Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếp chiếp chiếp

Tiếng chim hót véo von. Hoa đào thi nhau đua nở đón mùa xuân về trên khúc hát...à à au lạc đề xíu.

E hèm giờ au vào lại đây.

Chim hót véo von. Hoa đào khoe sắc đón một mùa xuân yên bình ấm áp trên mảnh đất tươi đẹp mang tên thị trấn S.

Nơi mà hiện giờ trên một chiếc giường ấm áp trong một căn nhà to không to nhỏ không nhỏ. Ừ thì chắc là lớn nhì cái thị trấn này thôi chứ bao nhiêu ahihi.

Một tiểu thiên thần đang say giấc nồng. Mơ một giấc mơ khá đẹp đến nỗi...e hèm...chảy cả nước dãi (eo ôi bé thụ nhà ta...)

Ừm đừng quan tâm về vấn đề nước dãi hay gì gì đi ha 😅. Quay trở lại với tiểu thụ nhà au nào.

Nói ẻm là một thiên thần thì chẳng quá chút nào.

Với làn da trắng trẻo không tì vết. Mái tóc cắt ngắn ôm gọn khuôn mặt nhỏ thanh tú. Vầng trán rộng bương bướng. Hàng lông mày thanh mảnh hơi cong khóe đuôi. Kèm theo đó là bờ mi dài cong vút, rung rinh theo gió làm lay động lòng người biết bao nhiêu. Khóe mắt còn có một nốt ruồi son duyên dáng. Hai má thì phúng phính. Bờ môi mọng đỏ hơi nhếch như đang cười. Đã vậy còn điểm xuyến thêm chiếc răng khểnh nho nhỏ mỗi khi cười lên là không biết đốn ngã bao nhiêu trái tim thiếu nam mỹ nữ rồi.

Hiện giờ nàng công chúa, à nhầm chàng hoàng tử nhỏ nhà ta vẫn đang say giấc dù cho au ta nãy giờ vẫn thực hiện chương trình camera cận cảnh quay sắc nét.

Không biết ẻm đang mơ thấy gì mà lâu lâu lại thấy đôi môi xinh kia cười tủm tỉm ra chiều hạnh phúc lắm.

Bỗng....

- Tiểu Hy đáng yêu!!! Mau dậy nào!!! Tiểu Hy mau dậy nào!!! Tiểu Hy là đáng yêu nhất nè!!!

Tiếng chuông đồng hồ báo thức đáng ghét cứ vang lên bên tai. Tiếng chuông đó được đặt bởi một người không ai xa lạ. Vâng chính là tiểu mỹ thụ Tiểu Hy nhà ta.

- Ưm....ồn ào quá...tao biết rồi...tao dậy ngay đây...mày đừng réo nữa...oáp......

Hy hy nhà ta uể oải ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài. Tóc còn hơi bù xù. Đưa tay dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ. Môi nhỏ bĩu ra, trông cưng chết được...

Ừm sau đây au xin nhường lại mic cho bé Tiểu Hy nhà ta nhen.

Xin chào mọi người. Tôi là Lục Bảo Hy biệt danh là Tiểu Hy *vừa đi vào nhà vệ sinh vừa tự giới thiệu*. Năm nay tôi vừa tròn mười chín cái xuân xanh. Cái tuổi ẩm ẩm ương ương, qua rồi cái tuổi mộng mơ mới lớn của tuổi mười tám nhưng vẫn chưa đủ cái tuổi gọi là trưởng thành hoàn toàn: hai mươi hai.

*Sột sột soạt soạt* (đánh răng nha -_-). Tui là con trai độc nhất của Lục gia. Ba ba tui cưng tui nhất nhà luôn á. Vì sao á, vì tui cư te mà nhỉ ahihi (-_-). Sao??? Các bạn không thấy tui cư te hẻ??? (dạ con biết ba cư te rồi mà ba tự luyến quá ba ơi. LBH: hứ kệ tui, tui cư te tui có quyền nha).

Hiện tui đang là diễn viên kiêm người mẫu độc quyền cho gia đình tui đó nha. Mấy bợn thấy tui giỏi hem nà ^^. À mấy bợn muốn biết khi nãy tui mơ thấy gì mà tui cười hem nè??

