Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang hồ võ lâm khắp chốn, làm gì có nơi nào mà không có dấu chân của kẻ tu tiên hoặc tu ma. Lang bạt, phiêu du, không có nơi đến cố định, cũng như không có một ngôi nhà chính xác để về. Người trong giang hồ, khắp thiên hạ đều là đích đến, khắp giang sơn đều là nhà.

Giang hồ lắm loại người, phân ra thật tình khó vô cùng, lại rắc rối không biết đâu là giả dối đâu là chân thực. Người chính trực kẻ tiểu nhân, Chính phái bạch đạo Ma Giáo tu ma, ngụy quân tử còn có cả anh hùng độ thế,... Không phải chỉ có thể dùng một hai từ để hình dung, chỉ sợ ngay cả một quyển sách thật dày, cũng kể không hết.

Triệu Ngạo Đường chính là cảm thấy bản thân cùng với các võ sĩ Giang hồ khác cũng không sai biệt lắm. Thân hắn là minh chủ võ lâm, đúng quả thật là cả thiên hạ đều là nhà. Tuy rằng môn hạ của hắn ở phía Bắc, hắn lại vì một lý do hết sức nhảm nhí mà lặn lội ở phía Nam. Rõ ràng là trong tông môn cơm ăn áo mặc giường chiếu thật đầy đủ, thế mà hắn lại vì một điều ngớ ngẩn mà phải ngủ trong một tiểu khách điếm hạng ba, phòng ngủ xập xệ.

Triệu Ngạo Đường bỗng cảm thấy mình thật không có chí tiến thủ. Muốn theo đuổi một cô nương nghiêng nước nghiêng thành như vậy, hắn dĩ nhiên là phải đối mặt với vô vàn thử thách phía trước, nào chỉ đơn giản như lang bạt mà hắn đã nản lòng. Nói tới, hắn càng không hiểu vì sao cô nương kia lại chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn dẫu chỉ một lần.

Hắn vốn là loại người mà, đi tới đâu, người khắp nơi đều muốn cầu thân mà được ôm một cái chân của hắn. Chỉ cần cười một cái, nữ nhân khắp chốn đều ngay lập tức tình nguyện yểu điệu mà ngã vào lòng hắn... Vậy nên, loại cô nương cứng rắn không dễ khuất phục như nữ nhân kia, lại làm hắn cảm thấy thú vị theo đuổi. Theo đuổi, thực chất là đã yêu rồi.

Triệu Ngạo Đường ngao ngán thở dài, thật không biết đây là lần thứ mấy chục hắn bị tiểu tư canh cửa không cho vào gia phủ gặp nàng.

    "Triệu tiên sinh, thật sự thì, ôi chao ngài đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi....! Tiểu thư nhà tôi cũng đã có ý trung nhân rồi, nàng ta thật sự không muốn gặp ngài a."

Băng sương từ đáy mắt Triệu Ngạo Đường dần lan ra khắp gương mặt, một thân sát khí bức người. Nhiệt độ xung quanh như đột ngột giảm xuống, tiểu tư canh cửa run rẩy chân muốn không đứng vững.

    "T-Triệu tiên sinh, ngài bức ra sát khí như vậy cũng không làm tiểu thư lay động đâu- Oái!!"

Đường kém loé sáng, quả tóc búi trên đầu tiểu tư canh cửa lập tức từng cọng từng vọng rơi rụng xuống dưới đất. Tiểu tư mặt mày xanh mét, cảm thấy đứng thật không nổi nữa.

    "Kêu nàng ta ra đây nói chuyện!" Gương mặt đã băng lãnh, giọng nói còn trầm thấp hơn cả băng lãnh.

    "T-Triệu tiên sinh, tôi đã nói... À không không không!!! Tôi lập tức đi gọi tiểu thư!! Ngài chờ, chờ một lát!!"

