Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tổ? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong thư phòng đều sững sờ.

Túc Lê khẽ nhiếu mày, Trần Kinh Hạc nói cái gì nữa đây? Hồi Tổ?

Trần Kinh Hạc giải thích. "Ngược dòng về thượng cổ, thậm chí là lâu đời hơn nữa, huyết mạch từng được trao tặng hoặc truyền thừa từ các thần thú khác nhau. Nó truyền từ đời này sang đời khác mới có sự thịnh vượng của yêu giới hôm nay, trở thành hàng trăm bộ tộc trong yêu giới. Nhưng theo thời gian dài, huyết mạch truyền thừa đã không còn thuần khiết bằng thời kỳ thượng cổ. Máu mũ của thần thú cũng ít ỏi, khiến yêu tộc ngày càng yếu dần.''

''Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc yêu giới không còn cơ hội sống. Những năm gần đây, trong hàng trăm bộ tộc ở yêu giới dần dần xuất hiện hiện tượng hồi tổ. Thời kỳ dễ hồi tổ nhất là khi còn nhỏ." Trần Kinh Hạc nhìn về phía Túc Lê, chỉ vào sợi tóc mình vừa phát hiện ra. "Các vị nhìn đây, đa số Thần Loan Điểu tộc đều có lông vũ vàng, trắng và xanh, chưa từng xuất hiện lông vũ đỏ? Chưa nói đến điều này, bất kỳ ai trong hàng trăm loài chim xuất hiện lông vũ đỏ đều là yêu không tầm thường, mà lông vũ màu đỏ thẫm chính là......''

Trong giới loài chim, Phượng hoàng được coi là loài cao quý nhất, với bộ lông màu đỏ rực rỡ là dấu hiệu đặc trưng.

''Ý của Kinh Hạc đại nhân là nhóc Lê xuất hiện dấu hiệu hồi tổ sao? Túc Dư Đường thoáng dừng lại. "Chẳng lẽ ngài muốn nói bé con nhà tôi mọc lông vũ đỏ là bởi vì hồi tổ thành Phượng Hoàng à?"

Túc Thanh Phong cũng tiếp lời: "Kinh Hạc đại nhân, tôi cũng biết mấy năm qua ngài gần như đã lật hết yêu giới để tìm đầu mối về Phượng Hoàng, nhưng ngài cũng không thể hoa mắt mà coi nhóc Lê nhà tôi hồi tổ thành Phượng Hoàng chứ. Phải biết rằng lông vũ của Phượng Hoàng có màu đỏ thẫm, tóc của bé con nhà tôi có màu vàng nhạt, chút đỏ ở đuôi tóc này có lẽ là do tóc bị khô thôi.''

Lời này cũng không thể nói bậy bạ đâu.

"Tóc bị khô?" Trần Kinh Hạc sửng sốt. "Ngài Túc, xin đừng đùa. Tuy rằng con Phượng Hoàng cuối cùng của thời kỳ thượng cổ có nguyên hình là lông vũ màu đỏ, nhưng khi hóa thành hình người là tóc trắng.''

'' Tóc trắng." Túc Dư Đường ngừng một lúc. "Nhưng trong ghi chép của tộc tôi chưa bao giờ nhắc đến hình người của Phượng Hoàng có mái tóc trắng. Vả lại, nếu nhóc Lê nhà tôi thật sự là hồi tổ, cũng chưa chắc hồi tổ thành Phượng Hoàng được."

Túc Lê nghe vậy, ánh mắt cậu nhin Trần Kinh Hạc thêm nghiêm túc.

Ở bên trong núi Thần, Phượng Hoàng có thể thấy rất ít, và yêu tộc biết hình người với mái tóc trắng của Phượng Hoàng càng ít hơn. Nếu người này không phải là Kinh Hạc, thì cũng phải có quan hệ rất lớn với anh ta.

Túc Thanh Phong vô thức lên tiếng: "Chúng tôi biết, Huyền Hạt tộc đều đang tìm Phượng Hoàng. Từ nhỏ, nhóc Lê của chúng tôi đã yếu đuối, linh trí mới có chuyển biến tốt trong mấy tháng gần đây. Nếu thằng bé hồi tổ thành Phượng Hoàng, sao thể chất lại yếu ớt từ nhỏ như vậy được chứ?"

Trần Kinh Hạc hơi ngập ngừng: "Tóc vàng nhạt có đuôi màu đỏ quả thật hiếm thấy, nhưng người nhà họ Túc nói cũng không sai. Dấu hiệu hồi tổ chưa chắc chỉ đến Phượng Hoàng. Tôi đã quá nóng lòng. Những năm qua, tôi không ngừng truy tìm tung tích của Phượng Hoàng, đọc vô số điển tịch, thậm chí xem lại cả những cổ tịch trong tàng thư cắt ở núi Thần Phượng Hoàng trước đây để tìm ra một manh mối liên quan đến Phượng Hoàng.