Muốn biết hẻ??? Vậy gọi tui anh Bảo Hy cư te đi. Tui nói cho nghe (độc giả và au: dạ anh Bảo Hy cư te!!!!!)

Ahihi ngại quá ò!!!! Nhưng tui hẻm có nói đâu!! Đó là bí mật của riêng tui hoy à nhoa!!! (-_- thèng con mất nết. LBH: ừm hứm mới nói gì ứa. Au: dạ dạ không... con nói gì đâu ạ...con nói ba Hy Hy cư te ẹp troai thoai ấy mà. LBH: hừ vậy mới được chứ *lắc mông bỏ đi*)

Bây giờ tui đang chuẩn bị để đi đến trường quay đây.

À ừm để xem hôm nay tui mặc gì đây ta. Ừm...a!!! Tui thấy rồi. Nay ở trường quay họ quay một mv (music video) cần một diễn viên trẻ mang phong cách trưởng thành lịch lãm nên tui sẽ chọn một cái áo sơ mi trắng tay dài, kèm áo jacket đen khoác ngoài cũng tay dài nốt. Ừm...cần gì nữa nhỉ?? À còn cần một cái khăn choàng nữa nhỉ. Đây rồi chiếc khăn quàng cổ màu đen mà mama yêu dấu đã tặng cho tui lúc tui sinh nhật hồi mười tuổi nè.

À...tui vẫn chưa nói về mama của tui phải hông ta? Ừm thì...mama tui mất lúc tui mười tuổi đó nha. Đúng hôm sinh nhật tui luôn... Hôm đó sau khi chở tui đi ăn nhà hàng một bữa no nê về thì hai mẹ con tui gặp tai nạn giao thông. Mama vì bảo vệ tui mà bị thương rất nặng nha. Lúc đó mama ra rất nhiều máu, vừa cầm tay tui vừa nói

- Hy...Hy...ngoan...con...đừng...khóc...ở lại...ngoan nha...không được cãi...lời baba...baba rất thương...con...đừng giận...baba...nếu có...kiếp sau...mama vẫn...muốn...được làm mama của con...Hy Hy...ngoan...

Nói rồi mama gục sang bên mặc cho Hy Hy khóc như mưa kế bên. Trong tay ôm chặt hộp quà bên trong là chiếc khăn choàng làm quà sinh nhật Hy Hy. Trong tiếng còi xe cứu thương xen lẫn tiếng ồn ào của mọi người quanh đó, mama và Hy Hy được đưa tới bệnh viện.

Nhưng không còn kịp nữa. Bác sĩ đẩy mama Hy Hy ra ngoài trên chiếc giường trắng toát. Trên mặt mama cũng che một chiếc khăn trắng luôn. Mama đi rồi, Hy Hy nghe bác sĩ bảo thế.

Mặc cho Hy Hy gào khóc gọi mama nhưng mama vẫn im lặng, thân thể đã lạnh cóng, không còn hơi ấm mà thường ngày mama ôm Hy Hy nữa rồi.

Huhu baba ác lắm. Tại sao lúc mama và Hy Hy cần baba nhất lại không có baba ở bên. Tại sao trong đầu và trong lòng của baba lúc nào cũng là công việc với công việc. Vậy mama và Hy Hy ở đâu trong tim baba vậy? Huhu. Mặc cho Hy Hy có khóc lóc cỡ nào baba cũng không xuất hiện. Chỉ có mấy cô chú mặc đồ gì gì mà mọi người nói là trợ lí gì đó mà thôi...

Ngày chôn cất mama. Một ngày mưa buồn ảm đạm. Hôm đó baba cũng chỉ ở lại chút rồi cũng đi ngay. Baba sờ đầu tiểu Hy nói với tiểu Hy

- Hy Hy ngoan!! Baba có việc gấp, phải đi ngay. Con...ở lại với mama...có gì baba sẽ kêu người đưa con về... Trợ lý Kim!! Anh ở lại đợi rồi đưa tiểu thiếu gia về nhà! Nhớ là không để tiểu thiếu gia mất sợi tóc nào đó. Nếu không anh đợi mà viết đơn từ chức đi!!