Nói còn chưa dứt câu đã chạy vọt vào trong, người luyện võ thính lực tốt như Triệu Ngạo Đường còn nghe thấy rất rõ vừa vào gia phủ gã tiểu tư canh cửa liên gào khóc rất cật lực. Như từ đường mộ mã nhà gã bị ai đốt phá quật lên.

Mi tâm khẽ nhíu, hắn thực có khả năng làm người ta sợ hãi đến vậy sao?! Cùng lắm chỉ là, rút kiếm ra chém đứt tóc gã mà thôi...

Triệu Ngạo Đường ngồi xổm trước cửa, chưa bao giờ một Minh chủ võ lâm mà lại nhìn như kẻ tha hương cầu thực lang bạt lưu vong như vậy, thực mất mặt. Hắn đợi một lát, một thân yểu điệu hồng y bước tới trước mặt hắn, gương mặt có chút miễn cưỡng mà nhếch khoé môi. Tuy miễn cưỡng như vậy, chính là đôi mắt phượng và sóng mũi thanh tú kia vẫn khiến mắt hắn không thể dời ra được.

    "Triệu tiên sinh, lại tái kiến rồi." Giọng nói nàng mềm mại, như loại rượu ướp hoa mai hảo hạng, nhu nhu lòng người. Khiến vừa nghe thấy, đã ngà ngà say.

Triệu Ngạo Đường đứng bật dậy, chỉnh lại tóc tai một chút, phủi bớt lớp bụi bám trên bạch y trắng toát, nhìn nàng khoé miệng khó khăn nhếch lên thành nụ cười. Nhưng trong mắt nàng, lại chẳng hiện hữu nụ cười của hắn.

    "Lâm tiểu thư, ta thực tâm thích nàng! Nàng ít nhiều cũng nghe ta nói một câu, biết đâu..."

    "Triệu tiên sinh, thật ngại quá, ta trong lòng đã có ý trung nhân, cho dù ngài nói cách mấy đi chăng nữa, lòng ta cũng không thể suy chuyển được."

Triệu Ngạo Đường: "Rốt cục là ta có gì không tốt hơn hắn?! Địa vị, võ công, tiền của tất cả một thứ ta đều hơn hắn!"

Lâm Như Tiêu thở dài thườn thượt, nàng cười chua xót. Vấn đề không phải ở chỗ Triệu Ngạo Đường có gì không tốt hơn người nàng yêu.

    "Triệu tiên sinh, thứ duy nhất ngài không bằng hắn, chính là ngài không phải là hắn."

Ngài không phải là hắn, ngài là chính bản thân ngài. Đó là lý do vì sao mà ta yêu hắn, chứ không phải là ngài.

Triệu Ngạo Đường trở về khách điếm, gọi năm vò rượu cạn sạch, vậy mà hắn lại chẳng cảm thấy say, ngược lại vô cùng tỉnh táo. Được rồi là hắn sai, ngay từ đầu đã là sai. Nàng nói như vậy, quả thật cho dù có lắm tiền nhiều của, cũng chẳng đổi lấy được trái tim của nàng.

Triệu Ngạo Đường mặc kệ ánh mắt của những khách nhân xung quanh, không để trong tai lời bàn tán của bọn họ, trực tiếp gọi thêm năm vò. Một đêm này say xong, hôm sau hắn sẽ trở lại làm Minh chủ lãnh huyết vô tình của thường ngày.

Đột nhiên trước khi hắn kịp uống hết vò thứ sáu, trước mặt liền xuất hiện một thanh y thiếu niên môi hồng răng trắng, da dẻ trắng trẻo thoạt nhìn rất mềm mại. Y rất đỗi tươi cười ngồi đối diện nhìn hắn uống rượu, con ngươi nâu sáng nhuốm một tầng nước long lanh. Thực đẹp!