Trong trời đất chỉ sinh ra một con Phượng Hoàng. chỉ có Phượng Hoàng tiền nhiệm chết đi, con Phượng Hoàng mới có thể ra đời.

Nhưng từ thượng cổ đến nay, trời đất chưa từng sinh ra con Phượng Hoàng nào, vậy thì có thể là do Phượng Hoàng tiền nhiệm vẫn còn sống. Tôi luôn tin chắc vào điều này, vì thế tôi mới huy động toàn bộ Huyền Hạt tộc tìm kiếm hơn 10.000 năm mà đầu mối gần đây nhất chính là cảm nhận được Thần Lực Phượng Hoàng từ thanh kiếm bản mệnh của Phượng Hoàng và địa điểm ở ngay núi tức Linh.

Chẳng lẽ tôi thật sự quá nôn nóng rồi sao? Cũng phải, trước đây con non này của nhà họ Túc bị khiếm khuyết bẩm sinh. Nếu đúng là hồi tổ Phượng Hoàng, vậy từ nhỏ phải có thiên phú phi phàm. Tôi còn nhớ vị Phượng Hoàng Đại Nhân từng nói đại nhân hai tuổi đã ra vào cây Thần Ngô Đồng, bảy tuổi đã bất khả chiến bại ở núi Thần Phượng Hoàng. Đại Nhân và con non nhà họ Túc này quả thực là khác nhau một trời một vực."

Túc Thanh Phong lại nói: "Tinh đồn về di tích Thượng Cổ bên trong núi tức Linh không ít. Nếu lúc trước khí tức của Phượng Hoàng được phát hiện ở nơi này, có lẽ sâu trong núi thật sự có di tích Phượng Hoàng."

Phong Yêu ở bên cạnh lắng nghe một lúc, cuối cùng hiểu tại sao vị đại nhân này lại từ nghìn dặm xa xôi chạy đến núi tức Linh: hóa ra là vì tìm di tích thượng cổ nằm sâu trong núi. Chẳng qua, nếu là Phượng Hoàng.... hắn thoáng nghiêng đầu liếc nhìn Túc Lê. Sâu trong núi chắc chắn có di tích của Phượng Hoàng. Nếu không, tại sao mảnh vỡ mà hắn mang ra ngoài lại có Thần Lực Phượng Hoàng chứ? Trước đây, Túc Lê cũng từng hỏi chuyện di tích trong núi sâu, nhưng hắn có nên nói chuyện này ra không đây?

''Hình như nhà của Tiểu Phong ở sâu trong núi tức Linh.'' Túc Thanh Phong nhìn về phía Phong Yêu: "Cậu có từng nghe nói đến di tích thượng cổ hay chưa, hoặc là nghe những yêu tộc khác nhắc đến việc này không?"

Ánh mắt của Trần Kinh Hạc lúc này mới nhìn sang Phong Yêu: "Cậu chính là Phong Yêu đã đổ kiếp mấy lần kia?"

Phong Yêu nhìn lướt qua Túc Lê, thấy cậu không phản ứng, mới đành trả lời: "Sâu trong núi quả thật có di tích thượng cổ. Tôi cũng từng lấy được một ít cơ hội ở trong đó, chỉ có điều tình hình sâu trong núi rất phức tạp. Phần lớn di tích đã bị phá hủy, chưa chắc là có thiên tài địa bảo khắp nơi như thế giới bên ngoài nói."

"Vậy thì tôi vẫn phải vào sâu trong núi tức Linh một chuyến," Trần Kinh Hạc khẽ xoa cằm, buông xuống nghi ngờ trong lòng, sau đó lên tiếng. "Việc này là tôi quấy rầy rồi. Đến lúc đó tôi sẽ nói rõ huyện của núi tức Linh cho Cục Quản Lý Yêu Quái. Mong rằng anh Túc có thể giúp đỡ một tay."

"Vào trong núi sâu tìm Phượng Hoàng?"

Túc Lê lắng nghe hơn nửa ngày, có mấy lời nghe không hiểu. Nhưng xem chừng giống như Kinh Hạc không thắc mắc về vấn đề trong lòng anh ta mà là muốn vào trong núi sâu đi tìm di tích Phượng Hoàng gì đó trước. Nếu lúc này cậu để Kinh Hạc rời đi, lần sau muốn gặp lại cũng không biết là khi nào. Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của cậu, cũng không thể chủ động đi tìm Kinh Hạc được..... Cậu phải nghĩ cách để anh ta chú ý đến mình.

