chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

"Nhị Nhị."

Cậu chủ xuất môn kiếm tiền, Nhị Nhị một mình ở nhà chạy tới chạy lui chơi đùa, đột nhiên nghe thấy ban công truyền đến một thanh âm tinh tế.

Nhị Nhị nhất thời dựng thẳng lỗ tai lên, trong nhà không phải chỉ có mình nó thôi sao, chẳng lẽ cậu chủ thừa dịp nó chưa chuẩn bị đã vụng trộm dẫn người trở về?

Điều này sao có thể, Nhị Nhị nhất thời đem đĩa nhỏ trong miệng nhổ ra, chạy đến ban công tìm tòi, trên ban công quang quang đãng đãng, trừ bỏ một ít hoa hoa thảo thảo thì cái gì cũng không có.

"Uông?" Nhị Nhị có điểm mê mang , chẳng lẽ chính mình cũng bị lây bệnh của ông chủ, biến choáng váng rồi?

"Tôi ở trong này." Tiểu Đa Nhục quơ quơ lá cây của chính mình, ý bảo Nhị Nhị ngẩng lên xem, Nhị Nhị theo thanh âm ngẩng đầu lên, thấy tiểu Đa Nhục ngày hôm qua nó cùng cậu chủ cầm trở về.

"Uông uông?" Thứ này cư nhiên có thể nói? Nó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Đa Nhục có thể nói đây, Nhị Nhị cảm thấy có điểm thần kỳ, tò mò đem tiểu đa nhục soi xét đến từng chân tơ kẽ tóc.

Tiểu Đa Nhục có điểm sợ hãi né tránh, "cậu không cần liếm tôi nga."

Cậu ngày hôm qua là bị Nhị Nhị ngậm ở trong miệng, tuy rằng thực cảm tạ Nhị Nhị phát hiện ra mình, nhưng mà đầy người đều là nước miếng tư vị thật sự không thể nào dễ chịu.

May mắn ân nhân giúp cậu đem toàn thân đều lau khô , ân nhân thật sự là một người tốt, tiểu Đa Nhục nghĩ, toàn bộ lại biến thành nhan sắc phấn đô đô.

Nhị Nhị nhận thức bằng hữu mới, đang rất cao hứng, bằng hữu mới nói cái gì thì chính là cái đó, ngoan ngoãn gật gật đầu, "Uông." Hảo, không liếm cậu.

"Uông." Cậu như thế nào có thể nói nha, tui cho tới bây giờ chưa thấy qua thực vật có thể nói đâu.

"Bởi vì tôi là tiểu yêu quái nha." Tiểu Đa Nhục quơ quơ lá cây của mình, ở dưới ánh mặt trời thư thư phục phục duỗi cái thắt lưng.

Nhị Nhị vẻ mặt hoảng sợ lui lại phía sau mấy bước, lông chó khắp người đều dựng lên, run run nói, "Là, là cái loại hay diễn trong TV, yêu quái hấp tinh khí người thường sao?"

Tiểu Đa Nhục vẻ mặt mờ mịt lắc lắc đầu, "Tôi chỉ hấp thu ánh mặt trời cùng mưa."

Nhị Nhị rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi trở về chỗ cũ, mở ra hình thức tò mò, "Vậy cậu có phải rất lợi hại hay không? Có phải muốn cái gì đều có thể biến ra cái đó hay không? Đúng rồi đúng rồi, cậu có thể biến thành người sao, giống bạch xà yêu quái trong TV ?"

Tiểu Đa Nhục tính tình tốt nhất nhất trả lời, "Tôi không lợi hại, cái gì cũng biến không được, hiện tại cũng không thể biến thành người, phải đợi thương tổn tốt lên mới có thể."

Nhận thấy được bằng hữu mới có điểm ủ rũ ủ rũ, Nhị Nhị vươn móng vuốt đầy lông xù cẩn thận sờ sờ mó mó bằng hữu mới coi như an ủi.

"Không có quan hệ, cậu có thể nói được đã rất giỏi rồi, chờ cậu có thể biến thành người, tôi, nga cậu chủ của tôi, bảo anh ấy nuôi dưỡng cậu, anh ấy rất có tiền nga, có thể mua cho cậu rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon."

Mới không cần đâu, cậu muốn kiếm thiệt nhiều thiệt nhiều tiền, nuôi ân nhân, tiểu Đa Nhục run lên chồi lá mập mạp, ngẫm nghĩ.

