Ải 13: Alice in Wonderland.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|Ải Số 5_0001: Alice in Wonderland

Độ khó: 🌟🌟🌟🌟🌟

Số Player tham gia: 20 người + chế độ bổ sung.

Thời gian: không giới hạn.

Thiết lập chung: tìm ra 5 bông hoa hồng do Alice tạo ra.

Nếu không đủ tự tin, hãy bỏ cuộc đi.|

"What? Cũng có thiết lập khuyên bỏ cuộc sao?" Tịnh Đoàn Linh đen mặt trước thiết lập quái dị của hệ thống, bỗng chú ý tới chế độ bổ sung chưa từng thấy trước đó.

"Hướng dẫn, chế độ bổ sung."

|Hướng dẫn: Chế độ bổ sung.

Ải game có độ khó cao và cần một khoảng thời gian nhất định sẽ được bổ sung thêm player khi các player cũ bị chết trong game. Đây có thể là một câu chuyện đã tiếp diễn, bạn có thể xem lại lịch sử trò chơi để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.|

Tịnh Đoàn Linh gãi đầu, vẻ mặt cực kỳ uể oải. Chỉ nghe thôi cũng biết chế độ bổ sung này cực kì phiền phức rồi. Chắc chắn cậu đã lựa phải một ải có độ khó khủng khiếp rồi.

Xung quanh Tịnh Đoàn Linh là một căn phòng ngủ phong cách tây Âu cực kỳ sang trọng và cổ điển, có lẽ cậu đang nhập vai vào một quý tộc nào đó.

Mà khoan đã, Alice in Wonderland sao?

Hẳn ải này là tổng hợp liên quan tới cổ điển, viễn tưởng và... có thể kinh dị nữa nhỉ?

|Lịch sử trò chơi: Alice sinh ra trong một gia đình quý tộc cấp thấp, nhưng mẹ cô rất yêu thương và chiều chuộng cô, luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho cô. Nếu Alice luôn sống trong ánh hào quang rực rỡ, được mọi người vây quanh thì người em song sinh của Alice luôn bệnh tật, ốm yếu, suốt ngày giam mình trong nhà. Bỗng nhiên một ngày nọ, người cha của cô tính cách thay đổi, luôn thì thầm và nhắc nhở bên tai cô về Wonderland kì lạ, còn bắt cô phải dùng trí tưởng tượng của mình sáng tạo ra 5 bông hoa hồng. Ông ta làm đủ cách để cưỡng ép Alice, từ uy hiếp tới giam cầm, không chịu được sức ép từ yêu cầu vô lý của người cha, Alice hóa điên phải điều trị tại bệnh viện tâm thần.|

Chậc, thằng cha Alice chắc chắn một tên player, không thể nào cốt truyện ban đầu lại nhảm nhí như vậy được!

Tịnh Đoàn Linh nghĩ thầm trong bụng, việc cần làm lúc này là tìm ra nhân vật nhập vai của bản thân là gì.

"Portan, mau đi thôi, chúng ta phải hủy hôn ước với gia đình điên rồ đó." một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa, đi kèm với nó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Tịnh Đoàn Linh nhanh chóng vò đầu, tạo ra vẻ mặt buồn ngủ mơ màng, bình tĩnh mở cánh cửa ra đối diện với người kia "Hưm... Hôn ước gì chứ? Chưa từng nghe qua... *ngáp*..."

"Cái thằng bé này, ngoài vị hôn thê Alice Amarlly của con ra thì còn ai vào đây nữa? Không phải con là người nằng nặc đòi hủy hôn ước sao?" người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Tịnh Đoàn Linh, vẻ mặt dường như không hài lòng với bộ dạng ngủ nướng của cậu.

"A..." Tịnh Đoàn Linh thông qua lời của bà mẹ trước mắt đã xác nhận được một chuyện. Cậu là hôn phu của Alice, đang có ý định hủy hôn.

