Chương 1: Xuyên thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một người đàn ông trẻ tuổi đang nghiêng mình ngồi trên chiếc ghế sofa đơn màu xanh biển. Hắn mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình, quần jean đen và đôi bốt da dài đến mắt cá chân, đôi chân thon dài tùy ý bắt chéo một cách thản nhiên. Tóc dài quá tai, đeo kính râm màu đen che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt và khuôn hàm góc cạnh.

Một cô gái cột tóc đuôi ngựa đi tới, nhẹ nhàng bưng trà đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh người đàn ông: "Kiều tiên sinh, mời uống trà."

Người đàn ông có chút ngồi thẳng người lên, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Tư thái lạnh lùng đột nhiên thêm chút nhu hòa, làm cô gái nhỏ hơi đỏ mặt: "Không, không có gì đâu. Chuyện đó.. Giám đốc Từ sẽ tới đây sớm thôi, nếu Kiều tiên sinh có chuyện gì dặn dò thì cứ việc nói."

Người đàn ông khẽ gật đầu: "Được".

Sau khi cô gái đi ra, đúng lúc gặp được Từ Đồ đang đi đến: "Giám đốc Từ, Kiều tiên sinh đang đợi chị đấy."

Từ Đồ: "Tôi biết rồi."

Cô gái kia có chút kích động xen lẫn thích thú, hỏi: "Kiều tiên sinh cũng là minh tinh à? Sao em chưa thấy anh ấy bao giờ nhỉ? Anh ấy thật ngầu quá đi."

Từ Đồ lắc đầu cười nói: "Đó là bạn cùng lớp của tôi thời đại học, tên là Kiều Dương. Mặc dù không phải minh tinh nhưng bài hát tự sáng tác hồi đại học của cậu ấy đã đoạt giải Giai điệu vàng. Lần này mời đến chính là để cậu ấy viết bài hát mở đầu cho bộ phim mới <Tranh Phong> của chúng ta."

"Kiều Dương? Không phải trong kịch bản có một nhân vật tam thiếu gia pháo hôi cũng tên là Kiều Dương hay sao? Cô gái ngây ngô cười:" Tình huống này có phải là điềm báo cho việc xuyên sách không, em phải đọc cốt truyện cho thật tốt mới được! "

Từ Đồ tức giận liếc cô một cái:" Đừng nói xui xẻo, cô đã đọc kịch bản chưa? Có biết kết cục nhân vật đó thảm như thế nào không? "

Nói xong cô đẩy cửa bước vào, nhìn người đàn ông trên sofa, cười nói:" Kiều Dương, đã lâu không gặp cậu, tư thế giả vờ nghiêm túc của cậu cũng không thay đổi chút nào. "

Kiều Dương không nói tiếng nào, ngón trỏ kéo chiếc kính râm cài tóc mái xõa trên trán lên, để lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài, sắc sảo, và.. hai quầng thâm thật lớn.

Từ Đồ bĩu môi, cười nói:" Cậu đây là cả đêm không ngủ, thức xem <Tranh Phong> hả? "

Đôi mắt thâm một lần nữa bị kính râm che lại, giọng không chút dao động, cậu nhàn nhạt nói:" Làm gì có chuyện đó. Tôi một đêm không ngủ là vì viết nhạc cho cậu đấy, lâu ngày không đụng vào nên viết hơi ngượng tay. "

" Khó tính đúng không? Không thích vai phụ Kiều Dương trong đó hả? "

Từ Đồ cười nói:" Tên giống như cậu, nhưng tính tình so với cậu thì khác lắm, hắn ta làm mọi cách hại chết hai anh trai ruột của mình, cậu thì đối xử với anh trai rất tốt.. "

Nói được nửa chừng, đột nhiên dừng lại. Từ Đồ ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng hỏi:" Cậu hiện tại thật sự ngày ngày trông coi quán bar kia, từ bỏ viết nhạc thật sao? "

