Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Triệu Ngạo Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại nhìn xuống chỗ đặt mấy vò rượu dưới chân bàn đã mất đi một cái, hắn thật muốn cảm thán thở dài. Người kia thật sự là Ma giáo Giáo chủ a, thật không giống như trong tưởng tượng của hắn. Triệu Ngạo Đường vốn cho rằng, Ma giáo Giáo chủ ít nhất cũng phải là một thanh niên da rám nắng sạm đen, hắc y cùng một đường tóc đen nhánh được buộc lên gọn gàng, cơ thể rắn chắc toả ra khí phách khắp chốn... Ai mà ngờ được, y lại là một tên mặt dày như vậy. Nhưng tính ra, gương mặt như vậy của y, cũng có chút khả ái xinh đẹp.

Nhưng mà, Tuý Bạch Ôn lại là đoạn tụ a...

Triệu Ngạo Đường lấy tay xoa bóp mi tâm. Điều này rất thú vị hay sao mà y lại có thể như đường đường chính chính mà nói ra như vậy, lại còn trước mặt bao người bày tỏ tình cảm chân tình với hắn.

Trong thoáng chốc một khoảnh khắc nhỏ bé, Triệu Ngạo Đường trong tâm muốn hướng toàn bộ Ma giáo thắp một nén hương thỉnh đừng đau buồn.

Triệu Ngạo Đường gọi một vài món ăn lót dạ, trả tiền xong, tâm tình thoải mái còn bồi thêm cho mỗi tiểu nhị ở đó một thỏi bạc, sau đó liền tiêu sái phất ống tay áo rời đi. Còn hỏi là đi đâu, dĩ nhiên là về Tuyết Sơn Môn của hắn.

Nói Tuyết Sơn Môn, chính là môn phái như tên. Đặt xây ở trên đỉnh của một ngọn núi linh khí tràn trề, cao hơn vạn trượng. Cũng chính vì độ cao đó, mà cho dù linh khí dồi dào, thực vật sinh sôi rất tốt, nhưng vẫn không tránh khỏi quanh năm se se lạnh. Đến mùa đông lại bão tuyết dày đặc, nghĩ cũng không muốn rời giường.

Bất quá, Triệu Ngạo Đường rất thích nơi này. Đối với hắn mà nói, Tuyết Sơn Môn yên tĩnh, ít người qua lại, không vướng thị phi, linh khí cũng dồi dào. Hơn nữa, nơi này còn có mộ của song thân hắn. Là nơi mà hắn sinh ra và lớn lên. Triệu Ngạo Đường cùng Tuyết Sơn Môn quả thật có rất nhiều kỷ niệm. Giống như một người du lịch luôn nhớ về quê hương của mình. Triệu Ngạo Đường cho dù đi đến môn phái nào xây dựng hoành tráng, cảnh đẹp hữu tình đến đâu. Cũng khó mà quên được cái se lạnh cùng những bông tuyết rơi trên đỉnh núi.

Vừa về đến đại môn, Triệu Ngạo Đường thoáng thấy bộ dạng thấp thỏm của các đồng môn đệ tử, còn có, hai vị sư đệ của hắn. Triệu Ngạo Đường nhướn mi, liệu Tuyết Sơn Môn của hắn lần này đón tiếp vị khách nhân thân phận vĩ đại cỡ nào mới có thể khiến toàn bộ tông môn mang bộ dáng lo sợ này chứ.

Từ xa một vị thiếu niên mặc tử y nhẹ chạy tới, trên gương mặt non nớt còn có chút thuần thục trưởng thành. Thiếu niên này chính là sư đệ của hắn, cũng chính là phó trưởng môn của Tuyết Sơn Môn, Sở Dịch Phong.

Sở Dịch Phong trong giọng còn chút lo lắng, tay nắm thành quyền hướng Triệu Ngạo Đường khom người: "Trưởng môn sư huynh!"

Triệu Ngạo Đường: "Có chuyện gì?"

Sở Dịch Phong gãi gãi má: "Trưởng môn sư huynh, ngươi quen biết Thuỳ công tử?"

Triệu Ngạo Đường nhướn nhướn mi: "Ai là Thuỳ công tử?"

Sở Dịch Phong hơi tránh người sang một bên, để tầm mắt Triệu Ngạo Đường vừa vặn hướng tới Tuý Bạch Ôn đang nhàn nhã vừa uống trà vừa chơi đùa với đàn thỏ trắng trong hoa viên của Tông môn. Mặt Triệu Ngạo Đường đột ngột xuất hiện vài vệt hắc tuyến, mắt hiu lại.
"Vì sao gọi y là Thuỳ công tử?"

Sở Dịch Phong dở khóc dở cười: "Vì danh của y là Thuỳ Bách."

