Chương 39 - 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39.

Chiều cuối năm, Mục Hạ dọn dẹp trong ngoài một lượt xong xuôi. Căn hộ cuối cùng cũng miễn cưỡng có chút không khí ấm cúng của tết. Vòng vèo một hồi cũng không biết làm cái gì nữa. Sáng nay ba mẹ anh ở NZ đã chủ động gọi chúc tết qua loa, cũng như mọi năm, không nhắc tới chuyện đoàn viên.

Mục Hạ không có cảm giác gì đặc biệt. Anh xa nhà đã bảy năm, cảm giác này đã sớm quen thuộc. Bất quá dường như tuổi tác càng lớn tâm trạng càng khó chiều, cô đơn buồn tẻ.

Anh vừa viết xong một cái blog, tản mạn chuyện năm qua, nói mây câu với bản thân, chúc mấy câu tới người đọc. Thong thả nhẹ nhàng, chẳng hề vội vã.

Quanh đi quanh lại, làm hết mấy việc lặt vặt cũng không nghĩ ra còn gì để làm nữa. Trong lòng trống trải tới cực điểm. Mục Hạ cân nhắc, cầm chìa khóa xe nhấc mông ra khỏi cửa.

Cũng không phải đi đâu xa, càng không phải đến nơi nào đặc sắc. Chỉ là đơn giản ôm theo mấy lon bia ra bờ hồ cạnh quảng trường ngồi.

Lúc này cũng chỉ còn cách giao thừa vài tiếng, người trên đường tuy đông nhưng không hề vồn vã. Chỉ là chậm rãi hưởng thụ không khí thanh bình của chiều cuối năm này, giống như anh vậy.

Hôm nay hồ màu xanh thẫm, hơi gợn sóng lăn tăn. Bờ kia có hai rặng dương liễu già rũ xuống. Cảnh sắc có ba phần ảm đạm bảy phần an yên. Mục Hạ lung tung suy nghĩ trong đầu. Nghĩ rất nhiều chuyện, không biết lúc nào mới dừng. Anh mở một lon bia, một ngụm lại một ngụm lớn nuốt xuống.

Dư vị không tồi, bia tốt.

Nhậm tiên sinh vừa từ phòng tắm bước ra đã cầm điện thoại xem. Quả nhiên nhận được tin nhắn của thư kí gửi đến kèm một file ảnh. Ông khóe môi tủm tỉm mở file ảnh ra xem.

Người nào đó mặc một cái áo sơ mi màu tím, tôn lên dáng người thon dài mảnh khảnh đang cô độc một mình uống bia ở bờ hồ quảng trường. Nhậm tiên sinh rất hài lòng, mở tủ chọn một bộ quần áo vừa ý, chải chuốt một chút mới cầm chìa khóa xe ra cửa. Rất tự nhiên mà "trùng hợp" đi đến bờ hồ quảng trường.

40.

Mục Hạ đang thong thả tự gắm nhấm cô đơn một mình đột nhiên bị dọa đến nội tâm phun một ngụm máu lăng tiêu.

"Tiên...tiên sinh? Sao ngài lại..." ở đây? Vẫn còn chưa chịu đi!

Nhậm Quan Chi nhìn anh sửng sốt lắp bắp, trong lòng không hiểu sao mĩ mãn khó nói lên lời. Ông cười tủm tỉm tự nhiên mà ngồi xuống cạnh anh: "Trùng hợp quá phải không, cậu Hạ?"

Mục Hạ uống cũng hơi nhiều, đầu óc không tỉnh táo như ngày thường, không phát hiện ra hai tiếng 'cậu Hạ' thân mật của Nhậm tiên sinh. Nhưng anh lại tuyệt đối chú ý một điểm.

Mục Hạ: "Nhậm tiên sinh, trang phục của chúng ta cũng trùng hợp quá?"

Anh nghiêng đầu nhíu mày nhìn ông, hai má hơi hồng. Đôi mắt hơi ướt.

Nhậm tiên sinh - người đang mặc một cái áo sơ mi tím y chang - cảm thấy, ừm, cảm thấy rất tế nhị. Nhưng vì không muốn dọa sợ anh cũng như không muốn mình trông dễ dãi quá nên ông đành nhịn, bình tĩnh nói: "Trùng hợp, là trùng hợp thôi."

Mục Hạ ngâm một tiếng ồ dài, ánh mắt xa xăm nhìn vào mặt hồ. Trời đã chuyển tối nhá nhem. Phía xa chân trời màu tím. Còn đám mây trên đầu anh lại màu hồng. Nhậm tiên sinh cũng đã mở một lon bia, tư thế hưu nhàn. Một tay ông vắt lên thành ghế, thoáng chạm tới đầu vai của Mục Hạ.

"Nhậm tiên sinh." Mục Hạ đột nhiên gọi.

Nhậm tiên sinh hơi dịch mông lại gần, ừ một tiếng nhàn nhạt.

Mục Hạ: "Hình như tôi chưa có mời ngài ngồi cùng?..."

Nhậm tiên sinh bị đả kích: "Chẳng lẽ cậu không hoan nghênh tôi?"