Trợ lý Kim nào đó gật đầu lia lịa, mồ hôi thì chảy ròng ròng. Nói gì nói tui là con trai cưng độc nhất của baba mà. Tui mà có chuyện gì thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta đâu. Nhưng cái quan trọng ở đây là...

- Huhu Baba!! Sao baba không nán lại, ở với mama lâu chút nữa, mama ở một mình dưới kia mama lạnh lắm á. Huhu. Công việc quan trọng thế sao a? Huhu.

Trông thấy tui khóc baba tui cũng cuống lắm, ông dỗ dành tui

- Baba xin lỗi Hy Hy...nhưng công việc lần này quan trọng lắm...baba không thể để mất khách hàng...baba xin lỗi...

Nói rồi ông đi mất, dù cho Hy Hy có khóc lóc gọi ông cách mấy ông cũng không quay đầu lại.

Huhu baba là đồ máu lạnh. Hy Hy một mình dầm mưa đứng bên mộ mama khóc ngon lành.

Aizzzz cũng đã gần chục năm rồi còn gì. Nhìn khăn choàng màu đen trên tay, tui lại chợt muốn khóc. Nhưng tui cố kìm lại. Nếu tui khóc mama sẽ không vui. Mama muốn tui ngoan. Muốn tiểu Hy phải luôn cười thật tươi dù cho có bao nhiêu sóng gió cũng phải cười thật tươi. Không được ngã gục bởi bất kì sóng gió nào hết. Phải biết đứng dậy sau khi vấp ngã. Đó là những gì mama đã từng dạy cho tiểu Hy.

Tiểu Hy là bé ngoan, phải nghe lời mẹ. Nghĩ nghĩ rồi vỗ nhẹ hai bên má để lấy lại tinh thần. Chọn cho mình một đôi giày đen bằng da bóng loáng. Tui bước chân xuống cầu thang.

Trước mặt là căn phòng bếp rộng rãi nhưng lại thiếu đi sự ấm áp của bàn tay người mẹ...

- Thiếu gia đã tỉnh, thiếu gia có muốn ăn gì không ạ? Để lão đây kêu người chuẩn bị cho thiếu gia.

Người vừa lên tiếng là bác Trần, quản gia mấy chục năm của nhà tui rồi ó. Bác cưng tui lắm, mỗi lần baba tui đi vắng bác đều len lén mua kẹo socola và bánh ngon cho tui ăn và nói tui không được cho baba tui biết. Tất nhiên rồi, tui cũng quý bác nhất mà. Tui không muốn mất một người bạn thứ hai nữa đâu. Bác như một người cha cũng như là người bạn của tui vậy á. Sau khi mama mất bác là người thường xuyên dỗ tui mỗi ngày. Cứ đêm đến là tui lại gặp ác mộng. Mà mỗi lần như thế, người lo lắng và dỗ tui ngủ lại không ai khác ngoài bác. Bác mà bị nghỉ việc chắc tui khóc huhu suốt ngày luôn á.

- Hi dạ bác cho cháu cái ốp la kèm hai cây xúc xích với cốc sữa lạnh đi ạ.

Bác nhìn tui cười hiền lành

- Vâng thưa thiếu gia...

Không cho bác kịp nói tui đã nhõng nhẽo với bác

- Ứ ừ đã nói bác đừng gọi cháu là thiếu gia này thiếu gia nọ nữa rồi mà. Cứ xem cháu là con cháu trong nhà, gọi tiểu Hy là được rồi mà!

- Nhưng thưa...

- Huhu bác hông thương cháu!!! Huhu

Tui vờ khóc lóc với bác. Bác Trần như chào thua với tui

- Aizzz. Thôi được rồi...thì...tiểu Hy...được chưa nè!!

- A dạ hihi.

Tui cười lém lỉnh.

Bác Trần thấy vậy thì cười cười lắc đầu chào thua

- Thằng bé này thật tình...thôi ngồi đây để ta kêu người làm đồ ăn cho cháu.

- Dạ vâng ạ!!!