Triệu Ngạo Đường cũng không quá ý kiến với việc một thiếu niên xinh đẹp ngồi cùng hắn ở bàn này, nhưng lại rất để ý việc y cứ nhìn hắn chằm chằm không ngừng. Ánh mắt y cứ như kiếm thấy được gì đó kì lạ và thú vị vô cùng. Triệu Ngạo Đường có chút khó chịu, hắn uống không nổi nữa đành buông vò rượu xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp kia, nhả ra một câu:

    "Người là ai?"

    "Là người a!" Giọng điệu trông cũng thực êm tai.

    "Ta biết ngươi là người, nhưng là người nào?"

Thanh y thiếu niên cười rất rạng rỡ:"Người lạc đường a!"

Triệu Ngạo Đường thở dài, hoá ra chỉ đơn giản là lạc đường thôi. Hắn day day trán, lại hỏi:

    "Đường nào?"

Thanh y thiếu niên e thẹn nháy mắt với hắn một cái:"Đường vào tim ngươi a!!"

Triệu Ngạo Đường:"....."

Nếu bây giờ hắn đang uống rượu, hẳn là sẽ sốc đến nỗi phun hết rượu ra ngoài đi.

Kỳ thực, thiếu niên trước mặt hắn nói ra những lời này, hơn phân nửa là do thấy tâm trạng hắn không vui nên có lòng tốt ra đùa đi. Hoặc nếu không là lại có lẽ vừa gặp đã yêu, một ánh mắt nhìn đã không nỡ rời đi. Thật sự thì, hắn hy vọng không phải là cái thứ hai.

Thanh y thiếu niên thấy Triệu Ngạo Đường sắc mặt khó coi, nụ cười trên môi ấy vậy mà cũng không có giảm bớt. Y ngả ngớn gọi:

    "Đường Đường a."

Triệu Ngạo Đường nhướn mi nhìn y, gương mặt vẫn rất băng sương không nhìn ra một điểm biểu cảm, nhưng đáy mắt đã ánh lên thần tình không mấy vui vẻ.

Triệu Ngạo Đường: "Ngươi gọi ta?"

Thanh y thiếu niên tiếp tục duy trì nụ cười đến rạng rỡ: "Còn không phải là ngươi, ngươi thấy ta ngoài ngươi ra còn có thể đang nói chuyện với ai khác sao?"

Triệu Ngạo Đường bắt đầu cảm thấy bất mãn: "Không thấy."

Thanh y thiếu niên: "Vậy nên chính là chữ 'Đường Đường' kia là gọi ngươi a!!"

Triệu Ngạo Đường: "...."

Triệu Ngạo Đường ngồi bật dậy, trực tiếp bỏ đi. Nếu tiếp tục ở đây, hắn nắm chắc rằng mình sẽ một là giết người, hai là bị thiếu niên xinh đẹp kia chọc tức đến hộc máu tươi mà chết. Nhưng chưa kịp nhấc chân, tay áo hắn bị cái vuốt nhỏ nhắn kia kéo lại. Bàn tay đang kéo ống tay áo hắn trắng trẻo, khung xương các khớp cân đối, ngón thanh mảnh lại dài. Ba ngón tay đầu tính từ ngón cái của bàn tay phải có vết chai nho nhỏ, hẳn là tay của một cầm cơ lão luyện.

Triệu Ngạo Đường thầm cảm thán, sư muội hắn là một nữ tu cầm phổ nổi tiếng khắp giang hồ, vậy mà tay nàng vẫn chưa tài nào bằng một nửa đôi bàn tay xinh xắn của người trước mặt hắn. Hơn thế nữa, sư muội hắn cũng rất nhiều lần đi giao du hội họp với các giang hồ tử sĩ luyện cầm phổ, lần nào cũng nằng nặc mè nheo kéo hắn đi theo dự yến tiệc chung với nàng. Có thể cho rằng đối với người xem kiếm như cuộc sống của mình là Triệu Ngạo Đường mà nói, mấy cái loại yến tiệc nhàm chán như thử tài cầm phổ này quả thật một chút cũng không bận tâm. Thế nhưng là, thiếu niên xinh xắn tươi cười như hoa mai trước mắt hắn này, người được thiên phú cho đôi bàn tay ngọc ngà tinh xảo, hắn một chút cũng không có ấn tượng. Dù sao thì với cá tính của y và bàn tay đó, Triệu Ngạo Đường chắc chắn ít nhiều sẽ để lại trong lòng người khác điểm để nhớ đến. Thêm vào đó, người này còn biết tên của mình...

