Chương 2: Âm thanh làm tình khiến người rơi lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cố Phong đồng ý với yêu cầu của cậu.

Dư Bảo Nguyên vẫn giống như thường ngày vào bếp nấu bữa tối cho cả hai người.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, món canh gà già trong nồi sôi ùng ục, mùi thơm tinh tế thoang thoảng khắp phòng, khung cảnh như một gia đình chân chính. Cảnh tượng này còn ấm áp hơn việc ôm túi sưởi vào mùa đông giá buốt, còn yên tâm hơn việc xỏ tất vào quần giữ ấm.

Nếu không có tiếng nói chuyện điện thoại bên ngoài càng tốt hơn nữa.

Cố Phong đột nhiên hạ thấp giọng, nhưng Dư Bảo Nguyên vẫn nghe được giọng nói từ tính dễ nghe của hắn, kèm theo sự dịu dàng cưng chiều trước đây chưa từng có, nói với Trần Lập Ninh trong điện thoại: "Được rồi, ngày mai anh sẽ đuổi cậu ấy đi, đón em về nhà... Ngoan, buổi tối em nhớ đắp thêm chăn, không cho em cảm lạnh đâu đấy... Rồi rồi rồi, em là cục cưng mà anh thương nhất trên đời, được chưa nè..."

Dư Bảo Nguyên trợn tròn tròng trắng mắt một phen.

Đúng là lãng cmn mạn đến nỗi khiến người ta mắc ói!

Cậu múc chén canh gà, nấu thêm vài món bình dân, ăn một bữa cơm không mùi không vị.

Vừa dọn dẹp xong bát đũa, hơi ấm của Cố Phong chậm rãi lại gần, cánh tay rắn chắn ôm lấy cậu: "Bé Bảo Nguyên à, em cực khổ rồi."

Ơ.

Cái tên đàn ông móng heo thúi này nhập vai cũng nhanh phết nhỉ.

Cố Phong không để ý chút suy nghĩ này của cậu, cuối đầu cắn vào vành tai đỏ au của Dư Bảo Nguyên: "Lại đây nào, ông xã thưởng cho em."

Nói xong, hắn bế ngang Dư Bảo Nguyên lên, đá cửa bước vào phòng ngủ.

Vào thẳng chủ đề chính, hay lắm, cậu thích như thế.

Dư Bảo Nguyên mơ mơ màng màng, nhìn bóng dáng cao lớn của Cố Phong đứng trước mặt. Cố Phong nới lỏng thắt lưng của mình, tháo từng chiếc nút trên sơ mi màu đen, lộ ra cơ thể khỏe mạnh rắn chắc bên trong. Cơ ngực đó, cơ bụng đó, đường nhân ngư đó, đôi chân dài đó....

Dư Bảo Nguyên đột ngột nhớ đến bản thân từng nói với Cố Phong một câu: "Lúc ấy khi em lần đầu gặp anh, nhân vật chính trong mỗi buổi mộng tinh của em đều là anh."

Bây giờ nghĩ lại, cậu có chút xấu hổ, có chút chua xót trong lòng.

Cậu kìm nén những suy nghĩ lộn xộn này lại, chủ động vươn tay nắm chặt chiếc thắt lưng đen vẫn chưa cởi xong của Cố Phong, dùng hết sức lực kéo hắn ngã xuống trước mặt mình.

Dư Bảo Nguyên cảm nhận hơi nóng hừng hực từ cơ thể của Cố Phong, ôm chặt cổ hắn, cắn thẳng lên đó.

Kệ con mẹ nó thứ tình yêu chết tiệt này, yêu đương cờ lờ, cút mẹ hết đi, bố mày không thèm.

Sướng xong rồi thì thôi.

Môi lưỡi của cậu và Cố Phong quấn quýt lấy nhau một phen, hắn thổi hơi nóng vào lỗ tai nhỏ đỏ rực như chảy máu của Dư Bảo Nguyên: "Hôm nay chịch em khóc luôn, chịu không?"

Dư Bảo Nguyên cười chế giễu, trong đôi mắt thể hiện sự khiêu khích trần trụi: "Nói mồm suông mà chẳng làm được thì nói làm gì, đàn ông là phải dựa vào thực lực! Lẹ lên, mau chịch đi!"

Ngay lập tức người trên thân như hoá thành một con báo bị chọc tức, dục vọng chiếm hữu độc ác tràn đầy con ngươi, hôn cậu càng sâu, càng mãnh liệt.

Chiếc áo đáng thương trên người cậu bị người đàn ông hung dữ mạnh mẽ xé toạc thành hai nửa, thân hình gầy gò trắng nõn nhưng rắn chắc của cậu khiến ánh mắt Cố Phong tối đi hai phần.

Cố Phong người ngợm như một con báo, vòng eo cường tráng, thể lực trâu bò. Dư Bảo Nguyên ra sức nắm chặt ga giường, chỉ cảm thấy chớp mắt là bay lên thiên đàng, chớp mắt lại rớt xuống địa ngục.

"Dư Bảo Nguyên, em dâm quá đấy."

Dư Bảo Nguyên mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, "Bố mày trời sinh là hàng quý, cần anh nhắc chắc?

Một lúc sau, căn phòng ngập tràn dục vọng, bao phủ bởi mùi vị tanh nồng.

Sau trận chiến kịch liệt, hiếm thấy Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên tắm rửa sạch sẽ. Khi hương thơm của dầu gội được chà xát trên đầu cậu, Dư Bảo Nguyên chỉ biết nhắm mắt hưởng thụ sự mát xa của Cố Phong.

Cố Phong đối xử  dịu dàng với cậu như vậy thật là hiếm thấy.

Cậu phải nhân cơ hội này sai khiến hắn một hồi mới được. Dù sao thì ngày mai Cố Đại tổng tài yêu thương kẻ khác rồi.

Buổi tối khi nằm trên giường, Cố Phong dường như vẫn còn chìm đắm trong vở kịch, từng chút một lại gần mặt Dư Bảo Nguyên, gần đến nỗi Dư Bảo Nguyên cảm nhận được cơ thể nóng rực của hắn.

Cố Phong nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

"Ngủ ngon", nói xong liền đắp chăn cho cả hai: "Nằm trong lòng anh ngủ đi".

Dư Bảo Nguyên bị hắn ôm vào lòng, trong chớp mắt sự ấm áp lan tỏa từ gót chân lên đỉnh đầu.

Đêm dần chìm sâu, xuyên qua ô cửa sổ mỏng, có thể thấy được ánh trăng nhợt nhạt lành lạnh xuyên thấu xương. Đồng hồ to đắt tiền treo trên tường, tích tách tích tách chuyển động không ngừng.

Cố Phong đã chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng cậu vẫn chưa ngủ được.

Dư Bảo Nguyên len lén mở mắt, đánh giá gương mặt gần xịt của Cố Phong.

Mẹ nó đẹp trai thật.

Lông mày rậm đen khuôn khổ, lông mi dài mảnh, sống mũi cao thẳng, rãnh má rõ ràng, khôi ngô tuấn tú, như thần tiên vậy. Sở hữu thân hình cực phẩm, trong hàng tỷ người.... Cố Phong chỉ cần nhìn cậu một cái, cậu liền tinh trùng lên não, ôm nỗi khổ dục hỏa đốt người.

Cậu lớn gan lớn mật, lén lút sáp lên trước, mổ cái chóc lên môi Cố Phong.

Sau đó, vươn tay vuốt nhẹ lên bụng mình.

"Con à, con hãy nhìn kỹ, hắn chính là bố con..."

"Tuy rằng hắn là một tên cặn bã, nhưng ba vẫn đắm chìm một cách ngu ngốc..."

"Về sau bố con có gia đình mới rồi, ba cũng không cần hắn. Ba một mình nuôi nấng con nhé?"

"Đêm nay là đêm cuối cùng một nhà ba người chúng ta ở chung với nhau. Ngày mai thức dậy, con nhớ lặng lẽ nói lời tạm biệt với bố con nhé..."

Dư Bảo Nguyên lẩm bẩm một mình, mở to mắt, tâm hồn bay bổng.

Đây là đêm cuối cùng nằm chung với Cố Phong rồi.

Bây giờ đến lúc mặt trời mọc chỉ còn 6 tiếng 37 phút.

Sau 6 tiếng 37 phút, thời gian 5 năm sẽ tan biến như mây khói, đặt dấu chấm hết. Từ nay về sau, đường ai nấy đi. Từ nay cậu sẽ một mình sống qua ngày, Cố Phong cuối cùng cũng được giải thoát, sống một cuộc sống ngọt ngào với Trần Lập Ninh như mong muốn, chẳng khác gì đôi tình nhân yêu nhau thật lòng.

Không chịu cũng phải chịu.

Trong cả câu chuyện, Cố Phong và Trần Lập Ninh mới là nhân vật chính. Trần Lập Ninh đã về bên cạnh Cố Phong, câu chuyện ngọt ngào của đôi nhân vật chính có thể tiếp tục rồi.

Còn cậu là nhân vật phản diện vừa đáng yêu vừa quyến rũ, như một chú hề cố ngăn cản hai vị hoàng tử đến với nhau, nhưng vẫn thất bại thảm hại. Thứ cậu đạt được chỉ là sự chửi bới và chế giễu của khán giả, họ cười nhạo cậu mơ mộng viễn vông, không biết tự lượng sức mình.

Đã như vậy rồi cậu cũng phải chào cảm ơn khán giả thôi.

***
Dịch: Nguyến


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net