"Đúng rồi, cậu tên là gì a?" Nhị Nhị tìm tư thế thoải mái ghé vào ban công cùng bằng hữu mới cùng nhau phơi nắng.

"Tôi gọi là A Cẩm." Tiểu Đa Nhục nghĩ nghĩ, có chút mới lạ nói.

Nguyên lai địa phương cậu sống chỉ có một mình tiểu yêu quái là cậu, mà các thực vật khác cũng không thể nói, nên cũng không cần có tên.

Tên này là trước khi cậu biến hóa tự đặt cho mình, nghe nói nhân loại đều có tên.

"Cậu không có họ sao?" Nhị Nhị còn thật sự nêu ra đề nghị, "Nhân loại đều có họ, của cậu chủ là họ Lục."

Tiểu Đa Nhục có điểm thẹn thùng quơ quơ lá cây, "Vậy tôi đây cũng họ Lục, tôi tên là Lục Cẩm."

Nhị Nhị vừa lòng gật gật đầu, cảm thấy chính mình đã giúp bằng hữu mới một cái đại ân.

"Nhị Nhị, ân nhân anh ấy thích cái gì vậy nha?" Tiểu Đa Nhục Lục Cẩm còn thật sự hướng bằng hữu mới quen thỉnh giáo, Nhị Nhị cùng ân nhân mỗi ngày đều ở cùng nhau, hẳn là rất rõ ràng ân nhân thích cái gì đi.

Nhị Nhị còn thật sự nghĩ nghĩ, "Thích tui nè."

Lúc này tiểu Đa Nhục còn không biết có cái từ tên là "tự kỷ", không chút hoài nghi tin lời tiểu đồng bọn nói.

Thích Nhị Nhị, nhưng mà Nhị Nhị đã được ân nhân nuôi dưỡng rồi, cậu lại không có biện pháp đem Nhị Nhị đưa cho ân nhân, tiểu Đa Nhục có chút buồn rầu rủ lá cây, "Kia anh ấy còn có thích cái gì khác không?"

Nhị Nhị còn thật sự nghĩ nghĩ, sau đó mờ mịt lắc lắc đầu, nó mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, phải ăn đồ ngon, phải bận chơi đùa, còn phải vội vàng đốc xúc ông chủ mang nó đi ra ngoài tản bộ, không thời gian chú ý ông chủ thích cái gì nha.

Tiểu Đa Nhục nghe vậy nhẹ nhàng run lên ngọn lá cây, mềm nhũn nói, "Thôi được rồi, tôi đây tự mình quan sát đi."

Lục Minh về nhà, liền thấy ngốc cẩu nhà mình ghé vào dưới chậu hoa tiểu Đa Nhục, uông uông giống như đang cùng tiểu Đa Nhục nói chuyện vậy, hắn nhịn không được vui vẻ, xem ra Nhị Nhị cũng thực thích tiểu Đa Nhục mới tới này.

Tiểu Đa Nhục nhìn thấy Lục Minh trở về, có điểm thẹn thùng run lên lá cây nhỏ, Lục Minh sờ sờ thân mình của cậu, rồi đem chậu xê dịch đến chỗ có hướng ánh mặt trời tốt nhất.

Tiểu Đa Nhục cọ cọ ngón tay hắn, cả người đều biến thành nhan sắc phấn đô đô, Lục Minh có điểm kinh ngạc, nguyên lai giống tiểu Đa Nhục này phơi nắng thật sự sẽ biến thành hồng nhạt.

Hảo, hảo đáng yêu, Lục Minh lọt vào kích động nhất thời.

Phấn đô đô tiểu Đa Nhục quơ quơ lá cây của mình, ân nhân có thể cho tôi một chút nước không? Tôi có điểm khát.

Cậu cũng không nói ra tiếng gì, Lục Minh tự nhiên là không hiểu , bất quá Lục Minh dựa theo phương pháp nhóm fan nói, kiểm tra một chút đất của tiểu Đa Nhục, cảm thấy có điểm khô, thật cẩn thận giúp tiểu Đa Nhục tưới nước, cũng không dám tưới nhiều, rót một ly liền dừng lại.

Tiểu Đa Nhục uống nước xong, thư thư phục phục duỗi cái tiểu thắt lưng, cám ơn ân nhân.

Lục Minh cười sờ sờ lá cây, xem một Đa Nhục một cẩu phơi nắng thoải mái như vậy, rõ ràng chính mình cũng đem kịch bản lấy lại đây, ngồi trên ghế nằm ngoài ban công cùng chúng nó cùng nhau phơi nắng, thuận tiện xem kịch bản.

