Chương 2: Không tệ lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Cố Diệp lại gần đây, góc kín đáo nhất của sảnh tiệc trong nháy mắt trở thành tâm điểm chú ý.

Kiều Dương liếc mắt nhìn Lương Vĩ rồi từ từ đứng dậy. Đầu tiên cậu đối với những vị khách đang nhìn lại đây, khẽ cúi đầu và mỉm cười xin lỗi. Sau lại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt không hề có chút độ ấm của Cố Diệp, cười nói: "Cố tổng. Thực xin lỗi, ban nãy chỉ là các anh em chào hỏi thôi, anh đừng bận tâm."

"Còn nữa, chúc mừng anh đã được bầu làm chủ tịch Thương Liên Hội, sau này mong anh chỉ giáo thêm." Kiều Dương nhẹ nhàng nâng ly rượu trong tay lên, làm động tác chạm ly trong không trung.

Sau đó cậu đặt ly rượu lên môi, chiếc cổ thon gọn và trắng nõn khẽ nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt, yết hầu lăn qua lăn lại, ly rượu vang đỏ cũng nhanh chóng vơi đi một nửa.

Động tác nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng vẫn tao nhã. Sau khi đặt ly rượu xuống, cậu cười nhẹ với Cố Diệp và những người xung quanh.

Động tác dứt khoát cùng lời nói nhẹ nhàng lịch sự khiến mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt.

Con trai thứ ba của Kiều gia – Kiều Dương, tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng trong giới thượng lưu. Nghe nói hắn ta kiêu căng, ngạo mạn, không xem ai ra gì. Còn người thanh niên bình tĩnh, nho nhã, lịch thiệp và tuấn tú trước mặt này là ai?

Kiều Dương có một đôi mắt phượng dài hẹp, khi cậu cười cong thành hai vành trăng non, qua khe hở tinh tế, có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng ngời.

Kiều tiểu thiếu gia chưa từng phải lăn lộn ngoài xã hội, cậu sinh ra đã có một ngoài hình xinh đẹp, mặt tựa như ngọc, môi hồng răng trắng. Khuôn mặt tươi cười càng thêm đẹp trai tỏa nắng, làm gì có dáng vẻ của kẻ kiêu ngạo?

Trong đám khách khứa truyền đến những lời thì thầm:

"Đây là tam thiếu của Kiều gia? Không phải nói cậu ta tính cách không được tốt, còn cực kì bất lịch sự hay sao. Đây hình như không giống lắm."

"Đều là là lời đồn cả, ai biết có phải sự thật hay không. Chẳng qua mấy người kia ở bàn hắn, đều là những đứa trẻ luôn khiến người trong nhà phải đau đầu"

"Đứa nhỏ nhà họ Kiều này vừa du học ở Mỹ về cách đây không lâu. Nó còn chưa quen biết những người trong vòng này như chúng ta, đừng có bị đám người Lương Vĩ làm hư đi."

"Đúng vậy, hai anh người trai đều rất ưu tú, chắc hẳn em trai cũng sẽ không kém."

* * *

Lương Vĩ và những người khác lúc trước còn đang chờ xem kịch hay, bây giờ lại kinh ngạc trợn tròn mắt: "Đây là Kiều Dương sao?"

Cố Diệp mới chỉ gặp Kiều Dương một lần, khi đó hắn đang ăn tối với bạn bè ở khách sạn, cậu ta đột nhiên chạy đến rồi hét lên: "Cố Diệp, tôi với anh không đội trời chung, sau này đừng để tôi nhìn thấy anh." Quả thực trông thật ngu ngốc và buồn cười.

Tuy nhiên, bọn họ đều là người trong giới thượng lưu, hợp tác kinh doanh và lợi ích có liên quan giữa các gia tộc. Dù có chán ghét, cũng không được thể hiện ra bên ngoài.