Triệu Ngạo Đường tâm đề phòng mặt vẫn không đổi sắc hỏi: "Tên ta?"

Thanh y thiếu niên: "Hửm??"

Triệu Ngạo Đường ngẫm nghĩ một chút, bổ sung lại câu hỏi: "Làm sao ngươi biết tên ta?"

Người kia có lẽ vì bị hỏi bất ngờ mà có hơi chút ngẩn ra, đầu nghiêng sang một bên, môi nhỏ nhẹ chu chu, con ngươi dao động trong làn sóng nước. Thiếu niên trước mặt hắn này, vậy mà lại có thể phát ra bộ dáng cấm dục phong tình vạn chủng khiến lòng người ngứa ngáy đến vậy. Được một lát, thanh y thiếu niên làm vẻ mặt ngớ ngẩn, tươi cười nói: "Có phải là ngươi cho rằng ta rất ngu ngốc hay không? Đi khắp nơi ở đâu cũng đều treo hình ngươi miệng tung hô cái gì mà 'Anh hùng cứu nhân độ thế Triệu Ngạo Đường thực phong độ thực tốt bụng thực tài giỏi!'. Còn có 'Con gái mà gả cho ai chỉ mong người đó có thể bằng một chút Triệu Minh chủ!!' các loại. Ngươi nói xem làm sao ta không biết đến ngươi a!"

Triệu Ngạo Đường nghe một tràng này, bỗng cảm thấy tai có chút hơi ngứa, không tự chủ được mà đưa tay lên nhu nhu mang tai. Thật sự thì chẳng biết y đùa hay giỡn, Triệu Ngạo Đường ra ngoài phố ấy thế mà chưa từng thấy có ai tung hô hắn. Mà là mỗi khi thấy hắn, họ đều đưa tai cho nhau xầm xì cái gì đó, mà hắn chắc được bảy phần, là chẳng có gì tốt.

Triệu Ngạo Đường bóp bóp nhẹ mi tâm, nói: "Những lời này nghe không quen."

Thanh y thiếu niên: "Ân, quả thật ra là những lời kia đều là ta bịa."

Triệu Ngạo Đường thật sự rất ngại ngùng, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ hai chữ 'Biết ngay'.

Thanh y thiếu niên: "Thực sự thì họ nói xấu về ngươi rất nhiều."

Triệu Ngạo Đường mặt không đổi sắc mà tâm nhộn nhạo khó chịu hỏi: "Ví dụ?"

Thanh y thiếu niên: "Ví dụ như họ nói ngươi rất muộn tao, chưa bao giờ chịu lộ cảm xúc hay biểu cảm nào ra ngoài mặt."

Triệu Ngạo Đường "Ồ" một tiếng.

"Họ còn bảo nếu ai làm ngươi có được một cái biểu cảm thì người đó chính là thánh nhân!"

Triệu Ngạo Đường nhướn mi một cái.

Thanh y thiếu niên ngay lập tức vỗ tay bôm bốp, hớn hở nói: "A!! Ta làm thánh nhân rồi!!"

Triệu Ngạo Đường: "Ngươi vừa khiến ta làm ra biểu cảm?"

Thanh y thiếu niên: "Chính xác!! Không sai một ly!! Ta chắc chắn đã nhìn thấy biểu cảm của ngươi nha!"

Triệu Ngạo Đường im lặng, khoanh tay chờ y trả lời. Thiếu niên xinh đẹp bày vẻ bí ẩn, thiêu thiêu mi, dí sát vào mặt hắn, nói rất chậm rãi: "Ngươi, vừa rồi, đã, nhướn mi."