"Mẹ... Con suy nghĩ lại rồi, làm như vậy cũng không hay lắm." Tịnh Đoàn Linh ngập ngừng lên tiếng "Người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ xấu về gia đình chúng ta. Có khi họ sẽ nói rằng lúc gia đình Amarlly đang gặp khó khăn thì chúng ta lại rũ bỏ quan hệ, vô tình giả dối gì đó. Nếu cứ tiếp tục hôn ước này... bọn họ sẽ kính nể sự kiên định của chúng ta hơn."

Người phụ nữ mặc đầm tím kinh ngạc nhìn Tịnh Đoàn Linh, xúc động ôm chầm lấy cậu mừng rỡ nói "Ôi, con trai bé bỏng của ta, con thật sự đã trưởng thành. Cha của con cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."

Tịnh Đoàn Linh cực kỳ đắc ý, lén lút giơ hai ngón tay thành chữ V.

Ha ha, ngươi nghĩ ta là ai chứ?

Việc cần làm bây giờ chính là xoát hảo cảm với bé Alice.

Kế hoạch vô cùng hoàn hảo, Tịnh Đoàn Linh sẽ là ánh sáng tinh thần duy nhất của bé. Trong bệnh viện tối tăm đáng sợ, chỉ có mỗi vị hôn phu ôn nhu dịu dàng tới thăm cô hằng ngày, là người duy nhất đối xử với cô tử tế,... pla... pla... Alice cảm động tặng hoa cho cậu, nhiệm vụ hoàn thành.

Thế nào? Rất logic đúng không?

Tịnh Đoàn Linh tràn ngập tự tin bước vào xe ngựa, trong tâm trí không ngừng vạch ra kế hoạch cưa đổ bé Alice trong thế giới này.

Vật phẩm hiếm!!!! Mau rớt càng nhiều càng tốt nha!!!

Đứng trước bệnh viện tâm thần nước Anh, Tịnh Đoàn Linh lần đầu tiên trong đời chiêm ngưỡng khung cảnh kinh dị chỉ có trong phim ảnh ngoài đời 'thật'. Sống trong bệnh viện này lâu không bị cũng hóa tâm thần cái chắc!

Từ mái đến tường nhà đều phủ lớp rêu xanh, xung quanh là những cành cây xơ xác, tiêu điều không một chiếc lá, đôi khi trong không khí vang vọng những tiếng gào thét thảm thiết và điên cuồng, so với gió rét càng lạnh lẽo hơn. Cánh cổng màu đen đầy gai nhọn và dây kẽm rào chắn xung quanh, ngăn chặn sự xâm nhập hay đào tẩu của bất kỳ ai không cho phép.

Tịnh Đoàn Linh có cảm giác thà đi tù còn hơn vào chốn xó xỉnh ghê rợn này, thằng cha của Alice đúng là tàn nhẫn mà, không bằng một con súc vật nữa. Tốt nhất là đừng để cho cậu gặp mặt ông ta.

"Quý cô xinh đẹp này, tôi muốn đi thăm một người." Tịnh Đoàn Linh mỉm cười niềm nở, bộ dạng vô cùng giống một quý tộc thời tây Âu cổ xưa.

"A... Ngài muốn thăm ai?" vị nữ y tá đỏ mặt xấu hổ, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Tịnh Đoàn Linh.

"Alice Amarlly."

Dựa theo chỉ dẫn của người bảo vệ, Tịnh Đoàn Linh đi dọc qua hành lang tiến tới phòng của Alice. Cậu phải nỗ lực rất lớn mới giữ được bình tĩnh trước vẻ mặt điên khùng và kinh dị của mấy tên tâm thần, chỉ một tiếng cười quái dị cũng đủ làm Tịnh Đoàn Linh nổi hết da gà.

Hu... hu, cậu thật sự phục đứa nào tạo ra cái cốt truyện quỷ dị này!!

"Ngài Oleghi, chính là phòng này." tên bảo vệ thành thục cầm chìa khóa mở cửa.