Túc Thanh Phong vốn đang bế con non, nhưng không lâu sau, đứa trẻ đã nắm lấy tay ông đòi xuống. Ông cho rằng mình ôm đứa nhỏ quá chặt, nhưng khi vừa đặt Túc Lê xuống, ông thấy con non nhìn về phía Trần Kinh Hạc và bước về phía trước, có vẻ như rất tò mò về anh ta.

Trần Kinh Hạc thấy vậy thì hơi ngừng lại, anh ta có thiện cảm với con non này. Có khả năng là hồi tổ, nên giờ đây anh ta kiên nhẫn chờ xem đứa trẻ muốn làm gì.

Dù con non bị khiếm khuyết bẩm sinh, nếu hồi phục cũng mất một thời gian dài, và có thể chỉ tu luyện ra hình thức ban đầu của Yêu Đan. Nhiều trường hợp khiếm khuyết bẩm sinh khó tiến triển và khó bước vào con đường tu luyện.

Nhà họ Túc không phải là yêu tộc tầm thường, vì vậy, con non này có thể gặp phải hoàn cảnh không đơn giản, và chưa chắc có thể trưởng thành khỏe mạnh.

Trần Kinh Hạc nhìn con non đến trước mặt mình và không khỏi ngồi xuống để nhìn thẳng vào cậu. Càng đến gần, anh càng nhận ra ánh mắt của con non rất đặc biệt.

Chỉ thấy con non đưa tay ra dường như muốn nắm lấy tay anh ta. Trần Kinh Hạc nâng tay trái lên để con non nắm lấy.

Tuổi này bàn tay của con non đặc biệt nhỏ nhắn, và Trần Kinh Hạc nhận thấy chỉ có thể nắm lấy ngón tay của mình, thậm chí bàn tay nhỏ còn không dài bằng ngón tay anh, tạo thành sự tương phản rõ rệt. Khi Trần Kinh Hạc định rút tay lại, một luồng linh lực thuần khiết quen thuộc truyền đến từ đầu ngón tay khiến anh ta bất ngờ. Anh nhìn về phía chỗ đó, lại thấy ngón tay mà con non đang nắm lấy.

Anh ta kinh ngạc nhìn sang con non, nhưng chỉ trong một giây sau, luồng linh lực tinh thuần kia đã biến mất.

Túc Lê ngừng một lát, tâm tư đề phòng của Kinh Hạc rất nặng, nên anh ta không mở rộng Linh Mạch ra để cậu chữa trị. Phong Yêu có thể truyền đi một chút linh lực đã tiêu tốn rất nhiều.

Nngười cuối cùng khiến con non chủ động đến gần là Phong Yêu. Ba Túc đột nhiên nhớ đến nhóc Lê luôn nhìn chằm chằm vào Trần Kinh Hạc từ khi anh ta vào nhà. Huyền Hạc tộc có địa vị đặc biệt trong hàng trăm loài chim ở yêu giới. Bộ tộc này sống lâu và từng phục vụ bên cạnh Phượng Hoàng, do đó có một tinh đồn rằng Huyền Hạt tộc ở núi thần Phượng Hoàng từng được Thần Lực Phượng Hoàng đúc, vì thế trong Huyết mạch mang theo một tia thu hút của Phượng Hoàng. Điều này dễ dàng khiến người khác nảy sinh thiện cảm, nhất là với con non.

Ban đầu, ba Túc chưa cho rằng như vậy, nhưng giờ đây thấy con non cảm thấy hứng thú với Trần Kinh Hạc, mà lúc trước anh ta suýt chút nữa đã chắc chắn con trai mình là hồi tổ Phượng Hoàng, ông không khỏi cảm thấy nguy cơ. Túc Thanh Phong không nhịn được có chút ghen tỵ khi thấy con non chủ động nắm lấy tay của Trần Kinh Hạc. Vừa định nói gì đó, ông thấy con trai xoay người trở về, hơi kéo lấy quần của ông.

Con non ngáp một cái, hình như đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Mẹ Túc: ''Hình như bé con buồn ngủ rồi,"

Ba Túc vội vàng bế con non lên:'' Bé con mệt sao? Ba đưa con đi ngủ nhé."

Ông đang định bế con trai đi ngủ thì thấy Trần Kinh Hạc đứng ngây ra tại chỗ, bèn mở miệng hỏi: "Ngài Kinh Hạc, còn có vấn đề gì không?"

Ánh mắt của Trần Kinh Hạc thoáng dừng lại trên người Túc Lê. Dây lát sau, anh ta đáp: "Có.

''Ngài Túc. Tôi vẫn muốn thảo luận chi tiết về vấn đề hồi tổ."

Ba mẹ Túc!!!

Sao ngài vẫn chưa từ bỏ nữa!