Triệu Ngạo Đường ngày càng khó chịu: "Y là Ma giáo Giáo chủ, cần gì phải lịch sự nhã nhặn gọi y như vậy!?"

Sở Dịch Phong liếc liếc mắt về phía thiếu niên đang cười rạng rỡ đang ngồi được vây chung quanh bởi cả đàn thỏ trắng: "Nhìn y như tiểu tử lên năm thế kia, làm gì nghĩ được y lại là Ma giáo đâu."

Triệu Ngạo Đường mặt không đổi sắc, nhưng trong ánh mắt đã dấy lên chút nhu hoà: "Hữu danh vô thực?"

Sở Dịch Phong gật gật đầu: "Ân, hữu danh vô thực."

Nhu hoà trong ánh mắt của Triệu Ngạo Đường dần tắt. Hữu danh vô thực sao?! Tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng biết bao nhiêu tu sĩ Bạch đạo chết dưới âm sắc đó rồi. Cổ cầm trên tay y, nhẹ phát ra tiếng nhạc, tiễn người về cõi hư vô. Thiên hạ này, xác chết dưới tay y rốt cục là bao nhiêu?! Đừng nói hữu danh vô thực, lời đồn khắp thiên hạ này, không có lửa làm sao có khói. Nếu y chưa từng tự tay bóp chết hàng trăm vạn sinh mệnh, với độ tuổi của y bây giờ, có thể tiếp tục tại vị trên chiếc ghế Giáo chủ độc tài đó lâu như vậy sao!

Bất quá... Triệu Ngạo Đường thở dài. Tuý Bạch Ôn. Tên này, cũng là quá hay đi.

Tuý Bạch Ôn đang chơi cùng đàn thỏ bên này, không phải võ công quá thấp không nghe được hai người sư huynh đệ nào đó trò chuyện. Mà là do mãi chơi, nên những gì nghe được đều vào tai này liền ra tai kia, chưa kịp lên tới đại não. Trong lúc mãi đuổi theo thỏ con trong vườn, mới vô tình ngước mắt lên nhìn thấy bộ y phục ngay ngắn chỉnh tề không phiếm chút bụi trần của Triệu Ngạo Đường.

Mắt Tuý Bạch Ôn đột ngột sáng rỡ, thanh âm nhu hoà gọi lên hai tiếng: "Đường Đường a!"

Triệu Ngạo Đường quay sang Sở Dịch Phong bên cạnh, mặt không đổi sắc nghiêm túc nói: "Tiễn khách."

Sở Dịch Phong: "..." Sư huynh ngươi này là băng lãnh hay muộn tao vậy?! Rõ ràng ta vừa thấy mắt ngươi nhìn y tràn đây yêu thương!

Tuý Bạch Ôn vội vàng đứng dậy chạy tới ôm chầm lấy hắn. Đôi bàn tay xinh đẹp trên eo Triệu Ngạo Đường sờ loạn một hồi, mũi nhỏ tham lam hít ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn. Triệu Ngạo Đường không vội đẩy ra, trong thoáng chốc Túy Bạch Ôn ôm hắn, Triệu Ngạo Đường liền cảm nhận được độ dẻo dai mà cơ thể y sinh ra. Tay không chút ý thức vòng qua ôm lấy eo y, chỉ cảm thấy cái eo này thật nhỏ nhắn nhưng lại hữu lực chắc chắn. Bất tri bất giác, hắn tưởng chừng như đã gặp qua y ở đâu đó. Nơi có hàng ngàn chiếc Không Minh đăng sáng rực rỡ bay nhè nhẹ, còn lấp lánh hơn cả những ánh sao trên trời kia...


Sở Dịch Phong một thân một mình đứng bên cạnh, rút chiết phiến bên hông phẩy nhẹ, ho khẽ vài tiếng. Triệu Ngạo Đường thức thời như có như không đẩy thiếu niên đang dính trên người mình ra, gương mặt vừa nãy có vướng chút mơ hồ liền lập tức trở lại vẻ lãnh cảm.

Triệu Ngạo Đường: "Thụy công tử, hai lựa chọn. Một là tự thân rời, hai là để ta nhờ người hộ tống ngươi rời."

Túy Bạch Ôn rõ ràng bất mãn: "Lần nào cũng chỉ có hai lựa chọn thôi sao? Không có cái thứ ba?"

Triệu Ngạo Đường mặt không đổi sắc: "Có."

Túy Bạch Ôn: "Biết rồi a, lựa chọn thứ ba là ngươi đá mông ta từ đây bay ra khỏi Tông môn."

Triệu Ngạo Đường gật gù có chút tán thưởng: "Ân, rất thông minh."