Triệu Ngạo Đường: "..." Cái đó, cũng tính luôn hả?!

Thanh y thiếu niên bật cười ha hả, sau đó lại không mặn không mà tiếp tục kể: "Họ còn bảo Triệu Ngạo Đường ngươi vốn không thân mật với nữ tử vì ngươi vốn là cái dạng kia nha nha!"

Triệu Ngạo Đường lấy tay đỡ trán, loại kia, đừng nói với hắn thật sự chính là loại kia.... Đoạn tụ. Hắn không thân mật với nữ tử là bởi vì những cô nương đó không phải người trong lòng hắn được chứ...! Thật chất người trong lòng hắn làm gì có điểm nào của nam nhân mà thiên hạ lại có thể đem tính hướng của hắn ra đùa như vậy chứ.

"Mà cũng trùng hợp làm sao, ta cũng là đoạn tụ giống ngươi nè!! Ngươi với ta, chắc chắn sẽ là một cặp đôi làm chấn động cả giang hồ!"

Tay Triệu Ngạo Đường đặt nhẹ lên chuôi kiếm, cố gắng bình tĩnh mà nói: "Giờ cho ngươi hai lựa chọn, một là ta giết, hai là tự chết!"

Thanh y thiếu niên tự cảm thấy sát khí hắn bức ra khiến nhiệt độ xung quanh giảm đột ngột, người trong khách điếm cũng vì một màn sát khí này mà tản đi gần hết. Y gãi gãi má, ngượng ngùng tự biết tình hình bây giờ hết sức nguy hiểm. Y hiểu, một người theo cầm phổ như mình tuyệt đối không phải đối thủ của cao thủ kiếm pháp lại còn là Minh chủ võ lâm Bạch đạo Triệu Ngạo Đường.

Thanh y thiếu niên: "Ơ, hay là, còn có lựa chọn thứ ba không a...?"

Triệu Ngạo Đường: "Còn."

Thanh y thiếu niên: "A?? Là cái gì a là cái gì a mau mau nói mau mau nói!!"

Triệu Ngạo Đường mặt không đổi sắc, rất nhẹ rất trầm ấm mà nhả ra một chữ duy nhất: "Cút."

Thanh y thiếu niên: "Vậy sang lựa chọn thứ tư đi, chính là cả hai ta cũng sóng vai trở thành đạo- Khoan!!! Ngươi rút kiếm ra làm gì?? Bình tĩnh bình tĩnh!!"

Thanh y thiếu niên thấy kiếm trên tay Triệu Ngạo Đường đã xuất ra được phân nửa, vội vàng lấy cổ cầm đeo lên lưng, chân trước chân sau chạy ra khỏi cửa, trước khi đi còn không quên nói:

"Này!! Ta tên là Tuý Bạch Ôn, sau này có duyên chắc chắn chúng ta sẽ trở thành đạo lữ nha!! Ối ta liền cút liền cút ngươi không cần lôi danh kiếm Tâm Nhai của ngươi ra!! Từ biệt!!"

Y còn chưa nói dứt câu, đã vội khinh công ra ngoài bay đi. Triệu Ngạo Đường thu kiếm vào vỏ, ngồi ngẫm lại cái tên của người kia, cảm thấy sao có chút quen thuộc. Tuý Bạch Ôn, Tuý Bạch Ôn, Tuý Bạch.... Thuỳ Bách!! Giang hồ đệ nhất cầm cơ Ma giáo Giáo chủ Thuỳ Bách Tuý Bạch Ôn!

Tiểu kịch trường tác giả không chịu trách nhiệm:

Triệu Ngạo Đường: "Tuý Bạch Ôn, Tuý Bạch, Tuý Ôn... Tuý Âm!!

Tuý Bạch Ôn: "Rót đến tràn ly, ta chìm đắm trong men cay đắng nồng."

Tác giả thật muốn bất lực vuốt mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net