"Cảm ơn, anh cứ đứng bên ngoài là được." Tịnh Đoàn Linh run rẩy khóe môi, bỗng nhiên cậu lại muốn bỏ cuộc thế này?

Một luồng hắc khí luôn tỏa ra từ căn phòng này, không phải cậu gặp ảo giác đó chứ?

Hít sâu một hơi để lấy lại dũng khí, Tịnh Đoàn Linh hùng hổ bước vào phòng bệnh.

Trong căn phòng đều là một màu xám ảm đạm, chỉ độc nhất mái tóc vàng ánh kim nổi bật đang nằm trên giường. Đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, làn da trắng bệch có phần xanh xao làm cô thêm mảnh mai, yếu ớt, đôi mắt xanh như viên ruby của biển cả mê man nhìn về phía Tịnh Đoàn Linh.

Leng keng...

Bàn tay bị còng sắt của cô hơi chuyển động, tạo nên âm thanh chói tai phá đi bầu không khí im lặng. Cô lãnh đạm lên tiếng "Ngươi là ai?"

Tịnh Đoàn Linh nhanh chóng hoàn hồn, thiếu nữ xinh đẹp này hẳn chính là Alice trong cốt truyện. Cô quả thật là Alice đẹp nhất mà cậu từng thấy, trong tất cả các bộ phim và trò chơi, người khiến cậu thất thần chỉ có cô bé này.

"Tên tôi là Portan Oleghi, và tôi là vị hôn phu của em."

Alice như nhớ tới chuyện gì đó, khóe môi mỉm cười chế giễu "Ra là vậy, ngươi tới đây để hủy hôn ước chứ gì?"

Tịnh Đoàn Linh hơi bất ngờ trước câu hỏi của Alice, thái độ đó, vẻ mặt đó, hoàn toàn không giống một người bị tâm thần chút nào. Nhưng như vậy cũng tốt, cậu có thể trò chuyện với Alice dễ dàng hơn.

"Xem ra em đã hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng tôi tới để chăm sóc em." Tịnh Đoàn Linh mỉm cười ôn hòa "Hủy hôn với một quý cô không phải là hành động của một thân sĩ."

"Hừ! Nếu ngươi tới để làm màu thì nên cút xéo đi. Ta ghét nhất là những kẻ dối trá."

"Hửm? Tôi đã nói dối Alice chuyện gì? Tôi đang rất thẳng thắn và mong em phối hợp thật tốt đó thôi." Tịnh Đoạn Linh tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt khép lại thành đường cong tựa như hồ ly "Đây là một kế hoạch đều tốt cho cả hai chúng ta, chỉ cần Alice làm theo lời tôi, em sẽ nhanh chóng thoát khỏi nơi này, em không muốn điều đó sao?"

Alice cứng họng không thể phản bác được lời Tịnh Đoàn Linh nói, cô trừng mắt hận không thể cào nát mặt cậu. Cuối cùng Alice chỉ hừ lạnh một cái, tiếp tục đùa giỡn với con thỏ bông trên tay hoàn toàn lơ đẹp Tịnh Đoàn Linh.

"Tôi có nên khen rằng sở thích của cô rất đặc biệt không? Con thỏ bông này thật khiến người khác phải khiếp đảm đấy." Tịnh Đoàn Linh muốn soát sự tồn tại của mình nên tiến tới trò chuyện với Alice. Nhưng đúng là con thỏ bông đó xấu muốn chết. Bộ màu trắng đầy bụi bẩn với đôi mắt đen ghê rợn tựa như lốc xoáy, toàn thân nhiều mảnh chắp vá khiến cho nó trở nên méo mó và biến dạng.

"Nó không phải của ta..." Alice buồn bã đáp, vẻ mặt trầm tư nhìn con thỏ bông trong tay.

"Đã vậy, ngày hôm sau tôi sẽ mua cho Alice một con gấu bông mới. Một con gấu bông thuộc về em." Tịnh Đoàn Linh mỉm cười ấm áp, vỗ nhẹ vai Alice như đang an ủi cô.

Thuộc về...

...tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net