Sở Dịch Phong trong một thoáng cảm thấy sự có mặt của bản thân ở đây chẳng khác gì bình hoa. Ngoài tácdụng là làm đẹp, cũng chỉ là để làm cho vị trí đó bớt trống trải. Trước mặt hai người trái tung phải hứng, phối hợp rất ăn ý này, Sở Dịch Phong thật sự không còn từ gì có thể diễn tả.

Sở Dịch Phong: "Hay là hai vị cùng vào trong sảnh đường ngồi uống chút trà nóng đi. Thời tiết ở Tuyết Sơn Môn rất lạnh, đứng mãi ngoài trời không khéo lại nhiễm phong hàn, rồi Ma Giáo cùng Tuyết Sơn Môn lại có thể nhờ ai quản thúc?"

Triệu Ngạo Đường nhướn mi, cười có chút khinh bỉ: "Thân mang võ công lại còn đi sợ phong hàn? Sở sư đệ có phải là trạch lâu quá, hiếm có cơ hội thăm thú thiên hạ, đầu óc cũng mụ mị đi rồi hay không?"

Sở Dịch Phong hoàn toàn câm nín, Túy Bạch Ôn đứng bên cạnh lại không thể nhịn được cười. Ngón tay thon dài mảnh khảnh chọt chọt bên hông eo của Triệu Ngạo Đường, cười đến có chút ngả ngớn: "Không ngờ Đường Đường mang danh băng lãnh muộn tao thế này lại có khả năng bật thốt ra những lời trên kia. Thật làm ta tò mò."

Triệu Ngạo Đường nhướn mi: "Nói thử xem."

Túy Bạch Ôn làm bộ mặt thần thần bí bí, thanh âm cũng đè xuống mức thấp nhất: "Bởi vì... Ngươi bị đoạt xá rồi đúng không?"

Triệu Ngạo Đường ngay cả mi cũng lười nhướn, mặt cũng lười xuất hiện hắc tuyến, trực tiếp quay lưng bảo với một môn tử đang quét lá cây gần đó: "Ngươi đem tên này từ đây vứt xuống khỏi núi cho bản môn chủ."

Sở Dịch Phong âm thầm cười, thuận tay đưa chiết phiến lên che nửa khuôn mặt, ánh mắt chứa đầy thâm ý liếc nhìn Túy Bạch Ôn bây giờ đã ngốc một chỗ. Vẫn là sư huynh của hắn còn chưa quá mức bất bình thường.

Sở Dịch Phong tươi cười giảng hòa: "Thôi nào, Thùy công tử cũng chỉ là trêu đùa. Sư huynh, ngươi xem tuổi của y còn nhỏ như vậy, chắc là chưa suy nghĩ được chín chắn, tính cách trẻ con là điều khó có thể tránh. Nào nào, không cãi nữa, vào trong nhâm nhi vào tách trà thôi."

Túy Bạch Ôn bên cạnh đó ló đầu ra, cười cười: "Có rượu hoa mai không?"

Sở Dịch Phong ôn nhu đáp lại: "Thùy công tử quá nhiên hiểu biết, rượu hoa mai của Tuyết Sơn Môn là ngon nhất kinh thành. Cũng không ngại để công tử thử nếm qua một ngụm."

Triệu Ngạo Đường nhàn nhạt cất tiếng: "Rượu ngon để đãi khách quý."

Cảm nhận được rõ sự chán ghét phát ra từ ánh mắt cùng giọng nói của Triệu Ngạo Đường, Tuý Bạch Ôn y thật sự cũng ngại làm phiền tiếp. Mặt y quả thật là dày, nhưng mà, dày cũng phải có giới hạn a. Hơn nữa, muốn theo đuổi một là phải theo đuổi từ từ, chậm rãi. Dục tốc bất đạt a.

Tuý Bạch Ôn: "Đường Đường, ngươi nói vậy thật khó nghe. Được rồi, ta cũng không có nhiều thời gian rảnh, lần sau lại ghé."

Triệu Ngạo Đường bất mãn lên tiếng: "Còn có lần sau?"

Tuý Bạch Ôm im lặng không nói, chỉ đơn giản là nở một nụ cười chất phác, sau đó liền cưỡi gió đạp mây rồi đi mất. Triệu Ngạo Đường vẫn đứng đó, nhìn theo hướng y vừa đi khuất, lại chợt cảm thấy giữa ngực có gì đó nhộn nhạo không nói thành lời. Tựa như đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng...

Hết Chương 2

Tiểu kịch trường tác giả không chịu trách nhiệm.

Triệu Ngạo Đường khinh bỉ cất tiếng: "Rượu ngon không phải để ngươi uống. Thà để cẩu uống còn có ích hơn."

Tuý Bạch Ôn: "Gâu gâu"

Sở Dịch Phong: "..."

Triệu Ngạo Đường: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net