------

Túc Úc không về nhà buổi trưa vì ngày nào cũng thức đêm. Anh chỉ mới chết được một nửa bài vở của học sinh xuất sắc và không thể không ở lại trường chép xong bài. Buổi chiều tan học, quý Minh còn đang nghĩ đến chuyện đến nhà họ Túc xem mèo. Cậu ta đã nói rất nhiều lần với Túc Úc rồi, nhưng đều bị gia đình lấy cớ bận rộn mà từ chối.

Tan học trong lớp học chỉ còn lại học sinh trực nhật. Túc Úc vẫn đang ngồi vùi đầu chép bài.

Quý Minh thấy vậy bèn nói: "Nhà anh bận rộn gì chứ? Đã bận hơn nửa tháng rồi. Ngày nào anh cũng mang theo quầng mắt thâm đen, buổi tối đã làm chuyện mờ ám à?"

''Không có, chỉ là nửa đêm bắt đi làm việc thôi.'' Túc Úc nghĩ đến tình hình trong túi trữ vật của ba mình, cảm thấy uất tức. Trong túi trữ vật của ba anh có chứa rất nhiều di cốt còn sót lại của những yêu thú.

Trước đây xử lý rất phiền phức, vì yêu giới là kẻ mạnh, cá lớn nuốt cá bé thường xuyên xảy ra. Những hài cốt kia đều là những ác yêu gây hại một phương và sau đó bị ba anh tiêu diệt, gân cốt vẫn nhét vào trong góc túi trữ vật. Nhưng bây giờ yêu giới đã chung sống hòa bình mấy trăm năm, Cục Quản Lý Yêu Quái đã ban hành quy tắc mới. Để tránh hiểu lầm, ba anh chế tạo hai chiếc xe ba bánh, phải vào sâu trong núi để giải quyết.

Ba anh rất xem trọng việc chế tạo xe ba bánh, gần như là lựa chọn trong tất cả yêu cốt trong túi trữ vật. Xương xẩu không đủ đẹp cũng không dựng....mô hình khảo sát khiến anh suýt tưởng ba mình là kỹ sư chuyên nghiệp chứ không phải thầy giáo.

''Làm xe ba bánh cho em trai mình.''Quý Minh kinh ngạc: "Ba anh cũng quá đỉnh rồi đấy."

"'Đúng không?' Túc Úc hừ hai tiếng. Từ khi nhìn thấy ba túi trữ vật yêu cốt của ba, anh mới biết được lúc mình ba tuổi từng oai phong đến thế nào. Trước đây, hắn còn tưởng danh hiệu 'đại yêu' là do Yêu giới cố ý tặng cho các cư dân ưu tú. Hắn cảm thán: ''Hóa ra lúc mình ba tuổi cũng từng oai phong một cõi.''

Quý Minh: '?'

Sao lại chỉ với chiếc xe ba bánh mà oai phong một cõi? Anh Úc của hắn có phải đã xem quá nhiều phim rồi không?"

Túc Úc hừ hai tiếng: "Kể từ khi thấy số yêu cốt trong túi trữ vật của ba mình, mấy ngày nay anh mới biết ba mình lúc còn trẻ trâu bò đến mức nào. Trước đây anh còn tưởng danh hiệu Đại yêu là vinh dự của yêu giới, nhưng giờ thấy ba mình, mới biết không phải."

Đợi Túc Úc chép xong bài vở thì trời đã tối. Anh từ chối mời quý Minh đến nhà mình xem mèo, cũng không hiểu tại sao, dọc đường về anh luôn có dự cảm chẳng lành, giống như bản thân đã quên mất chuyện gì đó. Anh thấp thỏm về đến nhà mới phát hiện một chiếc xe hơi xịn đang đậu ở cửa nhà.

"Sao chiếc này trông giống xe của Cục Quản Lý Yêu Quái thế?

Không thể nào, bọn họ làm xe ba bánh thôi mà cũng bị điều tra ư?"

Thứ nhất, họ không phóng hỏa cướp bóc, thứ hai không ấy nhiễu dân chúng.

Vấn đề ở yêu cốt sao cũng không phải chứ? Những thứ kia đều là hài cốt của ác yêu, là nguyên liệu luyện khí ở yêu giới.

Khi Túc Úc định vào nhà xem tình hình, anh vừa đi tới trận pháp ở cửa nhà thì đột nhiên nhìn thấy ba Túc đang đứng ở cửa gọi điện thoại: "Ba, sao ba lại ra đây gọi điện thoại thế? Ai từ Cục Quản Lý Yêu Quái đến ạ?"

Ba Túc quay đầu lại nhìn Túc Úc, nói: "Con còn biết về nhà à?

Túc Úc tràn đầy vẻ khó hiểu: ''Tại sao con lại không thể về nhà chứ?"

"Thôi, ba sẽ tính sổ chuyện trễ giờ buổi sáng với con sau.'' Ba Túc đang nhíu mày. ''Hiện giờ có một việc phải giải quyết. Người của Huyền Hạc tộc đến đây.''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net