Cứ nghĩ hôm nay Kiều Dương lại kiếm chuyện như lần trước. Việc này đối với ai cũng sẽ đều khó chịu ra mặt. Bước tới vài bước, trong đầu hắn đã suy nghĩ kỹ càng vài cái phương pháp đối phó rồi. Nhưng người trước mặt, lại chỉ là cùng hắn chúc mừng ư?

Cố Diệp như đáng có điều gì suy tư, trầm ngâm nhìn cậu uống xong ly rượu, sau đó hắn đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, nói: "Đa tạ, có thể nhận được lời chúc mừng từ Kiều thiếu là vinh hạnh của tôi. Kiều thiếu còn có chuyện gì nữa không?"

Kiều Dương lùi lại một bước, giơ tay thành tư thế mời: "Hết rồi, hết rồi, mời anh."

Cố Diệp khẽ gật đầu với khách khứa xung quanh, quay người ưu nhã rời đi, cũng mang từng ánh mắt nhìn lại đây rời đi theo.

Một chút náo loạn nho nhỏ cũng không gây nên sóng gió gì trong bữa tiệc, ồn ào liền kết thúc tại đây.

Lúc này Lương Vỹ và đám người cùng bàn mới phản ứng lại. Vốn là chờ xem cảnh Kiều Dương bị mất mặt, Lương Vĩ cảm thấy thật là mất hứng. Hắn còn cho rằng Kiều Dương sẽ giống như lần trước mà chỉ vào Cố Diệp, ngông cuồng hét điên: Tránh ra cho ta, ngươi xứng xuất hiện trước tầm mắt của ta sao!

Khi các nhân vật lớn của thành phố S cùng nhau tụ tập, nếu Kiều Dương gây chuyện, không chỉ khiến nhà họ Kiều mất mặt, mà mặt mũi của Cố Diệp cũng không vẻ vang là bao.

Đều là thiếu gia có xuất thân hào môn, mà đám người Lương Vĩ suốt ngày chơi bời lêu lổng, ăn chơi đàn đúm. Bọn hắn lớn lên trong tiếng xấu, lâu dần hình thành tính cách ác liệt.

Biết được rằng Kiều Dương, con trai thứ ba của Kiều gia mới từ Mỹ trở về, năng lực không cao, tính cách lại kiêu căng, ngạo mạn, ngày nào cũng khoác lác nói rằng chính mình muốn thừa kế tập đoàn Kiều thị. Hừ, nếu Kiều Dương có thể thừa kế Kiều thị, thì Lương Vĩ hắn cũng có thể là chủ tịch nước đấy!

Vì thế, đám người Lương Vĩ liền nắm được tính cách của Kiều Dương, lúc thì nịnh hót, lúc thì giẫm đạp, khích tướng, xem cậu ta như một con khỉ mà trêu đùa.

Hắn ho khan một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không phải Kiều Thiếu không hợp với Cố Diệp sao, sao hôm nay lại khách sáo như vậy? Chẳng lẽ Kiều Thiếu cũng.."

Nói đến đây hắn liền dừng lại, khịt mũi cười đầy vẻ khinh thường. Những người khác trên bàn không nói gì, ngầm liếc mắt nhìn nhau. Cái loại khinh thường này, làm người ta cảm thấy cực kì khó chịu.

Bọn hắn đều biết, Kiều Dương người này không có bản lĩnh, lại tự phụ, có thói ham hư vinh cực lớn, chỉ cần nịnh hót một chút là có thể lên tận trời xanh, chọc nhẹ một chút liền phát nổ. Căn bản chịu không nổi những lời khích tướng.

Quả nhiên, Kiều Dương sa sầm mặt mày, lạnh nhạt nhìn về phía Lương Vĩ: "Tôi có bảo cậu gọi hắn đến à?"

Khi không cười, mắt phượng nhướng lên, lông mày sắc bén, môi mỏng cùng quai hàm sắc bén mang theo một cổ sát khí.

Bầu không khí trên bàn bỗng trở nên lạnh lẽo.