Đôi mắt cậu bị kính râm che đi, không nhìn ra được cảm xúc, khóe miệng xinh đẹp khẽ nhếch lên nhưng lại không có vẻ gì là đang cười, giọng nói vẫn bình đạm như cũ:" Cũng không phải là từ bỏ, tôi vẫn nhận đơn viết nhạc của cậu đấy thôi! "

" Cậu biết tôi muốn khuyên cậu điều gì mà. "

Từ Đồ bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:" Quên chuyện đó đi. Đi thôi, đã lâu không gặp, hai chúng ta cùng nhau uống vài ly! "

Hai người là bạn tốt thời đại học, nhưng sau khi Kiều Dương bỏ học vào năm hai thì họ rất ít khi gặp nhau. Bây giờ gặp lại có không ít chuyện để nói.

Trò chuyện tán gẫu một lúc, Từ Đồ bắt đầu kể lể cho cậu nghe:" Nhân vật Kiều Dương trong kịch bản, mặc dù rất sớm đã nhảy lầu tự sát, nhưng khi quay hình cần phải tốn nhiều công sức đấy! "

" Kiều Dương với tạo hình gian trá, ngu ngốc như vậy đã giúp cho sự cường đại, cơ trí và quang minh lỗi lạc của nam chính Cố Diệp nổi bật lên, do đó vầng hào quang nam chính càng thêm rực rỡ. "

Kiều Dương thản nhiên đổ nước chanh và soda vào nửa ly whisky, lắc vài cái rồi đẩy về phía Từ Đồ:" Dừng! Đừng có dùng tên của tôi để nói về người này, đoàn làm phim đổi tên hắn đi được không? "

Từ Đồ uống hơi quá chén, tay cầm ly rượu còn không chắc, thở dài:" Tôi biết, cậu không thích hắn vì hắn làm tổn thương anh trai. Cậu chính là không quên được anh trai của mình, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn trông coi quán bar rách kia, ngày nào cũng sống như thế, cậu có cảm thấy vui vẻ không? "

Bạn cũ lâu ngày gặp lại, có thể nhớ tới một số chuyện năm xưa, thêm một chút thương cảm. Kiều Dương trước nay là người luôn kiểm soát được bản thân, nay vậy mà cũng uống thêm vài ly.

Lúc về thì cậu gọi xe taxi, đọc địa chỉ xong liền loạng choạng ngồi lên ghế phụ.

Trong xe đang phát một bài hát khá nổi tiếng. Tiếng nhạc vui tươi gồm nhiều nhạc cụ đệm và hòa âm khác nhau tạo thành, nhưng cậu chỉ chú ý đến giai điệu chính, đắm chìm trong đó, mơ màng ngủ.

Đột nhiên, tầm nhìn trở nên tối sầm, ngoài cửa sổ một chiếc xe tải đang lao về phía bên cạnh cậu. Đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc, nhưng không kịp hét lên.

Sau tiếng phanh khẩn cấp chói tai, cơ thể lắc lư dữ dội, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của toàn thành phố.

" Dương Dương.. đừng buồn, anh trai chỉ là đi đến thế giới khác đợi em.."

* * *

Dịch: Xoàiiii - Việt Nam Overnight

Một sảnh tiệc khổng lồ, với những dãy bàn tròn phủ khăn trải bàn trắng sạch sẽ, bên trên bày trí hoa thơm và ly thủy tinh đựng rượu.

Dưới mặt đất trải thảm đỏ, trên đầu là một dãy đèn chùm pha lê, phản chiếu vào đó là những nam thanh nữ tú quần áo chỉnh tề đang dự yến tiệc, phát ra ánh sáng đầy màu sắc, đập vào mắt là khung cảnh rực rỡ và xa hoa.