Mục Hạ cứng họng không biết đáp thế nào cho phải. Dù sao ông cũng đang là cấp trên của anh, còn là người lớn tuổi, không thể vô lễ. Vậy nên, dằn xuống suy nghĩ muốn đuổi đánh trong lòng, Mục Hạ trái lương tâm nói: "Tôi nào có."

Nhậm tiên sinh vui vẻ: "Vậy là hoan nghênh tôi?"

Mục Hạ nhắm mắt tu một ngụm bia, càng nói càng thấy lương tâm cắn rứt: "Đúng vậy, hoan nghênh."

Nhậm tiên sinh rất vui vẻ, lại nhân lúc anh đang uống bia, rút điện thoại chụp một tấm ảo lòi đăng lên Instagram.

Tấm ảnh của Nhậm tiên sinh rất nghệ thuật. Ráng chiều màu tím, trên băng ghế gỗ dài đặt hai lon bia đã mở. Bên cạnh hai lon bia có hai bàn tay. Một thon dài mượt mà. Một vừa to vừa dày. Không cần nói cũng biết là tay ai.

Cũng không ngoài dự đoán, tấm ảnh của ông lại được cả gia tộc vào thả tim. Còn có cô cháu gái của ông lớn mật thả thêm hai trái tim cùng hashtag [#Có_gian_tình!!]

Nhậm tiên sinh không hiểu lắm ngôn ngữ mạng của giới trẻ nhưng ông nhất định biết gian tình là cái gì. Ông hơi câu khóe miệng, ấn trả lời: [ :) ]

Mục Hạ đột nhiên thấy ông im lặng, hơi tò mò nghiêng đầu nhìn sang. Thấy Nhậm tiên sinh đang dò dẫm bấm điện thoại, anh không nhịn được nảy lên một suy nghĩ trong đầu.

Nhậm tiên sinh mù công nghệ.

41.

Phùng Mạc đến hôm nay đã là mười một ngày không ngủ được đàng hoàng, gần như đã phát điên rồi. Anh nhấc điện thoại, quay số phòng khám của Trịnh Kính Minh.

Giọng anh ba phần sát khí bảy phần uy hiếp: "Tôi cho cậu năm phút lập tức đến gặp tôi. Nếu hôm nay cậu không chữa trị đàng hoàng đừng trách tôi đốt phòng khám của cậu!"

Trịnh Kính Minh ở đầu dây bên kia vừa vuốt ve một con mèo Anh lông ngắn màu xám vừa thong thả trả lời: "Tiểu Mạc, honey của cậu vẫn còn nằm trong tay tôi đấy. Chú ý ngữ khí của cậu."

Phùng Mạc ẩn ẩn cảm nhận có một ngọn núi lửa vừa phun trong đầu. Anh cắn chặt hai hàm răng, gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn, dùng sức rống vào ống nghe: "Vi Vi! Cào hắn!"

Vi Vi đang nằm trong lòng Trịnh Kính Minh đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, theo bản năng vươn móng. Thủ hạ không lưu tình tấn công Trịnh Kính Minh.

Ba mươi phút sau Trịnh Kính Minh mang theo khuôn mặt xây xát đến văn phòng thư kí của Hán Tân gặp Phùng Mạc. Vừa vào đến cửa câu đầu tiên nói chính là: "Cmn Tiểu Mạc hai cha con cậu quả nhiên là cha nào con nấy!"

Phùng Mạc mặt lạnh như tiền, hất hất cằm: "Nói đi, tình trạng của tôi rốt cuộc là vì sao?"

Trịnh Kính Minh đụng trúng chuyên môn, bắt đầu chém gió: "Chính là nhớ nhung khôn nguôi. Cảm giác mất mát thiếu hụt mất một vật, một người nào đó rất quan trọng. Hoặc trước đây người đó chiếm lĩnh đã số thời gian của cậu, hiện tại đột hiên rời đi khiến cậu..."

"Dừng." Phùng Mạc đặt một xấp tiền lên bàn, lạnh lùng nói: "Bây giờ cậu có thể đi."

Trịnh Kính Minh: "Móa nó cậu gọi lão tử đến rồi lại dùng tiền đuổi sao? Ông đây mới không cần!"

Trịnh Kính Minh vừa mắng đút tiền vào túi áo. Năm phút sau khi hắn rời đi, văn phòng thư kí của Phùng Mạc đã trở lại yên tĩnh thanh tân như lúc đầu.

Phùng Mạc đầu rối như tơ vò, vặn vẹo suy nghĩ. Anh ngồi nghĩ suốt ba giờ đồng hồ. Cuối cùng đột ngột đứng dậy, hai mắt tỏa sáng như vừa được giác ngộ một chân lí của thời đại.

Cái người khiến anh bất an bồn chồn nôn nao day dứt kia còn có thể là ai ngoài Nhậm tiên sinh!

Đúng vậy, anh không phải thầm thương trộm nhớ gì Nhậm tiên sinh. Chẳng qua bị ông bóc lột suốt hơn mười năm, đột nhiên xa cách, không còn công việc cường độ cao nữa khiến anh không chịu nổi.

Nội tâm thầm kín của Phùng Mạc: Nhậm tiên sinh, cầu ngài trở về giao việc cho tôi.

Như vậy mới biết, thư kí Phùng âm lãnh hàng ngày nguyên lai ra là một tiểu M.

***

Phun máu lăng tiêu:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net