Đợi bác đi xa rồi tui mới ngồi nhìn quanh căn bếp một lượt. Chợt dừng ngay tờ báo trên một góc bàn ăn. Chắc là của baba. Thói quen mỗi buổi sáng của ông là vừa ăn vừa đọc báo. Mà vấn đề ông đọc thì toàn liên quan đến kinh doanh với chính trị. Tui đọc mà loạn hết cả lên. Tui chả hiểu gì sất. Tui chỉ thích tự do làm nghệ thuật mà thôi. Không quá gò bó, mình muốn làm gì cũng được mà còn được thử thách bản thân của mình qua từng vai diễn. Phô bày bản thân qua từng shoot ảnh nữa chứ. Đó mới chính là tui. LỤC BẢO HY.

Sau khi ăn sáng xong xuôi. Tui lên con xe Lamborghini quen thuộc của anh tài xế cũng quen thuộc không kém. Người mà được ba tui phân phó là khi tui cần đi đâu hay làm gì cũng phải chở tui đi không được làm sai. Haizzz thật gò bó chết được.

Tui muốn tự đạp xe. Đạp qua các con phố nhỏ, ngắm những con đường vào sáng tinh mơ. Những hàng cây xanh rợp bóng trên đầu. Chứ không phải bị nhốt trong cái hộp bốn bên kín bít bùng bung như vầy.

Hứ.Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước mà thôi. Bất cứ cái xe nào mà không phải Lam hay Mer hay bất kì xe hơi, xế hộp thì cũng bị baba yêu dấu của tui cho người bán hay cho từ thiện hết rồi.

Haizzzz. Ngay đến chiếc xe đạp thể thao tui dành dụm từ số tiền lần đầu tiên tui kiếm được từ việc làm người mẫu ảnh năm mười tám tuổi cũng bị baba sai người đem bán đi rồi.

Huhu lấy cớ nào là tui chạy xe sẽ rất nguy hiểm, có gì trầy tay trầy chân, nguy hiểm hơn là gãy tay gãy chân thì sao.

Có vẻ như sau cái chết của mama, baba tui bị ám ảnh nặng nề hay sao á. Lúc nào cũng cho người theo sát tui 24/7 hết trơn á. Tui bực lắm chứ, nhưng mỗi lần khiếu kiện với baba là y như rằng baba sẽ viện cớ là vì lo cho an nguy của tui thoai.

Ahuhu lo lắng gì mà còn hơn là bị cầm tù nữa á chớ.

Sau hơn ba mươi phút nghĩ vẩn nghĩ vơ, đi hết mấy ngã tư rồi thì cuối cùng cũng đến được studio quay mv rồi.

Tui hí hửng như bắt được vàng chạy như bay xuống xe, không quên quay sang cười thật tươi chào anh tài xế. Anh cũng gật đầu cười chào tôi rồi lái xe đi mất. Nhưng tui biết anh sẽ chẳng đi đâu xa đâu, anh ta sẽ đứng ngay góc đường gần đó khi nào tui ra thì anh ta lại có mặt ngay ấy mà.

Tại sao tui biết ư. Ừm... Như nói ở trên đó là ngày nào cũng như ngày nào anh ta cũng chở tui tới đây quay phim chụp hình quảng cáo mà.

Ừm.... Quên chưa giới thiệu cho mọi người biết studio mà hôm nay tui quay mv là của gia đình tui đó nha. Baba tui là chủ tịch tập đoàn H&U đó. Cơ ngơi này là một tay baba tui gầy dựng nên. Hồi nhỏ baba hay nói với mama và tui rằng baba tạo nên cơ nghiệp này là để mama và tui sau này sung sướng hơn. Nhưng baba đâu biết, cứ mỗi khi baba đi bàn việc làm ăn với đối tác là mỗi lần tui lại nghe thấy những tiếng khóc nức nở kiềm nén của mama trong phòng ngủ của hai người, đến lúc tui phát hiện hỏi thì lúc nào mama cũng nói không có gì hôn đầu tui rồi nói tui đi ngủ sớm đi đừng thức khuya quá để mama một mình đợi baba được rồi.