Cạnh chiếc bàn tròn trong góc, có một người đàn ông mặc vest với mái tóc bạch kim, tay cầm ly rượu, cười nói với một người đàn ông khác:

"Lần trước cậu thách đấu với Cố Diệp, thật sự đã làm cho các anh em bội phục. Nào, Lương Vĩ tôi kính Kiều thiếu một ly." Hắn vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu với những người khác trong bàn.

Kiều Dương sắc mặt lặng như nước, "Ừ" một tiếng, nâng cốc lên, chạm nhẹ với Lương Vĩ. Tuy nhiên, lòng cậu đang thật sự bối rối và kinh ngạc. Cậu biết mình đã chết rồi, lực va đập của vụ tông xe thật lớn, khiến cậu lập tức mất đi ý thức mà không hề cảm thấy đau đớn gì.

Trong không gian tĩnh mịch lúc đó, những lời anh trai nói khi hấp hối truyền đến trong đại não của cậu một cách rõ ràng: ".. Anh đến thế giới kia, chờ em.."

Mà sau đó, cậu liền xuất hiện ở đây--

Trong một bữa tiệc long trọng.

Chẳng lẽ đây là thế giới mà anh trai nói đến?

Những người ở đây ai cũng đều là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, đều ăn mặc đẹp đẽ, cử chỉ ưu nhã. Bọn họ nói cười nhàn nhã, trong tay cầm ly rượu vang đỏ Latour trị giá cả vạn tệ.

Những ký ức không thuộc về cậu đột nhiên hiện ra trong đầu, cậu nhanh chóng hiểu ra thân phận của nguyên chủ - Kiều Dương, người trùng tên trùng họ với cậu trong cuốn tiểu thuyết <Tranh phong>.

Một vai phụ bị người khác lợi dụng để hại anh trai, dùng mọi thủ đoạn để tranh đoạt gia nghiệp. Nhân vật phản diện pháo hôi, người tiếp thêm hào quang cho nhân vật nam chính bằng chính sự ngu ngốc của cậu ta. Và kết cục mà cậu ta phải đối mặt là – sau khi thất bại, nhảy lầu tự sát.

Kiều Dương hít một hơi thật sâu, ổn định lại trái tim đang hoảng loạn của mình: Mình không thể chết được, ít nhất là cho đến khi tìm ra liệu nơi này có liên quan gì đến anh trai hay không.

Những người trong bàn sau khi nhận được ánh mắt của Lương Vĩ, từng người từng người liền buông lời nịnh hót. "Đúng vậy, khi Kiều thiếu nói: Cố Diệp, tôi và anh không đội trời chung, sau này đừng để tôi gặp lại anh. Mẹ nó, nghe cực kì hả dạ."

"Cố Diệp được bầu làm chủ tịch Thương Liên Hội thì sao nào, trong giới chúng ta tam thiếu gia nhà họ Kiều mới là lão đại. Dù hắn ta giỏi giang đến mức nào, thì khi gặp Kiều thiếu của chúng ta cũng phải tránh sang một bên."

"Lát nữa Cố Diệp sẽ đến đây, Kiều thiếu chắc chắn sẽ khiến cho hắn phải xấu mặt trước tất cả mọi người."

"Hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi tuyên chiến, càng khéo cho mọi người chứng kiến thế nào là không đội trời chung."

Các người chỉ sợ là muốn tôi chết sớm hơn một chút đi. Kiều Dương giương mắt nhìn một lượt đám người đang xúi giục mình làm chuyện ngu xuẩn, cười nhạt nói: "Thật sao?"

Kiều Dương vẫn chưa biết trong tiểu thuyết hiện tại đang là đoạn thời gian nào, không biết nguyên chủ đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc. Nhưng cậu hiểu rõ rằng cái đám được gọi là bạn thân trước mặt đã đẩy nguyên chủ vào hố lửa không ít lần.

Chất lỏng màu đỏ sẫm trong cốc không hề lay động, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông. Quả nhiên, không chỉ giọng nói mà đến cả ngoại hình cũng giống hệt cậu. Có lẽ thật sự có cơ duyên nào đó khiến cậu xuyên vào đây.

Lương Vĩ chậc một tiếng, trái lương tâm mà nịnh hót một câu: "Nhìn xem, khí chất này của Kiều thiếu, phong thái lão đại này, trong những người ở đây ai có thể sánh bằng chứ!"

Kiều Dương từ từ đặt ly rượu xuống, liếc hắn một cái, cười khẩy nói: "Mắt nhìn người của cậu cũng thật tốt."

Trong sảnh tiệc, bàn của họ được kê ở góc kín đáo nhất, tất cả những người trong bàn đều là thanh niên tầm 20 tuổi.

Tất cả đều mặc những bộ lễ phục cao cấp. Tuy nhiên, ở các bàn khác là những người thuộc tầng lớp tinh anh phong độ ngời ngời. Còn bàn của bọn họ đều là những tay ăn chơi trác táng, lêu lổng, phóng đãng. Đây thật sự là một khác biệt quá lớn.

"Kiều thiếu, Cố Diệp đến rồi!"

Lương Vĩ đẩy cậu một cái. Kiều Dương hướng theo tầm mắt của họ nhìn sang. Đảo mắt nhìn, trong đại sảnh có vô số nhân vật tinh anh phong thái cao nhã. Dù vậy, Kiều Dương trong nháy mắt liền nhận ra sự tồn tại đặc biệt của Cố Diệp - nam chủ của thế giới này.

Người đàn ông mặc bộ âu phục, làm nổi bật dáng người thẳng tắp, đôi chân thon dài, từng bước vững vàng đi trên thảm đỏ, dáng vẻ điển trai và nụ cười tao nhã của hắn ta khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.

Những người có mặt trong đại sảnh lập tức cầm rượu lên vây quanh hắn. Còn hắn thì ung dung thong thả, lịch thiệp tiếp đãi đám người xung quanh.

Lương Vĩ lộ ra vẻ mặt ghen tị cùng không cam lòng. Ngay lập tức, hắn vỗ vai Kiều Dương: "Kiều thiếu, lên nào! Anh em trông chờ vào cậu."

Kiều Dương gạt đi bàn tay đeo chiếc Rolex vàng đang đặt trên vai cậu với vẻ chán ghét: "Hôm nay tôi không có tâm trạng."

Lương Vĩ không để ý đến lời nói của cậu, hét lên: "Yo, Cố tổng đến rồi, tới đây! Kiều thiếu của chúng tôi có chuyện muốn nói với anh."

Bước chân của người đàn ông không dừng lại, giống như nghe phải những tạp âm râu ria, sắc mặt yên tĩnh như nước. Chỉ là tinh ý một chút, sẽ thấy trong mắt hắn hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng khinh thường.

Kiều Dương trầm giọng cảnh cáo Lương Vĩ, "Câm miệng cho tôi."

Lương Vĩ kích động, đạp một chân lên ghế, khiêu khích nói: "Sao nào? Cố tổng vừa mới nhận chức, chẳng phải là chào hỏi một chút thôi sao? Chẳng lẽ Kiều thiếu của chúng ta không xứng?"

Hắn ta nói to đến mức hơn một nửa số người trong phòng đều có thể nghe thấy. Những ánh mắt nhìn lại đây, góc khuất ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Đám công tử đang đùa giỡn vừa rồi lúc này đều im bặt, rụt cổ ngồi thành một đoàn, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người Cố Diệp và Kiều Dương, âm thầm chờ xem một màn kịch hay.

Cố Diệp mang theo phong thái lịch thiệp mỉm cười, tỏ ý nhận lỗi với những người xung, xoay người bước tới. Bóng dáng cao lớn phủ lên Kiều Dương, như thể bị giam cầm bởi một áp lực vô hình, Kiều Dương đang ngồi ở trên ghế nhất thời có chút bất lực.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì sao?"

Dịch: Xoàiiii - Việt Nam Overnight


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net