Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bộ phim này tôi không nhận." Lục Minh chân dài đĩnh đạc bắt chéo ngồi ở trên sô pha, một bên chọn kịch bản, một bên cùng người đại diện gọi điện thoại.

"Vì cái gì a? Nội dung kịch bản tốt như vậy, Lý đạo cũng có danh tiếng, nguyên tác lại nhiều fan, tiền thù lao còn cao như thế, ca, thân ca của tôi ơi, cậu còn có cái gì không hài lòng a?" Người đại diện Thi Chính Văn quả thực muốn khóc.

Lục Minh là người gã dẫn dắt bốn, năm năm, nhìn hắn từ một tiểu người mới không tên tuổi cũng không bối cảnh đi đến ngày hôm nay, các loại giải thưởng cầm đến thuận tay, trở thành một ảnh đế phái thực lực hoàn toàn xứng đáng.

Nghệ nhân nhà gã chỗ nào cũng đều tốt, lớn lên đẹp trai soái khí, hành động quyết đoán, tính cách cũng tốt, thập phần nhớ tình bạn cũ, một đường đi đến địa vị hôm nay, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhúc nhích ý niệm hay tỏ thái độ coi gã là một người đại diện không có  danh khí gì.

Duy nhất có một chút không tốt chính là, kén chọn, không thích kịch bản nào thì nhất định không tiếp, mắt thấy những đồng tiền hồng hồng đáng yêu thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt bay đi, ai, Thi Chính Văn yên lặng thở dài, khuyên cũng vô dụng, gã quá hiểu mà.

Khuyên đương nhiên là vô dụng, Lục Minh một bên tùy tay lật kịch bản, một bên miệng không ngừng phun tào, "Rõ ràng tiểu thuyết kia nguyên bản rất tốt, chuyện xưa đại khí cũng có ý tứ, hiện tại đổi thành cái loạn thất bát tao gì đây, theo như trên mạng thì nói như thế nào nhỉ, a đúng, bom xịt."

"Anh thích thì anh diễn đi, dù sao tôi không diễn." Lục Minh phun tào một chút, đánh nhịp làm tổng kết.

Tôi đây nhưng thật ra rất muốn diễn, này còn không phải người ta không cần tôi sao, người đại diện Thi Chính Văn ủy khuất ba ba gật đầu, đứa nhỏ hư không nghe lời làm sao bây giờ, có thể làm sao bây giờ, thở dài nói, "Không diễn thì không diễn đi, tôi còn có vài cái kịch bản khác, để tôi gửi cho cậu xem xem."

"Thôi, không thèm nghe anh nói nữa, Nhị Nhị sắp đem quần tôi cắn rách rồi đây." Lục Minh treo điện thoại, cúi xuống bên chân nhìn con chó nhà mình nhe răng trợn mắt cắn ống quần muốn kéo hắn ra bên ngoài, đối với đầu chó một trận cuồng nhu, "Quần cũng phải tốn tiền mua a, mày cái tên phá của này."

"Uông uông uông uông uông." Chính cậu chủ nhìn xem hiện tại đều mấy giờ rồi, còn không mang tui đi ra ngoài tản bộ, cậu chủ xem xem chủ nhà người ta ở cách vách mỗi ngày đều dắt chó ra ngoài, xứng chức cỡ nào, cậu nhìn nhìn lại chính cậu đi, ai, tức chết chó mà.

"Mày còn dám tranh luận có phải hay không?" Lục Minh tuy rằng nghe không hiểu nó đang nói cái gì, nhưng mà xem biểu tình cũng thừa biết nó đang mắng mình, nắm cái mặt béo của nó, "Còn dám tranh luận liền đem mày làm thành thịt chó nướng biết chưa."

"Uông." Mắt thấy Nhị Nhị lại muốn đến cắn ống quần của mình, Lục Minh đành nhanh chân đứng dậy, tìm dây dắt chó, mang cái con chó phá của này đi ra ngoài tản bộ.

Nhị Nhị bốn chân cũng không phải là để không, vừa ra khỏi cửa liền bỏ chạy như bay, một đại béo cẩu hơn hai mươi kg, kéo nhanh đến Lục Minh thiếu chút nữa cũng không giữ được nó, ác thanh ác khí uy hiếp nói, "Mày thành thật cho tao đi, bằng không ngày mai không mang  mày xuất môn nữa."

Việc gì cũng đều hảo thương lượng mà, nhưng không ra khỏi cửa là tuyệt đối không được, Nhị Nhị lúc này mới dừng lại, thành thành thật thật tiêu sái ở bên cạnh Lục Minh.