Tui thì lúc đó còn quá nhỏ đâu để tâm nhiều đến chuyện người lớn làm chi nên cũng cho qua. Đến sau này khi mama mất rồi chỉ còn mình tui ở nhà mỗi đêm với căn nhà bốn bức tường lạnh lẽo với những cơn ác mộng hằng đêm về vụ tai nạn của mama. Nếu không có quản gia Trần chắc tới bây giờ không có một tiểu Hy cư te của mọi người rồi.

Và quay lại vấn đề chính thôi.

Trước mặt tui bây giờ là studio lớn nhất nhì thị trấn S: Studio H&U một chi nhánh nhỏ của tập đoàn H&U. Hôm nay tui tới đây là để quay một mv ca nhạc cho một thiên vương thần đồng âm nhạc Chu Khải Nguyên.

Ahihi bây giờ thì tui bật mí với mấy bạn nha. Đó là...nguyên nhân mà sự việc sáng nay khi tui ngủ mà miệng cứ  cười tủm tỉm đó.

Bí mật đó liên quan đến ai chắc các bạn đoán ra được rồi ha. Ahihi đúng roài á. Chu Khải Nguyên là người mà Lục Bảo Hy tui đây rất rất rất chi là hâm mộ nha. Và bật mí luôn ảnh cũng là crush trong lòng tui á.

À quên nói với mọi người, tui là trai nhưng hông được thẳng ahihi. Hơi cong một tẹo. Tui phát hiện ra tính hướng của mình là khi tui mười sáu tuổi. Khi mà bao bạn đồng lứa đều mang theo sách, tạp chí người lớn với những cô nàng đường cong bốc lửa, sexy bỏng mắt người nhìn thì tui khi đó lại thờ ơ toàn tập. Tui chỉ thích những anh chàng soái ca ngầu lòi, sáu múi, tám múi mà thoai.

Phát hiện ra điều này tui cũng hoang mang lắm chớ. Cứ giấu rịt với mọi người. Kể cả là người bạn thứ hai là bác quản gia Trần. Và quan trọng nhất là tui phải giấu baba yêu quý của tui roài. Vì thế mà trong phòng tui không hề có một hình ảnh hay bất kì thứ gì liên quan đến soái ca hết chơn. Hic kể cũng buồn.

Nhưng từ khi biết đến thần đồng âm nhạc Chu Khải Nguyên thì khác nha. Tui sưu tầm không thiếu một thứ gì của ảnh. Từ đĩa CD đến VCD đến album vol 1 2 3.... Đến mấy tháng ảnh ra mấy chục bài hit tui biết luôn mà ahihi. Nói chung tui là fan não tàn đó hihi.

Chu Khải Nguyên được biết đến là thần đồng âm nhạc từ khi mới mười bốn tuổi. Đến nay ảnh đã hai mươi mốt tuổi lớn hơn tui hai tuổi thoai nhưng ảnh chững chạc hơn tui nhiều lắm, ảnh dạy cho tui hát ó nha, nên từ một tên nhóc hát như vịt đực thì giờ giọng hát của tui khá hơn nhiều rồi ahihi tui là thiên tài mà làm gì cũng tốt hết chơn hết chụi á. Hoạt động trong lĩnh vực giải trí tám năm, ảnh đã cho ra không biết bao nhiêu mv hót hòn họt rồi. Ảnh còn đi đóng phim, đóng quảng cáo, làm người mẫu. Nói chung là đa tài đa sắc màu cái gì ảnh làm cũng tốt hết chơn á. Lại chưa bao giờ thấy vướng bận về scandal tình ái với bất kì cô người mẫu hay diễn viên nào luôn á. Đúng là thần tượng của tui nha. Perfect luôn hihi.

Mà hình như đến giờ này ảnh vẫn chưa có bạn gái cũng như không có tin đồn ảnh thích người đồng giới. Hay tại ảnh biết cách giữ thông tin tốt ha?

