không dám, tiên sinh, tôi thực sự không đáng nhận vinh dự này."

Nhậm tiên sinh ở đầu dây bên kia mỉm cười: "Tôi còn chưa nói đề cử cậu cái gì mà."

Mục Hạ dâng lên cảnh giác trong lòng: "Vậy, ngài là muốn đề cử cái gì?"

Nhậm tiên sinh dội bom: "Đề cử cậu đi châu Âu làm mẫu ảnh, cống hiến cho chi nhánh của công ti ở Âu Mỹ."

Mục Hạ giả vở như bị trượt tay, lập tức cúp máy.

37.

Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng trong năm. Mọi người đều mang tâm trạng khác biệt. Công việc cũng không còn gì. Chủ yếu là ngồi nhìn nhau hoài niệm chút chuyện năm rồi. Mục Hạ ngồi lặng thinh, tay chống cằm, ngẩn người nhìn cảnh sắc tinh khiết bên ngoài. Văn phòng hôm nay yên tĩnh đến lạ.

Dứt trận tuyết này là chính thức đón tân xuân.

Đào Quả Quả và Lâm Ninh Ninh ôm cốc cà phê nóng hổi cùng ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm. Vương Bang nhỏ giọng gọi điện cho rất nhiều người, cơ hồ là người nhà. Lý Duy đang thong thả thu dọn đồ đạc. Hai anh em plastic Trường Minh và Trần Chính đang bá cổ nhau cùng hút thuốc.

Mục Hạ hơi mỉm cười, ngón tay không nhanh không chậm lạch cạch gõ trên bàn phím. Vẫn là tab blog lần trước viết dở, hôm nay viết nốt mấy dòng.

Nhậm Quan Chi bước đi tựa không khí, như âm hồn bất tán nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng Mục Hạ, từ sau lưng ghé vào tai anh thì thầm: "Tôi vừa gọi điện về nhà, e là giao thừa này phải đến phiền cậu thật rồi."

Mục Hạ quả nhiên bị hỏa khí bất ngờ công tâm, thổ huyết.

Mục Hạ: "Tiên sinh, ngài thực..."

Nhậm tiên sinh: "Đúng vậy, đành nhờ cậu."

38.

Tan ca, Mục Hạ rút ra một phong bì màu đỏ đưa cho Đào Quả Quả, vừa nói vừa xoa đầu cô nàng: "Năm mới chúc em vui vẻ."

Đào Quả Quả hai mắt phiếm đỏ, mỉm cười như hoa. Lúc bước xuống khỏi tầng 6 mọi người đều đồng loạt quay người lại hô:"Chúc mừng năm mới nhé!"

Mục Hạ hiếm khi không giữ lễ nghĩa cũng lớn tiếng hô. Nhậm tiên sinh không biết văn hóa này của tầng 6, chỉ hơi thoáng bất ngờ sau đó đứng mỉm cười. Ông ra khỏi cửa cuối cùng, hướng những thanh niên vừa quay người không lâu, hô: "Chúc mừng năm mới!"

Mọi người thoáng chốc cứng đờ, sau cũng nhất loạt quay người lại giơ tay chắp thành quyền với Nhậm tiên sinh, cúi đầu một cái rồi mới dứt khoát rời đi.

Bước ra khỏi công ty, tuyết cũng đã thưa dần. Sắc đỏ nhuộm hồng một thành phố, không khí tết đã náo nhiệt vô cùng. Mục Hạ không về căn hộ của mình giống như mọi hôm, anh một mình lặng lẽ lang thang trên đường. Cũng không biết đích đến là nơi nào. Dòng người tất bật ngược xuôi lướt ngược chiều anh. Mục Hạ thở dài một hơi.

Có lẽ là không muốn về, muốn nán lại đây hưởng thêm một chút không khí tân niên đông đúc.

Ngay từ năm 23 tuổi Mục Hạ đã không cần về nhà ăn tết. Ba mẹ anh hiện tại ở NZ, bọn họ sống rất tiêu dao tự tại, tuyệt không quá cầu kì những chuyện lễ tết này. Cũng không thể tìm họ, vì bất cứ khi nào thích, hai người bọn họ sẽ liền đi nơi đó.

Em gái Mục Hâm Minh đang du học ở NZ, đúng kì này ba mẹ đã lâu không di chuyển cho nên có thể coi là một nhà ba người họ đoàn tụ. Năm năm nay lúc giao thừa vẫn là Mục Hâm Minh gọi facetime cho anh, cùng xem pháo hoa với cả nhà.

Thực ra đối với người trong nhà Mục Hạ không chiếm được phần nhiều tha thiết. Mục gia chính là như vậy, vừa nồng nhiệt mà cũng vừa bạc tình.

Năm nay xem ra vẫn là đón giao thừa ở A thị. Anh đến trước quảng trường, trên màn hình led lớn đang phát một đoạn phim ngắn quảng bá tết cổ truyền gia đình đoàn tụ, mọi người cùng hạnh phúc. Mục Hạ một hơi lại một hơi thở dài.

Đến khi phố đã lên đèn anh mới nhận thức được cần về nhà ngủ một giấc.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Mục Hạ ngủ một giấc đến 8h mới dậy chải đầu thay quần áo đi siêu thị mua một ít đồ cho mấy ngày tết.

Cũng không có gì đặc sắc, càng không có mấy thứ cổ truyền. Đặc sắc nhất chỉ có hai thùng bia, hai giỏ trứng, một ít hoa quả, một ít thịt đông lạnh, một ít rau củ cũng đông lạnh.

Mục Hạ về đến căn hộ của mình, trong lòng càng lúc càng nguội lạnh. Trong nhà không khí lạnh lẽo, ánh sáng cũng len không tới. Mùi bụi phảng phất quanh chóp mũi.

Xếp đồ vào bếp rồi lại ngó ra ngoài cửa sổ. Trận tuyết cuối đông năm nay vẫn chưa dứt. Bốn ngày nữa là mùng một, xem chừng giao thừa năm nay có tuyết rồi.

Cũng tốt, bớt đi vài cặp tình nhân có thể ra đường show cẩu lương.

Cẩu FA Mục Hạ nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net