Lục Minh tỏ vẻ thập phần vừa lòng, kết quả nháy mắt một cái, liền thấy trên miệng chó ngoạm một gốc cây không biết là cây gì, lại còn vui vẻ chạy tới dâng cho hắn xem.

Lục Minh quá sợ hãi, này không phải lại đi cắn hỏng hoa cỏ nhà người khác đi, lần trước đã cắn hỏng chậu hoa lan mới mua của hàng xóm cách vách, làm hại Lục Minh bồi vài vạn, non nửa tháng không mang nó xuất môn, mới làm cho nó nhớ đời, sau đó chỉ dám tại nhà mình cắn đồ, không dám động gì đó nhà người khác nữa.

Lục Minh bốn phía nhìn thoáng qua, không phát hiện cái chậu hoa linh tinh gì , dây xích Nhị Nhị còn tại trong tay hắn, nơi này cũng với không tới ban công nhà người khác, Lục Minh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nắm mặt béo cẩu, "Há mồm."

Nhị Nhị miệng hé ra, tiểu thực vật màu xanh từ trong miệng liền xoạch một tiếng rơi ra, là một tiểu Đa Nhục thịt hồ hồ.

Quá đáng yêu , Lục Minh cũng không biết chính mình từ nơi nào nhìn ra vật nhỏ không nhúc nhích này đáng yêu, nhưng chính là có loại cảm giác đó.

"Ở đâu nhặt được tiểu Đa Nhục?" Lục Minh nắm mặt cẩu chất vấn, Nhị Nhị uông một tiếng, hướng tới ven đường kêu kêu, ngay tại bên cạnh nhặt được, tui lúc đó cứ như vậy nhặt được thôi, tui không làm chuyện xấu nha.

Có thể là bị người nào đó vứt bỏ đi, Lục Minh nhìn nhìn chung quanh, đưa ra kết luận.

Ma xui quỷ khiến ngồi xổm xuống nhặt tiểu Đa Nhục lên kiểm tra, mặt trên còn dính nước miếng của Nhị Nhị, Lục Minh có điểm ghét bỏ, dùng tờ giấy bao lại, "Chúng ta về nhà đi, tìm cái chậu hoa đem vật nhỏ này trồng vào."

Đây là lần đầu tiên hắn nhặt thứ người khác không cần, Lục Minh cũng không biết chính mình là nghĩ gì mà làm vậy nữa, chỉ là cảm thấy vật nhỏ này quá đáng thương, dù gì cũng đều nhặt lên rồi, thôi thì về nhà tìm cái bồn hoa nhỏ đem Đa Nhục thả vào bên trong.

Nhị Nhị tựa hồ đối vật nhỏ này cũng thực cảm thấy hứng thú, Lục Minh thời điểm trồng tiểu đa nhục, nó ngay tại bên cạnh đi tới đi lui vây xem.

Lục Minh vẻ mặt đề phòng đem tiểu Đa Nhục đặt ở chỗ cao nó với không tới, "Cái này không cho mày cắn có biết hay không, bằng không liền đánh mông mày."

Nhị Nhị mở to hai mắt nhìn, không vui nha, anh cư nhiên gia bạo tui? Nó ngao ngao kêu to lao về hướng Lục Minh, thiếu chút nữa đem Lục Minh té ngã.

"Hành hành hành không đánh mày, nhưng mà không cho mày cắn biết không?" Trong nhà hoa hoa thảo thảo đều bị béo cẩu này không biết bao nhiêu lần gây tai họa, nhưng mà béo đô đô tiểu Đa Nhục này, không biết vì cái gì, Lục Minh chính là cảm thấy có điểm để ý.

Lục Minh vươn một ngón tay thật cẩn thận sờ sờ thịt hồ hồ tiểu Đa Nhục, cảm giác được tiểu Đa Nhục tựa hồ nhẹ nhàng cọ cọ tay hắn như là đáp lại, Lục Minh mở to hai mắt nhìn, nó nó nó nó nó vừa mới là..... mình hoa mắt sao?

Lục Minh vẻ mặt ngạc nhiên lại sờ sờ tiểu Đa Nhục, bất quá lần này không có cảm giác gì, đại khái là chính mình nhìn nhầm đi?

Lục Minh buồn cười vỗ vỗ mặt mình, cảm giác chính mình giống như vừa có cử chỉ điên rồ, nhất định là bởi vì đoạn thời gian này đuổi diễn quá mệt mỏi, quả nhiên cần phải như Thi Chính Văn nói nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ân.

Bên cạnh Nhị Nhị vẫy cái đuôi nhìn cậu chủ của nó đang ngớ ngẩn, ai, cậu chủ của tui không phải ngốc rồi đấy chứ, làm chó thật gian nan.

May mắn Lục Minh không biết trong lòng nó đang suy nghĩ cái gì, bằng không sợ là không ngốc cũng muốn bị nó chọc tức đến choáng váng.

Hoàn toàn không biết gì cả mỗ cậuchủ nào đó còn vui vẻ thưởng cho cún nhà mình, "Nhị Nhị, lại đây ăn cơm."
Nhị Nhị lúc này mới giống cẩu đại gia tao nhã nhẹ bước chân đi qua ăn, dàn xếp tốt cho cẩu đại gia, Lục Minh lúc này mới cầm di động chụp vài bức ảnh tiểu Đa Nhục trên ban công.

Chọn góc độ tốt, điều chỉnh cự ly đem tiểu Đa Nhục chụp đến mĩ mĩ, mới vừa lòng đăng Weibo.

- Có ai biết đây là giống Đa Nhục gì không, có hạng mục công việc gì cần chú ý khi chăm sóc không nhỉ?

Lục Minh làm một ảnh đế, nhưng nửa điểm cũng không cao lãnh, cùng fan hỗ động rất nhiều, bức hình này vừa đăng lên, lập tức nhận được rất nhiều phản hồi.

- không ngờ nha, béo đô đô tiểu đa nhục thật đáng yêu mừ.

- đây là hồng chi ngọc cẩm, thích ánh mặt trời cùng thoáng gió, không cần tưới nhiều nước lắm nga.

- tui biết tui biết, loại  Đa Nhục này được ánh mặt trời chiếu lâu toàn bộ cây sẽ biến thành màu sắc xanh ngọc phấn đô đô, đặc biệt đáng yêu.

Lục Minh còn thật sự cân nhắc các bình luận của nhóm fan, đem tiểu Đa Nhục xê dịch về hướng có ánh mặt trời, tiểu Đa Nhục thư thư phục phục đắm chìm trong ánh mặt trời, giãn ra lá cây béo đô đô của mình.

Lục Minh cũng không biết chính mình là như thế nào mà từ một gốc cây thực vật lại nhìn ra nhiều thần thái như vậy, nhịn không được vui vẻ, sờ sờ lá cây của tiểu Đa Nhục, "Vậy mày ở chỗ này phơi nắng đi, tao cũng phải đi nấu cơm đây."

Lục Minh trù nghệ không tồi, bất quá khá là lười, bình thường cũng chỉ có mình một người ăn cơm, mỗi bữa một hai món ăn cũng chả sao, càng thấy tiện lợi.

Trong nhà một người một cẩu, một  nấu cơm một ăn cơm, đều không có chú ý tới ban công, quanh thân tiểu Đa Nhục chậm rãi trồi lên một ít gai nhọn tỏa ra các đốm sáng, tựa như đom đóm trong bóng tối phát ra ánh sáng vậy, chậm rãi di động chung quanh tiểu Đa Nhục, đẹp đẽ thật sự.

Tiểu Đa Nhục ủ rũ chít chít vươn lá nhỏ của mình, đều do chính mình bình thường không chịu khắc khổ tu luyện, vốn nghĩ đến lần này thật vất vả có thể biến hóa, cư nhiên lại bị một đạo sét đánh biến thành như vậy.

Thiếu chút nữa thì chết, may mắn có ân nhân đem cậu nhặt trở về bỏ vào trong đất, lá cây tiểu Đa Nhục được ánh mặt trời chiếu phấn đô đô , ân nhân thật sự là người tốt a, chính mình nhất định phải hảo hảo báo đáp hắn.

Không biết ân nhân thích cái gì đây, giới yêu quái bọn họ đều lưu hành với ân nhân cứu mạng thì lấy thân báo đáp, nhưng mà cậu là một tiểu Đa Nhục nam, không phải mỹ nữ yêu quái, không thể lấy thân báo đáp.

Pháp thuật cũng không như thế nào cao siêu, không thể biến ra vàng bạc tài bảo tặng cho ân nhân, tiểu Đa Nhục càng nghĩ càng ủ rũ nha, ai, chính mình thật sự là một tiểu Đa Nhục vô dụng.

Bất quá tiểu Đa Nhục ủ rũ chít chít rất nhanh lại khôi phục lại, xóe ra lá cây béo đô đô liều mạng hấp thu ánh mặt trời, cậu nhất định phải hảo hảo tu luyện, biến thành một đại yêu quái lợi hại, đến lúc đó có thể hảo hảo báo đáp ân nhân rồi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net