Vậy là tui vẫn còn cơ hội mà hén. Tung tăng vui vẻ mát mẻ làn da, vừa huýt sáo vui vẻ vừa cười thật tươi chạy vào studio. Suốt dọc hành lang ai gặp tui cũng cười chào hỏi hết chơn á. Tại tui là quý tử của sếp họ mà. Tui cũng cười thật vui vẻ bắt chuyện với họ. Mà kì ghê sao gặp ai họ cũng béo má tui hết chơn vại. Xệ hết má tui òi, hỏng chịu âu T_T. Họ nói tui càng ngày càng cư te nhoa. Ahihi cái đó thì khỏi phải nói rồi. Tui cư te phô mai que trước giờ rùi mà hihi.

Sau khi quay xong mv ca nhạc của mình tui lại chạy đi lon ton tìm Nguyên Nguyên yêu dấu của tui.

Nhưng người tui quan tâm đâu òi sao nãy giờ tui không thấy đâu vậy kà?

- Anh gì ơi cho em hỏi một tẹo ạ?

Gọi và hỏi thăm một ông anh chuẩn bị phục trang gần đó

- Có gì không em?

Anh hỏi tui

- Dạ cho em hỏi anh có thấy anh Chu Khải Nguyên đâu không ạ? Sao nãy giờ em không thấy ảnh đâu hít chơn á?

- À à Khải Nguyên hả? Nó đang trong phòng thu âm đằng kia kìa. Sáng giờ nó phải thu âm bài mới gì gì đó. Nghe nói lại là bài hit bài hot gì thì phải mà sáng giờ anh cũng chưa thấy nó ra.

- Dạ vâng em cám ơn ạ!

Cười thật tươi khoe má lúm đồng tiền và cái răng khểnh nho nhỏ cám ơn anh giai phục trang và chạy tí tởn đến phòng thu âm của Khải Nguyên mà không hay biết rằng đằng sau có một anh chàng nào đó mặt thì đỏ gay, đứng hình tim thì đập thình thịch "Mẹ ơi con nhà ai mà cư te quá vại chời. À nghe nói là con trai chủ tịch. Hic mình sao có cửa đây aizzz". Rồi thất thểu đi mất.

- Phòng thu âm...phòng thu âm...

Vừa đi vừa lẩm bẩm nhìn nhìn xung quanh, a đây rồi. Nhưng lại ghi không phận sự miễn vào ngoài cửa. Khẽ cắn môi, tui đưa tay lên gõ cửa *cộc cộc*.

*Kẹt* a có người ra mở cửa cho mình òi kìa. A là quản lý của anh Khải Nguyên.

- Ah ra là Hy Hy, em vào đi. Nguyên Nguyên đang thu âm sắp xong rồi. Em vào đi.

- Vâng ạ.

Tui bước vào, wow nhiều máy móc ghê. Ể kia có phải là giàn chỉnh âm thanh để khi ra nhạc được hay hơn không nhỉ. Còn có mấy anh chị đang chỉnh chỉnh sửa sửa gì trên máy tính nữa kìa. Ôi nhìn nhức hết cả não rồi. Lĩnh vực này tui không biết nhiều cho lắm ahi.

Và kia sau lớp kính cách âm là người mà ngày đêm tui mong nhớ, ngay cả trong mơ tui cũng thấy ảnh crush của tui Chu Khải Nguyên. Oa ảnh vẫn đẹp trai như ngày nào 😍.

Ảnh đang hát bài gì ấy nhỉ muốn nghe quá. Ấy sao mặt ảnh lại nhăn nhó vậy không lẽ vẫn chưa ưng sao. Hèn chi lại thu âm lâu như vậy. Khải Nguyên rất khó luôn muốn bản thân hoàn hảo nhất chỉ cần một lỗi nhỏ xíu thôi cũng không được.

Ảnh vừa ra hiệu cho mọi người thu âm lại kìa. Ảnh thấy tui rồi nha. Oa ảnh cười với tui kìa ngọt ngào quá cơ. Ôi con tim bé nhỏ của tui.

- Anh quản lý ơi!

- Ơi em!

- Em...em...có thể được nghe trước bản thu âm bài này không ạ...

Tui ngập ngừng xin phép anh quản lý cho nghe bài hát thu âm. Vì đây là vấn đề mật thiết không thể để người ngoài biết được nên tui hơi lo.