Kiều Dương thực sự bị chọc tức rồi. Nhưng trong ánh mắt không phải là sự ngông cuồng lúc trước, mà là tĩnh lặng như nước, u ám thâm trầm, đuôi mắt giương lên, đuôi mắt sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lùng, đâm thẳng vào lòng người. Đó là Kiều Dương mà họ chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Lương Vĩ không rõ nguyên nhân bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, ngữ khí nói chuyện cũng yếu đi vài phần: "Tôi.. Tôi không phải là giúp cậu gọi người qua đây sao?"

Kiều Dương ngồi dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu, sát khí cũng thu lại vài phần, chỉ là giọng điệu nhàn nhạt, mang theo phong thái bề trên, hỏi: "Tôi muốn cho ai đẹp mặt, đó là chuyện của tôi, đến lượt cậu xen vào hay sao?"

Đôi mắt hơi nheo, sâu thẳm là ánh sáng trong suốt, dường như có thể xuyên thấu lòng người, khoét sâu vào những suy nghĩ bẩn thỉu từ tận tâm hồn.

Lương Vĩ: "Cậu!"

Kiều Dương chỉ là một kẻ ngu mà thôi, dựa và đâu dám nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy.

Hắn thẹn quá hóa giận, đứng phắt dậy, chỉ thằng vào cậu quát lớn: "Mày tự hào cái gì, mày thật sự cho rằng mày có bản lĩnh sao. Cũng không tự nhìn lại mình đi, trong cái giới này trừ bọn tao ra thì có ai nguyện ý đi chung với mày ư."

Tên đầu húi cua bên cạnh thấy có chuyện không ổn nên nhanh chóng giữ chặt hắn: "Ấy ấy, anh Lương bình tĩnh một chút đi. Xung quang có rất nhiều người đang nhìn đấy, có chuyện gì từ từ rồi nói.

" Chủ tiệc hôm nay là Kiều gia, chẳng lẽ Kiều thiếu lại tha cho tên tiểu tử Cố Diệp kia, chắc chắn còn có hậu chiêu, đúng không?"

Kiều Dương không thèm quan tâm, cười nhạo một tiếng. Cậu đứng dậy, bước ra khỏi đại sảnh hào nhoáng hoa lệ.

Dịch: Xoàiiii - Việt Nam Overnight

Buổi tối đầu xuân, trong ngọn gió còn có chút man mát xua tan đi cái nóng sau bữa tiệc rượu, khiến người ta dần tỉnh táo. Nhìn xung quanh đều là nhà cao tầng, phố xá thì tấp nập xe cộ qua lại.

Thành phố ồn ào náo nhiệt giống như phong cảnh có thể tùy tiện nhìn thấy ở thế giới của cậu, không hề có cảm giác như đang ở một thế giới khác. Dù sao cũng chỉ có một mình, sống ở đâu đều như nhau cả.

Kiều Dương dựa lưng vào bức tường ở cổng lớn khách sạn, thở dài một hơi. Theo thói quen sờ vào túi, nhưng lại tìm không thấy thứ có thể giải sầu.

Cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, cậu bước vào và mua một bao thuốc và một chiếc bật lửa. Khi tính tiền, phát hiện được nguyên chủ không có tiền mặt, nhưng lại có rất nhiều thẻ. 

Cậu tùy tiện lấy ra một cái rồi thanh toán.

Khi đang bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, điện thoại nhận được một văn bản tin nhắn: --Thẻ ngân hàng có mã kết thúc bằng 8908 đã chi 25 nhân dân tệ vào ngày 5 tháng 3. Số tiền còn lại là 28980990.35 nhân dân tệ--

Kiều Dương dụi mắt nhìn lại: !

"Mẹ nó giàu như vậy, tranh đoạt gia nghiệp cái mẹ gì? Sống tự do là tốt rồi. Kết cục cũng sẽ không nhảy lầu tự sát, còn hại cả đều nhà xui xẻo theo."

Cậu ngồi dưới bậc cửa khách sạn, cắn cắn đầu thuốc, lẩm bẩm một mình.

"Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. Kiều Dương quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn dật đang đứng trên bậc thang.

Người đàn ông mặc một bộ lễ phục trắng, trên chiếc cà vạt màu đen ghim một chiếc kẹp ánh kim, cổ tay lúc ẩn lúc hiện những chiếc cúc áo vàng kim. Mặt khác, bàn tay còn lại đặt ở trong túi quần, đứng đó với dáng vẻ cao quý, phong nhã, nhưng lại mang theo vài phần tùy hứng.

Chỉ là hắn nhìn Kiều Dương với ánh mắt không mấy tốt đẹp, lộ ra một chút chán ghét và lãnh đạm.

Kiều Dương tìm kiếm trong kí ức của nguyên chủ, rất nhanh liền biết được thân phận của người này.

Kiều Cẩn - Anh hai của nguyên chủ. Tổng Giám Đốc bộ phận kinh doanh của tập đoàn Kiều thị.

Anh ta cũng từng kiêm luôn chức Trưởng phòng kế hoạch, nhưng cách đây không lâu nguyên chủ lấy lí do đây là chuyên ngành đại học của mình, cướp lấy vị trí đó từ trong tay Kiều Cẩn.

Kiều Dương khô khan đáp: "Sảnh tiệc có chút nhàm chán, muốn ra ngoài ngồi một lúc."

Kiều Cẩn nhìn đầu thuốc trong tay cậu, hơi nhướng mày hỏi: "Mày hút thuốc?"

Tay cầm điếu thuốc, cậu hơi khựng lại một lúc, nhà họ Kiều hình như có lệ cấm hút thuốc, nguyên chủ và gia đình anh ta đều không ai hút thuốc.

Kiều Dương hạ tay xuống, theo bản năng đem thuốc lá giấu đi: "Chỉ là.. hôm nay có chút việc cần suy nghĩ, sau này em sẽ tận lực không hút nữa.

Kiều Cẩn nghi ngờ nhìn lão tam, không có sự cứng đầu và ngạo mạn của ngày trước. Nét mặt thể hiện sự nhẹ nhàng và ấm áp, thậm chí có chút ít lúng túng khi bị bắt quả tang đang làm điều xấu.

Lúc nãy ở trong bữa tiệc, hắn nghe có người khen cậu em trai này khiêm tốn, lễ phép. Lúc đó, hắn cũng chỉ cười phụ họa, nhưng trong lòng thực khó hiểu.

Những bữa tiệc như thế này, chỉ cần lão tam không cùng với đám bạn bè xấu của nó gây rối, làm Kiều Gia mất mặt là tốt lắm rồi. Vậy mà lại có người khen nó khiêm tốn?

Hắn ở hội trường tìm quanh một vòng nhưng không thấy người, liền thật sự lo lắng Kiều Dương lại đi gây sự với ai đó. Kết quả, hắn lại nhìn thấy lão tam ở đây, lặng lẽ thu mình ngồi trên bậc thang phía dưới với bóng lưng cô đơn.

Khuôn mặt kiêu ngạo của Kiều Cẩn hiện lên một tia châm chọc:" Mày không phải là bị đám người Lương Vĩ bắt nạt đó chứ? "

" Ngày thường ở nhà thì kiếm chuyện với tao và anh cả, bây giờ ra ngoài lại giả vờ khiêm tốn, bị người ta bắt nạt? "Có vẻ như đang mỉa mai, nhưng ngữ khí của hắn lại mang theo nghi vấn.

Tựa như khi còn nhỏ, cậu đánh nhau với các bạn học, cả người bẩn thỉu đi về nhà. Anh trai thấy vậy, liền giúp cậu phủi phủi quần áo, nhẹ nhàng nói:" Nói cho anh biết, đứa nào bắt nạt em. "Nhìn như anh đang cười, nhưng sâu thẳm trong lòng là ý muốn bảo hộ, cùng sự tức giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Làm gì có người anh trai nào thực sự vô tâm? Mà chính là nguyên chủ không thể nhìn thấu tất cả, lãng phí tình cảm gia đình xa xỉ nhất.

Kiều Dương nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Kiều Cẩn đang lãnh đạm, khẽ cười:" Không ai có thể bắt nạt được em. Hơn nữa, sau này em sẽ không gây chuyện với anh cả và anh hai nữa. Những chuyện trước kia.. thực xin lỗi. "

Kiều Cẩm hơi giật mình, ánh mắt dò xét dừng lại vài giây trên khuôn mặt tươi cười của Kiều Dương, hừ một tiếng:" Mày tự thu xếp ổn thỏa là được. "

Sau khi xoay người đi được hai bước, hắn quay đầu lại ném nhẹ một câu nhắc nhở:" Hút xong thì đi súc miệng đi, đừng để bố biết. "

Kiều Dương ngoan ngoãn gật đầu:" Được. "

Sau khi anh hai đi, Kiều Dương ngồi trên bậc thềm, bắt đầu sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ và tình tiết cuốn tiểu thuyết.

Trong <Tranh Phong>, để tranh giành gia nghiệp và trở thành người thừa kế duy nhất của Kiều gia, Kiều Dương đã không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để hãm hại hai người anh trai.

Ở bên ngoài còn cùng Cố Diệp - chủ tịch của Cố thị, có quyền lực ngang bằng với Kiều thị, hai bên minh tranh ám đấu, tranh đoạt tài nguyên.

Nguyên chủ tâm cao khí ngạo, chỉ là bản lĩnh và trí tuệ có hạn. Chẳng những liên tục thất bại mà còn bị người khác lợi dụng, cuối cùng làm tập đoàn Kiều thị cùng Kiều gia suy bại, đi xuống.

Xét theo kí ức của nguyên chủ, bây giờ anh ta vừa đi du học về, vào công ty không lâu. Đối với hai người anh trai tranh đấu, vừa mới cướp được vị trí giám đốc kế hoạch từ tay lão nhị. Còn Cố Diệp thì cũng chỉ mới khẩu chiến với hắn một lần, coi như là uống say nói bừa.

Vì vậy, tình hình hiện tại cũng không tính là tệ lắm. Kiều Dương dập tàn thuốc, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cậu vẫn như thế giới ban đầu, mỗi ngày an nhàn làm một con heo hồng, sẽ không mang đến tai họa cho nhà họ Kiều, càng không lưu lạc đến mức phải tự sát.

Khách sạn này là sản nghiệp của Kiều gia. Khi Kiều Dương quay lại bữa tiệc, cậu nghe thấy một số người phục vụ đang nhỏ giọng buôn dưa lê:

" Ây da đúng rồi, tôi nghe nói rằng đại thiếu gia sẽ chuyển ra khỏi biệt thự Kiều gia. "

" Hể, sao lại chuyển ra? "

" Nghe A Hành làm ở đó kể, tam thiếu gia ở nhà tự cho mình là chủ, đối với mọi người vênh mặt hất hàm sai khiến, còn đánh đập người làm nữa đấy! "

" Tôi lại còn nghe nói hắn ta mua bốn chiếc xe, đặt ngang bá chiếm tám chỗ đậu xe, chính là muốn chèn ép đại thiếu và nhị thiếu. "

" Cái gì! Thiếu gia nhà giàu sao có thể làm ra loại chuyện thấp kém như vậy, nếu muốn tranh giành gia sản cũng không phải tranh kiểu như vậy đi. "

" Thủ đoạn thấp kém thì sao nào, chẳng phải đại thiếu cũng phải chuyển đi rồi sao, đây cũng coi như là thành công của tam thiếu rồi. "

Kiều Dương: .

Có vẻ như tình hình hiện tại cũng không tính là tốt lắm.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Dương:" Xuyên thư chỉ muốn làm một con heo hồng sống an nhàn. "

Tác giả:" Mọi người có thấy heo hồng mạ vàng bao giờ chưaaaa!"

Dịch: Xoàiiii - Việt Nam Overnight


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net