Kịch bản mới này hắn khá là thích, đạo diễn coi như là người mới, bất quá hắn xem qua bộ kịch truyền hình lúc trước đối phương làm đạo diễn, rất có ý tứ.

Mà nội dung kịch bản hắn cũng thích, tên gọi là Truy Mộng, kể về một người trẻ tuổi nguyên bản có chút hướng nội tự ti, tên là Ôn Vũ, từng bước một trên con đường trưởng thành.

Ôn Vũ là một tiểu mập mạp có diện mạo bình thường, tính cách cũng ngại ngùng nội hướng, không giao thiệp tốt, nhưng mà cậu ta từ nhỏ liền thích ca hát, cũng được trời sinh một giọng hát hay.

Đáng tiếc bởi vì vấn đề tính cách cùng dung mạo, con đường ca hát cũng không thông thuận, tham gia tiết mục tuyển tú lại bị đối thủ rõ ràng ca hát không bằng cậu, nhưng dung mạo xuất chúng hơn cậu nhiều lần lượt vượt qua.

Vài năm phí thời gian như vậy, Ôn Vũ nguyên bản đã tính buông tha, dù sao gia cảnh cậu cũng không phải rất tốt, ước chừng vẫn là nên tìm một phần công tác ổn định càng thêm thích hợp với cậu đi, Ôn Vũ nản lòng thoái chí thầm nghĩ.

Nào biết ngay tại lúc cậu tính buông bỏ, may mắn thay, cậu gặp một người đại diện nổi danh, Tương Sa Hải.

Vị người đại diện kim bài này tuệ nhãn vô cùng tốt, cảm thấy Ôn Vũ tuy rằng diện mạo thường thường, nhưng lại có giọng nói xuất chúng, rất tiềm lực, liền lưu ý Ôn Vũ.

Hai người càng tiếp xúc, Tương Sa Hải lại càng thích tiểu mập mạp nội tâm mềm mại lại có chút quá mức ngại ngùng này, hai người dần dần trở thành bằng hữu tốt.

Tương Sa Hải mang theo tiểu mập mạp Ôn Vũ giảm béo, bồi cậu vận động, mời cho cậu giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp, dẫn cậu đi chọn lựa quần áo thích hợp, rồi còn dạy cậu xã giao, giao tế.

Tiểu mập mạp dần dần gầy đi, rốt cục lộ ra dung mạo nguyên lai thanh tú đẹp đẽ của bản thân, ngũ quan của cậu nguyên bản không thua kém ai, bất quá là vì béo mà ẩn đi thôi.

Có thêm dung mạo ưa nhìn, hơn nữa Ôn Vũ tự thân thực lực ca hát tiến bộ liền cùng Tương Sa Hải kí hợp đồng, bắt đầu ra mắt, Ôn Vũ rất nhanh có danh khí, có một lượng fan lớn.

Mỗi khi tham gia hoạt động gì, hoặc là ở sân bay, đều có một đoàn tiểu cô nương giơ biển nghênh đón, muốn kí tên cùng chụp ảnh chung, các loại kịch bản, quảng cáo, quyền phát ngôn cũng thi nhau mà đến.

Ôn Vũ hoàn toàn phát hồng.

Ôn Vũ rốt cục có được ngày này, Ôn Vũ chính mình thực vui vẻ, Tương Sa Hải cũng vì cậu mà cao hứng, đáng tiếc, phù hoa chói mắt như vậy rất dễ dàng mê loạn lòng người.

Trước sự tình thổi phồng cùng náo nhiệt, Ôn Vũ dần dần quên rằng, cậu lúc ban đầu rốt cuộc là vì cái gì mới tiến vào vòng luẩn quẩn này.

Cậu quên cậu là một ca sĩ, cậu quên cậu thích nhất là ca hát, cậu cứ tiếp một bộ lại một bộ kịch truyền hình lẫn điện ảnh, một cái lại một cái phát ngôn quảng cáo.

Cậu kỳ thật diễn xuất không có gì đáng nói, nhưng mà này lại có quan hệ gì đâu, dù sao mặc kệ cậu diễn cái gì, nhóm fan của cậu đều rất thích thú.

Tuy rằng cũng có người mắng, cũng bất quá là làm cậu gia tăng nhiệt độ thôi, nhóm fan cậu luôn ủng hộ cậu, cái này đủ.

Ôn Vũ càng ngày càng đỏ, rồi cậu càng ngày càng nhiều lịch trình, không có thời gian luyện ca, giờ cất tiếng hát lên, cũng không thấy hương vị năm đó .

Lúc ban đầu những người bởi vì cậu ca hát mà trở thành fan ruột của cậu kia, đã lần lượt yên lặng rời khỏi diễn đàn fan của cậu, nhưng cái này cũng không có gì to tát, fan mới cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh vào, các nàng so với lão fan càng thêm điên cuồng càng thêm si mê, mặc kệ cậu làm cái gì đều cảm thấy là đúng, là tuyệt vời.

Ôn Vũ cùng Tương Sa Hải cũng càng đi càng xa, Tương Sa Hải có chút hối hận, không biết đem Ôn Vũ tiến vào vòng luẩn quẩn này đến tột cùng là đúng hay sai.

Hắn nguyên lai vẫn là thích tiểu mập mạp kia thời điểm cười sẽ đỏ mặt, thời điểm ca hát trong ánh mắt lóe ra ánh sáng , hắn rất nhớ.

Khi những người từng bên mình giờ đây cùng chính mình càng ngày càng xa cách, liền ngay cả bằng hữu tốt nhất, tri kỷ nhất Tương Sa Hải cũng quyết định không cùng chính mình kí hợp đồng nữa, Ôn Vũ rốt cục có điểm hoảng.

Nhìn người đại diện mới tiếp nhận một bộ lại một bộ kịch truyền hình, Ôn Vũ có chút phiền toái ném kịch bản.

Mở ra điện thoại, trong lúc vô tình thấy được chính mình thời điểm mới xuất đạo tham gia tuyển tú tiết mục, khi đó cậu vẫn là tiểu mập mạp hướng nội xấu xí, giọng hát lúc đó giống như là toàn bộ thế giới của cậu.

Ôn Vũ kinh ngạc nước mắt chảy xuống.

Ôn Vũ nghĩ rằng, so với hình tượng công ty thiết lập cho cậu căn bản không giống con người của cậu, càng căn bản không giống chính mình từng mơ ước, cậu vẫn là yêu thích ca hát.

Sau khi cùng công ty giải quyết hợp đồng, Ôn Vũ từ chối các kịch bản cũng như đại ngôn quảng cáo, túi tiền trống trơn về tới lúc ban đầu, lại lần nữa đứng trên cái vũ đài kia.

Trên đài Ôn Vũ không phát hiện, Tương Sa Hải ngồi ở dãy cuối cùng thính phòng, giống như một người bình thường mê ca nhạc, giơ cái gậy hồng nhạt sáng long lanh cổ vũ, trên mặt lộ vẻ tươi cười thoải mái đã lâu không có.

Nguyên bản bộ kịch này mời Lục Minh diễn Ôn Vũ, dù sao Ôn Vũ mới là nam 1, toàn bộ kịch bản đều là quay chung quanh nhân vật này để triển khai .

Bất quá Lục Minh vẫn là chọn nhân vật Tương Sa Hải này, dù sao hắn năm nay cũng sắp ba mươi tuổi, ngũ quan cùng thân thể thuộc về loại hình cường tráng, cho dù cố hoá trang như thế nào, thủy chung cùng với hình tượng hai mươi tuổi đầu tính cách mềm mại của tiểu mập mạp Ôn Vũ là không hợp.

Cho nên Lục Minh vẫn là định ra nhân vật người đại diện Tương Sa Hải, mà một cái khác nam chủ Ôn Vũ, đạo diễn quyết định phải tuyển người mới.

Dù sao sức diễn tiểu mập mạp Ôn Vũ giai đoạn trước lại là tăng cân xấu xí, còn hắn là đạo diễn người mới, lực kêu gọi không đủ, đưa ra thông báo thử vai cũng không đủ hấp dẫn người ta, diễn viên có chút danh khí đại khái cũng không như thế nào nguyện ý đến, có thể mời được Lục Minh đã muốn tốn rất nhiều công phu rồi, đạo diễn trong lòng sầu oa.

Bất quá đây là chuyện của đạo diễn, không phải vấn đề Lục Minh cần quan tâm.

Lục Minh im lặng nhìn kịch bản, hoàn toàn không chú ý tới phía sau một cái tiểu Đa Nhục tò mò nhìn xung quanh.

Tuy rằng cậu chỉ là một tiểu Đa Nhục thất học, nhận thức chữ cũng gọi là cơ bản, nhưng mà cái kịch bản kia cậu có một nửa đều nhận thức không được đầy đủ, ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net