- Được chứ em, ai chứ em thì cứ tự nhiên - anh quản lý vừa cười vừa cho phép tui nghe bản thu âm của Khải Nguyên. Không cần nói tui vui như muốn nhảy cẫng lên luôn, nhưng thân là con trai chủ tịch thì tui phải biết điềm đạm không được lố lăng quá ahihi.

Được sự cho phép của anh quản lý và mọi người trong phòng thu tui đeo tai nghe lên và nghe Nguyên Nguyên của tui thu. A! Anh ấy đang uống nước để cho thấm giọng kìa. Ui chu choa ngay cả uống nước cũng đẹp nữa nha.

Nhạc đã vang lên, những nốt nhạc đầu tiên mang âm điệu hơi trầm buồn khiến bản thân tui như cũng đang trầm lắng theo.

"Méiyǒu huābàn de jìjié
(Mùa vắng những cánh hoa)
shèng xià luòyè de qiūtiān
(Thu về chỉ còn lá rụng) 
Nà zhāng kūhuáng de liǎn
(Trên gương mặt nhợt nhạt ấy)
yìnzhe shíguāng biànqiān
(Hằn lên sự tàn phá của thời gian) 
Zhēn de hǎojiǔ bùjiàn
(Thực sự lâu lắm rồi không gặp)
tóufà duōle xiē yín xiàn 
(Mái tóc em đã lấm tấm pha sương)
Duōnián shíjiān bēnbō
(Bao năm trời vất vả bôn ba)
hūlüèle tài duō tài duō 
(Bỏ qua biết bao điều quý giá)

Nǐ duì wǒ de sīniàn
(Tình cảm em dành cho anh)
wǒ què méiyǒu fājué 
(Anh chẳng hề nhận ra)
Měi cì nǐ zài diànhuà nà biān láo dāo
(Mỗi lần em càu nhàu trong điện thoại) 
Wǒ què jíkǒu guà duàn 
(Anh đều kiếm cớ cúp máy)
Rúguǒ nénggòu liú zài nǐ shēnbiān
(Giá như còn có thể ở bên em) 
Bàn nǐ rì rì yè yè 
(Được ở bên em cả ngày lẫn đêm)

Kàn kàn ài wǒ dì nà gèrén de róngyán 
(Ngắm nhìn khuôn mặt người yêu anh đó)
Rúguǒ nénggòu liú zài nǐ shēnbiān
(Giá như có thể được ở bên em) 
Chóng shí ài de suìpiàn
(Ghép lại những mảnh vỡ tình yêu)
Tiánbǔ zài suìyuè de zhāngjié
(Viết tiếp những chương hồi theo năm tháng)"

Âm điệu bài hát vang vọng bên tai. Bài hát đã sâu lắng lắm rồi, kèm theo chất giọng trầm ấm, ngọt ngào của Nguyên Nguyên thì ôi thôi tui muốn gục ngã luôn rùi. Hay như thế này mà sao ảnh vẫn chưa chịu nữa ta.

A, khuôn mặt vui vẻ cười hạnh phúc kia, chắc là được rồi nhỉ. Tui đoán không sai mà ảnh đang ra giấu ok với mọi người kia. Hihi Nguyên nhà tui là xuất sắc nhất đẹp trai nhất hoàn hảo nhất. Nói chung những gì nhất đều hội tụ ở ảnh hết.

Nguyên Nguyên đang đi ra kìa. Ui ảnh toàn mồ hôi không, hic chắc mệt lắm nhỉ. Thu âm từ sáng tới giờ mà. Bỏ tai nghe xuống tui cầm khăn mặt mà quản lý đã chuẩn bị sẵn chạy tí tớn tới chỗ anh đứng. Cầm khăn mặt khẽ lau đi những giọt mồ hôi trên trán và khuôn mặt đẹp trai kia.

- Hy Hy tới lâu chưa? Xin lỗi anh mãi bận thu âm không tiếp em được. Xin lỗi baby nhen.

Vừa cười vừa đưa tay véo véo mũi nhỏ của tui Nguyên Nguyên nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC